- Lá trà, ta muốn lá trà, ta muốn lá trà tươi.
Vân nãi nãi lo sốt vó, tôn tử đi chơi sông về liền bảo với quản gia muốn lá trà tươi, không biết muốn làm gì, cái chốn Trường An này có mấy nơi trồng trà đâu.
Tiền Thông chạy khắp chu vi ba mươi dặm, nghe nói chỉ có một đại hộ bán gấm lụa có mấy chục cây, còn không bán, nói rất cứng đây là trồng riêng cho lão gia của bọn họ, không có giao tình với Vân gia, khỏi đáp lời.
Kẻ nào? Một tên thương cổ mà dám nói thế với một vị quốc hầu à? Đừng nói là mấy cây trà, dù muốn gia sản của ngươi thì ngươi cũng phải ngoan ngoãn dâng lên, mà còn xem tâm tình của hầu gia có tốt hay không đã. Cho dù nhà ngươi có bối cảnh lớn, hầu phủ nói chuyện lịch sự như thế, theo lý dù ngươi không muốn qua lại với Vân gia thì chút thể diện vẫn phải nể chứ, đồ không hiểu chuyện! Vô cớ chuốc họa vào thân, mong vào loại người như thế có thế làm ăn lâu dài được à, xem thường sức mạnh của một vị hầu tước quá đấy.
Những lời này không dám nói với tôn tử, hôm nay nó về không ném chén thì đập đĩa, không biết ở ngoài bị ấm ức gì.
Ấm ức gì chứ? Ai có thể làm ta ấm ức? Vân Diệp nổi điên rồi.
Ngọc Sơn tiên sinh chìm đắm trong không khí cao nhã của trà đất Thục, kiếm một cái lò nát, mấy cái ngói nát, mấy cái chén trà đen như củ tam thất, học Triệu Duyên Lăng sao trà, gừng không thể thiếu, hoa tiêu không thể thiếu, muối không thể thiếu, vì mỡ dê không phù hợp với thân phận của lão nhân gia, liền nhờ người kiếm cho mỡ trâu, đồng thời sáng tạo cho thêm giấm vào, nói là thêm một loại biến hóa.
Lý Cương Lý Văn Kỳ, Hà Đồ Hà Nguyên Chương, Cố Nguyên Cố Ly Thạch thưởng thức xong cho rằng được, cổ vũ ông ta thí nghiệm thêm vài lần nữa để thưởng thức, đồng thời long trọng giới thiệu Vân Diệp Vân Bất Khí thay bọn họ thưởng thức tuyệt kỹ pha trà của Tân Huyền Ngự Tân Ngọc Sơn.
Đáng thương thay cho Vân Diệp ngay cả vụn trà Trường An mà y còn nuốt không vào, ngươi bảo y nuốt thế nào được canh mỡ của Lão Tân.
Trốn không thoát, mỗi buổi sáng khóa của Lão Tân phải học thuộc lòng rất nhiều, cho nên ông ta luôn là người đi dạy sớm nhất, đợi tới khi Vân Diệp đến thì đã là gần trưa. Lão tiên sinh cười tủm tỉm ở trước cửa phòng học.
- Vân hầu, lão phu hôm nay chuyên môn cải biến phương thức, tăng thêm phân lượng của hoa tiêu và nhục khấu, hầu gia nếm thử xem.
Vân Diệp vì tránh vận mệnh bi thảm, ngay cả cái cớ đại nghịch bất đạo là tổ mẫu bị bệnh cũng đã dùng, vậy mà không thoát khỏi vận mệnh của chuột bạch.
Lý Thái không biết sống chết nhảy ra, nói là bí kỹ gia truyền của Ngọc Sơn tiên sinh không thể không thử, còn kéo theo cả Lý Khác.
Đây mới là đệ tử ngoan chứ! Có chuyện thì đệ tử làm thay, câu cổ ngữ này hay quá xá.
