Dưới Đóa Hoa Hồng

Chương 4

Thêm vài lát bạc hà, chờ đến khi canh thuốc Đông Y trong nồi gốm sôi lên là nấu xong.
Thang Nguyễn đứng trước bàn bếp, cầm thìa gỗ chậm rãi khuấy đều, hầm gần nửa tiếng đồng hồ mới tắt bếp, thuần thục múc ra nửa chén đặt lên khay thủy tinh bưng ra ngoài.


Giữa trưa ánh mặt trời rực rỡ, hoa tường vi trên vách tường ngoài sân đang nở rộ.
Thang Nguyễn đi ngang qua, tiện tay hái mấy đóa hoa đặt lên miệng bát trang trí, bước nhẹ nhàng đi về phía phòng làm việc sườn xám.


Phòng làm việc sườn xám của Tạ Âm Lâu không cho người lạ tùy tiện vào, bên trong gần như treo đầy các loại sườn xám lụa, may bằng loại vải tinh xảo cực đắt, làm nhưng không bán ra, mỗi một bộ đều là hàng độc nhất.


Đẩy cửa đi vào, Thang Nguyễn nhìn thấy Tạ Âm Lâu im lặng ngồi trước bàn, phía trên chất đầy vải lụa và thước kẻ thêu kim tuyến. Đến gần xem thì phát hiện ngón tay mảnh khảnh của cô đang cầm kim thêu đuôi hoa diên vỹ, nhưng mà nửa ngày rồi vẫn chưa hoàn thành.


Thang Nguyễn đặt khay thủy tinh xuống, dùng thủ ngữ: ⌈Mau uống nó đi.⌋
Tạ Âm Lâu liếc nhìn cậu ấy, ngửi thấy mùi thuốc trong chén, mấp máy môi hỏi: “Đây là cái gì?”
“Canh thuốc trị dị ứng.”


Thang Nguyễn chỉ vào cổ cô, hôm nay Tạ Âm Lâu vừa đến cửa hàng đã bị cậu ấy nhìn thấy, làn da ở chỗ đó đã sưng đỏ cả lên, có chỗ sưng ít có chỗ sưng nhiều, nhìn giống như triệu chứng dị ứng, muỗi cắn sẽ không như vậy.


Tạ Âm Lâu giơ tay sờ thử sau gáy, vòng ngọc gắn chuông chạm vào da thịt, cảm giác lạnh lẽo k ch thích đầu óc cô tỉnh táo lại trong nháy mắt, quay đầu nhìn về phía hoa tường vi ngoài cửa sổ: “Chị không hiểu em đang diễn tả gì cả....”
Lại vậy nữa rồi, bắt đầu nhìn không hiểu thủ ngữ rồi đấy!


Thang Nguyễn tức giận nhanh, lật đật khoa tay múa chân: ⌈Mau uống đi, nếu không em sẽ nói với ba chị là chị bị dị ứng... Còn không chịu uống thuốc nữa.⌋


Qua khóe mắt Tạ Âm Lâu đã nhìn thấy, cô nở nụ cười, đưa tay bưng thuốc lên nói: “Chị phát hiện em rất thông minh nha, còn dám lấy ba chị ra để cáo mượn oai hùm, chúa mách lẻo.”
Thang Nguyễn thấy cô uống một hớp, đôi mắt to tròn nheo lại, cười: ⌈Nói cho chị một tin tốt nè.⌋


Cậu bé câm này còn biết thừa nước đục thả câu nữa chứ.
Trên môi Tạ Âm Lâu dính chút nước thuốc, đặt chén xuống, hỏi: “Hửm?”
“Bên phía Đắc Nguyệt Đài đã thanh toán hết tiền trang phục, tiền thuê cửa hàng tháng này khỏi phải lo rồi.”


