Dược Hương Trùng Sinh

Chương 158: Chịu thua

Edit: nnttrang

Truyện chỉ đăng tại diễn đàn.

“Đổng lão gia..” Trong mắt Cố Thập Bát Nương xẹt qua một tia lãnh ý nhàn nhạt, “Không biết tiền cược là gì?”

“Cố nương tử cứ việc mở lời.” Đổng lão gia chậm rãi nói.

Liễu Khoản đột nhiên bị người khác chen ngang, trong lòng cực kì tức giận, muốn tiến lên chất vấn, lại có người đưa tay ngăn hắn lại.

“Đừng..” Người nọ lắc đầu với hắn, “Đó là Đổng lão gia….”

Đổng lão gia? Liễu Khoản ngẩn ra, tuy hắn là người Kiến Trữ phủ, nhưng đối với tên tuổi Đổng lão gia ở phía Bắc hắn cũng có nghe qua, mà còn nghe nói vì Lưu Công nên phải mai danh ẩn tích.

Nhưng ân oán giữa họ Liễu Khoản mặc kệ, quan trọng là hắn còn chưa vì mình rửa nhục, tức giận hất người nọ vẫn còn đang thao thao bất tuyệt ra.

“Bí tịch của sư môn.” Cố Thập Bát Nương đột nhiên cất cao giọng lạnh lùng nhìn Đổng lão gia nói.

Lời này vừa nói ra, bốn phía nhất thời yên tĩnh, đến Liễu Khoản cũng phải dừng chân lại.

Cố nương tử này ra điều kiện cũng quả thật quá độc ác.

Không ai biết nàng vì sao dám nói những lời này, nhưng Đổng lão gia lại rất rõ ràng, hắn nhếch miệng nở nụ cười.

“Hảo…” Hắn nhìn tiểu cô nương trước mặt, “Hảo..hảo..”

Ngữ khí ba chữ hảo từ nhẹ đến nặng, chữ hảo cuối cùng kèm theo là những cái gật đầu liên tục, “Thành giao.”

Tân thủ cao đồ quyết đấu cùng lão đạo khiến cho không khí vốn náo nhiệt càng trở nên sôi trào.

Ở trong giới dược sư, kỹ nghệ và kinh nghiệm có mối quan hệ rất lớn, bởi vì dược sư tuổi càng cao thì tay nghề càng giỏi, thật như vậy, nếu như Đổng lão gia khiêu chiến với người khác, có thể bị người khác coi thường, vì cho rằng hắn lớn tuổi lại khi dễ hậu bối, nhưng đối phương là Cố Thập Bát Nương, vậy thì không thành vấn đề rồi,

“Thật không dễ dàng….”Tín Triều Dương nhìn hai người đối lập trong số những người đang thi đấu, dưới ánh mặt trời, bóng dáng cô nương kia lại càng thêm gầy yếu.

Chỉ có thể chiến thắng, không thể bại, bất luận lý do gì.

“Xem ra không chỉ là quyết đấu của hai người bọn họ…” Có dược sư hưng phấn giải thích với mọi người đứng xem xung quanh, “Sư phụ Cố nương tử là Lưu Công, còn sư phụ Đổng lão gia lại là Cổ lão..”

Mâu thuẫn giữa hai người họ cũng không xa lại, ai nấy đều đã nghe qua nên cũng biết.

“Mấy năm nay không có Lưu Công, Cổ lão trở thành lão đại giới dược sư..” Nói đến đây, mấy vị dược sư nhỏ giọng, ánh mắt hướng lên Cổ Lăng Vân thần sắc lạnh nhạt đang ngồi trên đài, “Chỉ có điều…Ông ta thủy chung vẫn bị Lưu Công áp trứ một đầu..”

“Ông ấy dù sao cũng còn trẻ hơn Lưu Công..tương lai…mặt trời lặn thì mặt trời mọc(*)..cũng không đoán trước được…”Có người vuốt râu nói

(*):giống như là thay thế tuần hoàn vậy, tre già măng mọc.

