Dược Hương Trùng Sinh

Chương 231: Kết thúc

Edit: QR2

Một phái bị thất thế kéo theo một trận ồn ào náo động, thời điểm ồn ào náo động dần dần yên lặngĐại Chu  bước vào một mùa đông nữa.

Khi gió lạnh phương bắc thổi vào Giang Nam, nhiệt độ chợt hạ thấp, mọi người cũng thay y phục mùa đông, Vài ngày sau trận tuyết đầu mùa rơi xuống, toàn bộ kinh thành bị màu trắng bao phủ.

Trong thư phòng Cố gia, mấy chậu than đang lặng lẽ tỏa nhiêt làm trong phòng vô cùng ấm áp, bông tuyết đánh vào song cửa sổ làm tăng thêm sức sống thư phòng an tĩnh.[QR2][diendanlequydon]

Tiếng bước chân bên ngoài vang lên, có người đẩy cửa đi vào, bông tuyết ngoài cửa theo gió chen lấn xông vào, trong nháy mắt hóa thành hơi nước.

"Ca ca, mọi thứ đã thu thập xong…” Cố Thập Bát Nương nhẹ nhàng phủi bông tuyết trên áo choàng, nhìn Cố Hải nói: "Nếu đã sắp xếp lịch trình rồi, nhất định phải đi xe ngựa…"

Cố Hải để sách trong tay xuống, nhìn muội muội mỉm cười, nói được.

Vụ án của Cố Hải đã rõ ràng nên được phục hồi chức cũ, triều đình đồng cảm chuyện hắn bị bắt giam tra tấn, phe chuẩn cho hắn nghỉ ngơi qua năm, nhưng Cố Hải nhớ mọi chuyện Lợi châu, cho nên đã chuẩn bị lên đường.

"Lần này, một nhà chúng ta có thể ở chung một chỗ để đón  năm mới rồi…" Cố Thập Bát Nương cười nói, ánh mắt chờ đợi, ý nghĩa của việc đón năm mới đối với mỗi một người trong gia đình mà nói đều rất quan trọng, nhưng đối với cả nhà bọn họ mà nói lại quan trọng hơn rất nhiều.

Một năm qua đại biểu cho cuộc đời, đại biểu sinh mệnh đáng quý.

Cố Hải không nói gì, hơi trầm lặng một lúc, hơi chần chờ mở miệng: " Thập Bát Nương, thật sự muội không có ý định…"

Theo lý thuyết tư cách để Cố Thập Bát Nương tiến cung vào lúc bị Hình Bộ bắt đi đã bị hủy bỏ nhưng tình hình bây giờ là Lễ bộ chẳng những cũng không đưa chiếu thư hủy bỏ tư cách tiến cung về sau có thể tự do hứa gả mà ngược lại đưa tới thông báo tiến cung.

Dĩ nhiên, Cố Thập Bát Nương đã thông qua Cố Hải dâng tấu thỉnh thu hồi sắc phong vì cảm thấy tự ti nhưng mà chậm chạp chưa có câu trả lời chắc chắn.

Cố Thập Bát Nương cười, gật đầu, ánh mắt của nàng nhìn ra ngoài cửa, gió cuốn tuyết rơi tung bay tán loạn.

"A đúng rồi ca ca, muội đến đây để nói, muội muốn ra ngoài một chuyến…" Nàng nói sang chuyện khác.

"Đi đâu? Tuyết rơi càng ngày càng nặng hạt…." Cố Hải cau mày.

"Đi tạm biệt Linh Nguyên…” Cố Thập Bát Nương mỉm cười nói.

Chuyện Chu gia kết thúc, mặc dù thân phận Linh Nguyên vẫn là tặc phỉ như cũ nhưng cuối cùng không ai chằm chằm để ý chuyện này nữa, cho nên Cố Thập Bát Nương tìm một chỗ ở ngoài thành chon quần áo và di vật của hắn để dựng bia mộ.

Mộ chôn quần áo và di vật ở gần Tây Hồ, là một cái nghĩa trang, Cố Thập Bát Nương cảm thấy Linh Nguyên cô cô linh linh sống một đời, không muốn hắn đã chết vẫn còn cô đơn vắng lặng.

