Chuyện này thì khó gì, đám thủy thủ kẻ nào không yêu rượu như mạng, chỗ có thể giấu rượu rất nhiều, gian phòng gỗ này không có rượu mới là chuyện lạ, Vân Diệp thuận tay lật mấy cái ván gỗ liền moi ra bốn bầu rượu:
- Không có rượu ngon, uống tạm vậy, lão bà huynh hiện chuyên môn kinh doanh rượu, trong nhà nhất định có rượu ngon, tới Nhạc Châu uống rượu dựa vào huynh cả đấy, ta đem theo cả một nhà rất không tiện.
- Đây là chuyện tất nhiên rồi, lúc này chú ý nhiều làm cái mẹ gì, có rượu là được.
Nói xong rút nút tu một ngụm lớn:
- Không tệ.
Vân Diệp đưa cho Tiết Vạn Triệt một cái bánh bao, bản thân cũng cầm bánh bao nhắm rượu, hai người tán gẫu chuyện bí mật ở Trường An, nhất là chuyện nam nữ.
- Làm sao có thể, Lưu Hoằng Cơ nói khi tác chiến bị người ta chọc mất một quả thận mà, tinh thần đâu ra gây họa cho tiểu thiếp của Lưu Di sau bữa tiệc.
Vân Diệp há hốc mồm kinh hãi.
- Chuyện này ngươi không hiểu rồi, nhị Lưu vốn là thông gia, của ngươi là của ta, vả lại Lão Lưu uống say, đừng nói là nữ nhân, cho một con lợn cái cũng không thành vấn đề...
Đang nói tới lúc cao hứng thì cửa phòng bị mở ra, Hứa Kính Tông thấy Vân Diệp và Tiết Vạn Triệt chẳng hề ngạc nhiên, ngồi xuống cầm lấy bầu rượu uống một ngụm mới nói:
- Tới khoang của ngươi không thấy bóng dáng đâu, đoán chừng ngươi chẳng thể ngủ được ở chỗ thối hoắc đó, đi thẳng tới bếp xin chút thức ăn, đám hoạn quan vác cái mặt người chết nói đây là quy củ trên thuyền, quá giờ là không còn cơm, bệ hạ cũng phải tuân theo. Đành vác cái bụng đói đi tìm ngươi, xem xem có cách nào không, quy củ trên hạm thuyền của ngươi nghiêm quá.
Vân Diệp nghiêm mặt nói:
- Không có quy củ thì loạn à, tác chiến trên biển nếu chút điều lệ này cũng không tuân thù thì lấy đâu ra sức chiến đấu, bệ hạ dạn dày trận mạc tất nhiên hiểu thấu đạo lý ấy.
Vừa mới hùng hồn nói xong thì tên đầu bếp béo thò đầu lên, xách một cái giỏ rất to nói:
- Trước đó không biết đại soái có khách, tiểu nhân sợ không đủ thức ăn nên mang lên một ít, giờ tiểu nhân xuống hấp hai con cá.
Hứa Kính Tông cười hô hố, búng tay một đồng ngân tệ bay ra, đầu bếp béo thuần thục nhận lấy khom lưng lùi xuống. Hứa Kính Tôn vén vải ra:
- Được lắm, được lắm, cả thức ăn chuyên môn cung cấp cho bệ hạ cũng có, nào nào Lão Tiết, ngươi là võ tướng bụng to, cho cái đùi dê. Còn có rượu, chân gà, Vân hầu chén đi, hai người vừa nói tới Lưu Hoàng Cơ, Lão Lưu làm sao? Vừa rồi không nghe rõ...
Nam nhân nói chuyện với nhau thường mập mờ, thông qua đầu óc bản thân gia công lại kể ra thành càng thêm xấu xa, huống hồ tên nho gia bại hoại như Hứa Kính Tông luôn moi móc kinh sách khảo chứng được một mặt chân thật của sự việc.
Nói từ chuyện Lý Thế Dân đưa hai phi tử của Tùy Dương Đế lên giường của Lý Uyên, lại nói chuyện không thể truyền ra ngoài của Lý Uyên và Bùi Tịch, tiếp đấy nói chuyện phi tử của Lý Nguyên Cát bỗng dưng xuất hiện trong hậu cung của Lý Nhị, nói tới văng bọt.
Đời sau thường nói Đường rùa đen ( cắm sừng), Tống nước mũi, giờ mới có nhận thức nhất định, chuyện làm bậy bất chấp luân lý này tuy nói là kế thừa truyền thống huynh chết đệ cưới tẩu của người Hồ, hiện lấy ra tán gẫu thành vết nhơ lớn nhất của thời Lý Đường, đã làm hoàng đế của người Hán phải tuân thủ luân lý của người Hán, không thể thấy lão bà của huynh đệ xinh đẹp liền nhào tới như sói đói được.
Trăng mọc lên trên mặt hồ, cảnh đẹp trăng thanh gió mát tán phét chẳng kém gì đêm tuyết xem múa khỏa thân, bất tri bất giác tới nửa đêm, Hứa Kính Tông có đánh chết cũng không chịu về khoang thuyền, Tiết Vạn Triệt cho rằng mình nằm trên sàn cũng được, đám thân quyến của Lý gia thật đáng ghét, tên nào tên nấy ngu dốt quê mùa còn vênh vênh váo váo, nghe nói mấy ngày qua hoàng hậu không chịu nổi nữa rồi.
