Dược Hương Trùng Sinh

Chương 36: Thành giao

Vậy cũng đúng, dù sao bọn hắn tuyệt đối sẽ không mắc lừa, Bành Nhất Châm nhếch miệng cười.** ss Gà **

“Chuyện này…Thập Bát Nương..Ta tại Thiên Kim Đường có người, là hắn tố cáo nói
Chu chưởng quầy tìm Viễn Chí giả..Cho nên..” Hắn xoa tay ngượng ngùng
nói.

“Ngươi ngay từ đầu biết Chu chưởng quầy muốn đối phó ta?” Cố Thập Bát Nương hỏi.

“Cũng không khẳng định lắm, chẳng qua tên cẩu đó là kẻ tiểu nhân, ta nghĩ…” Bành Nhất Châm nghiến răng nghiến lợi nói.

Trước mượn sức, thừa cơ cắn ngược.LQĐ

Cố Thấp Bát Nương gật gật đầu, sáng tỏ, nàng tuy rằng tò mò Chu chưởng
quầy và Bành Nhất Châm có cừu hận gì, nhưng Bành Nhất Châm không nguyện ý nói, nàng cũng không hỏi, chuyện đó không quan trọng, quan trọng hơn là bọn hắn có mục đích giống nhau.

“Chẳng qua, vẫn là liên lụy đến
ngươi…” Bành Nhất Châm than thở, cảm kích cùng chật vật, không thể nói
rõ mùi vị gì, nhìn tiểu cô nương nói.

“Liên lụy ta?” Cố Thấp Bát Nương nhìn hắn.

“Bành Nhất Châm ta sợ cái gì, cùng lắm tha hương phiêu bạt khắp nơi hành nghề y cứu người, chỉ cần có thể khiến hắn mất hết danh dự, ta chính là cùng hắn đồng quy vu tận thực đáng giá…” Bành Nhất Châm nghiến răng nghiến
lợi nói, quả đấm nắm chặt kêu răng rắc.

Cố Thập Bát Nương lúc này mới giật mình, đúng vậy, nếu như hợp tác thành công, ba người bọn hắn
dính đến dược giả** ss Gà **, ai cũng không tốt, nàng không khỏi cười,
lại quên chuyện này, náng há miệng thở dốc, nghĩ nói cái gì, lời nói đến bờ môi lại nuốt xuống.

Chuyện này tạm thời không cần nói.

“Ngươi yên tâm, đến lúc đó ta thay ngươi dốc hết sức gánh…” Thần sắc Bành Nhất Châm kiên định nói, hướng nhìn Thấp Bát Nương, chần chờ một chút
nói,”Cố tiểu nương tử hiệp nghĩa tương trợ, lão Bành ta…”

Hiệp nghĩa tương trợ? Cố Thập Bát Nương nhìn, lắc lắc đầu.

“Bành tiên sinh, chuyện đó trước không gấp..” Nàng cười nói, “Chúng ta nói chuyện này sau.”

Chuyện thành mới nói điều kiện, Bành Nhất Châm đối với cô nương ấn tượng càng
tốt, hắn gật gật đầu “Chẳng quản thành hay bại, lão Bành ta nợ ân tình
của tiểu nương tử, tiểu nương tử sau có khó khăn gì, chỉ cần mở miệng,
lão Bành ta nửa điểm cũng không chần chờ, nếu không ta chết không được
tử tế…”

Kèm với câu nói này, Cố Thập Bát Nương tim nhịn không được kịch liệt nhảy lên, Thẩm An Lâm, Thẩm An Lâm…

Ta làm được, ta làm được, Thẩm An Lâm, ta nắm vận mệnh ngươi…

Nàng đột nhiên nghĩ cười lớn, lần này lại cố gắng kiềm chế lồng ngực.

“Bành tiên sinh.” Cố Thập Bát Nương đánh gãy lời hắn, thành khẩn nói “Nói quá lời.”

Dần dần đi đến sạp dược liệu, bờ môi Thấp Bát Nương hiện tia cười lạnh.

Mơ tưởng muốn đời này ta mắc tội, mơ tưởng một công đôi việc, Chu chưởng
quầy, là ngươi tự chuốc lấy phiền, đừng trách Thập Bát Nương ta tâm
ngoan.


Chu Lệ Nương không bình tĩnh.