Ngọc Sơn tiên sinh cảm giác tài nghệ của mình nếu được hoàng gia coi trọng thì là một chuyện rất có thể diện, tay trái kéo Lý Thái, tay phải nắm Lý Khác, không rảnh mà để ý tới tên hầu gia nho nhỏ nữa.
Phóng ngựa xuống núi, không phải là về nhà ăn cơm, mà là muốn xét nhà, thể diện của Vân hầu ta cũng không nể, truyền tới Trường An sẽ bị toàn thể gia tộc tước vị chê cười, mặc mẹ ngươi là hàng của nhà ai, chỉ cần không phải của hoàng thượng, hôm nay sẽ đập cho ngươi nát bét, có mấy cái lá trà thôi, tưởng hầu gia thèm à?
Người cũ trong quân lui về hiện ở trong Vân gia hạnh phúc làm hộ viện trông nhà, thuận tiện trồng trọt ít đất, hầu gia sửa viện tử mới cho mỗi người, gạch xanh ngói chắc làm dân quê phải tặc lưỡi. Vừa mới hưng phấn chuyển vào nhà mới thì nghe nói hầu gia bị xỉ nhục, lên cơn luôn, chẳng cần nói xách ngay đồ nghề lên.
Tiền Thông đi trước dẫn đường, cưỡi ngựa trông ra giáng lắm, hơn bốn mươi kỵ sĩ cuốn bụi mù mịt kéo tới cái chỗ gọi là Hồ trang kia, nghe cái tên đã biết không phải nơi tốt đẹp.
Kỵ thuật của Trang Tam Đình rất tốt, trang đinh chắn đường bị hắn quất một roi ngã đầy đất, bảo mã màu đen dựng vó trước đạp vào cánh cửa đóng chặt, bụi đất tung lên, không đá văng được cửa, lui lại.
Một vị lão hán cơ bắp cuồn cuộn đằng sau đứng trên mặt đất hít hơi, lưu tinh trùy to bằng quả dưa hấu bay đi, uỳnh một tiếng, đại môn đã bị thủng một cãi lỗ to thê thảm, hai cái phi trảo móc lấy đại môn, hai thị vệ Vân phủ quất ngựa lui lại, đại môn dễ dang bị kéo đi như cọng cỏ.
Đao rời vỏ, Trang Tam Đình một mình xông vào phủ trước.
Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/comTức thì toàn phủ chó chạy gà bay, hơn bốn mươi chiến mã lao như chỗ không người, tiêng gia đinh kêu thảm, chủ nhân cầu khẩn, phụ nữ khóc lóc, trẻ nhỏ bị bịt miệng nghẹn ngào, vang khắp đại trạch viện diện tích hơn mười mẫu.
Một lão hán béo tốt bị Trang Tam Đinh xách cổ đưa tới trước ngựa Vân Diệp.
Hai chân run như cầy sấy, đũng quần ướt cả mảng, mồ hôi như dòng suối nhỏ chảy từ trên mặt xuống, miệng lắp ba lắp bắp nói:
- Đây là biệt viện Giang quốc công, xin giữ cho ít thể diện.
- Giang quốc công? Trần Thúc Đạt? Thì ra là cựu thần Trần quốc, chẳng trách mà không coi hầu phủ nho nhỏ ra cái gì, ngươi là nhi tử của Trần gia hay là tôn tử?
- Tiểu nhân là thương nhân gấm ở Kiếm Nam, sống tại nơi này.
- Đánh gãy một chân hắn, bổn hầu muốn tham quan cây trà quý hiếm kia.
Vân Diệp chẳng có kiên nhân lắm lời với hắn, ỷ vào quan uy của Trần Thúc Đạt lên mặt ở nông thôn mà thôi, loại cẩu tặc này không cần nể mặt.
