Dược Hương Trùng Sinh

Chương 156: Hung hãn

Editor: nnttrang

Truyện chỉ đăng tại diễn đàn

***  ***  ***  ***  ***  ***  ***  ***  ***  ***  ***

Đại dược hội hiện tại thật sự là “Điệt đãng phục khởi”(chỉ những sự thăng trầm, không ổn định)

Nghe những âm thanh ồn ào của mọi người, mười vị dược sư trên đài chợt nghĩ như vậy.

“Cô nương này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng gặp phải khó khăn vẫn không nóng vội giữ được bình tĩnh ứng phó quả thật là ngoài dự đoán của mọi người.” Khang lão được xem là kiệm lời nhất hội, chợt nói, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, ánh mắt xuyên qua nhóm người đông đúc bên dưới, nhìn bóng dáng lúc hiện lúc nữ tử, “Ta nghĩ rằng, danh tiếng của Lưu Công quả thật không bị bôi nhọ.”

Mọi người xung quanh nghe được đều cảm thấy ngạc nhiên.

Từ khi truyền ra tin tức Lưu Công thu một nữ đồ đệ, những vị lão dược sư đều đen mặt, bất mãn nhất là vị Khang lão này, không nghĩ đến trải qua hai cuộc so sài, lại đưa ra đánh giá cao như vậy.

Cô nương này còn chưa đến hai mươi tuổi.

Nàng ta nhất phải chết….Trong mắt Cổ Lăng Vân hiện lên sát ý nồng đậm, chuyện năm đó Lưu Công cũng biết ít nhiều, không biết đã nói cho nha đầu này những gì, nhưng quan trọng vẫn phải bóp chết những thứ uy hiếp mình từ lúc còn non yếu, đây chính là đạo lý từ nhỏ cho đến bây giờ của hắn.

Thắng đi, thắng đi, không có thắng nào có bại.

Cố Thập Bát Nương từ trong đám người bước ra, ánh mắt bốn phía lại phát sinh biến hóa, kinh sợ có, kinh ngạc có, hâm mộ cũng có.

“Có sư phụ giỏi chính là tốt như vậy…” Tất cả mọi người đồng thanh.

Đúng vậy, thất bại là lỗi của nàng, nhưng thành công lại là vì nàng có sư phụ tốt, cho nên nàng càng bộc lộ phong quang cũng chính là gánh trên vai những áp lực vô hình nặng nề.

Dường như đi thật lâu, cuối cùng cũng bỏ lại những lời nói ồn ào phía sau, ánh sáng mặt trời dần tan biến, bóng đêm lần lượt kéo đến phủ lên trên mặt đất một tầng áo mỏng.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen, hít một hơi thật sâu, gió đêm thu lành lạnh len lỏi khắp lục phủ ngũ tạng.

“Thập Bát Nương…” 

Tào thị đuổi theo bắt kịp nàng, trên mặt bà không có vui sướng, chỉ có lo lắng cùng đau lòng. 

Bốn phía sáng lên ánh đèn lồng chiếu rọi xuống, khuôn mặt Cố Thập Bát Nương trắng bạch đến dọa người.

Hai ngày hai đêm hao tổn biết bao tâm huyết để bào chế thuốc kia.

“Mau trở về nghỉ ngơi một chút đi nào..” Nước mắt Tào thị lại không kìm được rơi xuống lăn trên gò má.

Vì sao một nữ nhân gia như nàng lại phải chịu khổ đến như vậy…

“Cuối cùng cũng kết thúc, Cố Thập Bát Nương, nghỉ ngơi tốt một chút.” Bành Nhất Châm thở phào nhẹ nhõm nói.

Cố Thập Bát Nương lắc đầu, “Vâng ạ, nghỉ ngơi là đương nhiên, nhưng cuộc thi vẫn còn chưa kết thúc.”

“Ngươi nói là trận Đấu dược sáng mai sao?” Bành Nhất Châm cười nói, “Kia không có gì, so với hai trận vừa rồi thì đơn giản thoải mái hơn rất nhiều, bất quá là giao thủ trực tiếp, Tái đấu, cũng không nhất thiết phải tham gia, nếu không muốn thì có thể không cần phải thi đấu…”

Cố Thập Bát Nương cười khổ, ai cũng có thể không muốn thì không thi, nhưng nàng không thể.