Dù là thần y thì cũng không thể thoát khỏi cái chết, huống chi một dược sư, tuổi Lưu Công đã cao, nhất định phải đi trước Cổ Lăng Vân một bước, như thế, cho Cổ Lăng Vân thêm mười mấy năm, có khả năng vượt qua được danh tiếng Lưu Công trong tương lai.

“Không nói cũng có thể đoán được..” Có người híp mắt cười nói, ánh mắt nhìn về phía Cố Thập Bát Nương, “..Muốn nói về thời gian…. Cố nương tử chỉ sợ càng…”

Lưu Công còn chưa đi, đồ đệ đã trưởng thành.

Mọi người đồng thời nhìn về phía Cổ Lăng Vân, không rõ là tiếc hận hay là vui sướng khi người gặp họa.

“Sở dĩ như vậy, Cố nương tử và Đổng lão gia ai thắng ai thua, chính là đại biểu cho sư phụ ai lợi hại hơn…” Mấy người hưng phấn đưa ra kết luận.

“Cố Thập Bát Nương, cho lão gia hỏa kia đen mặt nhìn một cái.” Bành Nhất Châm giơ quả đấm lớn tiếng hô.

Bành Nhất Châm quả thật nói thô bỉ không chút khách khí, người chung quanh nhìn hắn một cách xem thường.

Cố Thập Bát Nương xoay đầu, vẫy tay và cười với nhóm người Bành Nhất Châm, Linh Bảo, A Tứ.

“Cố nương tử, mời.” Đổng lão gia nhàn nhạt nói.

“Đổng lão gia, mời.” Cố Thập Bát Nương mỉm cười khiêm nhường.

Đổng lão gia nhìn nàng một cái, cất bước tiến lên, hắn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia hỏa nhiệt.

Cuối cùng cũng có cơ hội rửa được nhục nhã trước đây.

“Cố nương tử, ngươi còn chưa hỏi nếu ngươi thua ta sẽ muốn cái gì.”

“Không cần.” Cố Thập Bát Nương cười thản nhiên, ánh mắt dừng trên cờ thường tung bay trong gió, “Bởi vì, ngươi không có cơ hội đó.”

Đổng lão gia cười thành tiếng, hắn quay đầu, Cố Thập Bát Nương nhìn qua, bốn mắt chạm nhau, không ai che dấu âm lãnh trong mắt mình.

Đối với Cố Thập Bát Nương mà nói, nàng đã từng đoán phải đối đầu với rất nhiều đối thủ, cũng đối mặt với nhiều lời khiêu chiến, nhưng không nghĩ đến lại giáp mặt với Đổng lão gia, đối với một kẻ từng mơ ước bí tịch của sư phụ nàng, mà bày ra ám cục hủy diệt nàng đến triệt để ở Kiến Khang lúc đó, Cố Thập Bát Nương không có lí do gì lại phải giả trang tình cảm cùng hắn, huống hồ, chỉ sợ Đổng lão gia còn hận nàng gấp bội.

Vốn dĩ nàng và Đổng lão gia không có thù hận gì, nhưng một người không có tí quan hệ với nàng, vậy mà đoán được nội tình nàng đột nhiên chế dược thành công, có thể thấy được tâm tư kín đáo, nếu như hắn đến đổi trực tiếp, tuy hành động khiến cho người ta không thích, nhưng ít ra cũng xem như là quang minh lỗi lạc.

Không nghĩ đến hắn vậy mà dám bày ra bố cục ám địa, bức nàng không còn đường lui, dùng điểm yếu để uy hiếp người khác  có thể thấy người này tâm tính bất thiện, đối với loại người lòng dạ như vậy dù cho âm mưu thất bại hắn cũng không nghĩ là mình sai, ngược lại càng thêm ganh ghét hận thù đối phương.

Cho nên đối với người khác coi như nàng có thể thất bại, nhưng riêng đối với Đổng lão gia tuyệt đối không thể.

Một người như thế, nhất định phải đánh bại hắn triệt để, bằng không khi hắn có cơ hội lại tiếp tục sinh sôi như dây leo hoài không dứt.