Hộ vệ vung gậy đánh vào đầu gối của lão ta, chỉ nghe rắc một phát, tên béo nằm co quắp trên mặt đất kêu như heo bị chọc tiết, đám nam đinh còn lại quỳ ờ hành lang toàn thân run rẩy xin tha mạng.
Trong hoa viên quả nhiên có trồng mấy chục cây trà, tiếc là lá trà đợt đầu đã bị hái, lá trà đợt hai mới nhú chưa lâu, khắp cây là chồi non xanh tươi, vừa khéo để sao trà, nhón một lá cho vào miệng, hương trà nhàn nhạt lan tỏa, chỉ vị hơi chát, vị tanh cỏ đậm một chút thôi.
Phất tay, hộ vệ vung đao chặt từng cây trà, vác lên người.
Không định để lại cái gì cho hắn, Tôn Ngộ Không làm thế nào ở Ngũ Trang quan thì chúng ta làm thế.
Nói với tên béo đã ngất xỉu:
- Bổn hầu thích nhìn cây trà, giờ mang về ngắm cho kỹ, ngắm chán rồi tất nhiên sẽ đưa về cho ngươi.
Cả đám cưỡi ngựa vác cây trà rầm rộ về nhà, để lại đằng sau những tiếng khóc thảm thiết.
Trà kiếm về rồi, bảo nha hoàn trong phủ hái xuống, đặt lên sàng phơi.
Vân Diệp trốn trong phòng nhớ lại trà được sao ra thế nào, dùng củi? Dùng nồi sắt? Dùng tay hay là phải vò?
Sao lại không nhớ ra nhỉ?
Lục trà, thanh trà, hồng trà rốt cuộc nghĩa là gì?
Hoa trà là cho nhụy hoa nhài vào, nó và lục trà khác nhau cái gì nhỉ?
Vân Diệp đầu to như cái đấu, suy nghĩ đơn giản quá rồi, cái thứ cả nghìn năm lịch sử mới làm ra nổi mình định làm ra trong một buổi sáng đúng là mơ mộng hão huyền.
Nhưng mà tinh thần thí nghiệm vẫn phải có, nhìn móng tay của mình, lại nhớ tới dạ dày của mình.
Trên đời này đâu có chuyện gì vẹn cả đôi đường, muốn có một nơi thư thái thì phải làm một nơi khác chịu tội, nhớ lại thứ trà đạo đáng sợ của Ngọc Sơn tiên sinh, thôi thì hi sinh cái tay vậy.
Từ trưa tới khi mặt trời lặn, trong hoa viên thi thoảng lại phát ra tiếng kêu thảm thiết của Vân Diệp, làm mấy tiểu nha đầu mắt ướt sượt, nãi nãi ở bên luôn mồm khuyên can tôn tử.
- Nhà ta không cần đồ tốt nữa, nhà ta nhiều đồ lắm rồi, Diệp Nhi, cháu ngàn vạn lần đừng làm bản thân bị thương.
Cuối cùng cửa hậu hoa viên mở ra, Vân Diệp mặt lấm lem ôm một cái hũ gốm màu từ trong đi ra, hai tay quấn đầy băng, nhìn thấy nãi nãi, reo lên:
- Cuối cùng cháu biết sao trà thế nào rồi.
Đợi nãi nãi vỗ về bảo bối tâm can xong, Vân Diệp nhìn hai tay quấn băng của mình, hung tợn nói:
- Cái hũ trà này không cho người khác uống.
Vốn định viết sao trà đơn giản một chút, sau khi tra đủ các loại tư liệu mới phát hiện là chẳng dễ dàng, trà đạo phát triển một nghìn năm có đạo lý của nó, không phải đem hoa trắng trộn với lá trà là sao ra được, Vân Diệp sao trà đã đơn giản hóa đi cả nghìn lần. Càng viết càng bội phục các vị tiền bối cổ đại, càng viết càng thấy mình ngu dốt, muốn viết phát minh phải cần bản thân biết quá trình khởi nguồn, đây là chuyện cực kỳ gian nan.