Dược Hương Trùng Sinh

Chương 211: Nghe tin bất ngờ

Edit: QR2

Qua tháng giêng, không khí năm mới trên đường dần dần tản đi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như cũ, người đi qua đi lại trên đường cũng rụt cổ lại, giữ áo bông trên người thật chặt.[QR2][diendanlequydon]

Một đội nhân mã mặc trang phục binh lính chạy như bay trên đường làm mọi người rối loạn.

Linh Bảo và hai cô nương cùng tuổi tránh dưới mái hiên, vừa sửa sang lại túi thuốc nặng nề trong tay mình vừa bước ra ngoài, tò mò nhìn phương hướng đội nhân mã đã chạy xa kia.

"Mấy ngày nay trên đường có nhiều binh lính chạy qua, lại muốn chiến tranh à." Hai cô nương hỏi.

Linh Bảo cũng không nghe thấy lời của các nàng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ở phương hướng đội nhân mã đã đi xa, giữa chân mày lộ ra sự lo lắng.

Lúc nãy hình như nàng thấy trong nhóm nhân mã này có bóng dáng của ca ca.

Nhưng mà không phải ca ca ở Hình bộ sao? Nàng lắc đầu, bỏ qua suy đoán của mình, có lẽ kể từ ngày đó chưa từng nhìn thấy ca ca nên vô cùng nhớ nhung mà thôi.

“Linh Bảo, Linh Bảo." Hai cô nương đi cùng gọi nàng: "Đi thôi…”

Linh Bảo lấy lại tinh thần, gật đầu, vác túi thuốc lên vai, bước nhanh hơn đuổi theo bọn họ.

Sau khi đội nhân mã này ra khỏi thành, một đường không ngừng, rất nhanh đến môt huyện thành cách kinh thành không xa, mặc dù là một huyện thành nho nhỏ, nhưng bọn họ lại bị ngăn lại ở cửa thành.

Những người thường xuyên ra vào huyện thành này nếu như có lòng sẽ phát hiện, mấy ngày nay trong ngoài huyện thành nho nhỏ này canh phòng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, trong số binh sĩ thủ thành có thêm vài người ngự lâm quân toàn thân mặc kim giáp, sắc mặt nghiêm túc, xem xét kỹ lưỡng những người ra vào thành.

"Các ngươi là người nào?" Binh sĩ thủ thành ngăn mọi người lại, ánh mắt nhìn chăm chú vũ khí họ đeo bên hông, ánh mắt mang theo sự đề phòng rõ ràng.

"Là người của ta." Linh Nguyên từ trong đám người đi ra, đưa tay lấy cái mũ thật dày xuống, lộ ra khuôn mặt.

Binh sĩ thủ thành không biết nhưng ngự lâm quân nhận ra hắn, sự trang nghiêm trên mặt biến thành cười.

"Là Chu nhị thiếu à." Hắn mỉm cười, khom người thi lễ, nhưng cũng không ra lệnh mở cửa thành, trên mặt có mấy phần khó xử: "Người xem, người cũng biết, các huynh đệ chỉ phụng mệnh…”

Linh Nguyên gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một tờ công văn, ném cho ngự lâm quân này.

Ngự lâm quân vội mở ra nhìn, lúc này mới mỉm cười, giơ tay lên, nhóm binh sĩ thủ thành lập tức nhường đường.

"Nhị gia, người đi mạnh giỏi." Hắn khom người, cười nói.

Linh Nguyên gật đầu, có vài phần tán thưởng, mỉm cười với hắn: "Ngươi làm rất tốt, sự tình liên quan trọng đại, không thể khinh thường."

Được hắn tán dương, ngự lâm quân không khỏi mặt mày hớn hở, ưỡn thẳng ngực, nghiêm túc lên tiếng đồng ý.

Lúc này Linh Nguyên mới giục ngựa, dẫn theo đám người đi vào thành.

Trên đường không có nhiều người, Linh Nguyên dẫn theo một đội này, sau bảy lần quẹo tám lần rẽ thì dừng lại trước một cái ngõ hẻm.

"Đa tạ." Chợt một người trong đó nhỏ giọng nói, ôm quyền với Linh Nguyên.

"Những chuyện ta nói, các ngươi đã an bài tốt chưa?" Linh Nguyên hỏi nhỏ.

Người nọ gật đầu: "Huynh đệ yên tâm."

