Đường Chuyên

Chương 1035: Vân gia giàu có

Khi Tân Nguyệt và Na Mộ Nhật cãi nhau thì Vân Diệp không lên tiếng, cũng chẳng thể lên tiếng, còn về tối qua, muốn lên trời hay không thì tự mình biết, chẳng qua là thần kinh suy sụp, miệng nói gì bản thân cũng không biết, thuần túy là lời nói mớ vô nghĩa, đó là đầu óc tự kháng cự lại sự ức chế.

Giờ thì khỏe rồi, đầu óc vận chuyển lại bình thường, mục đích lớn nhất chuyến đi này của Lý Nhị là xem kết quả khai phát Lưỡng Hồ, chiếc Đại Đế chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của ông ta thôi.

Miễn thuế ba năm, dân gian hẳn tích trữ vô số tài phú, Lý Nhị đang đợi hệ thống tình báo mới nhất tới, chỉ nhìn những tình báo mà nhìn bề ngoài không thấy thì ông ta mới bỏ thị sát Nhạc Châu, là hạng mục kiến thiết lớn nhất từ khi đăng cơ, sự thành bại của Nhạc Châu mang ý nghĩa chỉ đạo vô cùng lớn, ông ta phải xác định thứ mình nhìn thấy là thật, mang hi vọng lớn nhất, hành động trong trường hợp xấu nhất là tính cách của những nhân vật lớn.

Lão Khương, quản gia của Vân gia ở Nhạc Châu tới đón từ xa, gia chủ tới Xích Bích liền dừng lại làm Lão Khương vô cùng căng thẳng, dẫn cả quản gia của Trình gia, Ngưu gia, Tần gia theo, muốn nghe xem gia chủ có gì bất mãn về chuyện kinh doanh ở Nhạc Châu không?

Vân Diệp đặt sổ sách xuống:

- Không chỗ nào không thích hợp cả, ông là người ở trong nhà lâu năm rồi, chút tín nhiệm này vẫn có. Chủ yếu là bệ hạ không đi thì không ai có thể đi được, đợi bệ hạ có nhận thức bề ngoài về Nhạc Châu mới tiếp tục tiến lên.

- Dù có sai cũng không liên quan tới nhà ta, ta từ chức thứ sử Nhạc Châu ba năm rồi, có sai lầm gì cũng do đám Quan Đình Lung gánh, không liên quan gì tới nhà ta, hiện Vân gia cần là sự tồn tại không ai chú ý tới.

- Mọi người tới đúng lúc lắm, nếu không ta cũng phái người đi thông báo, lập tức về đem các cửa hiệu của mấy nhà chúng ta bỏ hết gia huy đi, đóng cửa được thì đóng cửa, thời gian bệ hạ tuần thị Nhạc Châu thì chúng ta không làm ăn, bị bệ hạ nhìn thấy không hay.

Mấy vị quản gia ngây ra nhìn nhau, Lão Khương chắp tay nói:

- Hầu gia, bỏ gia huy đi không khó, lão nô về một cái sẽ làm ngay, nhưng đóng cửa thì khó, cửa hiệu của nhà chúng ta rất nhiều, ba phần cửa hiệu ở đường Vũ Hoa là của năm nhà chúng ta, bán toàn đồ quý hiếm đông tây nam bắc, nếu đóng cửa hết thì cả con đường không còn người nữa.

Vân Diệp hít một hơi lấy bình tĩnh, đường Vũ Hoa ở đâu thì y quá rõ, chính là con đường chia cách nội thành và ngoại thành thành hai thế giới, nội thành là nơi hào môn huân quý ở, hành cung của hoàng đế cũng ở dưới Độc Long Sơn, phía đông đường Vũ Hoa là Nhạc Dương lâu, phía tây là bến thuyền vận chuyển, trụ sở của thứ sử Nhạc Châu cũng ở đường Vũ Hoa, qua một con phố là quân doanh Thường Nhạc Sơn, bên quân doanh là kho phủ Nhạc Châu, tuyệt đối là dải đất tinh hoa của Nhạc Châu.

Mình vội vội vàng vàng rời Nhạc Châu, không để ý mấy chuyện nhỏ này, sổ sách cũng do Tân Nguyệt thẩm hạch, với nàng mà nói chỉ cần có lợi nhuận lớn là được, còn chuyện khác do trượng phu suy tính, không ngờ bọn họ chiếm một phần ba con đường dài ba dặm này.

Đóng cửa làm sao được, Lý Nhị nhìn thấy con đường tiêu điều không nghi ngờ mới là lạ, huống hồ bây giờ đã có người thu thập tình báo cho Lý Nhị, ông ta không thể không biết, hiện điều cầu mong duy nhất là cửa hiệu của năm nhà không phải lớn nhất đường Vũ Hoa.

- Thương gia lớn nhất đường là nhà nào, đừng có nói là mấy nhà chúng ta.

Vân Diệp ôm một tia hi vọng hỏi:

- Không phải ạ, nhà chúng ta tuy có hạng, nhưng tuyệt đối không phải là lớn nhất, lạ cái là đám lão nô nghe ngóng kiểu gì cũng không biết chủ hiệu Hằng Thuận là ai, hai lần tranh chấp, nhà chúng ta chẳng thắng còn có chút thiệt hại nhỏ. Còn hiệu Thái Hòa thì lão nô phát hiện hình như có liên quan tới Ngụy vương. Hai cái cửa hiệu này là lớn nhất, còn lại hiệu Hòa Phong của Trường Tôn gia, Đông Thăng của Hà Gian vương... Đều không kém gì Vân Phong của nhà ta.