“Hảo hảo.” Ánh mắt Đổng lão gia nhìn vào khoảng giữa gian phòng, trầm giọng nói, “Quả thật là hậu sinh khả úy, nhưng mà nếu như ngươi thua, ta cũng muốn sư môn bí kỹ.”

“Hảo.” Cố Thập Bát Nương cười, quay đầu đi không nói thêm lời nào.

Cuộc đối thoại ngắn gọn giữa hai bọn họ mọi người xung quanh đều nghe được, được truyền đi rất nhanh.

“Cố nương tử lần này có phải quá lớn…”

“Lớn cái gì? Đây mới là khí thế của Lưu Công…”


Tiếng nghị luận ồn ào giữa sân nhưng không ai cảm thấy hành động của Cố Thập Bát Nương quá tự cao, ngược lại còn trầm trồ khen ngợi, đây mới gọi là khí phách, đây mới là khí phách của dược sư đứng đầu thiên hạ, mới là khí phách từ thực lực, đương nhiên, đối với người khác thì không thể coi như vậy, giống như Liễu Khoản mà thốt ra những lời này mà xem, thứ nhất khẳng định rằng có đánh chết hắn cũng không dám, thứ hai nếu như hắn có gan nói nhất định cũng bị mọi người trào phúng đến chết.

Tín Triều Lăng cũng huýt sáo khen ngợi cùng mọi người, còn Tín Triều Dương một bên lại len lén thở dài.

“Không được cũng phải được…” Hắn nhẹ giọng nói, “Thật sự là không dễ dàng…”

Những vị đại dược sư trên đài đương nhiên nghe được, trên mặt hiện lên nụ cười hàm xúc bất đồng.

“Ngươi thấy thế nào?” Một lão dược sư quay sang hỏi Khang lão.

Ánh mắt nhìn hai người đứng giữa sân, Khang lão mỉm cười, tay vuốt râu, “Khó mà nói.”

Lời nhận xét của ông khiến cho chư vị dược sư đều ngẩn ra, khó mà nói? Rõ ràng là phần thắng của Cố nương tử khá cao.

Tuy rẳng Cố nương tử bày ra thực lực ở hai trận đấu trước, có thể chứng minh không phải là có hữu danh vô thực, nhưng dù tuổi của nàng còn quá nhỏ, so với danh sư tiền bối Đổng lão gia đã sớm thành danh nhiều năm, chẳng lẽ thắng bại vẫn chưa rõ hay sao?

Tầm mắt Cổ Lăng Vân vẫn đang rơi vào giữa sân, trên khuôn mặt nở nụ cười nhã nhặn,người thắng trận đấu dược vừa rồi lúc này đã bắt đầu hỗ trợ tuyển chọn đối thủ, phân biệt người giỏi(nguyên văn là người đứng vững), có nhiều người nhìn thấy những trận đấu dược vừa rồi cũng đơn giản, cũng không nhịn được hấp dẫn mà tham gia, không khí hiện tại vô cùng nóng bỏng.

Bây giờ Tề hội trưởng ra mặt, rút ra đề đấu dược lần hai.

“Luyện du hạ đan.” Ông lớn tiếng đọc.(cao dán)

(*)Bước nho nhỏ làm cao dán:Cho dược liệu đã phiến ngâm vào dầu từ 3 - 10 ngày để chiết những thành phần tan trong dầu và những chất tan trong nước cũng phân tán vào dầu dưới dạng nhũ tương N/D nhờ các chất nhũ hóa trong dầu.

Sau đó chiết xuất ở nhiệt độ sôi của dầu (khoảng 200 - 220°C) như phương pháp sắc, cách cát trong nồi rộng miệng bằng 5 lần dung tích dầu để tránh gây trào thuốc và cháy thuốc. Dược liệu cứng chiết xuất trước, dược liệu mềm, mỏng manh chiết xuất sau và thường xuyên khuấy đều. Chiết cho đến khi dược liệu khô giòn, cháy xém ở mặt ngoài, lọc nóng qua rây lấy dịch chiết. Dịch chiết thu được gọi là dầu thuốc.