Linh Nguyên cũng không nói gì thêm, chỉ khoát tay, đám người kia liền tản đi, rất nhanh biến mất ở những phương hướng khác nhau.

Lúc này Linh Nguyên mới lại giục ngựa đi đến chỗ huyện nha.

Lúc này trong sân Cố Gia, Cố Thập Bát Nương vững chắc và mềm mại thực hiện xong một bộ lễ nghi đi đứng, ngồi xuống, mời trà, hai vị ma ma luôn chăm chú nhìn nàng có chút thất vọng, gật đầu.


"Không tệ…” Chung phu nhân lạnh nhạt nói.

"Ma ma cực khổ rồi…" Cố Thập Bát Nương khẽ gật đầu nói đa tạ.

"Khoan đã…” Trần nương nương chợt nói, bước lên trước mấy bước, nhìn đôi tay đang để trước người Cố Thập Bát Nương, trong mắt là sự vui mừng khi phát hiện con mồi: "Cố tiểu thư, tại sao móng tay của người lại ngắn như vậy?"

Cố Thập Bát Nương a một tiếng, cúi đầu nhìn móng tay của mình.

Quy tắc khi điều chế thuốc chính là không thể để móng tay dài…

"Có phải người đã cắt đi hay không?" Trần ma ma hỏi: "Chuyện này là không được!"

Cố Thập Bát Nương cúi đầu đồng ý: "Ta đã nhớ."

Thái độ của nàng không thể bắt bẻ, Trần ma ma giống như quả pháo bị nhúng nước, có đốt cũng không thể nổ.

"Tiểu thư nhớ là tốt rồi." Chung phu nhân gật đầu nói rồi khom người: "Nô tỳ xin phép lui xuống trước…"

Cố Thập Bát Nương gật đầu, nói đã làm phiền.

Hai vị ma ma đi ra khỏi phòng Cố Thập Bát Nương, dọc đường đi tới viện mình ở.

"Trước mắt xem ra nha đầu này coi như là an phận…” Trần ma ma nhỏ giọng nói.

Trên mặt Chung phu nhân hiện lên một nụ cười không rõ ý: "Là rất an phận nhưng mà cũng không phải là một chủ nhân dễ đối phó…"

"Nàng?" Trần ma ma có phần khinh thường, nói: "Nàng có lá gan kia sao? Cũng không nhìn một chút xem mình có xuất thân thế nào, một mẫu thân là quả phụ, một đại huynh kém cỏi, nàng có tư cách gì mà không dễ đối phó… Đừng tưởng rằng có thể ỷ vào việc người nọ đối xử khác biệt." Nói xong lại mỉm cười: "Ta còn hi vọng nàng ỷ vào người nọ để chúng ta có thể cho nàng biết tay… Nữ nhân như vậy, đừng nói hoàng cung, chính là ở phủ Bình Dương Hầu của chúng ta, ta thấy nhiều rồi… Giống như rau hẹ cắt một gốc lại ra một gốc…”

Chung phu nhân cười, trên mặt cũng không có chút nào buông lỏng.

"Quả phụ yếu huynh…” Bà lạnh nhạt nói: "Đây chính là sự thật, nhưng mấy ngày nay ngươi ngươi có nhận ra...?"

"Nhận ra cái gì?" Trần ma ma không hiểu hỏi.

"Mấy ngày nay có nhiều người đến bái kiến…” Chung phu nhân vừa nói vừa đưa tay chỉ: "Kìa, lại tới…"[QR2][diendanlequydon]

Đứng ở một bên nhìn sang, thấy ở hướng chánh viện, Tào thị và thị nữ cùng dẫn hai nam tử trung niên vội vã đi đến.

Làm theo quy củ, bọn họ cũng không vào cửa, mà là ở trước màn cửa, đầu tiên hành đại lễ theo lời nha hoàn, sau đó sẽ đứng bên ngoài nói chuyện.

Bởi vì đứng ở xa, nghe không rõ nói gì, nhưng nhìn thấy hai người đó thỉnh thoảng gật đầu, thái độ rất cung kính.

"Cái này thì có làm sao? Là người Cố gia ở Kiến Khang, biết người nhà mình được làm quý nhân, đến trước lấy lòng cũng là chuyện bình thường…” Trần ma ma nói.