Nhưng cũng không có gì, nàng mang danh là đồ đệ Lưu Công, đương nhiên cũng phải vì cái danh này, vì vậy không thể từ chối lời thách đấu, không thể e ngại người khác khiêu chiến, không thể sợ thất bại, nếu như không có tâm tính như vậy, nàng đã sớm lẩn trốn đợi ngày vận mệnh tuyên án hính mình, nói gì đến chuyện đối kháng và thay đổi nó.

“A? Vẫn còn phải thi đấu sao?” Tào thị kinh ngạc nói, trong mắt lại phủ thêm một tầng lo lắng khôn nguôi.

“Nương, không có gì đâu.” Cố Thập Bát Nương cười nói, đưa tay kéo tay bà, cùng đi đến xe ngựa, một mặt nói tiếp, “Giống như Bành đại thúc nói, đơn giản thế này, nhóm dược sư tập trung lại với nhau tham khảo trao đổi một phen, như các cô nương thảo luận nữ công vậy đó.”

“Như vậy sao.” Lúc này Tào thị mới thở nhẹ một hơi, vỗ về khuôn mặt mệt mỏi của nữ nhi, “Như vậy thì nương yên tâm rồi, con cũng mệt rồi, ta đã nấu cho con chén canh ngon ở nhà, mau về nhà ăn, rồi ngủ một giấc thật ngon…”

Cố Thập Bát Nương cười gật đầu, dỗ Tào thị lên xe ngựa, rồi xoay người nói tạm biệt với Bành Nhất Châm.

“Cố nương tử nghỉ ngơi hảo, ngày mai chúng ta gặp lại.” Bành Nhất Châm cười chắp tay, biết là nàng vô cùng mệt mỏi rồi, không khách sáo làm gì trực tiếp cáo từ.

Linh Bảo đứng không nổi nữa được A Tứ đỡ lên xe ngựa, Cố Thập Bát Nương đưa mắt nhìn qua Dược Vương miếu vẫn thắp đèn sáng rực rỡ và vẫn ồn ào náo nhiệt chưa tản đi, khuôn mặt nhẹ nhỏm thoải mái khi nói chuyện với Tào thị thoáng chút chỉ còn lại vẻ ngưng trọng.

Đấu dược, thật sự đơn giản như vậy sao?

Trước mắt nàng lại hiện lên hình ảnh bình mễ cam thủy trơn bóng dị thường kia đột nhiên rơi xuống.

Trên đời này không có việc gì trùng hợp ngoài ý muốn, toàn bộ những chuyện phát sinh không phải là tất nhiên, mà bên trong đều có nguyên nhân của nó.

Mặc dù vẫn cảm nhận được cả người cực kỳ mệt mỏi, nhưng chính vì quá mệt, ngược lại ngủ không được.

Tiểu nha đầu trực đêm nhìn đèn trong phòng tiểu thư vẫn sáng, xoa xoa đôi mắt cho tỉnh táo, lại nhìn lên bầu trời bên ngoài, chỉ còn lốm đốm vài ngôi sao nhỏ.

“Tiểu thư…” Nàng đẩy cửa bước khẽ vào, thấy đằng sau ánh đèn, Cố Thập Bát Nương khoát trên người một bộ váy lụa trắng với những đường viền mỏng, đang ngồi trước bàn đọc sách.

“Tiểu thư mệt mỏi rồi, vẫn còn sớm hay người nghỉ ngơi một chút đi.” Tiểu nha đầu nhỏ giọng ân cần khuyên nhủ.

Cố Thập Bát Nương cười với nàng, “Ta ngủ được một giấc rồi, không có việc gì đâu, ngươi đi ngủ đi, ta xem sách một chút.”

Tiểu thư trước giờ nói lời nào đều là thật lòng thật dạ, không có hư ngôn khách sáo hay nghĩ một đằng lại nói khác đi, nên tiểu nha đầu cũng không tiện khuyên nhủ nữa, đương nhiên cũng sẽ không thật thà đi ngủ, mà châm trà nóng, đứng hầu cẩn thận một bên, giúp nàng châm thêm nến.

“Tiểu thư, sách thật sự rất đẹp sao? Tiểu thư lại thích xem sách như vậy.” Tiểu nha đầu không nhịn được hỏi, nhìn Cố Thập Bát Nương đang chuyên tâm.

Cố Thập Bát Nương cười, đặt quyển sách xuống, chống cằm.


“Cơm ăn có ngon không?” Nàng cười hỏi ngược lại tiểu nha đầu.

“Có lúc ăn ngon có lúc không thể nuốt nổi.” Tiểu nha đầu nghiêng nghiêng mặt đáp thật lòng.

