Dưới Tán Cây Anh Đào

Chương 40

Chậc … 40 rồi cơ! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nha! Chap này mình tặng MinhThoTrnUaena và Yuukio-chan!

————————————–

Nhỏ ngồi sẵn trong phòng, chờ đợi tôi, hắn, nó và Huy quay trở lại cho cuộc họp. Nó với Huy có hơi tách nhau ra một chút. Tôi hiểu nó khá kĩ, nó có thể nhí nhố, trẻ con nhưng về thế giới ngầm thì nó cực kì nghiêm túc. Huy thì tôi không rõ nhưng cả hai đứa nhất quyết không hé nửa lời cho tới khi mọi chuyện được giải quyết. Vì thư viện không được thích hợp lắm, tôi nhắn cho hai đứa em của tôi và hắn gọi hai đứa em của hắn tới quán bar quen thuộc để bàn chuyện.

– Rút cuộc thì mọi người tính như thế nào? – nó mặt lạnh tanh, nhìn hắn sắc lẹm.

– Chúng ta không thể đột ngột biến mất khỏi thành phố ngầm được! – nhóc đăm chiêu nhìn li rượu trên bàn.

– Trước sau gì cả hai bên cũng sẽ có một mối quan hệ lâu dài, thế giới ngầm lắm kẻ tinh ranh, làm gì có chuyện chúng sẽ không phát hiện ra? – nhỏ nhìn mọi người – Hai tập đoàn không nhỏ, nổi tiếng nhất nhì thế giới kiểu gì cũng lan rộng khắp nơi!


– Không thể gia nhập thành một được hay sao? – hắn im lặng bao lâu giờ mở miệng.

– Ý kiến hay nhưng … sẽ không ít người tự hỏi lí do tại sao chúng ta lại làm như vậy! – tôi nhún vai nhìn hắn.

– Mặc kệ chúng! Tất cả chúng ta, đâu có cần phải khép nép che dấu thân phận làm gì? – hắn lầm lừ nhìn mọi người.

– Vì gia đình, liệu anh có đủ can đảm để nhìn gia đình anh, phải chịu đựng đau đớn vì một việc gì đó anh làm mà ai đó không thích không? – nó đập bàn tức tối khiến cái bàn suýt gãy làm đôi.

– Ai mà dám? Gia đình của thằng nhóc là một nhà tài phiệt, có không ít mối quan hệ lớn nhỏ với mấy băng đảng ở thế giới ngầm, gia đình hai người … Mẹ cô cũng đâu có đáng quan tâm? Bà ta bị mê muội vì tiền rồi cũng chỉ trở thành một thứ không ra gì! Và có thể hai cô chưa biết, bà ta chuẩn bị TÁI HÔN!

– Tái … Tái hôn? Anh đừng lấy chuyện như thế này làm trò đùa, không đúng lúc đâu! – tôi nhìn hắn, dù không ưa mẹ tôi là mấy kể từ khi ba tôi mất nhưng tôi vẫn không biết cư xử như thế nào, bà ấy vẫn là mẹ tôi.

– Tôi không đùa! – hắn quẳng lên bàn một sấp giấy dày cộm, đầy thông tin.

– Mẹ … Mẹ tôi … sẽ … tái hôn ư? – nó cầm chồng giấy, đọc lướt qua rồi ngồi sụp xuống, vừa sốc vừa thất vọng.

– Gạt mọi thứ qua một bên đi, tôi cần ra ngoài một chút! – tôi mở cửa bỏ đi.

Tôi bỏ chạy ra ngoài. Phải, tôi thất vọng. Rất sốc khi mẹ tôi gả tôi đi, không một lần liên lạc, sốc khi ai cũng biết ngoại trừ tôi và nó rằng bà ấy sẽ tái hôn. Tôi băng qua con đường nhựa mà không nhìn lấy một lần, mắt tôi có hơi nhoè đi vì nước mắt.

“Két…”


Một tiếng thắng xe vang lên chói tai, mắt tôi mờ đi. Tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi thấy mọi người bu xung quanh tôi rất đông, ồn ào và náo nhiệt. Tiếng xe cấp cứu hú còi ầm ĩ chạy về phía tôi, người nâng tôi lên, sau đó là một màn đen tối vô tận bao trùm lấy tôi.

Kouta POV*

Điện thoại nó reng lên phá vỡ bầu không khí im lặng. Mặt nó sầm lại, nó bực bội hét lên về phía điện thoại.

– Mụ có còn gọi bản thân là mẹ không? Hả? – nó hét lên giận dữ, sau đó ném cái 6s của nó thẳng xuống sàn nhà, vỡ tan tành. Tất cả mọi người trong phòng im lặng nhìn nó, nó đã bực mình nên gầm lên thật to – Nhìn cái gì hả?

– Mia muội muội … Chuyện đâu còn có đó, em bình tĩnh nói xem có chuyện gì vậy? – nhóc đứng lên lôi nó lại.

– Chị hai … Chị hai bị tai nạn, đang ở trong phòng cấp cứu! – nó nói rồi bỏ chạy ra khỏi quán, cả bốn đứa chúng tôi nghe vậy cũng bỏ chạy theo sau.

Căn phòng chờ trắng xoá với hai hàng ghế hai bên dài vô tận, nó mắt vô hồn nhìn sàn nhà, Huy bên cạnh nó an ủi, nhóc thì đứng ngồi không im, nhỏ thì đang bần thần ngồi đó, không biết nghĩ gì, tôi thì sốt ruột, nửa lo nửa bồn chồn. Cái cảm giác chờ ai đó lúc cấp cứu, phải … năm phút không khác gì một tiếng. Rất rất lâu. Cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng được mở, ông bác sĩ ló đầu ra giọng trầm ngâm.


– Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?

– Là tôi! – tôi đứng phắt dậy, nhìn ông bác sĩ đầy hi vọng.

– Phiền cậu vào phòng làm việc của tôi một chút! – ông bác sĩ quay lưng về phía căn phòng ở gần đó.

———————————

Tôi bước ra khỏi căn phòng ấy, mọi người nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, đặc biệt là nó, mắt đỏ hoe vì khóc.

– Cô ấy đang trong tình trạng hôn mê, họ đã cố gắng hết sức nhưng … cô ấy sẽ phải sống trong đời sống thực vật!