Về đến Tứ Thành, hoàng hôn dần dần bị màn đêm tô nhiễm sắc đen, lặng yên bao phủ toàn bộ thành thị phồn hoa.
Tạ Âm Lâu mặc một bộ váy màu xanh lục ngồi ở ghế đầu trong góc khu vực chờ. Vì không mang khẩu trang nên cô hơi cúi đầu, mái tóc dài đen bóng rũ dọc theo bả vai làm khuôn mặt xinh đẹp trông càng nhỏ hơn. Bên cạnh cô đặt một chiếc va li xách tay bằng gỗ hoa lê, bên trong xếp một loại tơ lụa không sản xuất nữa lấy từ cửa hàng sườn xám.
Phó Dung Dữ lấy xong hành lý cũng chậm trễ chút thời gian, còn đi mua cho cô một túi đồ ăn vặt.
Người trong khu vực chờ không nhiều lắm, ánh mắt của mấy cô gái trẻ đi ngang qua đều ước gì được dán lại đây. Phong cách ăn mặc của Tạ Âm Lâu có cảm giác nét đẹp cổ điển, trong khi Phó Dung Dữ đứng bên cạnh có vẻ ngoài quá mức sạch sẽ lạnh lùng, hai người đứng cùng một chỗ giống như bước ra từ bức họa thời trước vậy.
Hình Lệ đến đón máy bay, nhìn thấy cảnh tượng này thì nhanh chóng lấy di động ra chụp tanh tách.
Kết quả là bị ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Phó Dung Dữ bắt được, thiếu chút nữa run tay, cô ấy làm bộ không biết gì cất di động đi, dẫm trên đôi giày gót nhọn của mình lộc cộc chạy đến: “Phó tổng, xe đã thu xếp xong xuôi……”
Nói xong, cặp mắt hồ ly ấy liền chuyển sang cười với Tạ Âm Lâu: “Xin chào cô Tạ.”
Tạ Âm Lâu khẽ gật đầu, xem như đã chào hỏi.
Hình Lệ rất nhiệt tình với cô. Khi rời khỏi sân bay còn chủ động muốn giúp đỡ vali gỗ hoa lê, song từ trước đến nay Tạ Âm Lâu không bao giờ rời tay khỏi tơ lụa bảo bối, mà va li cũng không nặng, nên sau khi mở miệng thì uyển chuyển từ chối. Hình Lệ cũng biết thời thế thu lại thái độ xum xoe của mình: “Tầm này có hơi kẹt xe, cô Tạ có say xe không?”
Lên xe xong, Tạ Âm Lâu cong môi lộ ra một nụ cười: “Tôi vẫn ổn.”
Cô ngồi ghế sau, Phó Dung Dữ thong thả đưa hành lý cho tài xế, đương nhiên cũng ngồi cùng chỗ với cô.
Rõ ràng hai người ngoài mặt giống như đã phân rõ giới hạn nhưng thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau lại rất quấn quýt, điều này không lừa được người khác.
Hình Lệ thức thời chủ động leo lên ghế phó lái, chưa được một chốc đã liếc nhìn kính chiếu hậu, nhìn thấy dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo Tạ Âm Lâu đang cúi đầu mở túi đồ ăn vặt để ăn, người đẹp ngay cả ăn uống cũng không mang theo chút khói bụi trần gian. Thấy cô cắn một miếng chocolate, là vị rượu Rum, sau đó theo thói quen bóc một cái chia cho Phó Dung Dữ.
Đây cũng là một trong những thói quen được hình thành trong mấy ngày cùng anh ở Lịch Thành. Món nào có mùi vị ngon cô sẽ bảo anh cùng nếm thử.
Hình Lệ thấy Phó Dung Dữ không biến sắc ăn vào, vừa định nhắc việc anh dị ứng với cồn, ai ngờ đã muộn nửa bước: “Cái đó, cô Tạ đừng……”
“Sao?” Tạ Âm Lâu nghe thấy tiếng thì nhìn qua, đôi mắt sáng trong và bình tĩnh.
Hình Lệ thấy vẻ mặt Phó Dung Dữ bình tĩnh ăn xong, thế là không dám lên tiếng nữa, bèn tìm một cái cớ để lừa gạt cho qua chuyện: “Ha ha ha, chỉ là đột nhiên nhớ ra, bây giờ công ty có rất nhiều đồng nghiệp đang theo dõi chương trình quảng bá di sản phi vật thể mà cô Tạ đang quay…… Mọi người đều là fans của cô đấy.”