Tuyết rơi không nhanh không chậm cho chô này vốn dĩ có chút âm trầm lại được phủ thêm một tầng áo trắng bạc làm tăng thêm mấy phần lãnh diễm.

Từ chối nha hoàn muốn đi theo, Cố Thập Bát Nương để nàng ở lại bên cạnh xe ngựa, tự mình che ô, một tay xách rổ đi đến trước mộ Linh Nguyên.

Trên mộ bia không có họ chỉ đơn giản hai chữ Linh Nguyên, cũng không có tên người lập bia, nhìn qua cực kỳ thê lương.

Cố Thập Bát Nương từ từ ngồi xổm xuống, để ô sang một bên, lấy tay gạt tuyết đọng tạo thành một khoảng đất trống, từ từ dọn lễ vật từ trong giỏ ra.

"Chúng ta cùng uống một chén…" Nàng rót hai ly rượu, lẩm bẩm: "Nghĩ lại đến tận bây giờ chúng ta cũng chưa từng cùng nhau uống rượu…”

Nói xong nàng uống một hơi cạn sạch, sau đó vẩy một ly khác vào trước mộ, tiếp đó lại rót một lần nữa.

"Ta không thể uống nhiều, thân thể của ta không tốt…" Nàng cười, nhìn bia mộ giống như đang cùng Linh Nguyên ngồi đối diện nhau: "Ta uống ngươi sẽ lại không vui thôi… Ngươi uống dùm ta…”

Nàng vừa nói chuyện sau đó từ từ đổ cả hai ly rượu xuống đất, sau đó nhìn tuyết trên mặt đất bị nước làm tan chảy đến ngẩn người.

Tuyết không ngừng rơi xuống, rất nhanh đã phủ kín toàn thân nàng, mặc dù nha hoang đứng bên cạnh vô cùng nóng lòng nhưng lại không dám tới đây.

Cố Thập Bát Nương lại nhìn bia mộ, nước mắt từ từ chảy xuống,:"Tại sao còn sống thì vẫn còn cơ hội quay lại… Tại sao chúng ta không thể sống thật khỏe mạnh…”

Giọng nói của nàng càng ngày càng nghẹn ngào, cuối cùng khóc không thành tiếng, nàng cũng không nói thêm gì nữa, mà là từ trong vạt áo lấy ra hai sợi dây màu đỏ, một một sợi có một khối ngọc bích, một sợi khác chính là một bức tượng phật nhỏ.

Nàng cởi khối thuý ngọc kia xuống, dùng tay từ từ đào một cái hố bên cạnh phần mộ, chon nó xuống.

"Đây là ta cho ngươi, còn chưa kịp nói cho ngươi biết…” Nàng thì thầm nói, nhìn từng bông tuyết nhanh chóng rơi lên chỗ đất mới đắp kia.

Lẳng lặng nhìn bia mộ một lúc.

"Ta đi nha…" Nàng  vuốt ve mặt bia, đứng dậy, bởi vì ngồi xổm quá lâu, thân hình hơi lảo đảo.

Nha hoàn bị dọa sợ, vội vàng bước nhanh mấy bước đến đỡ.

"Không có việc gì, đi thôi." Cố Thập Bát Nương ý bảo chính mình không có việc gì, cùng nha hoàn thu dọn đồ đạc, bước về phía xe ngựa.

Xe ngựa đi chậm rãi, bên trong xe Cố Hải đã sai người chuẩn bị lò than, lò sưởi tay đợi chút nữa cầm cho ấm, rất nhanh sẽ ấm áp, nha hoàn cầm khăn tay giúp này lau tuyết trên đầu và trên người.

Xe ngựa vốn đang đi chậm đột nhiên dừng lại.

"Tiểu thư…" Ngoài xe  hộ vệ đứng cạnh cửa sổ nói nhỏ: "Có người…"

Có người tới? Cố Thập Bát Nương nhướng mày, rèm xe vén lên nhìn thấy phía trước có một bóng người cao ráo đang đứng ở giữa đường, hắn khoác áo màu tím, đứng chắp tay, hơi ngẩng đầu, lặng lẽ chờ đợi.