“Nhưng không thể không ăn đúng không?” Cố Thập Bát Nương cười, “Ăn để sống chứ.”

Tiểu nha đầu a một tiếng, cái hiểu cái không, nhưng mà nhìn giữa trán nàng toát ra vẻ mệt mỏi như có như không, liền hiểu ra tiểu thư không phải không muốn ngủ, mà trong lòng có tâm sự nên không ngủ được, ánh mắt tiểu nha đầu dời đến bàn viết, đập vào mắt là một chiếc huân gốm trạm hoa đào, vì vậy nhanh trí muốn cho tiểu thư thoải mái một chút.

“Tiểu thư, đã lâu nô tỳ không nghe người thổi huân, người thổi một khúc ngắn cho nô tỳ nghe được không?” Tiểu nha đầu cười lộ ra một cái răng nanh nho nhỏ.

Đối với tâm tư tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi nàng nghe liền hiểu ngay, trong lòng cảm thấy vô cùng ấp áp.

“Được thôi.” Nàng gật đầu cười nói, cầm chiếc huân hoa đào lên.

Một cảm giác lành lạnh từ tay truyền đến.

Cố Thập Bát Nương nhẹ nhàng làm ấm nó lên, ánh mắt không khéo rơi vào những chữ nhỏ được khắc trên huân.

Ái nhân.(ý là tặng người êu đó:>)

Đây là Tín Triều Dương khi biết nàng học thổi huân tặng cho nàng, Tín Triều Lăng có nói, là Tín Triều Dương tự tay làm.

Cố Thập Bát Nương đưa tay chạm nhẹ lên hai chữ thư pháp, thoáng thất thần.

“Tiểu thư?” Tiểu nha đầu nhìn nàng khó hiểu.

Cố Thập Bát Nương lấy lại tinh thần, cười với tiểu nha đầu, tiện tay đưa huân lên môi thổi.

Bên trong trạch viện Cố gia vang lên những âm thanh trầm bổng, du dương cùng gió mùa thu trong đêm lan tỏa khắp bốn bề.

Lúc này không còn những tiếng động ồn ào náo nhiệt ban này, tiếng nhạc trong đêm như mặt nước mờ đục gợn sóng, trôi đến bên ngoài cửa Cố gia, nơi vách tường chỉ có bóng đêm bao phủ bỗng nhiên lại có bóng dáng một người.

Người này dường như đứng tựa vào tường như vậy rất lâu rồi, đến nỗi thân hình có chút cứng ngắc.

Lắng nghe tiếng huân mát dịu như xa như gần, hắn rời khỏi vách tường bước lên vài bước, ngẩng đầu lên tường nhìn về phía nội viện, dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, trên khuôn mặt mê ly thoát hiện một nụ cười nhẹ, lại thoáng hiện vẻ lo lắng.

“Còn chưa ngủ sao…” Hắn nhỏ giọng thì thào. “Thật dễ nghe, tiểu thư biết thật nhiều…”

Hắn từ từ dựa lưng lại vào vách tường, hòa mình cùng với bóng đêm, đến khi trời hừng sáng, hắn mới xoay người, kéo áo choàng tự biến chính mình thành một bóng đen không tiếng động lặng lẽ rời đi.

Trời vừa sáng, Cố Thập Bát Nương đã nhanh chóng rời khỏi nhà, dọc theo con đường đến Dược Vương miếu lúc tối còn yên tĩnh tựa như trong chớp mắt đã khôi phục phồn hoa náo nhiệt.

So với hai ngày trước, Dược Vương miếu lại càng nhộn nhịp, toàn bộ những điều này đều do hai trận đấu đặc sắc trước đó, đương nhiên đối với đại chúng mà nói, chỉ biết rõ kết cục bất ngờ của trận đấu.

Đối với việc đại dược hội rút lại vị trí đệ nhất dược sự, tâm tình Liễu Khoản quả thật không còn cách nào để diễn tả, tên mình được viết rực rỡ trên cờ, nhìn thế nào cũng thấy chói mắt.

Vẻ mặt của hắn khiến cho nhóm người dược thương muốn đến chúc mừng cũng đau đầu không thôi, thật sự không biết phải nói lời nào mới thích hợp?

“Bất luận thế nào, Cố nương tử cũng là thua.” Vương Tấn vỗ bàn, trong lòng phẫn nộ, “Đề là phối thất chế hương phụ hoàn, nàng ta không làm được chính là không làm được!”