Hiện giờ danh tiếng trên mạng của Tạ Âm Lâu đã trở lại, so với láng giềng Mạnh Thơ Nhuỵ điên cuồng marketing rồi thất bại, cô gần như chỉ dựa vào khí chất thần tiên mà điên cuồng thu hút người hâm mộ, lại có thể ổn định tâm tính không tranh đoạt.
Mà cộng đồng mạng xem hết những tập chương trình đã phát sóng lại rảnh rỗi không có gì làm, thế là bắt đầu đào lại thời kỳ Tạ Âm Lâu dựa vào nhảy múa để trở nên nổi tiếng.
Thế giới này đầy rẫy sự sa đọa và cám dỗ được bao bọc trong lớp vỏ hào nhoáng, nơi nơi tràn ngập bụi bặm.
Mà mỹ nhân cổ điển Phật hệ không tranh đoạt với đời như Tạ Âm Lâu ai lại không yêu cơ chứ?
Vì thế liền có không ít người qua đường chuyển thành fan, yêu mến thái độ lành lành xa cách khi đứng trên đỉnh cao quyền lực không dính bụi trần của Tạ Âm Lâu.
……
Hình Lệ móc ra quyển sổ nhỏ và cây bút bi, hai tay chắp lại làm tư thế cầu Bồ Tát với Tạ Âm Lâu, nói: “Cô Tạ, có thể ký tên giúp tôi được không?”
Tạ Âm Lâu không nghi ngờ gì về ‘thân phận fan’ của Hình Lệ nên nhận lấy.
Cô ký tên xong thì trả lại quyển sổ. Tình hình giao thông ngoài cửa sổ xe đúng là chật như nêm, dịch chuyển về phía trước với tốc độ rùa bò, sau đó trong xe cũng không có ai nói chuyện. Qua kính chiếu hậu, Hình Lệ cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Âm Lâu đang tiếp tục khui hộp chocolate nhân rượu, đút vào miệng Phó Dung Dữ hết cái này đến cái khác.
Trên gương mặt của Phó Dung Dữ không lộ ra chút xíu cảm xúc khác thường nào, nhìn tư thế này, cho dù có thật sự đút thuốc độc cũng có thể nuốt xuống.
Anh không nhắc Tạ Âm Lâu, trong bóng tối, bàn tay thon dài trắng lạnh mang theo nhiệt độ cơ thể của người đàn ông gần như bọc lấy đầu ngón tay cô, có chút lơ đễnh cọ vào làn da trắng nõn.
Tạ Âm Lâu liếc mắt nhìn anh nửa giây rồi lại chậm chạp dời mắt sang cảnh đêm ngoài cửa sổ xe.
Vất vả mãi rốt cục đã đến dưới lầu căn hộ biệt lập. Hình Lệ vịn lấy ghế phụ lái, chân mềm nhũn đến mức có cảm giác như bị tra tấn vậy, nhìn thấy Tạ Âm Lâu đã xếp gọn giấy gói chocolate mang theo xuống xe.
“Khụ.”
Hình Lệ muốn nhắc Phó Dung Dữ uống thuốc, còn chưa kịp nói đã thấy Tạ Âm Lâu cũng nhìn sang.
Cô ấy âm thầm nuốt ngược về, trưng ra nụ cười chuyên nghiệp đặc trưng: “Phó tổng, cô Tạ, chúc ngủ ngon.”
Thư ký và tài xế đều có năng lực nhìn nhận rất tốt nên dành không gian riêng cho hai người. Phó Dung Dữ xách theo hành lý, đồng thời cánh tay tự nhiên quàng qua eo Tạ Âm Lâu đưa cô vào thang máy.
Không có người ngoài ở đây, Tạ Âm Lâu nhướng mi nhìn sườn mặt tuấn tú của người đàn ông, hé môi nói: “Thư ký kia của anh, suốt đường đi cứ nhìn chằm chằm anh mãi……”
Phó Dung Dữ ngẩn ra một lúc, sau đó ngẫm lại rồi nhận ra mùi giấm trong lời nói của cô, khóe miệng cong lên rất đẹp mắt: “Vậy sao?”
“Đúng vậy, xuống xe cũng muốn tìm cơ hội nói với anh một câu.” Tạ Âm Lâu cáu kỉnh như vậy đấy, đồ vật thuộc về cô, cho dù là ai cũng không thể chạm vào dù là một chút.
Ngay cả khi cô không phản cảm với Hình Lệ, nhưng bởi vì chút h m muốn chiếm hữu trong xương cốt nên cô không để lộ cảm xúc gì mà đút Phó Dung Dữ ăn chocolate suốt dọc đường.