Cố Thập Bát Nương cả kinh, vội muốn xuống xe hành lễ, thị vệ bên cạnh sớm giơ tay ý muốn ngăn cản động tác của nàng.

"Xem đến Tây Hồ ngắm cảnh à?" Văn Quận Vương đợi nàng đến gần, lên tiếng hỏi.

Cố Thập Bát Nương lắc đầu.

"Ta cũng vậy, không ngắm cảnh…” Văn Quận Vương liền cười: "Xem ra chúng ta thật là người bình thường, cảnh đẹp như vậy cũng chưa từng ngắm…”

"Thân thể Điện hạ kim quý…” Cố Thập Bát Nương cúi đầu nói.

"Đi thôi." Văn Quận Vương không đợi nàng nói xong, xoay người đi trước.

Cố Thập Bát Nương không nói thêm gì nữa, cất bước đuổi theo.

Nơi này gần tới Bạch đê, hướng đông có thể thấy bóng dáng Đoạn Kiều, đến chỗ đó có thể gặp người qua lại, rất là náo nhiệt.

"Cảnh đẹp Tây Hồ, hồ lúc trời trong không như hồ lúc trời mưa, hồ lúc trời mưa không bằng hồ dưới ánh trăng, hồ dưới ánh trăng không giống hồ lúc tuyết rơi…”Văn Quận Vương thở dài nói: "Quả nhiên bất phàm…"

Bọn thị vệ tản ra, cố ý cách xa tạo thành một không gian riêng cho bọn họ.

"Đúng vậy…" Cố Thập Bát Nương nhỏ giọng lên tiếng, ánh mắt lướt qua cảnh đẹp khiến tâm hồn con người sảng khoái: "Thật là đẹp…"

Văn Quận Vương không nói gì thêm, hai người một trước một sau đạp tuyết bước đi chầm chậm, lời thoại trong kịch Tô Châu dài giống như đê, hai bên nước hồ như gương, bên cạnh có du thuyền tô điểm, xa xa Thiên Sơn bị sắc tuyết bao phủ.

"Sau này sẽ không có cơ hội thưởng thức cảnh đẹp như thế này nữa…" Không biết đã đi bao lâu, văn Quận Vương chợt mỉm cười, thở dài nói.

"Điện hạ phúc thọ vô cương, giang sơn vô hạn…" Cố Thập Bát Nương nhắm mắt, nói nhỏ: "Lời như vậy đừng nói vội vàng…”

"Ta lại thành phúc thọ vô cương rồi hả?" Văn Quận Vương cười, nghiêng đầu nhìn nàng.

Thân hình Cố Thập Bát Nương dừng lại, muốn thấp người quỳ xuống.

"Chúng ta hãy nói chuyện rõ ràng…" Văn Quận Vương ngăn lại nàng.

Tay của hắn nắm lấy cổ tay Cố Thập Bát Nương, lưu luyến một lúc, chậm rãi thu hồi.

"Tại sao lại không muốn?" Hắn lạnh nhạt hỏi.

"Cố Tương, kiếp này có thể được như thế, toàn bộ đều do sư phụ Lưu Công ban tặng…" Cố Thập Bát Nương chậm rãi nói chuyện thế nào quen biết với Lưu Công, thế nào bái sư, mọi chuyện đều nói hết.


"Kiếp trước Cố Tương lầm lỡ, kiếp này báo ân…" Nàng ngẩng đầu lên, lần đầu tiên không trốn tránh ánh mắt Văn Quận Vương: "Chỉ có thể để  kiếp sau sẽ báo đáp ân tình…"

"Cho ngươi điều chế dược, cho ngươi thu đồ đệ…" Văn Quận Vương nhìn nàng, chậm rãi nói.

Thân thể Cố Thập Bát Nương khẽ run.

" Cố Tương ta chỉ muốn có người hầu bên cạnh, hãy làm bạn giống như lúc đầu, khi còn đang bệnh…" Văn Quận Vương thở dài nói, "Tại sao hiểm cảnh có thể, lúc này lại không thể…"

Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, cắn môi, cuối cùng từ từ cúi đầu.