Dứt thời, mười vị dược sư trên đài thở phảo nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có trận đấu dược bình thường rồi.

Cố Thập Bát Nương cũng thở phào, không tệ, nàng đã từng chế qua hắc cao dược, nhưng còn vấn đề lọc dầu, lúc ấy Lưu Công đích thân chỉ cho nàng, bất quá nàng chợt nhíu mày, đây là đấu dược sao? Sao lại không khó như trước.

Hơn mười cặp dược sư đối đầu nhau, nghe được đề như vậy, trên mặt cực kì vui mừng, tuy có hơi khó hơn so với cướp đoạt khói phun, nhưng đối với thất chế hương phụ hoàn thì việc lọc dầu này coi như khá dễ dàng, xem ra tham gia trận đấu dược lần này thật quá đúng.

Bởi vì thời gian dài, lại tỏa ra rất nhiều khói, sân thi đấu được dời vào hậu viện nơi mà diễn ra hai cuộc thi trước đó.

“Thế nào, thế nào…” Bành Nhất Châm chen chúc đi qua, “Không thành vấn đề chứ? Nghe nói là cao dược thật sao, mấu chốt cái này chính là chỗ lọc dầu…”

Cố Thập Bát Nương uống trà nóng Linh Bảo đưa qua, gật đầu.

Cũng chuẩn bị gian giống lần trước, bên này đã chuẩn bị xong, mọi người vội vàng vào bàn, tùy ý chọn vị trí.

Vẫn là phòng gỗ đơn giản, bài trí bên trong càng đơn giản hơn, dược liệu cần dùng nằm rải rác, còn có một cái chảo và một chậu dầu.

Cố Thập Bát Nương hơi nhíu mày, một cái chảo, nàng không khỏi nhếch mép nở nụ cười, nguyên lai ở đây còn có cơ quan, chỉ sợ có người sắp bị kinh hãi…

Mọi người bốn phía bắt đầu nhóm lửa, Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu nhìn sang Đổng lão gia cũng đang bắt đầu dẫn lửa vào, cùng lúc ngước mặt lên, hai người liếc mắt lẫn nhau.

Bắt đầu đi…ý tứ trong mắt rõ ràng.

Nhìn độ lửa khá ổn, Cố Thập Bát Nương lục trong đống dược liệu tìm hoàng đan, bỏ vào nồi, rang qua rang lại một khắc thì lấy ra, rửa sạch rồi bỏ lại trên lửa.

Lọc dầu kì thật rất đơn giản, chẳng qua là cực kì công phu, Cố Thập Bát Nương cầm gậy gỗ bên cạnh lên bắt đầu khuấy.

Thời gian từ từ trôi qua, nhìn mọi người giữa sân đều thực hiện động tác khuấy y như nhau, mọi người xung quanh dần bớt hăng hái, thậm chí có người còn bắt đầu ngáp.

“Cứ như vậy thôi sao?” Tín Triều Lăng ngáp một cái, đổi tư thế dựa lưng trên ghế, sai khiến tiểu tì phía sau xoa cổ đấm lưng cho hắn.

Bởi vì lọc dầu, khói giữa sân càng lúc càng dày đặc, mùi cũng càng lúc càng khó chịu, có người bắt đầu rời khỏi.

Liền sau đó, chỉ nghe phịch một tiếng, lửa nóng bốc lên.

“Ối, nổ rồi.” Có tiếng người hô lên.

Lần này mọi người buồn ngủ đề đã tỉnh hắn, nhao nhao nhìn vào giữa sân, cùng lúc đó, lại có vài tiếng bùm bùm nổ lên, cùng với tiếng người hét toáng.

Cố Thập Bát Nương đổi tay, tiếp tục khuấy, ngẩng đầu nhìn một cái dược sư mặt mày xám tro đi qua bên cạnh.

“Mẹ nó, chỉ nói là luyện du, như thế nào lại cấp dược liệu chưa sơ chế…”Trong miệng hắn hùng hùng hổ hổ, phất tay áo bị đốt cháy trụi bước nhanh khỏi những người vây xem đang cười nhạo.