Thế mà Tạ Âm Lâu còn cố ý thích giả vờ, ân cần nhắc nhở anh: “Có thể là có việc nói đấy, anh không gọi điện thoại hỏi thử xem sao à?”
Trong lòng Phó Dung Dữ biết rõ hành vi nhìn trộm của Hình Lệ đã bị hiểu lầm, nhưng lại cực kỳ hứng thú muốn xem dáng vẻ bá đạo này của Tạ Âm Lâu, da thịt dưới lớp áo sơ mi bắt đầu nổi lên phản ứng của việc dị ứng, cảm giác châm chích ngứa ran đang lan rộng, anh lại cười không giải thích, cánh tay dần dần siết chặt cô ôm về phía mình.
Dùng khát vọng đối với thân thể Tạ Âm Lâu để chống đỡ.
Căn hộ biệt lập ở Tứ Thành đúng là có cách bài trí không khác mấy so với chung cư cô đang sống, bố cục cũng giống nhau, lúc bước vào cứ như thể còn đang ở Lịch Thành.
Tạ Âm Lâu cất va li gỗ hoa lê đi, thấy đồ dùng sinh hoạt ở chỗ này đều đầy đủ bèn lấy váy ngủ từ trong hành lý ra đi tắm rửa trước.
Cô không tiếp tục hao tốn tâm tư cho chuyện Phó Dung Dữ sẽ gọi điện cho thư ký hay không. Lúc bước vào phòng tắm, cô tiện tay đặt chiếc vòng ngọc trắng đeo ở cổ tay lên kệ kính ở bên ngoài phòng khách.
Hơn 9 giờ tối.
Phó Dung Dữ mở cuộc họp video trong phòng sách, trong chốc lát không thể nghỉ ngơi được, Tạ Âm Lâu ăn ý cùng anh bật chế độ không quấy rầy đối phương, yên tĩnh về phòng ngủ chính đi ngủ. Dưới sắc màu ấm áp của ánh đèn, cô cuộn tròn đôi chân vào trong chăn, đầu ngón tay nhấp mở di động.
Trong giao diện tin nhắn, cô nhận được hai tin nhắn văn bản.
Một là Dư Oanh gửi đến nhắc nhở cô về thời gian ghi hình tập hai của chương trình.
Hai là tin nhắn trả lời của thư ký Chu Tự Chi: ⌈Cô Tạ, Chu tổng đã xem qua hai bản thiết kế sườn xám thêu hoa của cô, đã quyết định là bản hoa đinh hương.⌋
Tạ Âm Lâu bỗng chốc ngồi thẳng dậy, đầu ngón tay soạn thảo đoạn tin nhắn: ⌈Quyết định là hoa đinh hương sao? Khi sửa bản thảo, tôi đã cho bà Chu xem trước một lần, bản mà cô ấy chọn là hoa hải đường.⌋
Thư ký trả lời rất nhanh: ⌈Vậy có thể là bà chủ chọn sai rồi.⌋
Một câu chọn sai rồi này đã hoàn toàn bác bỏ sở thích của Vân Thanh Lê.
Ngón tay Tạ Âm Lâu ngừng trên màn hình, hồi lâu không trả lời, trái lại thư ký của Chu Tự Chi lại gửi tin nhắn đến: ⌈Cô Tạ, bản mà Chu tổng muốn chính là hoa đinh hương, không sai được, cô chỉ cần làm theo bản thảo ban đầu là được, đây cũng là quan điểm hiện tại của bà chủ.⌋
Cũng đã nói đến mức này rồi.
Tạ Âm Lâu tôn trọng mong muốn của khách hàng, nửa ngày sau, cô trả lời là được rồi.
Đêm đã khuya người cũng buồn ngủ, sau khi cô nằm xuống lần nữa rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, bên ngoài cửa kính không biết khi nào đã có mưa phùn, bầu không khí trong nhà lại có chút buồn bã, đệm chăn sạch sẽ mới tinh không có hơi thở mùi hương quen thuộc, chỉ có nhiệt độ cơ thể của cô.
Đến hơn nửa đêm, Tạ Âm Lâu sợ hãi thoát ra khỏi cơn mơ, phần lưng váy ngủ đã ướt đẫm.
Cô nằm trong đêm tối, hơi thở không ổn định, ngây người nhìn trần nhà thật lâu.
Cho đến khi những ngón tay trắng nõn s0 soạng sang bên cạnh, xúc cảm lạnh lẽo.
Phó Dung Dữ không về phòng ngủ chính.
