Dưới Tán Cây Anh Đào

Chương 57

Một ngày mới bắt đầu, tôi lên lớp nằm dài trên mặt bàn chán nản dù hắn ngồi ngay bên cạnh tôi. Trường học và buổi cắm trại sẽ chán đến nhường nào khi tôi không có con bạn thân tưng tửng nhưng tốt bụng ấy ở quanh? Chi là đứa ở cạnh tôi lúc tôi buồn, lo lắng và quan tâm khi tôi ốm, bảo vệ những lúc tôi yếu đuối. Tôi không phải dạng ẻo lả nhưng có một đứa bạn lo cho mình tôi cũng cảm thấy vui phần nào.

Chi nói tôi dường như là đứa bạn tốt duy nhất mà nhỏ có vì mọi người trong trường chẳng ai nhận ra sự hiện diện của nhỏ, hắt hủi và thi nhau “tẩy chay” nhỏ vì là con bà bán bánh ông lái xe ôm đầu đường xó chợ. Tôi biết Chi nhà nghèo đông con, nhiều chiều làm thêm ở quán ăn xong, Chi còn giúp gánh hàng đi bán rồi về chăm em. Tôi biết Chi không ăn cơm trắng canh nóng như tôi mà toàn ăn gạo xấu với vài lát khoai độn cho qua bữa rồi học bài. Tôi từng thử ăn như thế một bữa nhưng nuốt không trôi miếng đầu, cho chó nó còn chê nên tôi luôn tự hỏi sao Chi có thể ăn như thế, hàng ngày làm bữa chính được.

Tôi thở dài thất vọng nhìn áng mây trắng ở ngoài, mấy con chim sẻ chíu chít bay qua bay lại.

– Ngốc! Sao em thở dài hoài vậy? – hắn cốc nhẹ đầu tôi, hỏi.

– Em … Không có gì đâu! – tôi nói rồi bỏ lửng giữa câu.

– Đừng buồn về chuyện của Chi nữa, anh sẽ … – hắn nói rồi buôn thõng câu, hắn thở dài rồi nói tiếp – Chiều nay đi ăn bánh không?

– Umh … – tôi ừ hữ đồng ý, không có vẻ hào hứng mấy. Chợt một ý kiến loé ngang qua đầu tôi khiến tôi ngồi phật dậy – Tiệm bánh! Đúng rồi! Anh, em muốn làm một tiệm bánh!


– Cái gì? – hắn trợn tròn mắt nhìn tôi – Bánh trái gì ở đây? Em …

– Đi mà anh! Em và nó sẽ làm bánh và bán, mở một tiệm bánh nhỏ, bán bánh của mẹ Chi, chocolate, bánh ngọt, coffee, … Nha! – tôi cắt lời hắn nũng nịu.

– Để anh tính! – hắn xoa đầu tôi dịu giọng.

Tôi cười rồi nằm dài ra bàn. Bây giờ cũng sắp đến giờ ra chơi nên tôi chẳng buồn nghe giảng nữa, đằng nào thì cũng biết hết rồi! Giờ ra chơi, hắn có điện thoại gì đó, vội bỏ đi ra ngoài. Tôi không để ý là mấy nên đi xuống khối 10 tìm tụi nó rồi xuống canteen. Trên đường đi, tôi đi qua đoạn đường tắt để khỏi phải dính vụ “kẹt cầu thang” (do quá nhiều học sinh kéo nhau xuống canteen và gây “ùn tắc” đường đi) và chợt nhìn thấy một dáng người quen quen. Tôi núp gần cầu thang và dỏng tai lên nghe.

– Tôi đã nói rồi! Cô đừng gọi tôi nữa! – hắn đứng đó, gắt vào điện thoại – Cái gì? Vớ vẩn! Của ai chứ không phải của tôi! Ok? Tôi cảnh cáo cô, một lần nữa thì đừng trách tôi tàn bạo!

Nghe được chừng đó, tôi đoán là hắn chuẩn bị cúp máy và đi nên vội vàng chạy xuống cầu thang và vô tình tạo ra tiếng động.