Thập đại dược sư trên điện cười, coi thường đại dược hội, đơn giản sao? Chẳng lẽ đấu dược đơn giản thì người người đều thắng sao? Trên đời làm gì có mâm trái cây sẵn tốt để ăn như thế.

Cố Thập Bát Nương lấy lại tinh thần, khói hun từ dầu khiến mắt có chút cay, nhưng nàng không dám phân tâm, thấy sức nóng không sai biệt lắm, nàng đảo dầu một lần, rồi điều chỉnh lại ngọn lửa, khói bốc lên ngày một nghi ngút.

Cạnh đống lửa đã thổi gần một canh giờ, Cố Thập Bát Nương chỉ cả thấy toàn thân đầy mồ hôi, mồ hôi trên trán lại càng nhiều.

Tại sao lại nóng như vậy chứ….Hô hấp của nàng trở nên dồn dập, tay không khỏi ấn lên ngực, mơ hồ cảm thấy hít thở không thông, nàng không khỏi khụ một tiếng.

Âm thanh này rất nhỏ, nhưng truyền rõ vào tai Đổng lão gia cách vách, khiến hắn không nhịn được đưa mắt nhìn sang.

Hắn vừa nhìn qua, cô nương kia đã phát hiện, lập tức trả lại cho hắn ánh mắt uy hiếp.

Khóe miệng Đổng lão gia hiện lên ý cười.

Bại bởi người nào cũng không bại dưới tay ngươi, Cố Thập Bát Nương hừ một tiếng trong lòng, dời tầm mắt, tập trung tinh thần, nhẹ tay gạt một lớp dầu mỏng, mặt khác tập trung nhìn màu khói ngày càng đen đặc lại.

Sắp rồi, sắp rồi…Trong lòng nàng thầm nhớ đến từng câu nói từng hành động của Lưu Công, tầm mắt chuyển đến Hoàng Đan đã nguội, chợt một tia sáng xẹt qua trong đầu nàng, tay nàng vội ngưng lại.

Đổng lão gia vẫn một mực chú ý bên này đương nhiên phát hiện bất thường của nàng, chân mày không khỏi nhíu lại, cố đưa mắt nhìn kĩ, đã thấy Cố Thập Bát Nương tiếp tục làm, giống như lúc nảy nàng đột nhiên ngừng động tác chỉ là ảo giác của hắn.

Cũng ngay lúc này, ở một khách điếm bên ngoài có một ông lão thân hình gầy khọm, đang cầm chén trà trong tay, không biết lão là ai và từ đâu đến, bỗng nhiên ngẩng đầu.

“Ta biết rồi….” Ông ta khàn khàn hô một tiếng, đặt mạnh chén trà trong tay xuống, phát lên một tiếng cạch.

Âm thanh thu hút ánh nhìn của mọi người, chỉ thấy một lão khất cái đầu tóc rối bù đầy ruồi bọ đang xông tới, nhất thời đều chán ghét tránh né.

Sương khói phủ kín, người người vây xem không thể thấy rõ động tác bên trong sân nữa.


“Tại sao vẫn chưa xong?” Tín Triều Lăng lấy tay che mũi, không kiên nhẫn nói.

Hắn vừa dứt lời, liền nghe bùm một tiếng ở giữa sân, mọi người cùng hoảng hốt, ngay cả lão già liên tục xông vào bên trong cũng dừng chân lại, hướng ánh mắt nhìn theo mọi người.

“Ha, không biết là tên nào xui xẻo…” Tín Triều Lăng lập tức lấy lại tinh tần, nhìn vào giữa sân vỗ tay cười to, chờ tên xui xẻo bị nổ nồi xuất hiện.

Khói tản bớt đi, một bóng người bước ra, sau khi thấy rõ người này, bốn phía lập tức an tĩnh quỷ dị.

“A, xui xẻo…” Giọng Tín Triều Lăng đang hô lên cũng chợt im bặt, hắn trừng mắt mở to mồm.

