- Phu quân, chẳng phải Mông Lỗ và Mông Na đã thành thân rồi à, còn có con, vì sao Mông Na lại không để ý tới Mông Lỗ?
Na Một Nhật len lén hỏi:
- Đó là phong tục của người ta, sinh ra con xong, Mông Na thành người tự do, muốn ngủ cùng ai cũng được, Mông Lỗ hiện giờ tại nhà Mông Na chỉ ở nhờ, nếu Mông Na muốn hắn cuốn xéo, hắn sẽ thành kẻ không nhà.
- Mông Lỗ thật đáng thương, dũng sĩ mà sống thê thảm như thế.
Na Mộ Nhật bất bình thay Mông Lỗ:
- Ta lại cho rằng như vậy vô cùng hợp lý, nữ tử làm chủ nhà tốt hơn nam nhân, cô xem, nữ tử không có tính xâm lược quá lớn, chăm sóc nhà mình mới là chuyện hàng đầu, cái khác họ không để ý lắm, nam nhân các ngươi nên nhường chỗ.
Hi Mạt Đế Á vì vẻ ngoài khác biệt, trong trại không dám tới gần nàng, nàng đành tiếp tục quanh quẩn bên đám Vân Diệp.
Chỉ cần nàng lên tiếng là Lý Thái kiếm được lý do nhạo báng, há mồm nói luôn:
- Thiên địa nhân luân đã được phân phối tốt rồi, người không định gả đi như cô quan tâm làm cái gì.
- Chưa chắc đâu, trước kia ta không gả đi là do người không khỏe, giờ khỏe rồi nói không chừng ngày nào đó kiếm người vừa mắt gả đi, yên tâm, tới khi đó sẽ gửi thiếp cho ngươi, ngươi tặng quà nhớ lựa chọn chút, quà phải lớn nhé.
Lý Thái lập tức cứng họng, đi ầm ầm về phía trước, thị vệ trưởng cuống cuồng tách Lý Thái và voi ra, mấy lần thiếu chút nữa bị voi dẫm vào chân.
Voi đi tới đâu bách thú tránh đường, con voi đực một ngà vẫy cái tai to như quạt, ngẩng đầu kêu lớn, tức thì trong bụi cỏ nổi lên một làn sóng, mãnh thú chạy thật xa, chỉ sợ chọc giận vua voi nóng tính.
- Chậc chậc chậc, đây mới là phong phạm của một phiên vương.
Lý Thái định đi tới thiết lập giao tình với vua voi thì bị Vân Diệp kéo lại:
- Ngươi định làm quan với con voi khác còn được, con voi lớn đó thì bỏ đi, một con tê giác định tới làm quen với nó kết quả là sừng tê hiện là côc trong nhà ta, ngươi đừng lắm chuyện nữa. Nhìn xem Vượng Tài ngoan chưa, theo sau lưng ta không dám lộn xộn, chó Vượng Tài cũng không dám tới gần, cảm giác của động vật là nhạy bén nhất, biết ở đâu có nguy hiểm.
Đi qua nùi, cả sơn cốc liền xuất hiện trước mặt mọi người, Lý Thái hít sâu một hơi:
- Ông trời ạ, số chuối tiêu này đủ cho cả Trường An ăn.
Tân Nguyệt thích nhất nhìn cảnh này, hỏi Mông Na bên cạnh:
- Chỗ này là do các cô trồng à? Thế cũng quá nhiều rồi, thương đội đem chuối khô tới Trường An cực kỳ được hoan nghênh, tới hai đồng mới mua được một cân.
- Không phải chúng tôi trồng, do thiên thần rải mầm xuống đấy, thiên thần lo sơn dân không có cái ăn, liền cho chúng tôi rừng chuối này, phát hiện ra sớm nhất là nam nhân của cô. Cô nghĩ kỹ chưa, tối mai định tìm nam nhân thế nào?
- Phì, cô mới là đồ không biết xấu hổ tùy tiện tìm nam nhân, ta chỉ có một nam nhân, nữ tử tốt mà tự làm mình thân bại danh liệt, nếu ở Trường An, các cô sẽ bị thả lồng trôi sông.
Tân Nguyệt không chịu nổi nhân sinh quan cởi mở của Mông Na, chỉ cần Mông Na nói tới chuyện này là nóng nảy, loại chuyện này chẳng những không được nói, mà nghe cũng là cái tội.
Con người dù giàu có thế nào, nhìn thấy thứ miễn phí là đều sung sướng, chỉ cần nhìn Lý Thái reo hò chạy vào rừng chuối là biết hắn hưng phấn cỡ nào.
- Ông trời ơi, thì ra chuối tiêu trông như thế này, oa, một buồng phải tới sáu bảy mươi cân, chúng ta không nên mang ba lô, phải mang xe lớn tới.
- Đừng bêu mặt nữa, ngươi là Ngụy vương, vì mấy buồng chuối mà thất thố làm người ta xem thường.
Hi Mạt Đế Á tìm nải chuối to nhất cắt xuống, bóc vỏ quả chuối to bằng cổ tay nàng:
Bọn họ nói quá nhiều, Vân Diệp không định nói cho Hi Mạt Đế Á biết thứ chuối rừng này ăn vào khó chịu thế nào, hiện không có vấn đề, lát nữa miệng chát nói không ra lời nữa.
Lý Thái cũng thế, hai người ăn chuối vô cùng vui vẻ.
