Đừng nói là thất giai thiết bối đao đường nhìn thấy, cho dù là một linh sư nhìn thấy, cũng chỉ có thể hiếu kì,
- Ý, sao ở đây lại giấu một bức tượng điêu khắc?
Trên thực tế ban đầu, thạch hóa linh tề chỉ là một loại linh dược tề do linh dược đại sư thay một thổ hệ linh sư nghiên cứu làm thế nào có thể cảm ngộ thổ nguyên tố tốt hơn vô tình pha chế ra, mục đích chính là ngưng tụ thành một tầng nham thạch trên bề mặt cơ thể linh sư, khiến thổ hệ linh sư cảm ngộ quá trình thổ nguyên tố ngưng tụ và sắp xếp kết hợp.
Nhưng thạch hóa dược tề sau khi xuất thế, giành được sự yêu thích của quảng đại mạo hiểm giả, ở thời đại Kiệt Sâm, công dụng chủ yếu của thạch hóa dược tề sớm đã không còn là để thổ hệ linh sư cảm ngộ, trải qua nhiều lần cải thiện, trở thành dược tề cứu mạng cho những mạo hiểm giả vào sâu trong sơn mạch sơn linh thú.
Đối với công hiệu của thạch hóa dược tề, trong lòng Kiệt Sâm tràn ngập tự tin, cái này sau ba ngàn năm đã được thời gian và ví dụ thực tế nghiệm chứng, đừng nói thất giai thiết bối đao đường, cho dù là bát giai kim giác cự thú xuất hiện, Kiệt Sâm cũng dám chắc có thể qua được sự dò xét của đối phương.
Nhưng biểu hiện của hai con thiết bối đao đường, lại khiến Kiệt Sâm hoàn toàn chấn động.
Chỉ thấy hai con thiết bối đao đường lượn mấy vòng xung quanh bụi cỏ, sau đó ánh mắt chúng trực tiếp xuyên qua khe hở bụi cỏ, trực tiếp đáp lên người Kiệt Sâm hóa thành nham thạch.
Ánh mắt băng lạnh, khát máu, kèm thêm chút hưng phấn đó, rõ ràng là đã phát hiện ra sự tồn tại của Kiệt Sâm.
Sáu chiếc cánh trong suốt rung mạnh một cái, hai con thiết bối đao đường nhắm chuẩn vào Kiệt Sâm lướt đến như một tia chớp, con ngươi kim sắc ánh lên sát ý băng lạnh.
- Không thể nào.
Kiệt Sâm trong lòng chấn động, kèm theo một tia khó tin.
Với cảm giác và trí tuệ của thiết bối đao đường, tuyệt đối không thể phát hiện mình đã dùng thạch hóa dược tề, nhưng biểu hiện của thiết bối đaođường rõ ràng là đã phát hiện ra mình, cái này...
Nhưng Kiệt Sâm không còn thời gian nghĩ nhiều như vậy nữa, một đường sóng linh lực phúc xạ từ trong cơ thể, thân thể thạch hóa chấn động một cái, trong nháy mắt hồi phục thành thân thể bình thường, sau đó từ không gian trong nhẫn lấy ra một bình tật phong dược tề uống hết ngay trong giây lát, cả người bay vọt lên trời.
- Chạy
Kiệt Sâm bay thật nhanh về phía làn sương mù bên cạnh.
Hai con thiết bối đao đường rung cánh, bám sát sau lưng Kiệt Sâm.
- Không thể nào, không thể nào....
Trong lúc phi hành, Kiệt Sâm vẫn còn cảm thấy khiếp sợ xen lẫn nghi hoặc.
Linh hồn chấn nhiếp mất đi hiệu lực.
Sức mạnh hắc sắc cổ quái không có phản ứng.
Thất giai thiết bối đao đường bỏ qua tác dụng của hóa thạch dược tề.
Mọi thứ, hoàn toàn vỡ phá nhận thức từ trước đến nay của Kiệt Sâm, một hiện tượng bất thường, khiến trong lòng Kiệt Sâm không khỏi nổi lên một tia nghi hoặc.
Nhưng lúc này hắn, đã không còn nghĩ nhiều như vậy, chỉ lo bắt chước bọn Hách Bá Đặc, bay sát vào khu vực sương mù.
Nhưng, không đợi tất cả mọi người bay đến gần sương mù.
Một đụn sương mù sau lưng Ni Khắc Tùng, đột nhiên bạo trướng.
Nếu chỉ là một phiến sương mù nhỏ, với phong hệ thất giai hoàng linh sư thực lực của Ni Khắc Tùng, còn có thể kịp thời tránh né, nhưng lần này diện tích bạo trướng thực sự quá lớn, Ni Khắc Tùng căn bản không kịp tránh, bị nuốt chửng vào trong trong nháy mắt.
Nhưng sương mù bạo trướng nhanh, rút lui cũng nhanh, chỉ vài giây sau, đã hồi phục lại vẻ bình tĩnh ban đầu.