“Cái gì?” Mấy vị dược sư trên điện cũng luống cuống đứng dậy, sắc mặt ngạc nhiên.

Mà Cổ Lăng Vân lại đột nhiên đi lên vài bước, dường như muốn xem xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

“Thế nào Cố nương tử lại…” Bọn hắn thì thào nói.

Trên mặt Khang Lão khó nén thất vọng, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, vốn cho rằng Cố Thập Bát Nương dù có thất bại, cũng phải thua tại thời điểm điều chỉnh lửa lọc dầu, kinh nghiệm kiên nhẫn chịu đựng trong điều chế cao dán rất là trọng yếu, mà cửa ải kiên nhẫn này không vượt qua được là không thể làm ra thuốc dán tốt được, nhất là lúc chiết xuất dầu này, không lời nào có thể giải thích được, nếu như liên quan đến thời tiết, ngay cả người chịu đựng nấu cao dược giỏi nhất, cũng không dám nói mình bách luyện trăm thành(100%)

Nhưng mà thua tại lúc đó, cũng không quá ngạc nhiên, nhưng mà Cố nương tử ở hai trận trước biểu hiện quá xuất sắc, vậy mà lại thua ở một bước căn bản đơn giản thế này.

Nguyên nhân là không sơ chế rang xào dược liệu, hay là do dùng thìa va chạm đáy nồi dẫn đến cháy nổ?

Sau khi khói tản đi hết, Cố Thập Bát Nương một thân chật vật xuất hiện trước mặt mọi người, lần này tình hình của nàng nghiêm trọng hơn mấy vị dược sư trước. toàn thân y phục đều là dầu, dầu nóng vô cùng đốt xiêm y của nàng thành từng mảng loang lổ.

Đối với ánh mắt quỷ dị bốn phía, nàng như không nhận thức, vô tri vô giác quay đầu nhìn Đổng lão gia ở gian bên cạnh.

Đối thủ thất bại, vẻ mặt Đổng lão gia như gặp quỷ, không thể tin được, nhưng không có nửa điểm vui mừng.

“Người” Tay hắn ngưng khuấy dầu, nhìn Cố Thập Bát Nương đứng bên ngoài gian gỗ, miệng khô khốc phát ra thanh âm nho nhỏ, làm sao có thể thua? Ngươi làm sao có thể thua…

“Ta thua.” Cố Thập Bát Nương nhìn hắn nói, giọng nàng khàn khàn, khuôn mặt luôn đạm mạc thản nhiên trở nên hung bạo, tựa như không thể thừa nhận thất bại này.

Thân thể nàng đột nhiên tản ra một loạt âm lãnh sát phạt chi khí, điều này khiến cho mọi người vốn đang than thở cũng ngưng lại.

“Ta thua.” Nàng lặp lại một lần nữa, từng chữ như rít qua kẽ răng, nàng giơ chân bước đi, từng bước đi đến chỗ Đổng lão gia như có ngàn cân.

“Cố Thập Bát Nương làm sao vậy” Tín Triều Lăng cuối cùng phát giác có điều không đúng, sau đó tăng giọng, “Hay là thua không phục.”

Trên mặt Tín Triều Dương cũng có chút khó hiểu, nhưng hắn chắc chắn rằng, mình chưa bao giờ thấy Cố Thập Bát Nương bộc lộ ra cảm xúc như vậy, chỉ vì thua thôi sao? Thần sắc hắn ngưng trọng, không khỏi đi về phía trước vài bước.

“Thua thì thua rồi…” Đổng lão gia luống cuống trong nháy mắt khôi phục lại như cũ, hắn tiếp tục khuấy cây gỗ trong tay, một tay bỏ Hoàng Đan vào, dầu sủi bọt lên, khói đặc tỏa ra bốn phía.

“Cố nương tử chẳng lẽ thua không phục?” Giọng nói của hắn chậm rãi truyền đến.

“Ta thua phục.” Thanh âm Cố Thập Bát Nương nặng nề, “Ta thua, ta sẽ đem bí tịch của sư môn dạy cho Đổng lão gia ngươi.”