Vân Diệp cắt một nải chuối trên cùng buồng chuối, chẳng những đã vàng, còn có hai quả mang màu hồng, đám Tân Nguyệt tất nhiên không ăn uống tùy tiện như Lý Thái, Hi Mạt Đế Á, ở chuyện ăn uống nghe trượng phu là không thể sai được, khắp Đại Đường, chỉ phu quân biết ăn nhất.
Cho nên các nàng theo thói quen xếp thành hàng đợi phu quân cho mình, Vân Diệp cho mỗi nàng hai quả, hai quả chín hồng thì cho con, cả nhà năm người quây quần ngồi ăn chuối, Tân Nguyệt không dám chạm vào cây chuối, vì phu quân nói cây có nhựa chuối, dính vào không rửa được, mấy ngày sau mới tự bong ra. Na Mộ Nhật càng không muốn cử động, váy của nàng mới tinh, nếu hỏng thì tiếc lắm.
Lý Thái kiếm một quả chuối tiêu cực lớn định trêu ghẹo Vân Diệp, nhưng phát hiện miệng không nghe sai bảo nữa, âm thanh không phá ra được, hoảng hốt vội chỉ miệng ú ớ bảo Vân Diệp nghĩ cách.
- Không có cách nào hết, hai canh giờ là là ổn thôi, ngươi bớt nói đi, chuối chọn quả vàng mà ăn. Hi Mạt Đế Á sẽ bị giống ngươi, nhớ nói cho cô ấy biết, cô ấy đang ăn hăng kia kìa.
Đám Tân Nguyệt che miệng cười ngặt ngẽo, Lý Dung và Vân Mộ cười khanh khách, Lý Thái tức giận lệnh thị vệ trưởng cũng bị câm lấy nước súc miệng.
Vân Diệp phát hiện ra voi không tùy tiện phá hỏng cây chuối, chỉ đứng ở bìa rừng lấy vòi cuốn chuối ăn, không kén chọn, bất kể là vàng hay xanh đều nhét vào miệng, quả nào rơi xuống có lợn rừng nhặt ăn, lãng phí nhất không ngờ lại là đám người mình, Lưu Tiến Bảo như tên điên cầm đao chém chuối, biết mình không vác hết đi được vẫn chém, bị Vân Diệp chửi cho một trận, không bằng con lợn.
Ngồi dưới trời xanh mây trắng ăn uống tất nhiên có lạc thú vô cùng, quan trọng nhất là không có tiếng cãi vã của Lý Thái và Hi Mạt Đế Á, lỗ tai thanh tịnh hơn nhiều, Na Mộ Nhật nhảy tung tăng ca hát, tiếng ca thâm tình mà du dương, Vân Diệp thì gối lên đùi Tân Nguyệt ngắm trời cao.
Lý Thái không mang nữ nhân nên không có hưởng thụ êm ái đó, đành lệnh thị vệ trưởng ngồi xuống cho hắn mượn đùi, trông chỉ muốn lệnh Lưu Tiến Bảo cầm đao chém chết cả hai. Vượng Tài tự ăn một nải chuối xanh, tới giờ miệng vẫn dính vào, Lý Dung bóc vỏ chuối cho vào miệng Vượng Tài, chỉ nhìn nó nhỏ dãi ròng ròng là biết nó ăn không ra vị gì cả.
Mông Na đang vùi đầu chặt chuối nghe thấy tiếng hát của Na Một Nhật hát cũng cất tiếng hát, chẳng ai hiểu nàng hát gì, nhưng tiếng ca càng uyển chuyển hơn, như dòng suối chảy quanh núi.
Đám chim ăn vụng chuối trong rừng bị tiếng ca làm kinh sợ bay dáo dác, mới đầu chỉ một hai con, càng ngày càng nhiều, như có áng mây bay quanh rừng chuối, Mông Lỗ quát lớn, đám chim ở trên không hớp thành đủ các hình thú lớn, diều hâu thích ăn chim cũng trốn xa, không dám ra vẻ oai phong.
Vân Diệp ở xa ít tận chân trời tất nhiên không thèm quan tâm tới chiêng dọn đường, khi các đại lão ra ngoại ô du ngoạn quyến luyến rời đi thì Vân Diệp ở Lĩnh Nam mới bắt đầu sửa xoạn cơm nước.
Người Mông gia trại đông quá mức, đám Mông Lỗ lấy chuối tiêu là để chiêu đã khách, Vân Diệp và Lý Thái, Hi Mạt Đế Á vừa nói chuyện được ở trong một lều lớn, Tân Nguyệt, Na Mộ Nhật bế con nhìn Vân Diệp lấy chuối xào thịt, Vân Hương nằm trong lòng đại nương ngủ say sưa, Linh Đang bận rộn hỗ trợ phu quân.
Lý Thái nói chuyện vẫn hơi líu lưỡi, hơn nữa nước dãi không nghe sai bảo cứ chảy ra, ngửi thấy mùi thịt xào của Vân Diệp, nước dãi càng chảy ròng ròng, Lý Dung ngoan ngoãn không ngừng lau miệng cho cữu cữu, Lý Thái cũng thản nhiên hưởng thụ.
Hi Mạt Đế Á không dám lấy khăn tay khỏi miệng, nếu không sẽ có nước dãi chảy xuống, đúng là một đôi trời sinh, sau khi nàng nói được câu đầu tiên là trách móc Vân Diệp, cho rằng y cố ý chơi xấu, để mình bị cười.