Chung phu nhân lắc đầu: "Không chỉ có chuyện này, ta từ trong miệng nha đầu nghe được, người Cố Gia tới, trừ để chúc mừng, còn hỏi thăm chuyện hằng ngày của gia tộc, ví dụ như cửa hàng này dùng người nào, nhà nào huê hồng được bao nhiêu…”

Vừa nói chuyện, ánh mắt lại nhìn trước cửa phòng Cố Thập Bát Nương, thấy vẻ mặt hai người nam nhân này có chút chần chờ, một người trong đó hình hồ đang giải thích, tranh luận chuyện gì đó, nhưng không lâu sau, liền gật đầu, nhìn dáng vẻ chắc hẳn là đã bị Cố Thập Bát Nương ở bên trong thuyết phục, sau đó hắn đứng dậy, từ tay áo móc ra một quyển sách lớn, đưa cho thị nữ cầm vào, sau đó thi lễ cáo lui rồi đi theo Tào thị.

"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bởi vì nàng thành quý nhân nên mọi chuyện trong gia tộc đều muốn nàng làm chủ hay sao?" Chung phu nhân cau mày hỏi.

Trần ma ma lắc đầu.

“Trừ phi nàng vốn là nắm quyền quyết định cao nhất trong tộc…” Chung phu nhân trầm giọng nói.

Trần ma ma ngẩn ra: "Chuyện này sao có thể!"


"Khiến chuyện không thể biến thành có thể, ngươi còn có thể xem nhẹ nàng hay sao?" Chung phu nhân nói, đôi mắt khẽ nheo lại: "Đối với vị cô nương này, chúng ta hiểu quá ít, quận chúa đưa chúng ta đưa tới đây, là quá đúng… Trước khi đến ta vốn không để nàng trong lòng, nhưng mấy ngày nay quan sát, ta càng ngày càng cảm thấy nhìn không thấu nha đầu này…"

Trần ma ma nghe những lời bà nói, nhìn vẻ mặt sợ hãi của bà, không nhịn được ung dung cười nói: "Phu nhân, bà cũng quá coi trọng nàng rồi…” Chợt khẽ nâng cằm, cười nói: "Mặc kệ nàng là người an phận hay là giảo hoạt, trước mặt quyền thế tối thượng, tất cả âm mưu quỷ kế đều là uổng công vô ích, Quận chúa chúng ta cũng không cần phải làm cái gì, chỉ cần quận chúa nguyện ý, thân phận còn ở đó, giống như một tòa núi lớn có thể đè chết nàng."

Chung phu nhân gật đầu, lại liếc nhìn cửa phòng Cố Thập Bát Nương một lần nữa.

"Chỉ là người này, nếu như có thể để Quận chúa sử dụng thì thôi, nếu như không thể, liền nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, hoàn toàn áp chế xuống." Chung phu nhân trầm giọng nói.

Trần ma ma lên tiếng đồng ý nhưng trên mặt vẫn không cho là đúng, cảm thấy Chung phu nhân chuyện bé xé ra to, xem ra là dưỡng lão bên cạnh Thái phu nhân quá lâu, đầu óc đã mụ mị rồi, lần này được mời ra, bản thân đã già nên trông gà hoá cuốc rồi.

Chỉ bằng xuất thân của Cố Thập Bát Nương, cũng chỉ có thể được phong làm Phong Nghi có phẩm cấp thấp nhất… Thân phận so với cung nữ cũng không có gì khác biệt, chuyện này giống như con cọp và con kiến, con kiến có nhiều mưu kế, nhiều ý định hơn nữa, ở trước mặt cọp căn bản cũng không đáng để nhắc tới.

"Ca ca nói muốn trở về sao?" Cố Thập Bát Nương nhìn thư Tào thị đưa tới, vô cùng vui mừng hỏi.

"Hồi bẩm đại cô nương…” Tào thị khẽ cúi đầu đáp.

"Mẫu thân.” Cố Thập Bát Nương cắt đứt lời bà, ấn bà ngồi xuống ghế: "Một ngày chưa vào cung, hiếu lớn hơn kính (tôn kính). Mẫu thân, nếu như người còn như vậy, nữ nhi sẽ cố ý tránh gặp mặt người… Mẫu thân… Nếu như nữ nhi thật sự phải vào cung, cơ hội chúng ta gặp mặt sẽ càng ít. Mẫu thân nên để chúng ta có nhiều thời gian ở chung một chỗ đi…"

Đôi mắt Tào thị ửng đỏ, vội vàng kéo tay nàng, gật gật nói được.