Lời này của hắn không được mọi người hưởng ứng, cũng không mang lại hiệu quả kích động như hắn nghĩ.

Thậm chí có người không nhịn được quay đầu liếc hắn một cái, buồn cười, cửu chế còn có thể làm thì thất chế sao lại không, quả thật trình độ vuốt mông ngựa quá kém.

Sắc mặt Liễu Khoản càng thêm khó coi vài phần.

“Hôm nay..” Hắn đứng dậy, “Hôm nay tái đấu.”

Những lời này rất nhanh được truyền đi, một người là một nhân tài mới nổi, một người là cao đồ danh sư, trận quyết đấu này được chờ mong thế nào đây?

Lúc này Cố Thập Bát Nương từ xa đến Dược Vương miếu, vừa đến cửa chợt nhìn thấy người còn đông hơn so với hai ngày trước, không khỏi ngẩn ra.

“Ha, sao lại nhiều người quá vậy?”

Không phải nói hôm nay nhóm dược sư tụ hội thảo luận thoải mái với nhau thôi sao? Tại sao lại có nhiều người đến xem như vậy? Xem nhóm người dược sư bọn họ uống trà đàm luận với nhau sao?

“Có khi nào hôm nay có ca múa diễn tuồng được mời đến không?” Hai mắt A Tứ sáng lên, ở hội chùa thường sẽ có hạng mục này, như vậy chuyện họp hội dược sư thật ra cũng giống như hội đình hội miếu?

Cố Thập Bát Nương lắc đầu, không cần hỏi nàng cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, sư phụ đã từng nói qua dạng hội như vậy rồi.

Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn bầu trời mùa thu trong lành, nhớ đến hình ảnh lão nhân gầy gò.

“Ta rất thích nhìn người khác xấu hổ mất mặt…”

Trước mắt hiện lên vẻ mặt lão nhân kia híp mắt cười đùa, xoay người một cái liền biến thành một người không hề che dấu kiêu căng ngạo mạn.

Khóe môi Cố Thập Bát Nương hiện lên nụ cười, nhưng vành mắt lại ửng đỏ, đúng vậy, sư phụ, ta nhất định không khiến người thất vọng, nhất định phải làm cho tên tuổi Lưu Công này tiếp tục được kiêu căng ngạo mạn.

“Cố nương tử…” Một nam nhân cung kính nghênh đón nàng.

Cố Thập Bát Nương nhận ra là người của Tề hội trưởng, thuận tiện gật đầu xuống xe.

“Bên này thỉnh.” Vẻ mặt nam nhân đầy kính nể, tự mình dẫn đường, vượt qua dòng người chen chúc bên ngoài đại môn, bước vào cửa hông an tĩnh.

Vừa xuống xe, đã có bốn năm người trong dược hành nghe tiếng mà đến, nhiệt tình hô gọi vây đỡ nàng vào bên trong.

Bên trong điện Dược Vương miếu đã tập trung rất nhiều người, trông thấy Cố Thập Bát Nương vừa đến, vô số ánh mắt hướng về phía này, tuy một trăm tên dược sư được treo trước điện không có tên nàng, nhưng lúc này không kẻ nào ngu ngốc cho rằng tiểu cô nương này chỉ là gối thêu hoa.


Kết quả của hai trận đấu vừa rồi, đã làm cho Cố Thập Bát Nương có thể chứng minh thực lực của nàng xứng với danh là đồ đệ Lưu Công, đây là chuyện người ta không muốn nhưng cũng không thể không thừa nhận.

Sau một tràng thi đấu đó, vô miện chi vương khiến cho rất nhiều người vốn chuẩn bị vô số lời trào phúng rốt cục phải nuốt ngược lại, vẫn là câu nói kia, thực lực chứng minh toàn bộ.

“Cố nương tử đến kìa..”

“Cố nương tử hảo..”

Nàng đi qua đâu cũng đều là những khuôn mặt tươi cười, có thể nói chính là bày tỏ nhiệt tình nhất có thể.

Nhân lúc thời tiết có chút trở lạnh, có người còn mang cho nàng một chén trà nóng.

“Cố nương tử, uống cho ấm người…” Một nữ tử xinh đẹp khiêm tốn cười nói, tuổi có hơi lớn hơn so với Cố Thập Bát Nương, “Đây chính là trà gừng đặc chế tại Đức Xương dược hành chúng ta..”