Thang Nguyễn khoa tay múa chân, cho rằng Tạ Âm Lâu nghe xong sẽ rất vui vẻ, ai ngờ cô chỉ gật đầu, rồi không nói thêm gì nữa.
Ngoài cửa sổ có gió thổi vào, chiếc váy sa màu đỏ tươi của cô nhẹ nhàng phất phới, Tạ Âm Lâu cúi đầu xuống, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua tấm vải mềm mại.


Đây là chiếc váy cô mặc từ biệt thự về, có giá cả rất đắt đỏ, có thể tương đương với giá của một bộ đồ cô may thủ công cho Đắc Nguyệt Đài.
Nghĩ đến đây, Tạ Âm Lâu ngẩng đầu lên, nhưng lại chẳng nói gì.
Thang Nguyễn đột nhiên nhíu mày:


⌈Trên người chị, có mùi...⌋
Tạ Âm Lâu: “?”
⌈... Giống như mùi hương gỗ tuyết tùng.⌋ Thang Nguyễn biết Tạ Âm Lâu quen ngửi mùi nến thơm hoa tường vi để ngủ ngon giấc, trên người thỉnh thoảng sẽ ám mùi, vì thế khoa tay múa chân hỏi: ⌈Chị đổi hương thôi miên sao?⌋


Vẻ mặt Tạ Âm Lâu hơi khựng lại, bất ngờ vịn mép bàn đứng dậy, dưới ánh mắt nhìn chăm chú hết sức ngây thơ của Thang Nguyễn, cô nhíu mày nói: “Chị về nhà tắm rửa.”
Phải rửa sạch mùi gỗ tuyết tùng bí ẩn của người đàn ông kia.
...


Trở lại chung cư Thiên Phủ, vòng hoa cúng tế dưới lầu đã được bảo vệ dọn đi, trên mặt đất cũng được rửa sạch sẽ.
Tạ Âm Lâu đi thang máy lên lầu, “đinh” một tiếng, rất nhanh đã đến tầng hai mươi sáu.


Cô giẫm lên gót giày vừa cao vừa nhỏ đi ra ngoài, trong hành lang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bật lửa.


Tạ Âm Lâu quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đang lười biếng dựa vào tường, trên người anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cao cấp phối cùng quần dài, đôi chân thẳng tắp, có lẽ là vì chờ lâu mất kiên nhẫn nên ngón tay anh ta đang liên tục ma sát với bánh răng của bật lửa.


Là Ôn Chước.
Ba giây sau, cuối cùng Tạ Âm Lâu đã nhớ ra vẻ ngoài của anh ta, nhưng lại chẳng cảm thấy hứng thú, bước thẳng về nhà.
“Tạ Âm Lâu…”


Ôn Chước thấy cô nhìn mình giống như nhìn một người trong suốt không quan trọng, không nhịn được ngăn cô lại, trong đôi mắt đào hoa chứa đựng một cảm xúc nào đó: “Tại sao không trả lời tin nhắn? Em nghe anh giải thích được không… Sống trong cái giới giải trí ăn thịt người không nhả xương này, anh có quá nhiều chuyện muốn mà không thể làm, yêu đương với Mạnh Thơ Nhụy chỉ là chiêu trò marketing của công ty, anh thật sự yêu em mà.”


Tạ Âm Lâu thấy anh ta đang bước lại gần, hành lang khép kín thông khí không tốt, mùi khói kia làm cô cảm thấy khó thở, lùi ra sau nửa bước, khẽ nhíu mày hỏi: “Chúng ta quen thân lắm sao?”
Không thân lắm đâu.


Anh ta vừa mở miệng là đã nói được mấy lời cặn bã, có phải lăn lộn trong giới giải trí đến phát điên rồi không?


Thấy khuôn mặt hồng hào của cô lộ ra vẻ lạnh lùng, Ôn Chước khẽ nhướng mày, say mê nhìn vào nốt ruồi hứng lệ dưới mí mắt phải của cô, kiên nhẫn dụ dỗ cô: “Âm Lâu, chỉ cần em đồng ý chịu tủi thân hai năm, anh nhất định sẽ công khai.”
Công khai?


