Dưới Tán Cây Anh Đào

Chương 33

Cuối ngày, tôi cầm sách vở, nhanh chân chạy tới tủ đựng đồ rồi xách cặp chạy mất dạng. Hắn thì cũng biến đi đâu mất nhưng tôi cũng chẳng buồn tìm kiếm. Đang chạy thục mạng thì nhỏ từ đâu chui ra, lôi tôi vào một góc cười hớn hở, nhanh nhảu lôi tôi ra ngoài.

– Chị dâu à, sắp có hội khiêu vũ rồi! Chị giúp em chọn đồ nhé! – nhỏ lôi tôi một mạch ra ngoài, hí hửng.

– Ca … – tôi chưa dứt lời thì nhỏ đã kéo tay tôi lên xe, cười lém lỉnh.

– Cảm ơn chị dâu!

Thế là nhỏ phóng xe như điên trên đường nhựa, làm tôi chẳng kịp phản ứng gì. Thế là từ phụ kiện, váy, rồi đến tóc, nhỏ lôi tôi đi khắp nơi để đặt hàng. Tôi chóng mặt với nhỏ em dâu hiếu động như nhỏ, quay hết trái qua phải mấy chục lần. Cuối ngày, nhỏ cùng tôi về kí túc xá, hí hửng mở cửa để vào phòng khoe với nó và mọi người. Tôi đi sau nên nhỏ phải đứng trước cửa để chờ tôi lết tới nơi để mở cửa. Và trong chớp nhoáng, nhỏ thay đổi 180 độ. Tôi vừa lên đến nơi thì thấy nhỏ mặt tối sầm, cúi đầu xuống đất và bỏ đi. Tôi ngạc nhiên, gọi với theo nhỏ nhưng không hiệu quả gì, nhỏ cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài.


Tôi mở cửa phòng, Kyo đang ngồi trên ghế salon phủ nhung đỏ, phía trước là một cái bàn kính và li mocha nguội ngắt, mắt hơi đỏ nhưng vẫn có thoáng một chút vui mừng. Tôi nhìn mọi người, kể cả hắn, đập tay lên bức tường vô tội, tôi nghiến răng “nhẹ nhàng” nhìn mọi người “âu yếm”.

– Kyo! Hãy thuật lại đoạn hội thoại cách đây hai phút trong căn phòng này, ngay lập tức! – tôi nhìn nhóc đầy nghi ngờ.

– Dạ … Sắp có hội khiêu vũ, đệ tính tỏ tình với Thư nhưng lại thấy hơi lo lo nên hỏi trước ý kiến mọi người. Vì lí do lần này, Thư là em dâu của tỉ tỉ và Mia muội muội nên đệ mới lo! Thế là mọi người yêu cầu đệ tập dợt trước với Mia, sau đó thì tỉ tỉ vào phòng!

– Đệ … Đệ nói thế nào? – tôi nhìn nhóc lẩy bẩy.

– Chi vậy tỉ tỉ? – nhóc ngây mặt nhìn tôi, tôi chẳng buồn gì mà không giải thích luôn.

– Hình như … Thư nghe thấy gì đó và hiểu lầm đệ rồi! – tôi nhìn nhóc hơi lo lo.

Mặt nhóc tối sầm lại, nhóc đi giày và đóng sầm cửa, chạy ra ngoài. Sau đó thì tôi không biết gì thêm.

Kyo POV*


Thư đã đến kí túc xá ư? Tại sao cô ấy không vào trong? Nhưng nếu thật như những gì tỉ tỉ nói thì … cô ấy hiểu lầm tôi thật rồi! Tôi cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài, hi vọng nhìn thấy hình dáng nhỏ bé của cô ấy. Phải, tôi đã vuột mất cơ hội ấy một lần và tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội ấy thêm một lần nữa. Tôi chạy cho tới khi hai chân mỏi ra rời thì thôi. Dừng chân trong một công viên gần đấy, tôi đến cạnh bờ hồ để ngồi nghỉ và chợt nghe thấy tiếng khóc thút thít của ai đó.

– Thư? – tôi bất giác lên tiếng, cô ấy quay đầu sang nhìn tôi giận dỗi. Cô đứng dậy, vùng vằng bỏ đi thì tôi kéo cô ấy lại, vội phân bua – Ừm … Em hiểu nhầm rồi! Anh với chị dâu của em không có quan hệ gì đâu!

– Giả tạo! Đáng ghét! – Thư hét lên, mặc dù cô ấy không hề nhìn tôi nhưng tôi biết nước mắt đang lăn dài trên gò má trắng hồng của cô.

– Ngốc! Anh nói thật đấy! – tôi lôi Thư lại gần, ôm cô ấy vào lòng dỗ dành như dỗ trẻ con. Tôi hít sâu một hơi rồi nói tiếp – Anh … Anh thích em! Nhưng vì anh chưa biết nói sao nên nhờ mọi người giúp và thử trước với Mia, sau đó thì em biết rồi đấy!

– Anh thật đáng ghét! – Thư bủn rủn chân tay, giọng nhỏ dần và chợt gục đầu im lặng.

– Ê … Thư! – tôi mất đà, ngã xuống đất.


Tôi ngồi dưới gốc cây gần đấy, xuýt xoa vì đau. Bất chợt nhìn xuống gương mặt trắng hồng của Thư đang thanh thản … ngủ một cách ngon lành, tôi cảm thấy buồn cười. Cô gái ngốc nghếch nhất mà tôi từng gặp! Cô ấy thật là trẻ con nhưng cũng thật là đáng yêu. Tôi xoa nhẹ mái tóc dài màu nâu cam của cô ấy, nhìn cô ấy cựa quậy nằm trên đám cỏ xanh mướt, mắt nhắm nghiền. Một nụ cười bất giác hiện lên trên gương mặt cô ấy với một giọng nói mớ nhỏ nhẹ.

“Ấm quá!” – cô ấy cười nhạt – “Hộp xôi của tôi!”

– What the hell? – tôi ngạc nhiên nhưng vẫn cười nhạt – Ai là hộp xôi của cô? Phải gọi là …

“Ừm … Đừng bỏ tôi đi mà …” – Thư tiếp tục lơ mơ – “… Minh!”

– Ừm! – tôi vuốt nhẹ mái tóc của cô ấy rồi trả lời, phía trước là một cảnh hoàng hôn đỏ rực một vùng trời. Mặt trời màu cam dần dần đi xuống núi, để lại những áng mây cam nhạt dần chuyển tím lơ đãng phía sau.