“Cha, ta xem nhất
định là Bành Nhất Châm không cho nàng mượn tiền…” Nàng đem quạt vội vàng ve vẩy, lại ngẩng đầu nhìn trời, càng lúc càng u ám,”Không thì chúng ta thay nàng trả tiền mua, trực tiếp đem trở về nhà, đến lúc đó để nàng
trả tiền, cũng không giống nhau sao?”

Nàng thế nhưng không nghĩ trời mưa.

“Vậy sao thành?” Chu chưởng quầy lườm nàng một cái, “Sao có thể giống như
nàng tự mua, đến lúc đó…Nha đầu này hết sức quỷ kiệt, đừng cắn lên đầu
chúng ta…”

Chu Lệ Nương khinh thường rung cây quạt, nhìn tiểu nha đầu cầm quạt, đáng giá như vậy tiểu tâm.

“Không phải ta nói ngươi, cha, thời điểm ngươi có…” Nàng nói nhỏ.

Nói còn chưa dứt lời, liền bị Chu chưởng quầy đẩy ra, “Tới!”

Trên mặt Thập Bát Nương hiện mấy phần hưng phấn, mang Bành Nhất Châm tới đây.ss Gà

Chu chưởng quầy còn chưa kịp chào hỏi, liền thấy Bành Nhất Châm cười ha hả
hướng lão bán dược nói “Chúng ta đến cùng nha, chúng ta đến cùng nhau…”

Tay hắn khoác trên người Chu chưởng quầy khoa tay múa chân.

Tiểu lão tử này! Có tiện nghi liền dính vào! Chu chưởng quầy cảm thấy buồn
cười, tuy Bành Nhất Châm tới đây ngoài kế hoạch, nhưng như vậy càng tốt, che vẻ hớn hở chợt lóe trên mặt, hắn khụ giọng.

“Ta nói…” Hắn cố ý mang mấy phần vô nại hướng Bành Nhất Châm nói.

“Ha ha…” Bành Nhất Châm một bộ dạng lấy lòng, cầm tay Chu chưởng quầy, liếc cặp mắt đầy ghèn nói, “Chưởng quầy, mua nhiều dược thật tống kém a…”

Hạ giọng nói “Lão Chu, ngươi không nói chuyện cũng không bị thiệt thòi.”

Chu chưởng quầy trợn mắt nhìn hắn, quả thật không nói tiếp.

Lão bán dược căn bản không để ý bọn họ diễn xiếc gì, mà là hướng Cố Thập
Bát Nương nhìn, mắt nhỏ híp lại nói “Tiểu cô nương, dược này ngươi nếu
không muốn mua? Trời không còn sớm ta muốn trở về nhà…”

Cố Thập Bát Nương nó có, ánh mắt lướt trên người Bành Nhất Châm.

“Ta xem xem, tiện nghi như vậy…Phải hay không là có vấn đề gì?” Bành Nhất Châm làm bộ làm tịch nói, một mặt tới đây.

Lê Quý ĐônTrên mặt Chu Lệ Nương khẩn trương, không khỏi lôi kéo ống tay áo Chu chưởng quầy, bị Chu chưởng quầy bất động thanh sắc lườm.

Chu chưởng quầy rất có tự tin, Viễn Chí này, nếu như không phải cơ duyên
gặp được hắn biết là giả, bằng chính mình cùng với dược sư của hiệu
thuốc căn bản xem không ra.

Bành Nhất Châm chẳng qua là đại phu
xem bệnh, tiếp xúc với nhiều chứng bệnh, nhưng không phải dược liệu, hắn có thể xem ra thật giả mới là gặp quỷ.

“Ngươi xem đi” Lão bán dược cười tít mắt đưa dược cho hắn “Xem xong, bán ra không đổi.”


Bành Nhất Châm tâm lý hiếu kỳ, hắn cầm lên nghiêm túc nhìn trái nhìn phải,
lại nếm, đây chính là rễ cây Viễn Chí, hắn không khỏi hồ nghi nhìn mắt
Thập Bát Nương.

Nàng là thế nào nhận được?** ss Gà **

Chu chưởng quầy khụ một tiếng, thúc giục bọn họ mau lên, không biết thế nào, trong lòng cảm thấy bất an.

“Không sai, không sai, là dược tốt…” Bành Nhất Châm để Viễn Chí xuống, gật gật đầu, nói “Chúng ta muốn..Chao ôi?”