Tạ Âm Lâu mất hai phút mới hiểu được là anh ta tự mình đa tình.
Ôn Chước cũng chỉ là một ngôi sao lưu lượng dựa vào chiêu trò để nổi tiếng, anh ta đào đâu ra tự tin muốn cô làm kẻ thứ ba không được ra ánh sáng?


Bởi vì từ nhỏ cô đã được gia đình dạy lễ nghi vô cùng nghiêm khắc, vì thế rất ít khi nổi giận, ngay cả khi tranh chấp với người khác, trên mặt cô vẫn mỉm cười dịu dàng: “Anh xứng sao?”
Ba chữ vỏn vẹn.


Dường như điều này đã chọc giận đến lòng tự trọng của Ôn Chước, khuôn mặt anh ta đột nhiên lạnh băng, muốn đi lên kéo cổ tay cô lại: “Tạ Âm Lâu, chẳng lẽ em muốn mở cửa hàng sườn xám nát kia cả đời sao? Theo tôi thì có gì mà không tốt? Cần gì phải giả vờ thanh cao…”


Tạ Âm Lâu đã đoán ra được hành động của anh ta từ lâu, bước chân tránh đi, lúc hất tay chuông gắn trên vòng ngọc đeo tay bỗng vang lên leng keng.
Là kiểu lạnh nhạt đối với anh ta đã khắc sâu vào xương tủy, không lừa được người khác.


Dù thế nào thì hiện tại Ôn Chước cũng được cộng đồng mạng công nhận là nam thần, thế mà bây giờ lại bị ghét bỏ như thế, trong đôi mắt đào hoa lóe lên tia nhẫn nại không nổi cáu, anh ta gằn giọng, hỏi: “Có phải em mắc chứng ghét đàn ông không?”
Lúc trước vì theo đuổi Tạ Âm Lâu.


Anh ta đã tìm mọi cách dọn đến căn nhà sát bên ở, giả vờ làm hàng xóm để tiếp cận cô, kết quả nỗ lực hơn nửa năm, Tạ Âm Lâu vẫn lạnh nhạt với anh ta.
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ hứng thú với sườn xám ra thì cô không để bất cứ thứ gì vào mắt nữa.
Chứng ghét đàn ông?


Đây là lần đầu tiên Tạ Âm Lâu nghe thấy từ ngữ mới lạ này, ngón tay lắc chiếc vòng ngọc trên cổ tay, trong đầu bỗng lóe lên đoạn đối thoại với Phó Dung Dữ đêm qua…
Vài giây sau, cô đã hiểu rõ.


Cái chứng ghét đàn ông này, cũng chỉ vì trước đây cô không gặp được người hợp khẩu vị với cô mà thôi.


Lười tốn thời gian tranh cãi với Ôn Chước đã thẹn quá hóa giận, Tạ Âm Lâu liếc nhìn anh ta, giọng điệu trong trẻo nghe qua rất khéo hiểu lòng người: “Xin anh tự rõ vị trí của mình… Nếu như mắc bệnh ảo tưởng tôi đề nghị anh nên đi tìm bác sĩ tâm lý để trị liệu sớm, còn dám đến làm phiền tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”


Sắc mặt Ôn Chước tối sầm lại, anh ta đang định tiếp lời cô thì điện thoại trong túi quần vang lên.
Thấy Tạ Âm Lâu đã mở cửa đi vào nhà, anh ta thò tay vào túi móc điện thoại ra, thấy là người đại diện gọi đến, anh ta lập tức nghe máy: “Anh Dục.”


“Ôn Chước, cậu lại chạy tới trêu chọc Tạ Âm Lâu à? Cô ta không có bối cảnh, không thân thế, có thể giúp đỡ gì cho cậu trong giới giải trí? Đừng vì một người phụ nữ mà phá hỏng tương lai của mình!”