Cố Thập Bát Nương mỉm cười gật đầu, nhắc đến mới thấy mấy ngày nay có rất nhiều nữ tử qua lại với nàng, tuổi so với nàng không cách biệt lắm, qua một hồi làm quen nàng liền biết đều là tiểu thư nhà dược hành.

Giao thiệp với nữ tử, dù sao thân nữ tử với nhau cũng thuận tiện hơn, mỹ thực trà điểm đều được mang đến.

“Hừ, có gì đặc biệt hơn người…”

Một giọng nói không hòa hoãn đột nhiên vang lên.

“Không phải là nhờ có sư phụ tốt hay sao…” Vương Tấn đứng giữa mọi người, hừ lạnh nói, vẻ mặt căm hận.

Đương nhiên trong lòng ai cũng nghĩ như vậy, như nói trắng ra như vậy thì thật đúng là…

Không khí náo nhiệt nhất thời trở nên an tĩnh một chút, đủ loại vẻ mặt đủ loại ánh mắt đảo qua người Vương Tấn và Cố Thập Bát Nương.

Nhìn cô nương kia một đường mà đến, thần tình như cũ bảo trì lạnh nhạt, Vương Tấn chỉ cảm thấy trong lòng cực kì khó chịu, một nữ tử tâm tính ác độc, dựa vào cái gì lại được ủng hộ tâng bốc như vậy, càng nghĩ càng thấy giận, nàng ta lại còn làm ra vẻ đương nhiên.

Vẻ mặt đương nhiên này y hệt lúc ban đầu tại Kiến Khang, lúc trở mặt cùng Bảo Hòa đường bọn hắn, cũng chính là vẻ mặt này tại kinh thành, đối mặt với chất vấn của hắn, đối với khuynh lực tương trợ của gia gia, nàng ta vẫn thản nhiên như vậy.

Nữ tử này, nữ tử này, Vương Tấn chỉ cần vừa thấy nàng, hận không thể xem coi bên trong đầu nàng rốt cục được cấu tạo thế nào?

Hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn nữ tử trước mặt.

Nàng kia cũng hướng tầm mắt qua, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy.

“Như thế nào, không đúng sao..” Vương Tấn chống lại ánh mắt nàng, nói tiếp.

Còn chưa dứt lời, chỉ thấy Cố Thập Bát Nương khoát tay, chén trà nóng trong tay toàn bộ hất lên mặt hắn.

“Ta chính là ỷ vào sư phụ ta, thế nào…” Cố Thập Bát Nương nhìn người thiếu niên trước mắt, giống như những tử đệ thế gia khác, da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, nước trà chảy dọc theo khuôn mặt hắn, thấm ướt một mảng y phục trắng bạch thêu liên hoa, “Ngươi cho rằng ngươi ở trước mặt ta lại là dựa vào cái gì?”

Nói xong, vẻ mặt nàng khôi phục lạnh lẽo, ánh mắt đột nhiên trở nên tàn nhẫn, loại biến hóa đột ngột này, khiến cho mọi người bốn phía nhiều ngày qua đã quen thái độ hòa hoãn khí chất khuê nhã của vị tiểu thư này chợt ngẩn ra.

“Đừng dựa vào ông nội ngươi đến đây tổn phí nhẫn nại của ta.” Cố Thập Bát Nương nhìn thiếu niên, chợt cười, lộ ra hàm răng trắng.

Nụ cười trong trẻo của thiếu nữ lại đi đôi với đôi mắt lạnh lẽo, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

Người xung quanh không khỏi rùng mình, ý thức được thiếu nữ này không thật sự ôn nhuyễn nhu hòa như vẻ bề ngoài.

“Các ngươi đối tốt với ta, là cam tâm tình nguyện, đừng bày ra bộ dáng thi ân báo đáp.” Cố Thập Bát Nương nhìn Vương Tấn bị nói đến tức giận cơ thể run run nói không thành tiếng, nàng rũ mắt, lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục lạnh nhạt như trước, đưa tay chỉ lên trán của hắn, ánh mắt như có như không đảo qua bốn phía, “Nhớ kỹ những gì ta nói.”

Nói xong, nàng thản nhiên bước qua Vương Tấn toàn thân ướt sũng nước trà mà đi.

Lúc này mọi người cũng lấy lại tinh thần.

“Một cái tiểu bối mà dám vô lễ với đại dược sư Cố nương tử.”

“Cố nương tử chẳng qua là nữ tử, đổi lại là người khác, hắn sớm bị ăn đấm rồi.”