"Điện hạ... Cố Tương không xứng…" Nàng chua chát nói: "Cố Tương…Chỉ mong đối với điện hạ, vĩnh viễn là Cố Tương đó…”

Cố Tương đó dịu dàng, thiện lương, trung nghĩa…

Cố Tương đó, lúc đó đã tháo xuống tất cả ngụy trang, tất cả phòng bị…

Mà Cố Tương đó lúc này, trong lòng có trăm ngàn vết thương, tầng tầng phòng bị, mọi chuyện đều tính toán, nàng dừng chân không được, không thể tùy ý bản thân, thu lại không được một thân lệ khí…

"Cố Tương…" Hắn nhìn nàng giống như thở dài lại giống như đang cươi: "Ngươi… Không tin ta?"

Không tin ta có thể cho ngươi sống những ngày không tính toán không phòng bị.

"Không dám…" Cố Thập Bát Nương cúi đầu nói.

"Cố Tương, ngươi thử suy nghĩ xem, đã xảy ra bao nhiêu chuyện, mặc dù ngươi không tin ta… Ta có bao giờ để cho ngươi thất vọng?" Văn Quận Vương lạnh nhạt nói.

Ngươi nói Cố Hải sống thì ta sống, ta tin ngươi…

Ngươi nói có thể cứu ta, ta tin ngươi…

Nước mắt Cố Thập Bát Nương tuôn rơi, ban đầu nàng cùng đường chỉ đành phải liều mạng đâm đầu đi tới, vốn đã không còn hy vọng sống sót thế nhưng hắn lại đưa tay cứu giúp.

"Ta biết rõ…" Nàng nhỏ giọng đáp, cho nên vì biết ơn cho nên mới bỏ qua sự thờ ơ lạnh nhạt, không quan tâm cũng muốn đi vươn lên, mạo hiểm bào chế long hổ canh.

"Cố Tương…" Văn Quận Vương nói xong, từ từ đưa tay đến trước mặt nàng.

"Cố Tương không thể bất trung bất nghĩa bất hiếu…" Cố Thập Bát Nương cúi thấp người, giọng nói nghẹn ngào: "Cố Tương không muốn tại trước mặt điện hạ tâm hồn hổ thẹn, thân thể dơ bẩn…”

Tuyết từ từ rơi xuống, dồn dập, rất nhanh phủ một lớp tuyết trắng trên tay của Văn Quận Vương.

Nàng cúi đầu nên cũng không nhìn thấy vẻ mặt tự giễu lại có phần thương tiếc của Văn Quận Vương.

Văn Quận Vương từ từ mỉm cười, phủi tuyết trên tay xuống.

"Được, ngươi nói thế nào thì như thế đấy…" Hắn mỉm cười nói: "Ngươi…Đi đi…"

Nước mắt Cố Thập Bát Nương rơi như mưa: "Tạ điện hạ…"

Người trước mắt cũng không đi.

"Ngươi đi trước đi…” Giọng nói Văn Quận Vương từ đỉnh đầu nhẹ nhàng truyền đến: "Cô khó có được một lần nhàn hạ thoải mái, muốn thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp này một lúc…”

Cố Thập Bát Nương cắn môi, nghẹn ngào, lại thấp người thật sâu thi lễ, thật lâu mới lên, xoay người nhanh chóng bước đi.

"Điện hạ…" Hoàng nội thị từ bên cạnh đi tới, giơ ô ra, nức nở nói.

Văn Quận Vương thu hồi ánh mắt đang nhìn cảnh tuyết mịt mờ, nhìn đôi mắt sưng đỏ của hắn, nước mắt lung tung thì bật cười.

"Nhìn ngươi thành bộ dáng gì rồi…” Văn Quận Vương cười mắng: "Cô vừa thấy ngươi khóc thì muốn cười…"

"Điện hạ…" Lập tức Hoàng nội thị uất ức, nước mắt lại chảy thành hàng: "Lão nô đau lòng…"

"Ngươi đau lòng cái gì…?” Văn Quận Vương cười nói.

"Lão nô đau lòng thay Điện hạ…" Hoàng nội thị giận dỗi, dùng sức lau nước mắt, tức giận nói.

Văn Quận Vương cười, không nói gì, nhẹ nhàng thờ dài, ánh mắt lại nhìn cảnh tuyết rơi.