Nàng vừa nói, vừa đi đến cạnh Đổng lão gia, đưa tay nắm lấy gậy gỗ trong tay hắn.

“Không cần làm nữa, ngươi thắng rồi.” Nàng nói. “Ta dạy cho ngươi cái gì?”

Trên mặt tiểu cô nương thanh tú tràn đầy hung hãn, Đổng lão gia không khỏi dời mắt đi.

“Ngươi nói, dạy ngươi rán ** trong  dầu có được không?” Nàng chậm rãi phun ra từng chữ, lộ ra hàm răng trắng mịn.(ở đây có hai dấu ** không biết là tác giả muốn rán gì)

Đổng lão gia không thể che dấu chấn động trên khuôn mặt, kinh ngạc nhìn nàng, nàng, nàng, …đã biết.

Cố Thập Bát Nương nhếch miệng cười, cánh tay kia nhất lên, thả hai khối ** vào trong chảo dầu, nhất thời bùm một tiếng, khói bốc lên nghi ngút.

“Ngươi điên rồi.” Sắc mặt Đổng lão gia đại biến xông ra cửa.

Lần này nổ lớn, khiến cả nồi dầu cũng bị nghiền nát, một mảng khói bụi ngập trời, những dược sư xung quanh bất chấp nồi chảo trong tay, mọi người đều ôm đầu ngồi xuống tránh né.

Biến hóa nhanh chóng, khiến cho bốn phía một mảnh kinh hãi, nhưng dược sư trên đài đều đã đứng lên đi về phía trước vài bước, trên mặt đầy nghi hoặc khó hiểu.

“Sao vậy?” Mọi người nhao nhao hỏi.

“Cố nương tử thua nên bực tức làm nổ tung nồi dầu của Đổng lão gia rồi.” Mọi người la hét loạn xạ, tràng diện nhất thời rộ lên.

Sắc mặt Cổ Lăng Vân biến hóa không ngừng, hai bay buông lỏng bên người chợt siết chặc.

“Hồ nháo.” Khang lão tức giận, lạnh lùng quát lên, gọi người đem nước qua, sau một hồi xử lí, dọn dẹp, tràng diện hỗn loạn mất ổn định lại, lúc này Đổng lão gia cùng Cố Thập Bát Nương cũng không bị thương, chẳng qua mặt mày xám tro cực kỳ thảm hại.

“Cố Tương, ngươi quá ngoan liệt!” Khang lão tức giận quát.

Cố Thập Bát Nương bụi bám đầy mặt, không thấy rõ thần sắc của nàng.

Chỉ nghe nàng nhàn nhạt nói vâng ạ.

“Đổng dược sư, ngươi không sao chứ?” Khang lão nhìn Đổng lão gia một bên, thân thiết hỏi.

Vẻ mặt Đổng lão gia kinh hoảng, dường như bị khiếp sợ rất lớn, sắc mặt trắng bệch, thân thể phát run.

“Không…Không…” Giọng hắn run rẫy, ánh mắt rơi tự do, cuối cùng dừng lại trên người Cổ Lăng Vân, nhấc chân muốn tiến về phía ông ta, chợt lại thấy ánh mắt Cổ Lăng Vân liền ngưng lại.

“Đổng lão gia, ta thua, ngươi còn chưa nói muốn ta dạy bí kỹ gì của sư môn.” Giọng nói Cố Thập Bát Nương âm dương quái kí vang lên sau lưng hắn.

“Cút đi, người nào hiếm lạ sư môn bí tịch của ngươi.” Đổng lão gia đột nhiên hét lên.

Xem ra Đổng lão gia thật sự bị tức giận, cũng đúng thôi, người nào bị phá hỏng như vậy cũng trở nên tức giận, vẻ mặt của mọi người hiểu rõ, nhìn về Cố Thập Bát Nương thần sắc bất thiện.

Quả nhiên một đường xuôi gió thuận buồm quen rồi thành hư, không chấp nhận bị thua mà.