"Ca ca con nói cố gắng xin nghỉ chạy về…” Tào thị nói, sợ Cố Thập Bát Nương thất vọng.

"Không sao…” Cố Thập Bát Nương cười nói, đối với chuyện vào cung lần này, đến tận bây giờ nàng vẫn không thể nào coi là thật.

Mẫu tử hai người nói không được mấy câu, nha hoàn canh chừng ngoài cửa đã nhắc nhở hai người ma ma đã tới, Tào thị không muốn làm khó nữ nhi, đứng dậy cáo từ đi ra ngoài.

Trong bóng đêm nặng nề, Cố Thập Bát Nương đột nhiên tỉnh dậy từ trong giấc mộn, nàng đột nhiên cảm thấy mình đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, chênh vênh giữa những cơn song, sau khi tỉnh lại, thật sự phát hiện mặt đất đang nhẹ nhàng chấn động, bên ngoài còn truyền đến âm thanh hỗn loạn.

"Xảy ra chuyện gì?" Nàng đứng phắt dậy, hỏi.

Nha hoàn canh giữ ở bên ngoài nghe tiếng vội vàng chạy ra ngoài nhìn, không lâu sau đã trở lại.

"Tiểu thư, không có việc gì, gia đinh canh cửa nói bên ngoài có quan binh đi lại…” Nha hoàn nói.

"Lúc này?" Cố Thập Bát Nương cảm thấy ngoài ý muốn, mấy ngày nay nàng bị nhốt ở trong nhà, ngăn cách với bên ngoài, chẳng lẽ phía bắc lại sắp chiến tranh?

"Như vậy sao…? Đi ngủ đi…" Nàng nói.

Nha hoàn lên tiếng rời đi, Cố Thập Bát Nương bị giật mình tỉnh dậy cũng không còn buồn ngủ, nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài âm thanh tiếng người tiếng ngựa hí như ẩn như hiện, huyên náo thật lâu mới dần dần tản đi.

Ngày thứ hai Cố Thập Bát Nương dậy thật sớm, không ra cổng trước chỉ ở hậu viện đi lại, thấy mấy nha đầu tụ tập tại cửa, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

"Có chuyện gì?" Liên tưởng đến chuyện huyên náo đêm qua, trong lòng Cố Thập Bát Nương có sự lo lắng mở hồ, mở miệng hỏi.

Mấy nha hoàn nói chuyên đến nhập thần, thấy nàng vội thi lễ.

"Nói chuyện gì đó?" Cố Thập Bát Nương ý bảo họ đứng dậy, lại hỏi.

"Tiểu thư… Gia đinh gác cổng nói… Xảy ra chuyện lớn…" Nha hoàn hạ thấp giọng đáp.

"Chuyện lớn gì?" Cố Thập Bát Nương hỏi.

"Tiểu ca mua nước trở lại nói, trên đường cũng có lệnh giới nghiêm, khắp nơi đều là quan binh…” Một nha hoàn khác cướp lời nói.

Đây đúng là đại sự, trong kiếp trước, tình hình này Cố Thập Bát Nương cũng thấy qua một lần, đó chính là lúc hoàng đế băng hà, chẳng lẽ chuyện đã xảy ra sớm hơn?

"Xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên giọng nói của Cố Thập Bát Nương trở nên khẩn trương.

"Dạ, nô tỳ không biết ạ…" Mọi người cùng đáp.

Cố Thập Bát Nương hơi tức giận, trầm ngâm một lúc, sai người kêu a Tứ đến, hắn cơ trí, để cho hắn đi ra ngoài hỏi thăm.

"Đúng rồi, Linh Bảo đã về chưa?" Cố Thập Bát Nương sực nhớ ra, lại hỏi.

"Chưa ạ, Linh Bảo cô nương đã vài ngày không về...” Bọn nha hoàn đáp.

"Đi gặp nàng..." Cố Thập Bát Nương cau mày nói:  "Nói nàng về trước, bên ngoài loạn như vậy...”

Còn chưa dứt lời, a Tứ từ bên ngoài chạy vào.

"Tiểu thư, tiểu thư, là Chu đại nhân bị ám sát!" Nhìn hắn không chỉ quên thi lễ mà quên quên luôn quy định không được vào phòng của tiểu thư, nhảy vào nhẹ giọng nói.[QR2][diendanlequydon]

"Cái gì?" Cố Thập Bát Nương cả kinh, đứng dậy: "Chu đại nhân nào?”