"Nhưng mà lão nô không hiểu, nàng vì cái gì…? Nào có chuyện như vậy…" Hoàng nội thị hít mũi, tức giận nói, lại chảy nước mắt.

Văn Quận Vương cười nhẹ: "Ngươi không hiểu…”

Giọng nói của hắn thanh tịnh, lọt vào trong tai của Hoàng nội thị, chỉ cảm thấy cô đơn.

"Điện hạ hiểu?" Hoàng nội thị nhăn mặt hỏi.

Văn Quận Vương không nói gì, chỉ là lẳng lặng bông tuyết đang lẳng lặng rơi đầy trời.

"Đúng, ta hiểu…" Hắn giống như đang tự nhủ: "Ta gặp nàng quá muộn…"

Hoàng nội thị nghe vậy không hiểu, chậm? Cái gì chậm? Không phải bọn họ biết nhau từ lâu sao? Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì?

Là vì Cố nương tử đã bái sư cho nên không thể vứt bỏ, cho nên mới nói là chậm?

Nhưng mà không đúng… Hoàng nội thị trăm mối vẫn không có cách giải, đang muốn hỏi, nhìn vẻ mặt Văn Quận Vương, cuối cùng vẫn thở dài, không nói gì thêm gì nữa.

Nếu bọn họ đều hiểu, vậy người ngoài cuộc như hắn cần gì phải quan tâm, thôi thôi…

Mấy ngày sau tuyết ngừng rơi, lúc trời mới vừa tờ mờ sáng, ba chiếc xe ngựa tựu đi ra cửa thành.

"Nhà cửa đã bán hết, xem ra là không có ý định trở lại…" Cố Ngư xuống ngựa nói, nhận lấy ly rượu Cố Hải đưa tới.

"Không phải là vì trả lại tình nghĩa cho huynh, không bán nhà thì không trả nổi…” Cố Thập Bát Nương cười nói, trong tay cũng cầm ly rượu.

"Bán nhà cửa rồi sẽ trả nổi sao?" Cố Ngư lạnh nhạt nói, uống một hơi cạn sạch.

Cố Hải cười, cũng uống một hơi cạn sạch.

"Huynh bảo trọng…" Hắn gật đầu nói, vỗ vai Cố Ngư.

Cố Ngư nhíu mày, tránh một bước: "Lời này không cần phải nói với ta…"

Cố Hải cười ha ha rồi lại vỗ xuống vai hắn: "Tốt! Đệ nói thay huynh, tự mình dặn mình!”

"Đi nhanh đi." Lần này Cố Ngư không có né tránh, lạnh nhạt nói.

Cố Hải gật đầu, thấy lần Cố Thập Bát Nương đang định uống ly rượu trong tay, vội vươn tay bắt lấy ly rượu của nàng.

"Muội không thể uống… Xem náo nhiệt cái gì…?" Hắn tức giận trách.

Cố Thập Bát Nương cười hì hì, lắc cánh tay của hắn: "Ca ca, muội chỉ uống một ly…"[QR2][diendanlequydon]

"Một ly cũng không được…" Cố Hải trừng mắt nói.

Nhìn hai huynh muội đang cười đùa ấm áp, Cố Ngư cau mày ho khan.

"Này, các ngươi đang cố ý?" Hắn hỏi.

Cố Hải cười, xoay người lại thò tay: "Huynh cũng thế, quan trường có xã giao cũng uống ít rượu thôi…”


Cố Ngư dời một bước sang bên cạnh, Cố Hải vỗ hụt.

"Bảo trọng, bảo trọng." Cố Hải cười ha ha, chắp tay nói.

Cố Ngư gật đầu, nhìn hai huynh muội rồi quay người đi.

"Ngư thiếu gia… Có rảnh rỗi đến Lợi châu…" Tào thị ở bên cạnh gật đầu dịu dàng nói với hắn.

Cố Ngư khẽ gật đầu thi lễ, không nói gì, Cố Hải đỡ Tào thị lên xe, mẫu tử ba người cười nói, trên mặt đều vô cùng ấm áp, trong tim của hắn chỉ cảm thấy quặn đau sau đó là sự trống trải.

Có một số việc, cuối cùng trong lòng vẫn thiếu một mảnh ghép để sửa chữa toàn bộ.