Nghe Hứa Kính Tông nói tới câu này, lại liên tưởng sắp tới Nhạc Châu, Vân Diệp dám khẳng định đám người này tới là để phát tài, không biết bọn chúng định phát tài ra sao, nếu như làm ăn đường hoàng thì nhường chút lợi nhuận cũng được, nếu muốn ỷ thế chiếm đoạt thì Vân Diệp cho bọn chúng cởi truồng xéo về Tấn Dương.
Mặt trời mọc ở Động Đình Hồ không tráng lệ như ngoài biển, nhưng nhìn mặt trời chầm chậm nhô lên sau Quân Sơn vẫn làm lòng người khoan khoái, Hứa Kính Tông nói từ khi lên thuyền tới nay có bữa sáng này là vừa miệng nhất, đầu bếp biết đại soái thích ăn cháo cá, trời chưa sáng đã nấu rồi.
Bát cháo trắng tinh cho thêm ít hành, ngửi thơm điếc mũi, Vân Diệp húp hai bát, Hứa Kính Tông không chịu thua kém, còn Tiết Vạn Triệt liếm sạch nồi, tên này hôm nay tinh thần không tệ, Hứa Kính Tông lấy Đơn Dương ra trêu, hắn vẫn cười ha hả chẳng bận tâm, Vân Diệp nói đúng, cưới công chúa chẳng qua là một thứ công vụ thôi.
Tiêu diêu một lúc thì Vân Diệp thấy tỳ nữ thiếp thân của Trường Tôn thị xuất hiện trước mặt, sắc mặt khó coi, xem ra sắc mặt Trường Tôn thị cũng chẳng khá khẩm hơn được, vì vẻ mặt thiếp thân tùy nữ luôn giống vẻ mặt hoàng hậu như đúc.
- Hồng cô cô, tiểu chất phát hiện từ khi Doãn cô cô rời cung cấm, sắc mặt của cô cô chẳng lúc nào là tốt cả, cô cô xuất hiện với bộ mặt này làm tim tiểu chất cứ đập thình thịch.
Bất kể thế nào cứ nịnh bợ phát đã:
- Bớt mồm mép đi, nương nương truyền ngươi tới, mau đi ngay, mấy ngày qua phiền chết đi được, đám người từ Tấn Dương tới cứ luôn mổm kể lể năm xưa mình vất vả, này nhìn người khác phát tài, nhà mình ăn lương khô, cầu xin bệ hạ thương xót. Ngươi không biết chứ, bọn chúng dẫn theo rất nhiều con cháu, xin bệ hạ gài vào các nơi, còn nói giang sơn nhà mình cần người nhà mình trông nom mới yên tâm.
- Toàn là cái thứ vô dụng, ta cũng không xem vào đâu, chẳng nói tới bệ hạ và nương nương, hiện sản nghiệp của hoàng gia đều có nhân tài chuyên môn kinh doanh mới có ngày hôm nay, nếu đám người này trà trộn vào, Doãn tỷ tỷ sẽ tức chết, mau nghĩ cách đuổi hết chúng đi.
Hai người vừa nói vừa đi tới khoang thuyền của hoàng hầu, tới cửa là Vân Diệp biết mình phải đối diện với chuyện gì rồi, hoàng hậu muốn dùng kế kim thiền thoát xác, xem ra thế lực của đám người này rất lớn.
Đẩy cửa đi vào, Vân Diệp thiếu chút nữa bị mùi cực đậm đầy lui, chẳng trách mấy ngày qua lửa giận của Trường Tôn thị lớn như thế, đầy một phòng là những lão già râu trắng quy củ ngồi trên ghế, thấy Vân Diệp đi vào, nhìn y hừ một cái rồi quay đầu đi.
Vân Diệp định nổi giận thì Trường Tôn thị hừ mạnh một tiếng, Vân Diệp đành cúi đầu xuống chắp tay coi như thi lễ.
Trường Tôn thị mỉm cười với lão già đứng đầu:
- Cửu công, Thập Nhị công, đây là Lam Điền hầu Vân Diệp, tuy tuổi còn trẻ nhưng có bản lĩnh Đào Chu Công, mấy vị có tiền rãnh rỗi không biết làm gì, nghe y kiến của y sẽ có lợi.
Đào Chu Công - Phạm Lãi, viết 16 quy tắc kinh doanh.
- Thằng nhãi con này mà cũng dám so với Đào Chu? Lão phu tuy thân ở vùng hoang sơn bảo vệ mộ tổ, nhưng vẫn biết trên đời này nhiều dạng mua danh chuốc tiến, bảo lão phu giao tiền cho hạng tiểu tử này không thỏa đáng.
Lão già nói xong còn trừng mắt với Vân Diệp, mấy lão già khác cũng xôn xao, tóm lại không nói được câu nào hay. Vân Diệp thấy ánh lửa trong mắt hoàng hậu, tay cầm quạt nổi gân xanh, biết bà ở mép bờ bộc phát, không biết vì nguyên nhân gì mà cố áp xuống.
Giờ tới lượt mình ra tay rồi, Vân Diệp chắp tay cười:
- Không biết tiền dưỡng lão của các vị tiền bối có bao nhiêu, nếu không có được mấy ngân tệ thì vãn bối thêm cho chút tiền tùy tiện ném vào cửa hiệu, qua một năm chia hoa hồng là được, hẳn đủ chư vị tiền bối sống vài năm dư dả.