Ôn Chước ấn thang máy đi xuống tầng một, anh ta nhìn chằm chằm ảnh của mình trên chiếc gương thủy tinh bóng loáng. Anh ta đã lăn lộn trong cái giới này mười năm, khó khăn lắm mới nổi tiếng, bản thân anh ta hiểu rõ để có được ngày hôm nay mình đã phải trả giá đắt thế nào.
“Anh Dục, em biết.”


“Biết mà còn tốn công vô ích đi tìm cô ta làm gì? Tạ Âm Lâu đã đồng ý tham gia buổi phỏng vấn về văn hóa phi vật thể của đài tin tức, mục đích là để làm sáng tỏ vụ bê bối với cậu… Tốc độ nổi tiếng của cậu quá nhanh, đã động chạm vào tài nguyên của các lưu lượng khác, chỉ e có người nhân cơ hội này muốn bôi đen cậu.”


Ôn Chước rũ mắt, ngón trỏ hơi gập lại cọ xát bánh răng của bật lửa, nhớ lại thái độ tuyệt tình của Tạ Âm Lâu vừa rồi, anh ta lạnh lùng mím chặt môi.
“Vậy thì bắt cô ta câm miệng.”
——


Tạ Âm Lâu cũng không để đoạn nhạc đệm với Ôn Chước trong lòng, cô hoàn thành đoạn phỏng vấn với Dư Oanh đúng hẹn, rồi nửa tuần sau đó vùi đầu ở cửa hàng sườn xám nghiên cứu cách thêu mới.
Buổi sáng.


Tạ Âm Lâu kéo một cái va li ra giữa cửa hàng, cô mặc bộ váy liền thân ngồi xổm dưới đất, đặt từng chiếc sườn xám hoàn thiện được là ủi phẳng phiu vào bên trong.


Thang Nguyễn đứng bên cạnh quơ chân múa tay: ⌈Mang theo bộ màu trắng đính ngọc kia đi, chị mà mặc bộ đó vào hôm tiệc sinh nhật nhất định sẽ khiến mọi người ngạc nhiên đến ch t.⌋
“Không được ch t người đâu… Nếu không chị sẽ thành hung thủ giết người mất.”


Tạ Âm Lâu đùa với cậu ấy đôi câu, rồi nhận bộ sườn xám Thang Nguyễn chuyển đến.
Đã sắp đến sinh nhật của cô rồi.


Mỗi năm đến ngày này cô đều về nhà ba mẹ ở Tứ Thành một chuyến, giả vờ làm bình hoa xinh đẹp, phối hợp với bữa tiệc chúc mừng của đại gia đình xong mới có thể quay lại đây.
Tạ Âm Lâu đỡ đầu gối trắng nõn đứng dậy, rồi vỗ bả vai Thang Nguyễn: “Trông nom cửa hàng cho tốt.”


Thang Nguyễn giống như bà quản gia, đi lại chỉ vào chiếc váy lụa đỏ chót bị lãng quên trong góc, nó không cùng loại với sườn xám trong cửa hàng, khoa tay múa chân: ⌈Phải bỏ cái váy đắt đỏ đó thật sao?⌋
Tạ Âm Lâu nhìn theo hướng chỉ tay của cậu ấy, cổ họng như bị mắc nghẹn.


Từ sau đêm đó, khi cô rời đi không để lại cách thức liên lạc.
Mà Phó Dung Dữ như biến mất khỏi thế giới của cô, không có chút tin tức nào, cho nên cô không tìm được thời cơ thích hợp để trả chiếc váy đắt đỏ này lại.


Tạ Âm Lâu cụp mi như đang nghĩ gì đó, một lúc lâu mà chẳng hé răng…
Cùng lúc này.