Ý nghĩ này bỗng nhiên nảy ra trong đầu Tạ Âm Lâu. Cô vô thức bật đèn lên, khi vầng sáng màu vàng ấm áp rọi xuống, bàn chân trắng nõn của cô cũng dẫm lên sàn nhà, bước chân thật nhẹ đến bên ngoài phòng sách.
Tất cả đèn trong căn hộ đều là mờ ảo, không có dấu vết của hơi thở con người.
Tạ Âm Lâu nghe tiếng mưa rơi, không tìm được bóng dáng Phó Dung Dữ, trước khi cô ngủ anh còn ở đây, hiện giờ không biết đã đi đâu rồi. Yên lặng đứng ở cửa phòng sách một hồi, cẳng chân bóng loáng dưới lớp váy ngủ chưa được bao lâu đã lạnh đến mức sắp mất cảm giác.
Lúc lâu sau.
Trong bóng tối truyền đến tiếng mở cửa rất nhẹ, ngước mắt nhìn vốn tưởng là Phó Dung Dữ tạm thời ra ngoài đã trở về, không ngờ lại một bóng dáng xinh tươi gợi cảm, đợi bước đến gần mới phát hiện ra là Hình Lệ.
Tạ Âm Lâu không nói bất cứ một lời gì, vẫn là Hình Lệ mở miệng trước phá vỡ sự yên tĩnh kỳ quái này: “Cô Tạ, Phó tổng sợ ban đêm cô tỉnh lại tìm anh ấy nên đã cố ý bảo tôi đưa nến thơm này đến đây.”
Nguyên văn lời nói của Phó Dung Dữ là bảo cô ấy lặng lẽ đi vào đốt nến lên, không cần phải đánh thức Tạ Âm Lâu.
Hình Lệ đã c0i giày cao gót mới bước vào, ai biết được vừa mở cửa đã nhìn thấy Tạ Âm Lâu đứng trước cửa phòng sách.
Cô ấy đặt nến thơm mùi hoa hồng trắng xuống, cảm thấy tối rồi tiện tay bật đèn lên.
Tạ Âm Lâu bị ánh sáng đâm vào mắt, hàng mi cong vút vô thức run rẩy, ngay sau đó, tầm mắt dừng trên nến thơm thôi miên, trước khi Hình Lệ muốn chạy trốn đã bình tĩnh hỏi ra tiếng: “Nửa đêm Phó Dung Dữ đi an ủi người tình bé nhỏ nào rồi sao?”
Câu hỏi này vừa nghe đã thấy sự uy nghiêm mà chỉ vợ cả mới có.
Hình Lệ lại không dám đắc tội với vị mỹ nhân này, cô ấy cười theo rồi nói: “Trong đêm Phó tổng đi thăm em trai.”
“Em trai?”
Cô ấy chỉ nhặt những vấn đề có thể nhắc đến, ở trước mặt Tạ Âm Lâu nói đến em trai của Phó Dung Dữ: “À phải rồi, em trai của anh ấy sức khỏe không được tốt lắm…… Hồi sáng mới sốt một trận.”
Tạ Âm Lâu biết rất ít về Phó Dung Dữ, nằm chung trên một chiếc giường đã vài lần nhưng không hề biết anh còn người em trai ruột chảy cùng dòng máu, thấy Hình Lệ không muốn nói nhiều về tình hình bên trong nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Cô đi đến cầm nến thơm đặt trên bàn trà lên.
Ngay khi Hình Lệ muốn thở phào nhẹ nhõm lại nghe thấy cô nhẹ giọng thì thầm: “Chuyện không có hương thôi miên tôi sẽ gặp ác mộng đã đến mức mọi người ai cũng biết rồi sao?”
“……”
Da đầu Hình Lệ tê dại, nghiêng đầu nhìn gương mặt được chạm khắc tinh xảo như đang nghi ngờ điều gì đó của Tạ Âm Lâu, biểu cảm có chút khó nắm bắt, chỉ nói nhỏ một câu này rồi không có động tĩnh gì nữa.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tạ Âm Lâu nhanh chóng nhớ đến lần đầu gặp Phó Dung Dữ là ở nhà bạn từ thời tấm bé của cô – Trì Lâm Mặc.
Cho nên Phó Dung Dữ muốn biết việc cô phụ thuộc hương thôi miên nghiêm trọng đến đâu là việc rất đơn giản.
Tạ Âm Lâu lại hỏi Hình Lệ không kịp trốn chạy vấn đề thứ ba trong đêm nay: “Phó tổng nhà cô và Trì Lâm Mặc là người của hai thế giới, làm sao có thể quen biết được vậy?”
- -----oOo------