Cố Thập Bát Nương chợt dừng lại, nói với Cố Hải một câu, lại đi tới.

Cố Ngư nhìn cô nương đang tươi cười đi đến trước mặt mình.

"Thật là khiến người ta ghen tỵ đến phát hận…" Cố Ngư cười nói.

Lời của hắn nói không đầu không cuối nhưng Cố Thập Bát Nương cũng hiểu được.

"Thì ra là vì vậy sao?" Cố Thập Bát Nương cười nói: "Cho nên thế nào cũng nhìn chúng ta không vừa mắt?"

"Thế nào? Không thể à?" Cố Ngư nhíu mày nói.

Cố Thập Bát Nương cười: "Dĩ nhiên có thể… Nhưng mà…"

Nàng khẽ dừng lại, bước lên trước một bước, vươn tay ôm lấy Cố Ngư.

Cố Ngư sững sờ, thân thể cứng đờ, rõ ràng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

"Ca… Cũng sẽ có người ghen tỵ với huynh, ghen tỵ đến phát hận…" Cố Thập Bát Nương lùn hơn hắn, nhẹ nhàng đụng trán vào ngực hắn, nói nhỏ: “… Bởi vì chỉ có huynh mới lấy tính mạng ra bảo vệ muội muội và ca ca…"

Nhìn xe ngựa dần dần hóa thành điểm nhỏ cuối chân trời, Cố Ngư vẫn đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích.

"Cái gì? Nàng thế nhưng thật sự không tiến cung…" Cố Lạc Nhi nghe vậy thì kinh ngạc, đôi tay đặt ở trước người không thể kiềm chế run rẩy, tiếp theo cười ha ha: "Ta biết ngay nàng vào không được… Cái tiện tỳ…"

Cố Ngư cười giễu cợt, đứng dậy: "Đường tỷ, ngươi nghe không hiểu lời của ta à?"

Cố Lạc Nhi ngừng cười, nhìn Cố Ngư.

"Muội ấy không phải là không vào được, mà là không muốn vào…" Cố Ngư vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài.

"Nói bậy!" Cố Lạc Nhi cười nhạt: "Không có khả năng! Có thể đi vào nàng tại sao nàng lại không muốn vào?”

Cố Ngư dừng chân, xoay người nhìn nàng, mỉm cười.

"Trên đời này có một loại người tuyệt đối sẽ không giao vận mệnh của mình cho người khác nắm giữ…" Hắn lạnh nhạt nói: "Nhưng mà loại người như ngươi, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không hiểu rõ được…"

Nói xong thì bước đi cũng không dừng lại, để lại Cố Lạc Nhi ở trong phòng, sắc mặt xanh mét, ngực phập phồng.

Tuyệt đối sẽ không giao vận mệnh của mình cho người khác nắm giữ…

Bên ngoài có tiếng cười duyên của cô nương cắt đứt suy nghĩ của Cố Lạc Nhi, nàng ngẩng đầu lên, chân mày nhíu chặt.

"Người nào ở đâu mà ồn ào vậy?" Nàng quát lên, trong giọng nói tràn đầy tức giận.

"Phu nhân ở đây sao…?” Ngoài có một cô nương xinh đẹp nhỏ giọng nói vừa liếc mắt nhìn tới đây: "Thiếp nghĩ rằng người và lão gia cùng đi dự tiệc…”

Lời của nàng rõ ràng đang châm chọc, gần đây quan hệ của Cố Lạc Nhi và phu quân rất căng thẳng, những bữa tiệc tụ hội bằng hữ như thế này cũng không để cho nàng đi, lời này đâm trúng lòng Cố Lạc Nhi, nàng vỗ bàn một cái, đứng lên.

"Người đâu, vả miệng!" Nàng quát lên.

Mặc dù quan hệ  của Cố Lạc Nhi và trượng phu có chút không tốt, nhưng chuyện này cũng không hề làm trở ngại đến địa vị đương gia chủ mẫu của nàng, lập tức có mấy ma ma xông tới, ấn cô nương kia xuống.

"Tại sao người lại đánh thiếp! Thiếp làm sai chuyện gì? Phu nhân, người giận cá chém thớt với ta!" Cô nương kinh sợ hô.