Ni Khắc Tùng bị sương mù nuốt chửng, mặt vẫn còn tràn ngập sợ hãi, lúc này phát hiện sường mù đã rút lui, tinh thần mới dịu lại đôi chút.
Sương mù "cực kì nguy hiểm" mà Nạp Địch Mẫu nói, khiến Ni Khắc Tùng thực sự quá căng thẳng.
- Sương mù này không sao.
Ni Khắc Tùng kích động hét.
Cách đó không xa, bọn Hách Bá Đặc, mặt cũng hiện lên một tia cuồng hỉ, dốc toàn lực bay đến, chỉ cần bay sát bên cạnh sương mù, tất cả bọn họđều sẽ được an toàn.
Nhưng, trong đôi mắt kim sắc của ba con thiết bối đao đường đang đuổi theo Ni Khắc Tùng, lại lộ ra một sự sợ hãi khó nói, bất ngờ quay người bỏ đi.
Vèo vèo vèo.
Chỉ trong nháy mắt, chúng đã chạy khỏi khu vực này.
- Chuyện gì vậy?
Trong lòng mọi người tràn đầy nghi hoặc.
Đúng lúc này
Ni Khắc Tùng trong lòng vẫn còn đang nghi hoặc thì đột nhiên cảm thấy đau đớn dữ dội. Môt tia hắc sắc khí lưu cực kì nhỏ đang quấn lên chân phải hắn, chân phải hắn gần như hóa thành bột mịn trong giây lát.
Đồng thời...
Từ chân phải lan dần lên trên, cả đùi phải gần như trong giây lát hóa thành bột mịn. Khi Ni Khắc Tùng kịp phản ứng lại, từ ngực hắn trở xuống gần như đã hóa bột hết.
Cảm giác đau đớn đến tận linh hồn này, khiến Ni Khắc Tùng không kìm được kêu lên thảm thiết, trong mắt hắn đầy vẻ sợ hãi.
- Á.
Tiếng kê thê thảm, đâm rách không gian đầm lầy.
Nhưng hắn chỉ kịp hét lên một tiếng, sau đó cả người đã hóa thành hư vô, đến linh hồn cũng bị tiêu diệt.
Tất cả những người đang bay về phía sường mù nhất thời dừng lại, mặt một phiến trắng bệch, không có một tia huyết sắc nào.
- Đáng sợ quá. Nguồn: https://docsach24.com
Trong lòng tất cả đều đang run rẩy.
Bản thân Kiệt Sâm, giờ phút này cũng dừng bay về phía khu vực sương mù, hắc sắc khí lưu xuất hiện trên người Ni Khắc Tùng, căn bản chính là hắc sắc khí lưu dưới thạch đài.
Màn sương mù này đâu có phải dải an toàn, căn bản chính là vực tử vong.
Một tia, chỉ một tia, đã khiến thất giai đê cấp hoàng linh sư như Ni Khắc Tùng hóa thành hư vô trong giây lát, cái này là hạng biến thái gì.
- Địa ngục, địa ngục...
Không khí tuyệt vọng bao trùm tất cả mọi người.
Khu vực sương mù là tuyệt lộ, sau lưng lại có nhiều thiết bối đao đường truy sát.
Lên trời không đường, xuống đất cũng vô cửa.
Kết quả cuối cùng chỉ là cái chết.
- Giết.
Hách Bá Đặc vốn dĩ không ngừng chạy trốn đột nhiên quay người, trong mắt mang theo huyết sắc điên cuồng.
Đã không thể chạy trốn, vậy thì chỉ còn cách liều mạng.
Miệng Hách Bá Đặc phun ra một ngụm máu tươi, phun lên tấm quang hệ linh hạch trên linh trượng trong tay, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, nhưng ánh mắt thì rạng rỡ tỏa sáng.
- Đại trưởng lão, người...
Khắc Lạp Lạp bị hai con thiết bối đao đường vi công, thân bị trọng thương, khóe miệng rỉ máu vội vàng hét lên thành tiếng, mặt lộ quang mang sợ hãi.
- Ha ha, nếu đã không sống được, còn quản nhiều như vậy làm gì, chết đi, chết hết đi.
Hách Bá Đặc điên cuồng gào thét, linh trượng trong tay đột nhiên lóe lên những đường bạch mang, tronh nháy mắt bao phủ toàn thân hắn.
Một đường hư ảnh cự đại lơ lửng trên đầu hắn, mang đến cho người ta cảm giác áp lực cực độ, ngay cả linh hồn, lúc này cũng đang run rẩy.
Trong lúc Hách Bá Đặc dốc sức liều mạng, bọn Đái Mẫu Lặc, La Nạp Đức cũng rống lên giận dữ, va chạm với thiết bối đao đường.
Nhất thời, vô số máu tươi vương vãi khắp thiên không, có bọn Đái Mẫu Lặc, cũng có thiết bối đao đường.
Trước nguy cơ như thế này, huyết tính trong lòng tất cả mọi người đều sôi trào.