Đường Chuyên

Chương 1013: Đóng kịch cho ai xem

- Đại soái, nữ nhân này quá ngang ngược rồi, ả dám lấy bản thân đánh cược uy hiếp ngài, hay là để ti chức cho bọn chúng hoàn toàn biến mất trên đường đi, đại soái yên tâm, loại chuyện này nhất định phù hợp với ý nguyện của bệ hạ.

Ngũ lễ tư mã từ hầu đường đi ra, hắn nghe rõ cuộc đối thoại giữa Vân Diệp và Vinh Hoa, đại soái không có lý do gì trợ giúp nữ nhân này.

- Ngươi thấy chuyện này cần thiết à? Thấy ta quá phóng túng nàng ấy à?

Vân Diệp vẫn nhìn theo bóng lưng Vinh Hoa, đầu cũng không quay lại:

- Đúng là thế, đại soái nếu thích nữ nhân này cứ thu vào phòng là được, không cần phí tinh lực như vậy.

- Ngươi không hiểu, Cao Ly sắp mất rồi, sát nhập vào Đại Đường là chuyện sớm muộn, hiện chúng ta cần suy nghĩ không phải là công chiếm, mà là ổn định, Cao Ly bạo loạn không phù hợp với lợi ích Đại Đường.

- Bất kể nàng ấy nói bao nhiêu, có một điểm không sai, hiện Cao Ly tràn ngập thù hận Đại Đường, chúng ta muốn thống trị vùng đất đó sẽ phải trả giá cực đắt.

- Ngươi có nhìn ra không, hiện phạm vi suy nghĩ của nàng ấy đã rất rộng rồi, không chỉ lo cho mỗi Uyên Cái Tô Văn, mà đặt lên toàn bộ bách tính Cao Ly.

Ngũ lễ tư mã thắc mắc:

- Đại soái, vậy thì khác gì nhau? Vừa rồi ả còn nói Cao Ly tất thắng.

- Cao Kiến Vũ, Uyên Cái Tô Văn bao năm nội chuyến mới là nguyên nhân chân chính khiến Cao Ly suy bại, bách tính nhất định đầy căm phẫn với họ, muốn sống trong dân tộc mà không ai thích, không ai tin, ngươi biết khó thế nào không? Nếu hai người đó đều phải chết, Cao Ly thế nào cũng cần một thủ lĩnh tạm thời, ngươi không thấy Vinh Hoa là lựa chọn cực tốt à?

- Một người thực sự yêu tổ quốc mình làm thủ lĩnh, người dân mới tin tưởng đi theo, muốn giải trừ vũ trang của Cao Ly, cần một thủ lĩnh thực sự có thể tin được, có thủ lĩnh như thế, bọn họ sẽ nghe theo thủ lĩnh làm việc cho Đại Đường.

- Ta muốn Vinh Hoa thành con dê đầu đàn, tối ta sẽ viết thư cho thái tử điện hạ, ở Trường Anh nhất định Vinh Hoa sẽ thanh danh vang dội, sự mỹ lệ, kiên cường, dũng cảm, trung trinh của nàng sẽ truyền khắp Cao Ly, cũng sẽ chinh phụ hết huân quý Đại Đường, nàng sẽ mang tới cho Cao Lý thoáng bình an, mang về vô số lương thực, còn mang về ít tù binh.

- Tin ta đi, nàng sẽ mang về mọi vinh dự, sẽ mang tới hòa bình cho Cao Ly, rồi qua một quãng thời gian, Cao Kiến Vũ và Uyên Cái Tô Văn sẽ đánh nhau, Đại Đường lần nữa vào Cao Ly, lần này Cao Ly sẽ hoàn toàn diệt vong, người Cao Ly trong lúc bàng hoàng sẽ nhớ tới Vinh Hoa, sẽ ủng hộ nàng, đưa nàng thành thủ lĩnh, tới khi Đại Đường chia rẽ hoàn toàn Cao Ly, khiến dân tộc này biến mất trong các thôn trại ở Đại Đường, cứ như chưa bao giờ xuất hiện.

Ngũ lễ tư mã quỳ một gối xuống, mồ hôi như mưa.

Vân Diệp nói thống khoái một hồi quay đầu lại:

- Đây là đáp án mà ngươi muốn biết đấy, vừa ý chưa? Dạy khôn ngươi, sau này đừng có ý đồ thăm dò tâm tư của chủ soái, đó toàn là người không nắm bắt được, vì chúng ta suy nghĩ chuyện sau này chứ không phải chuyện trước mắt, đó là vì sao ta là chủ soái mà ngươi chỉ là ngũ lễ tư mã.

- Giờ thì chấp hành đi, nếu Vinh Hoa không trở thành người như ta mong đợi, ta sẽ đích thân chặt cái đầu của ngươi.

Ngũ lễ tư mã cúi đầu vâng dạ, không biết những lời vừa rồi Vân Diệp thật giả bao phần, nhưng hắn quyết định sau này tuyệt đối làm đúng chức phận, không thăm dò Vân Diệp nữa.

Vân Diệp nói xong rời đại sảnh, không biết Lý Thái hiện ra sao rồi, mong rằng tên này không bị Hi Mạt Đế Á đuổi đi, nam nhân nhận sai, rất hiếm có.

Không tệ, Hi Mạt Đế Á thi thoảng nhón một quả dương mai đỏ cho vào miệng mút, Lý Thái ra sức giúp nàng bóp chân, hai người cười vui vẻ, hình như hài hòa lắm.