"Tại sao? Ta đánh một thị thiếp, còn cần phải có nguyên nhân sao?" Cố Lạc Nhi cười lạnh nói: "Bán ngươi thì đã sao?"

Nói xong thì khoát tay, ma ma hiểu ý, lập tức giơ tay lên đánh xuống, lập tức vang lên tiếng cô nương kia kêu khóc thảm thiết.

"Làm cái gì vậy!" Ngoài cửa vang lên một tiếng quát làm cảnh tượng náo loạn này lập tức an tĩnh lại.

Trên mặt tam công tử Bảo Định Hầu hơi ngà ngà say, sải bước đi vào, ánh mắt quét qua đám người.

"Lão gia..." Thị thiếp này tránh thoát khỏi tay ma ma, chạy tới mấy bước, quỳ gối trước mặt hắn, khóc lên khóc xuống.

"Làm cái gì vậy?" Tam công tử Bảo Định Hầu cau mày, không vui nhìn về phía Cố Lạc Nhi.

"Không có gì, thị thiếp không hiểu chuyện, thiếp đang giáo huấn." Cố Lạc Nhi lạnh nhạt nói.

Tam công tử Bảo Định Hầu bật cười: "Ngươi còn biết hiểu chuyện với không hiểu chuyện à…?" Ánh mắt của hắn tràn đầy giễu cợt, quan sát nàng từ trên xuống dưới: "Ta cho là ngươi không biết đấy…"

Trước mặt mọi người, không thể nghi ngờ lời này là một lời này là một bạt tai đánh vang dội vào mặt Cố Lạc Nhi, sắc mặt nàng nháy mắt xanh mét, thân hình lỏ đảo.

Người trong nhà cũng biết hai ngày gần đây quan hệ của hai người này rất căng thẳng nhưng không ngờ lại căng thẳng đến mức này, lập tức tất cả mọi người vô cùng thâm ý nhìn Cố Lạc Nhi.

Vô số ánh mắt giống như mũi kim lạnh lẽo đâm vào người, Cố Lạc Nhi chỉ cảm thấy hô hấp dừng lại, màng nhĩ ong ong.

Kể từ biết được chuyện nàng ở Hình bộ chỉ ra quan hệ của Cố Thập Bát Nương và tặc phỉ không hề cạn, tam công tử Bảo Định Hầu giận dữ, sau khi thành thân chưa bao giờ tới đỏ mặt (tức giận),  lần đầu tiên phu thê gây gổ, sau đó Chu gia đột nhiên thất thế, Bình Dương Hầu bị dính líu, mà Cố Lạc Nhi cũng bởi vì làm chứng như thế làm cho tam công tử Bảo Định Hầu bị không người đặt nghi vấn, từ đó về sau, quan hệ hai phu thê chuyển biến đột ngột.

Hai vợ chồng đã hơn một tháng không có cùng giường, cũng chỉ là lúc ăn cơm thấy nhau gật đầu mà thôi.

Nhưng Cố Lạc Nhi không ngờ tới, hắn sẽ trước mặt nhiều người như vậy làm cho mình khó chịu, trong lúc nhất thời trước mặt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa ngã quỵ.

"Đi..." Tam công tử Bảo Định Hầu hừ mạnh, kéo thị thiếp đang sửng sốt quỳ trên mặt đất, phất tay áo bước đi.

Đến lúc này, Cố Lạc Nhi cũng không nhịn được, lảo đảo ngồi trên ghế.

"Những cô nương giống như ngươi thế này cũng chỉ là ở nhà dựa vào phụ mẫu, xuất giá dựa vào trượng phu…"

"Dựa vào là kính cẩn nghe theo lời phụ mẫu nói, dựa vào là làm việ lấy lòng phu gia (gia đình chồng)…"

"Những thứ lấy được, những thứ đoạt được không có thứ gì mà không phải là do người khác ban tặng, có gì dương dương đắc ý, tự cao tự đại…"

"Có từng nghĩ tới, một khi mất đi sự ce chở của phụ mẫu, mất đi sự sủng ái của phu gia sẽ hoảng sợ, sẽ vô dụng?"

