Dưới Tán Cây Anh Đào

Chương 44

Mia POV*

Tôi ngồi bên cạnh giường chị, tay chắp lại cầu nguyện. Gần tới lúc chúng tôi phải quay ngược về Việt Nam vì Visa sắp hết hạn* mà chị vẫn chưa tỉnh làm tôi đâm lo. Tôi đứng không yên, ngồi không yên vì trong vòng một tháng nữa mà chị không tỉnh thì tôi vẫn phải về, không làm gì được. Nhỏ vẫn liên lạc với tôi qua email, chỉ một mình nhỏ, không ai khác. Nhỏ kể cho tôi nghe rất nhiều thứ, một tuần ít nhất nhỏ cũng gửi cho tôi hơn hai, ba cái email, mỗi cái dài cả chục đoạn chứ chẳng kém.

(TG: Không chừng dài hơn chuyện của tui à!)

(KM: Xác nhận là dài hơn chuyện của bạn một đoạn!)

(TG: Dài gớm!)

Nhỏ kể cho tôi bao nhiêu diễn biến xảy ra ở Sài thành, nghe thật xót xa. Nào là cả hai bang bây giờ đều như gà mất đầu, loạn cả lên, đặc biệt là bang Dark giờ chỉ còn lại mình nhóc cai quản, rất khó cầm cự. Nào là anh nhỏ suốt ngày rượu chè, bia bọt, nhiều khi qua đêm ở nơi nào cũng chẳng hay.

Huy thì vẫn khoẻ nhưng rất lo cho tôi và chị Thy. Nhỏ nói mới có hai tháng mà anh nhỏ thay đổi quá nhiều, dường như bây giờ không còn là một cold boy nữa mà là một playboy chính hiệu, vượt mặt cả nhóc mặc dù nhóc có cả trăm cô bạn gái. Anh nhỏ bây giờ đã vượt hơn hẹn hò chỉ để quên đi bóng dáng ai đó mà anh nhỏ nghĩ rằng cô ấy sẽ không quay lại.Không những thế, anh thường hay cầm đầu băng đẳng một cách bất ngờ đi đánh nhau, không nói trước một tiếng cho bất cứ ai hay.


Tôi hít một hơi dài mỗi lần đọc nhưng email dài ấy. Tôi không ghét anh nhỏ, tôi không trách anh ấy, trái lại, tôi cảm thấy thương anh ấy, tội nghiệp cho anh ấy. Có lẽ bây giờ, anh ấy đang điên dại ở đâu đó ở Sài thành, đánh nhau rồi rượu bia.

Tôi ngước đầu nhìn ánh mây xanh trôi bồng bềnh bên ngoài, lòng thất vọng phần nào.

Tia POV*

Tôi đi trên một con đường trắng, đầy mây trắng bao phủ xung quanh và ánh nắng mặt trời. Hiện tại tôi đang nửa mơ nửa tỉnh, tôi không biết mình đang ở đâu nhưng tôi thấy ấm áp kì lạ. Một dáng người đứng trước mặt tôi, trông rất quen thuộc. Tôi cười, chạy về phía người đó vui mừng. Nước mắt vỡ oà, tôi hét lên một tiếng hạnh phúc.

– BA!!! – tôi nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy ba tôi một cách hạnh phúc – Đungs là ba rồi! Ba ơi!

– Thy! – ba tôi hôn nhẹ lên mái tóc đen mượt của tôi hạnh phúc – Con gái! Lâu quá rồi ba chưa được ôm con như thế này.

– Ba ơi! Mình đang ở Thiên Đường phải không ba? Vậy là con có thể ở lại với ba phải không? – tôi ngờ nghệch hỏi, đầu quay mòng vì vui mừng.

– Không Thy à! Ba chỉ là người được cử đến để mang con về với thế giới dưới kia thôi! – ba tôi giọng đều đều, ôm tôi đi dạo một vòng.

– Con không muốn về ba ơi! Con muốn ở lại với ba! Ba ơi! Đừng bỏ con!