- Vân Diệp, ta gửi thư cho ngươi, ngươi còn chưa trả lời đó, ngươi nói xem ta muốn một đứa con quá đáng lắm à?

Câu đầu tiên của Hi Mạt Đế Á đã làm Vân Diệp nín nhịn. Thấy Lý Thái cười bồi nhìn mình, biết ngay tên này đã bỏ vũ khí đầu hàng rồi, gieo mầm hai hạt, thu được một cái cây, có vẻ hắn đã rất hài lòng. Tôn tiên sinh nói bụng Hi Mạt Đế Á là long phượng thai, nhi tử xem ra thuộc về Lý Thái, còn khuê nữ e rằng đã được đặt tên, bọn họ chỉ có một cái tên, đó là Hi Mạt Đế Á.

Thế cũng tốt, tách hai đứa bé ra xa, không ảnh hưởng tới nhau, Lý Uyên sai ở chỗ là đặt Lý Huyền Bá ở quá gần Lý Nhị, Vân Diệp tới giờ vẫn cố chấp cho rằng, dù có đặt một con hổ cường tráng bên Lý Nhị, chẳng bao lâu cũng hết thọ.

- Hi Mạt Đế Á, vì biểu thị áy náy, ta định tặng cô một gian nhà ở Trường An hoặc Nhạc Châu, làm chỗ trú thân cho mẹ con cô, nếu cô không muốn gả cho Thanh Tước, hắn làm mấy chuyện này không tiện, vậy để ta làm, muốn nhà kiểu gì cứ nói, vì ta sẽ lấy hoa hồng của Thanh Tước làm.

- Trường An, đương nhiên là Trường An!

Hi Mạt Đế Á không chút do dự đáp:

Lý Thái giơ ngón tay cái với Vân Diệp, phiền phức của hắn hiện giờ là làm sao giải thích với mẫu thân chuyện mình có đứa con lai, có điều không sao, trong số huynh đệ của Lý Nhị rất nhiều người không giống người Trung Nguyên, huyết mạch người Hồ nhất thời khó có thể mất đi.

Có một căn nhà lớn để vụng trộm với Hi Mạt Đế Á là điều Lý Thái muốn, khuê nữ thiệt thòi, không được làm quận chúa, vậy bù đắp ở vật chất là điều hợp lý.

- Thanh Tước, chiếc Đại Đế đang trang trí nội thất, một tháng nữa sẽ ra biển, sáu chiếc chiến hạm còn lại cũng chế tạo xong, đáng tiếc không có bão tố lớn để kiểm nghiệm thành quả.

Vân Diệp nói qua tiến độ hạm đội, nhắc Lý Thái, ngày về Trường An đã tới gần.

- Hi Mạt Đế Á vài ngày nữa sẽ lâm bồn, ta cũng không thích ngồi thuyền, ngươi tự ra biển đôn đốc đi, ta muốn mời Tôn tiên sinh giúp ta trông nom Hi Mạt Đế Á và con, ngươi có kế hoạch phải hoàn thành, ta không tiện tham dự.

Vân Diệp gật đầu, lấy giỏ bánh trong tay Lưu Tiến Bảo đặt lên bàn thấp rồi xoay người đi, thời gian hai người họ có thể quang minh chính đại ở bên nhau không nhiều, không nên quấy rầy thì hơn.

Lý An Lan có chút thương cảm, ngôi nhà hoàn chỉnh sắp phải ly tán rồi, trong lòng nàng vô cùng khó chịu, ngồi trên xích đu, nhìn Tân Nguyệt cùng Na Mộ Nhật, Linh Đang chuẩn bị hành lý về nhà mà khóc thầm, cả nhà đi hết rồi, chẳng mấy chốc chỉ còn lại mình và Dung Nhi trong phủ công chúa trống vắng.

Không có tiếng than phiền đáng ghét của Tân Nguyệt, không có tiếng ca uyến chuyển của Na Mộ Nhật, mỗi tối Linh Đang cũng không ngủ bên mình nữa, Vân Lộ của mình cũng sẽ quay trở về vòng tay Tân Nguyệt, mình vất vả mười năm, cuối cùng thu hoạch chỉ có cô đơn sâu sắc.

- Muội tử, số trang sức này để lại cho muội, đương nhiên chiếc kẹp tóc không thể cho muội được, cho rồi muội sẽ thành đương gia đại nương tử, số còn lại muội tùy ý lấy.

Tân Nguyệt cười thu lại kẹp tóc hoàng ngọc, số trang sức còn lại đưa tới bên cạnh Lý An Lan, nàng hiểu Lĩnh Nam sẽ thành ngôi nhà khác của Vân gia, lung lạc Lý An Lan là điều cần thiết.

- Tỷ tỷ đừng như thế, An Lan biết tầm quan trọng của Lĩnh Nam với Vân gia, nhất định bảo vệ tốt, tỷ vạn dặm về Trường An, nhất định phải bảo trọng.

- Có phải đi ngay bây giờ đâu, hai nàng đóng kịch ly biệt làm cái gì, rõ ràng không hợp nhau, đừng bày ra bộ dạng tỷ muội tình thâm buồn nôn ấy, người trong nhà diễn kịch cho ai xem?

Vân Diệp đi vào thấy cảnh giả tình giả ý rất khó chịu, nếu người gia cần thứ tình cảm giả dối duy trì còn gọi là người nhà nữa không?