Từng tiếng từng tiếng liên tiếp vang lên bên tai nàng, trước mắt hiện lên ánh mắt lạnh nhạt của Cố Thập Bát Nương.

"Mong ngươi vĩnh viễn tin tưởng…”

Mắt nàng tối sầm lại, rốt cuộc bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại lần nữa, bên trong nhà ánh đèn mờ ảo, im ắng yên tĩnh.

Cố Lạc Nhi nhớ lại chuyện đã xảy ra, bàn tay đặt bên người nắm chặt, âm thanh sột soạt làm nha hoàn hầu hạ bên cạnh tỉnh giấc.

"Phu nhân, người đã tỉnh rồi…" Họ vội hỏi.

Ánh mắt Cố Lạc Nhi lướt nhìn trong phòng, nhìn ra ngoài cũng không thấy người kia

"Lão gia đâu…?" Giọng nói nàng hơi khô khốc, hỏi. 

Nha hoàn cúi đầu, hơi tránh né nói.

"Lão gia mời đại phu, đại phu nói  phu nhân nên tĩnh dưỡng…” Nàng lí nhí nói.

"Ta hỏi lão gia ở đâu?" Cố Lạc Nhi cắt đứt lời nàng.

"Lão gia… Lão gia đang ở viện của Mai di nương…" Nha hoàn cúi đầu hận không thể cúi thấp hơn, giọng nói như tiếng muỗi kêu.

Cố Lạc Nhi nhắm mắt lại, không nói gì thêm.

"Ta chưa từng muốn người nào kính trọng cũng không nhớ đã từng muốn so với người nào, ta chỉ là muốn còn sống, sống như một con người chân chính…” Giọng nói của Cố Thập Bát Nương lại vang vọng bên tai.

Nước mắt Cố Lạc Nhi từ từ chảy xuống, bàn tay trong chăn nắm lại thật chặt.

Đúng, ta ghen tỵ với ngươi, ghen tỵ đến nổi điên, ghen tỵ đến nỗi hận không làm ngươi vĩnh viễn biến mất, ghen tỵ có người tại sao có thể liều lĩnh tùy ý đi tranh mình muốn như thế, có thể không câu chấp quyết định bỏ xuống thư mình không muốn như thế, tại sao tại sao nàng có thể sống như vậy!

Cố Lạc Nhi tay nặng nề đấm mạnh xuống giường làm nha hoàn quỳ bên giường sợ đến phát run.

Không biết đã qua bao lâu, Cố Lạc Nhi hít sâu một hơi, mở mắt ra.

"Đi gọi Nhu nhi và Hoa nhi tới…" Nàng chậm rãi nói.

Nhu nhi và Hoa nhi là nha hoàn mà Cố Lạc Nhi mang tới từ nhà mẹ đẻ, xinh đẹp đáng yêu, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, lại rất được Cố Lạc Nhi ưu đãi, là đại nha đầu nhất đẳng bên cạnh nàng, còn chưa từng làm công việc nặng nhọc của nha hoàn.

Loại nha hoàn này, có một thân phận thống nhất, chính là để chủ mẫu dùng lung lạc trượng phu,  là thị thiếp dùng để củng cố sủng ái, thí sinh như thế là thân tín chủ mẫu.

"Dạ." Nha hoàn lên tiếng lui ra.

Không lâu sau, bên ngoài bức rèm che xuất hiện hai cô nương dáng người xinh đẹp.

Nhìn hai bóng dáng càng ngày càng gần, Cố Lạc Nhi lại nhắm mắt, nàng nghĩ rằng đời này nàng cũng sẽ không dùng đến hai người này…

Tiếp tục tồn tại, cũng là vì tiếp tục tồn tại, ngươi có thể làm được, ta cũng có thể làm được, chỉ là ngươi có cách sống của ngươi, ta có cách sống của ta…

"Cố Tương… Ta cũng sẽ sống thật tốt… Ta cũng có thể… Ta nhất định có thể…" Cố Lạc Nhi lẩm bẩm nói, cắn chặt môi dưới, từ từ ngồi dậy, trước sau như một  cao ngạo khẽ nâng cằm lên, nhìn hai cô nương đang quỳ trước mặt