– Đừng ích kỷ thế con gái! Đi theo ba, ba muốn cho con xem cái này!

Ba dắt tôi đi ngang qua khu vườn màu hồng dịu, nói với nhau đủ chuyện, kể cả chuyện về hắn và mẹ, cả chuyện băng đảng và thế giới ngầm. Tất cả mọi thứ. Ba gọi tôi lại gần một áng mây, vén nó qua một bên gọn gàng rồi chỉ cho tôi thấy hắn đang uống rượu ở một quán bar, cô độc. Ba dắt tôi đến gần hắn hơn, có lẽ hắn không nhìn thấy tôi nên không phản ứng gì là mấy.


– Nhóc uống nhiều quá rồi! – anh nhân viên pha chế nhìn hắn lo lắng.

– Kệ em anh ạ! – hắn tiếp tục uống rượu – Người con gái em yêu quý nhất đã bị ai khác cướp đi mất, chẳng biết cô ấy có quay về hay không nữa!

– Cô nào có diễm phúc dữ vậy? Được cold … À không … Playboy nhà ta để ý, say tình suốt hai tháng luôn!

– Trần Ngọc Khánh Thy, cô con gái lớn tập đoàn GoT ấy! Mà anh đừng vớ vẩn chuyện playboy ấy nữa! Chẳng qua chỉ là để giải sầu thôi!

– Yêu một cô, lại làm mấy thứ linh tinh với cô khác! Vậy mà em gọi là giải sầu ư? – anh nhân viên pha chế lau mấy cái li, phản bác hắn. Chợt lúc đó có một cô chân dài chạy tới, ỏng ẹo với hắn rồi cùng hắn đi ra ngoài. Anh nhân viên ngán ngẩm nói tiếp – Giời ơi … Đúng là thằng hai hộp sữa, thằng không hộp nào! Nói mà nó không nghe, cô thứ bảy mươi tư rồi đấy cậu ạ!

Tôi giật mình nhìn hắn, khác xưa quá! Hắn làm tôi nhói tim vì hắn. Ba tôi mỉm cười đầy thiện ý, kéo tôi qua một nơi khác, nơi nhóc, nhỏ và Huy đang rầu rĩ vì lo lắng. Nhỏ im lặng không nói gì, chỉ thẫn thờ nhìn li rượu trên bàn. Nhóc thì mệt mỏi trông thấy, người cũng bị thương vài ba chỗ. Huy thì thở ngắn thở dài, nhìn nóc nhà.

– My đã mang chị Thy đi mất tích được hai tháng! – Huy mở lời, phá hẳn bầu không khí im lặng.

– Hai tháng nổi loạn cho chúng ta! Có vài người đang có ý định bỏ bang ra đi vì chủ bang đã biến mất một cách đột ngột! – nhóc thở dài thườn thượt.


Nhỏ vẫn giữ im lặng, không nói gì.

– Mẹ của My có tới tìm thăm chị Thy cách đây vài tuần! – Huy ngồi dậy – Bà ấy có vẻ suy sụp và hối hận lắm!

– Ừ! – nhóc thở dài – Hi vọng hai người đấy sẽ về sớm!

Ba quay lại nhìn tôi, kéo tôi đến một gian phòng khác, nơi mà nó cúi đầu bên cạnh tôi, nhắm mắt chắp tay cầu nguyện. Nước mắt tôi chợt trào ra, ấm áp trộn lẫn với buồn bã.

– Lựa chọn của con là gì hả con gái? – ba tôi dịu giọng – Con còn một sứ mệnh rất lớn! Họ sẽ như thế nào nếu con không quay về? My sẽ chờ con! Minh vẫn cố gắng cầm cự cho tới khi con về, Thư và Huy vẫn sẽ tiếp tục hi vọng và giữ hắn trước khi hắn đi quá xa nếu chúng có thể. Còn Long? Nếu con không quay về, Long sẽ chẳng khác gì một vật phế thải bỏ đi! Con tính như thế nào?

– Con … Con … – tôi ngập ngừng.