– Ai đó? – hắn hỏi.

“Tiêu rồi! Chưa bao giờ sợ hắn nhưng kì này coi bộ hắn không vui nên … Chạy là thượng sách!”

Nghĩ là làm, tôi chạy như bị ma rượt xuống cầu thang, suýt trượt chân mà ngã. Mặc cho hắn kêu gào đủ kiểu, tôi vẫn cắm đầu cắm cổ chạy cho bằng được thì thôi. Đ … Đáng ghét … Tại sao một đứa không sợ trời sợ đất như tôi lại bỏ chạy vì một tên như hắn cơ chứ? Cái quái gì đang diễn ra vậy trời?

– Tỷ tỷ! Làm gì mà chạy dữ vậy? – nhóc từ đâu chui vào hỏi.

– Không … Có … Gì … – tôi thở dốc lấy hơi nói từng chữ. Bên cạnh nhóc là nhỏ, tôi im lặng một chút rồi lấy lại tư thế ban đầu, đứng thẳng dậy nhìn nhỏ – Thư! Dạo gần đây anh trai em có vẻ cáu gắt nhỉ?


– Hửm? – nhỏ nhìn tôi rồi chống cằm suy nghĩ – Ano~ Dạo gần đây có vài cuộc gọi làm anh ấy khó chịu, từ ai thì em không biết! Nhưng có vẻ người đó là một cô gái lằng nhằng! Em rất muốn biết đó là ai vì những đứa làm anh em khó chịu thì em muốn biết mặt để có gặp thì chửi cho chúng một trận cho bõ ghét!

“Con gái gì mà đanh đã thế?” – tôi nghĩ thầm.

– Chị muốn biết quan hệ giữa hai người họ, em cần gì để tìm ra người này? – tôi hỏi.

– Số điện thoại! – nhỏ trả lời rồi nhìn tôi – Mà sao vậy chị dâu? Chị ghen à?

– V … Vớ vẩn! Ghen tuông gì ở đây? – tôi tránh né câu hỏi của nhỏ rồi đi lấy đồ ăn. Đúng là tôi muốn tìm ra người đó là ai, một phần tôi cũng có hơi … ghen!

Sau đó thì nó xuống cùng Huy nhưng tôi chẳng thấy mặt hắn đâu. Tôi chán. Lên lớp tiết tiếp theo, tôi mượn cớ đi về sinh, nhân lúc hắn không chú ý, tôi thò tay xuóng ngăn bàn và mang điện thoại của hắn đi. Lần trong danh bạ, tôi tìm đến cuộc gọi đến gần nhất và tìm ra số máy gọi nhiều lần gần đây. qua máy tôi rồi gửi cho nhỏ, tôi vẫn chưa biết làm thế nào để bỏ điện thoại về vị trí cũ.

Tôi vắt óc suy nghĩ trong thời gian ngắn ngủi và búng tay một cái. Ra rồi! Tôi quay trở lại lớp và bỏ cả điện thoại của tôi lần điện thoại của hắn xuống gầm bàn. Hắn lườm tôi một cái rồi thôi.

– Điện thoại? – hắn check điện thoại của hắn rồi nhìn tôi, tôi đưa cái iPhone của tôi cho hắn – Tại sao cô lại lấy điện thoại của tôi?


– Tôi lấy nhầm! – tôi trả lời bình thản dù bụng thì lo nửa chừng.

– Đừng tưởng tôi dễ dụ! – hắn nói lạnh tanh rồi ngồi cách xa tôi ra.

Cái tên này bị sao vậy? Nửa chừng anh em, nửa chừng tôi cô. Cái quái gì thế này?

——————————————–

Dạo này thấy chuyện viết có hơi nhảm vì thiếu ý tưởng, nhờ mọi người đóng góp ý kiến nha!

Chap này mình tặng đứa em “sinh đôi” của mềnh! _Yasky_DLB_ tềnh iu!