“Đánh? Đánh hắn vẫn còn may, thử coi tương lại Bảo Hòa đường làm sao mở được cửa ngươi tin không.”

Tiếng nghị luận xôn xao bốn phía.

Lúc này bọn hắn cũng nhận ra, vị Cố nương tử này tuy là nữ nhi, nhưng cũng là một dược sư, lại là dược sư danh tiếng, làm sao có tính tình tốt được, huống chi nàng còn là đồ đệ của Lưu Công, tính tình tốt mới là lạ.

“Đáng lắm.”

Mọi người vui sướng thấy người gặp họa, bước qua bỏ lại Vương Tấn một thân chật vật.

“Cố tương..ta…ta…ta…” Sắc mặt Vương Tấn từ xanh, chuyển thành đỏ, gào lên.

“Ngươi thế nào?” Bên cạnh hắn vang lên tiếng xuy xuy, “Không hợp tác với Cố nương tử sao? Vậy thì tốt quá, bớt đi một đối thủ cạnh tranh với chúng ta.”

Vương Tấn như bị thêm dầu vào lửa.

“Các ngươi, các ngươi đừng tưởng nó là người tốt, sớm muộn gì cũng bị nữ nhân này bán đứng, đến lúc đó…” Hắn bực tức đưa tay lên lau mặt, cắn răng nói.

Lời này khiến hắn càng bị khinh thường, mọi người cười vang, sau đó tản dần, Vương Tấn đứng ngơ ngác một khắc, tức giận phất tay áo xông ra ngoài.

Nhìn bộ dáng chật vật của chất nhi, trên gương mặt Vương Nhất Chương không chỉ xấu hổ mà còn cả phẫn nộ.

“Xú tiểu tử này..” Ông cố kìm nén tức giận nhỏ giọng nói, quay đầu lại nhìn Văn Quận vương một thân đứng dưới mái hiên được mũ và áo bào che khuất đi diện mạo, nhưng không ngăn được quý khí phát ra trên người hắn, “Khiến người chê cười rồi..”

Văn Quận vương cười nhẹ, khẽ ngước mắt nhìn nữ tử giữa sân được mọi người vây quanh, không nói lời nào bước vào bên trong.

Hoàng nội thị che miệng cười, nhìn Vương Nhất Chương một cái, cũng nhanh chân đi vào.

“Xú tiểu tử này phải để Cố nương tử quán hắn.” Vương Nhất Chương tức giận nói, vội vã đi theo.

Phía bên kia, Tín Triều Lăng một lòng sùng bái.

“Cố nương tử quả thật khí thế.” Hắn vỗ tay nói, “Thật…thật hung hãn thành nghiện rồi.”(hung hãn thành thói)

“Cuối cùng…cũng trở lại..” Tín Triều Dương lẩm nhẩm, trong giọng nói có chút buồn bã.

“Ca, cái gì trở lại?” Tín Triều Lăng hỏi.

Mặc dù đại ca nói ba câu hắn không hiểu nổi một câu, nhưng lại rất siêng năng học hỏi thỉnh giáo.

“Ngươi có cảm thấy được không, một khoản thời gian trước đây Cố nương tử có chút không ổn…” Tín Triều Dương nhẹ gióng nói, ánh mắt dõi theo bóng dáng thiếu nữ kia, “Giống như…Giống như có gì trói chân nàng lại.....có cảm giác như nàng hoảng sợ cùng bất lực…”

“Có sao?” Tín Triều Lăng gãi đầu, giương mắt nói, “Đệ không cảm thấy được…”

Tín Triều Dương không trả lời Tín Triều Lăng, giống như tự mình nói tự mình nghe, “…Nhưng bây giờ trở lại giống trước đây, không, càng..”

Hắn ngưng một chút, như tìm kiếm từ ngữ thích hợp, “Càng tự tin hơn rồi…”

“A..” Tín Triều Lăng cũng phối hợp a một tiếng, “Đương nhiên, Cố nương tử là đồ đệ Lưu Công, tất nhiên phải tự tin rồi…”

Tuy hai huynh đệ bọn họ nói về nội dung hoàn toàn bất đồng, nhưng người hỏi người đáp lại rất ăn khớp, cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn.

“Không cần ra dáng thi ân đồ báo(*) sao?” Hắn lại một lần nữa thì thào, không còn bắt kịp hình bóng Cố Thập Bát Nương trong đám người chen chúc, khe khẽ thở dài.

(*)“Thi ân bất cầu báo”: làm ơn không cầu mong báo đáp, ở đây ý ngược lại.