Chu chưởng quầy nghe vậy trong lòng thở ra một hơi, bỗng Bành Nhất Châm đề tài đang nói cũng vừa chuyển.

“Chao ôi…Chao ôi, lão nhân, ngươi cũng có Tần Bì?” Hắn duỗi tay tới túi dược đựng đầy Tần Bì.

Chu chưởng quầy không khỏi nheo mắt.LQĐ

Lão bán dược như trước cười tít mắt, nói “Tiên sinh muốn cái này?”

“Cái này cũng là thêm giảm giá, một trăn văn?” Bành Nhất Châm vẻ mặt thèm nhỏ dãi nói.

Chu chưởng quầy ở đằng sau bị nghẹn ho khan.

Lão nhân bán dược ha ha cười lên, hắn xem Bành Nhất Châm, nói “Tiên sinh,
ta là tiểu thương nhỏ… Chu chưởng quầy mua nhiều dược tai quầy, chỉ có
thể có một cái giảm giá a…Cái này ta chính là…”

“Không sao, không sao, ta lấy cái này là đủ rồi, …” Bành Nhất Châm vội vàng nói, đồng
thời ôm chặt gói Tần Bì to, sợ người khác cướp mất, “Ta không muốn Viễn
Chí, ta muốn cái này…”

Cái gì? Chu chưởng quầy cùng Chu Lệ Nương biến sắc.

“Bành thúc thúc, là Thập Bát Nương mua, cũng không phải ngươi…” Chu Lệ Nương
vội nói, một mặt lôi kéo ống tay áo Thập Bát Nương, nhắc nhở nàng tiện
nghi này không thể bị Bành Nhất Châm chiếm.

“Thập Bát Nương muốn
Viễn Chí cũng là vì ta bào chế…” Bành Nhất Châm quay đầu, đối Chu Lệ
Nương trừng mắt hạ giọng nói “Ta hiện tại không muốn Viễn Chí, muốn Tần
Bì..”

Chu Lệ Nương trừng mắt chán nản không lời nào để nói.

“Vậy được rồi…” Cố Thập Bát Nương gật đầu, mới định há miệng, liền nghe Chu chưởng quầy khụ một tiếng.

“Quên nói, Tần Bì này ta đã muốn mua, lão Bành, đừng cùng ta tranh…” Hắn vân râu nói, trên mặt hiên tia cười.

Bành Nhất Châm trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt không tin “Ngươi mua?”

Chu chưởng quầy gật đầu, hướng lão bán dược, “Lão trượng, cái này gói lại cho ta”

“Được rồi.” Lão bán dược cười tít mắt nói, ánh mắt không chú ý đảo qua Bành Nhất Châm tựa hồ tìm tòi nghiên cứu.

“Này, ta nói…” Gói Tần Bì từ trong ngực Bành Nhất Châm bị túm đi, đối Chu chưởng quầy dựng râu trừng mắt.

Chu chưởng quầy hướng hắn vẻ mặt vô tội cười, tâm lý vui mừng đến nở hoa,
khó được chèn ép này tiểu tử một lần, có lẽ, này là lần cuối cùng, qua
hôm nay, cái danh hào Bành Nhất Châm tại mấy cái huyện ở đây liền biến
mất.

Nghĩ đến chuyện này, trên mặt hắn ý cười càng đậm, như vậy
nói hiệu thuốc bắc của hắn ở huyện này phải chuyển thành chi nhánh Thiên Kim Đường…hay là đổi cái danh tự?

“Lão nhân..” Bành Nhất Châm không cam tâm, túm lão bán dược hỏi, “Ngươi còn không?”

“Lão Bành, ta đã mua hết..” Chu chưởng quầy vội nói.

“Được..Tiểu tử ngươi…” Bành Nhất Châm nghiến răng nghiến trừng mắt, vẻ mặt khó chịu nói.

“Cái này ngươi có mua nữa không?” Lão bán dược chỉ Viễn Chí hỏi.

“Mua, không mua cũng uổng.” Bành Nhất Châm thở phì phì khẽ vươn tay, “Gói lại cho ta.”

“Được rồi, thành giao!” Lão bán dược cười tít mắt đề cao thanh âm, bắt đầu lưu loát phân biệt đóng gói cho bọn hắn.