Dưới Tán Cây Anh Đào

Chương 51

Tia POV*

Nhỏ cùng nhóc đến kí túc xá vào sáng Chủ nhật, nói thật thì khá là sớm cho tất cả mọi người vì mọi sự việc diễn ra vào tối hôm trước. Thật ra chẳng có ai về cho đến gần bốn giờ sáng. Tôi lò dò ra mở cửa, nhìn hai nhân vật đứng trước mặt mà muốn gỡ nguyên cái cánh cửa ra để đập cho hai đứa đó một trận.

– Hai đứa mới sáng sớm qua có gì không? – tôi nhìn hai đứa bực bội hỏi cho nhanh rồi quay ngược về giường.

– Hể? Chín giờ rồi mà chị! – nhỏ nhìn tôi trả lời.

– Mà tụi em qua có việc muốn hỏi mọi người tí! – nhóc nói rồi kéo nhỏ vào phòng.

Thế là nó, Huy và tôi đành lăn vào bếp ăn sáng, nghe cái tuyên bố long trọng của hai cái đứa dở người này. Nó cắt mấy miếng thịt chuẩn bị để ướp cho bữa trưa, tôi vào phòng tắm thay đồ, Huy thì ngồi uống nước, có hơi khó chịu vì phải thức dậy sớm.

– Ừm … Tụi em … chuẩn bị … ừm … ra mắt gia đình! – nhóc cùng nhỏ gãi đầu nói.

” Phụt!”


” Rầm!”

“AAAAAA!!!”

Cả ba tiếng động phát ra cùng một lúc ngay sau khi hai đứa dứt lời. Huy phun nước ra ngay sau khi nghe câu nói ấy, nó cắt trúng tay và tôi trượt chân ngã đập mặt xuống đất.

– Nói gì thì nói nhưng mà đừng có nói lúc anh đang uống nước, có ngày sặc mà chết đấy! – Huy nhìn nhỏ.

– Thư! Lấy hộ chị cái băng keo cá nhân cái! – nó khều khều tay với nhỏ.

– Dập cái mặt của tỉ luôn rồi! – tôi ngồi dậy xoa mặt nhìn nhóc.

– Hai đứa em không có đùa đâu … – nhỏ nhìn Huy ấm ức – Anh ba giúp em được không?

– Giúp? Anh không có muốn cái thằng bạn của anh trở thành em rể của anh, em hiểu không? – Huy nhìn nhỏ rồi nhìn nó.

– Hai đứa có chắc không? – nó nhìn hai đứa nói mệt mỏi.

– Dạ! – hai đứa đồng thanh.

– Không giúp gì được nhưng mà chúc may mắn! – tôi khoanh tay nhìn hai đứa.

– Thôi được rồi! Có gì anh sẽ nói chuyện với ba mẹ sau! Em biết tính họ rồi đấy! – Huy nói, từ từ nằm dài lên bàn.

Mio POV*

Vậy là ba giờ chiều hôm ấy, tôi gọi về cho ba, thông báo tôi sẽ về ăn tối và ra mắt bạn trai của mình. Ba tôi có vẻ trầm ngâm, rồi từ từ im lặng hẳn. Tôi biết lí do của họ, lí do chính đáng nhất chỉ vì tôi là đứa con gái duy nhất của tập đoàn KP. Tôi biết tính tình ba mẹ tôi rất thẳng thắng và nghiêm khắc nhưng họ đã để hai đứa con trai lớn cưới vợ là sắp đặt nên tôi cũng có phần lo lắng.


– Em có vẻ lo lắng nhỉ? – Kyo đặt tay lên đầu tôi nhẹ nhàng hỏi – Sao vậy?

– Em sợ! – tôi trả lời, mắt vẫn đăm đăm nhìn điện thoại.

– Sợ? – Kyo kéo tôi vào lòng nói nhỏ nhẹ – Sợ gì cơ? Em có anh bên cạnh mà!

– Ừm! – tôi ôm Kyo, trả lời. Có lẽ nhìn tôi giờ chẳng khác gì con mèo con nằm trong tay chủ, nhỏ bé và yếu đuối.

(Tác giả: Giời ởi … Ảnh cao một mét bảy, chị cao một mét năm chín, bé là đúng rồi!)

(Mio: Làm cụt hứng lãng mạng phong phú của ta, ta chém đứt đầu mi!)

( Tác giả: …)

Tôi sợ … nếu có chuyện gì xảy ra, tôi phải rời xa Kyo mãi mãi thì … Chắc đau lắm nhỉ …

Tác giả POV*


Căn phòng sang trọng của toà biệt thự lớn nằm ở phía Đông thành phố sáng đèn, bên trong là một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông đứng tuổi ăn mặc sang trọng, đứng ngồi không yên.

– Tôi sẽ không chấp nhận để đứa con gái ngọc ngà duy nhất của tôi cưới một kẻ vô công rồi nghề! – người đàn ông nói – Nó phải cưới một thiếu gia, công tử tử tế, đàng hoàng mà có danh giá, gia đình giàu có chứ không phải một thằng nhóc vô công rồi nghề, không có tư cách gì để yêu nó cả!

– Một phần là kinh tế ta lại xuống dốc, tập đoàn GoT chẳng giúp đỡ được là bao nhiêu, ta cần phải gả nó cho ai đó giàu có mới có cơ hội vớt vát được cổ phần! – người phụ nữ gật gù.

– Vậy bà để ý ai? – người đàn ông nhìn bà ta.

– Người thừa kế tập đoàn Jump được đấy! – bà ta nói như thể mọi thứ đã được tính trước.

– Anh ta có hơi quá tuổi cho nó, bà chắc chứ? – người đàn ông ngập ngừng giây lát.

– Tướng tá anh ta không nỗi tệ, chắc nó không chê đâu! Vả lại cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy chứ!

– Thôi được, để tôi gọi cậu ta!