Trong căn phòng cao nhất của khách sạn nằm ở trung tâm thành phố phồn hoa, một nhóm người tinh anh áo mũ chỉnh tề ngồi đó, Phó Dung Dữ mới vừa bàn xong hạng mục đầu tư vào dự án chữa bệnh, anh đang ngồi trong phòng sách họp video với các lãnh đạo cấp cao, bên cạnh có thư ký đi vào nhắc nhở thời gian:


“Phó Tổng, tôi đã gửi thông tin vé máy bay về Tứ Thành qua WeChat của anh… Trên máy bay, phó tổng của tập đoàn Toàn Lập có hẹn nói chuyện bốn mươi phút về vấn đề góp vốn với anh.”
Bên ngoài.


Hình Lệ nằm liệt trên sô pha bọc da, giơ cái gương nhỏ không ngừng soi khuôn mặt của mình, sau đó hùng hổ nói: “Rốt cuộc đến lúc nào mới có thể kết thúc kiếp sống công tác, về lại hang ổ ở Tứ Thành đây… Có phải đuôi mắt của tôi có nếp nhăn rồi không? Ôi trời, tôi nghi là quanh năm suốt tháng đi công tác với Phó tổng xong gương mặt sẽ nát bét mất thôi!”


“Hồ ly, đừng ăn vạ nữa.”
Thư ký đeo mắt kính trêu chọc cô ấy: “Rõ ràng là vì lớn tuổi…”
“Cút!”
Hình Lệ ném cái gương nhỏ qua anh ta, nhân lúc còn chưa ra sân bay, nhanh chân đắp một cái mặt nạ để cứu chữa.


Gần đây cô ấy rất chú trọng đến vẻ ngoài, làm cho những quý ông tinh anh có mặt ở đây bàn tán xôn xao: “Hồ ly uống lộn thuốc à?”


Một người khác bùi ngùi: “Chịu k ch thích đó, lần trước cô ấy gặp được mỹ nhân cổ điển kia ở biệt thự Hồ Đảo, lập tức bị choáng ngợp do lép vế, ngày nào cũng dùng kính lúp bắt bẻ vẻ ngoài của mình.”


Nói đến đây, còn có người thuận tiện tám chuyện cuộc sống cá nhân của sếp: “Tôi còn cho rằng Phó tổng lạnh nhạt lắm chứ, bình thường thấy anh ấy chẳng quan tâm đến cô gái nào, đừng nói là qua đêm.”


“Quan tâm làm quái gì, vừa đêm xuống là có người tự dâng tận họng, hơn nữa còn là miễn phí, không tốt sao?”
Trong góc khuất, một chân tướng âm thầm lộ ra.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người có mặt ở đây đều im lặng, ăn ý cười thành tiếng.


…Tám giờ rưỡi tối, sân bay trung tâm Tứ Thành.
Tạ Âm Lâu đáp xuống sân bay đúng giờ, lấy hành lý xong thì lặng lẽ ra ngoài cửa sân bay. Cô mặc bộ sườn xám bằng lụa mỏng, nổi bật đứng giữa đám đông, ai đi ngang qua cũng không khỏi ngoái đầu nhìn thêm vài lần.


Cô đã quen bị nhìn chằm chằm đánh giá, vì thế cũng không mẫn cảm với những ánh mắt này.
Cô rũ hàng lông mi cong vút, mới vừa mở điện thoại lên đã nhận được cuộc gọi của Dư Oanh.
“Có hai tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”
Tạ Âm Lâu: “Hửm?”


Nếu cả hai đều là tin xấu, vậy nghe trước nghe sau có gì khác nhau sao?
Trong điện thoại, Dư Oanh cũng không tiếp tục úp úp mở mở nữa:
“Tin xấu thứ nhất là đoạn phỏng vấn đã thu xong của cậu bị đài cấm chiếu.”


“Còn cái thứ hai, đó là vừa rồi cậu đã lên đầu bảng hot search, nội dung tiêu đề là – Mỹ nhân cổ điển bí mật về chung cư cùng đỉnh lưu Ôn Chước triền miên một ngày một đêm.”
—Hết chương 4–
- -----oOo------