Đối với ánh mắt mọi người, Cố Thập Bát Nương làm như không thấy, nàng chỉ nhìn Đổng lão gia, nán lại nghe xong những lời này, bên miệng hiện lên nụ cười buốt lạnh.

“Đúng vậy, người chết còn muốn bí kỹ sư môn người khác có tác dụng gì…”Nàng thì thào nói, thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy, người ngoài chẳng qua chỉ thấy miệng nàng khẽ nhúc nhích.

Nói xong những lời này, nàng cười ha ha vài tiếng, xoay người liền đi.

“Quá hoang đường rồi.” Sắc mặt mười vị dược sư không tốt, thấp giọng nói.

Sau khí trấn an mọi người, đại dược hội tiếp tục được tiến hành, náo loạn này xảy ra, ngược lại để cho hai người mạnh nhất bỏ dở trận đấu, đối với những dược sư khác đây chính là cơ hội tốt, bớt đi hai đối thủ cạnh tranh, không nói đến đối thủ, thắng còn được tiền cược, dược hội rạng danh làm sao hấp dẫn mọi người nhiệt huyết bằng tuyệt kĩ cao đồ cùng bí kiếp, thậm chí Liễu Khoản cũng đã quên chuyện tìm Cố Thập Bát Nương để rửa nhục mà tham gia thi đấu, Cố nương tử tại trận đấu dược vừa rồi thất bại, mặc kệ bại trong tay ai, người chiến thắng cuối cùng là hắn, vì vậy danh xưng đệ nhất của hắn xứng đáng với tên thực.

Tiếng động ầm ĩ phía sau Cố Thập Bát Nương không nghe thấy được, nàng bước vội ra ngoài, thậm chí không xem đám người Bành Nhất Châm và Linh Bảo có đuổi theo hay không, nàng đi cực kì khoan khoái, đến cuối đường mới bước chậm lại, nhìn đại môn.

“Thập Bát Nương.” Một bóng người đột nhiên ngăn nàng lại.

Cố Thập Bát Nương lảo đảo, không kịp dừng chân nên va vào người nọ.

“Vương lão chưởng quỹ…” Nàng nhìn người trước mắt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Chuyện gì vậy?”

“Cố nương tử, ngươi không sao chứ.” Vương Nhất Chương ân cần hỏi, tuy trên mặt đầy tro, nhưng không che được khuôn mặt trắng bệch của tiểu cô nương, “Vừa rồi sao lại thế này…”

Ông ấy thao thao bất tuyệt.

“Vương lão tiên sinh, thứ con đi trước một bước…” Cố Thập Bát Nương lên tiếng ngắt lời, muốn nhất chân đi.

“A, Cố nương tử…” Vương Nhất Chương vội đưa tay ngăn nàng lại, ông cũng biết Cố nương tử khẳng định rất mệt, nhưng mệt cùng diện kiến người này so ra vẫn đáng giá hơn, hắn chỉ sang bên cạnh, nói nhỏ, “…Đi gặp một người..”

“Gặp ai? Con hiện tại..” Cố Thập Bát Nương nhìn theo tay ông, trong miệng còn vội vàng nói.

Lời nói của nàng dừng lại, nhìn thấy một nam tử tuấn tú khí phách toàn thân quý khí đang chậm rãi đến, hắn bước đến, một mặt đưa tay nâng mũ lên, lộ ra ngũ quan sắc xảo.

Văn Quận vương hướng cô nương thần sắc kinh ngạc gật đầu một cái, muốn mở miệng nói chuyện, chỉ thấy sắc mặt cô nương kia đột nhiên thay đổi, tay nàng ôm ngực, phù một tiếng, phun ra một bụm máu.

Máu tươi như đóa hoa kiều diễm nở rộ trên vạt áo màu vàng của hắn, mà người nọ thì đang lảo đảo sắp không trụ được nữa, hắn sốt ruột bước nhanh đến, đưa tay đón nàng vào lòng.

(Editor: cảnh gì đây, chời oiiiii, cảnh gì đây!!!!!!!)