Vân Diệp lúc này mới thở phào, không phải lớn nhất là tốt rồi, móng vuốt của Trường Tôn thị vươn xa thật, lấy Hằng Thuận kiếm tiền.

- Vậy cứ như thế, các ngươi về bỏ gia huy đi, cố gắng giảm bớt giá cả, để con phố mua bán thêm tấp nập, không tránh được nữa, vậy kiếm lấy cái tiếng lợi dân. Sau này đừng chọc vào hiệu Hằng Thuận, chúng ta không chọc vào nổi, nếu mấy ngày tới các ngươi biến những nhà khác thành thương hộ bất lương được là tốt nhất, nhớ kỹ phải nộp thuế, nếu chưa nộp thì về nộp đi, nhà ta là thương hộ tốt, không thể để người ta rỉa rói sau lưng.

- Hầu gia yên tâm, nhà ta làm ăn xưa nay rất công bằng, hàng thật, chiêu đãi khách khí, dù là ăn mày trước cửa cũng chưa bao giờ đuổi đi, toàn cho họ ăn no để đi chô khác.

- Ăn mày? Trong thành Nhạc Châu có ăn mày? Khi ta đi đã lập hộ tịch cho tất cả mọi người, ai cũng có vài mẫu ruộng nuôi cái miệng mà, huống hồ Nhạc Châu chưa bao giờ thiếu lương.

Cả Trường An cũng có ăn mày, nhưng khi đó Vân Diệp hùng tâm ngùn ngụt, muốn xây dựng một thành phố mới, ăn mày là đám người đại biểu chu u ám, được y chuyên môn hỏi tới, Tiền Thăng và Hàn Thành thề không có sai sót, Thôi Diễm cũng đảm bảo không có góc khuất, thế ăn mày ở đâu ra? Vân Diệp nổi giận rồi.

- Hầu gia, chuyện này không thể trách Hàn biệt giá và Tiền tư mã, đám ăn mày đó chính là thủy tặc, sau khi Nhạc Châu xây xong, một bộ phận bị đưa tới vùng man hoang làm lao dịch, một số kẻ què cụt không đi làm được, lại bị bách tính căm hận, dâng vạn dân thư không cho thứ sử đại nhân nhập hộ tịch cho chúng, công xưởng không dám nhận, thương gia không dám thuê, chúng đành dựa vào ăn xin kiếm sống, mỗi năm đều chết đói một ít, nhà Ngưu lão gia tốt bụng sai Lão Lưu cứu tế, mấy nhà chúng ta cũng cứu tế, đã ba năm rồi, ngày nào chúng cũng tới hiệu cơm ăn xin, cực kỳ đáng ghét.

Nếu là lựa chọn của toàn thể người Nhạc Châu thì Vân Diệp không nói gì, đám thủy tặc này hoành hành bao năm, không ít người gặp họa bởi chúng, Vân Diệp hỏi:

- Trang hộ nhà ta chuyển từ Trường An tới sao rồi, ta toàn xem sổ sách, không nhìn ra, họ là nền tảng của nhà ta, không thể có chút sai sót nào, mấy nhà các ngươi cũng thế.

Bốn vị quản gia kia cùng cười, Lão Khương đẩy Lão Lưu, để ông ta nói:

- Hầu gia, người từ nhà chúng ta tới Nhạc Châu không ai không phải nhà dư dả, người Nhạc Châu khá ngốc, chỉ biết trồng cấy, không muốn vào thành làm ăn, những người nhà chúng ta thì khác, toàn người theo thương đội vào nam ra bắc, cơ hội tốt thế ở Nhạc Châu sao không năm bắt, dân bản sứ Nhạc Châu bán hết đất đai trong thành mà hầu gia bồi thường, ra nhà đất trong thôn ngoài thành ở, để cơ hội kiếm tiền cho nhà chúng ta.

- Hiện hầu gia tới ngõ Đồng Thiết không khác gì tới phường Chiêu Quốc ở Trường An, lão nô hiện giờ quen mỗi sáng tới ngõ Đồng Thiết ăn bát mỳ.

- Người nhà chúng ta có mọi người chiếu cố thì không phải lo gì cả, nhưng người khác thì sao? Ta nói những người không liên quan tới nhà chúng ta đó, họ họ đem vợ con tới Nhạc Châu, nếu không có cuộc sống tốt đẹp thì thật có lỗi với họ.

- Hầu gia cứ yên tâm, người từ Trường An tới đều có tay nghề cả, tới đây là để mở công xưởng, do nhân công ở Trường An quá đắt, thời gian mở chợ lại ngắn, nên mới chuyển tới đây. Quan phủ không cho mở xưởng trong thành, nên bọn họ tụ tập bên hồ, quan phủ quyên môn phân một mảnh đất thành lập khu công nghiệp giống ở Trường An, mảnh đất đó là của Hà gia, nghe nói Hà gia đã cùng những xưởng thương lượng sát nhập thành công phường lớn, như thế đồ làm ra đẹp hơn tốt hơn, có điều giá cả bị Hà gia bất lương nâng lên hai thành.

Vân Diệp cười, trong mắt mấy vị quản gia này, trừ người nhà mình thì người khác kiếm được tiền toàn là tiền bất lương. Mọi thứ an bài tốt là được rồi, còn cái tột làm ăn quá lớn trong thành Nhạc Châu có Trường Tôn thị và Lý Thái gánh, đoán chừng Lý Nhị cũng không mặt mũi nào hỏi tới, muốn nổi giân thì bỏ lão bà, nhốt nhi tử vào nhà giam đã.