Dược Hương Trùng Sinh

Chương 147: Hứa hẹn

Edit: QR2

“Cái gì? Nhị ca đã chết?”

Trong nhà Thẩm Tam lão gia ở thành Kiến Khang, Thẩm Tam phu nhân vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, hai tay chống trên bàn.

“Vậy còn Thẩm An Lâm? Thẩm An Lâm ở đâu?” Sắc mặt bà trắng bệch, trong mắt tràn đầy tơ máu, khàn giọng hỏi.

“Hồi phu nhân, Lâm thiếu gia chưa chết, chỉ là chân của ngài ấy....” Lão ma ma cận thân của Thẩm Tam phu nhân vội vàng nói.

“Nó chưa chết?” Thẩm Tam phu nhân mới nghe đến những lời này đã vỗ mạnh bàn, đứng dậy, bởi vì tức giận mà khuôn mặt dữ tợn, những lời ma ma kia muốn nói tiếp căn bản là không để tâm nghe nữa.

“Tại sao nó không chết? Tại sao nó không chết?” Thẩm Tam phu nhân đã có chút hóa điên, khàn giọng quát lên.

Bây giờ, Thẩm tam lão gia đã là người nửa tỉnh nửa mê, trong nhà đã do Thẩm Tam phu nhân làm chủ, bà có lớn tiếng gào thét điên cuồng như vậy cũng không sợ sẽ bị người khác nghe được, trên thực tế, căn bản không có người nào dám đến gần nội thất của Tam phu nhân mà không được cho gọi.

“Nhị ca chết rồi, còn lục đệ, vẫn còn lục đệ, lục đệ ở đường phía tây Hoài Nam, tiện chủng kia quay về sẽ phải đi qua đường đó, giết nó cho ta, giết nó cho ta.” Đôi mắt Thẩm tam phu nhân mở to phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi quát.

Mặc dù đã hầu hạ bên cạnh vài chục năm, ma ma nghe vậy vẫn không nhịn được rùng mình, cúi thấp đầu hơn.

“Đủ rồi.” Giọng nói của một người đàn ông chợt vang lên.

Từ sau bóng tối của ngọn nến, một người đàn ông từ từ bước ra, chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Tổng quản…” Thẩm Tam phu nhân nhìn về phía người đàn ông kia, trên mặt mang theo vài phần cầu khẩn: “Ngươi đi nói với đại ca, để cho huynh ấy sắp xếp, diệt trừ tên tiện chủng kia…”

“Đừng có mỗi lần mở miệng là một câu tiện chủng, hai câu tiện chủng.” Người đàn ông này đối mặt với Thẩm Tam phu nhân không những không có vẻ kính sợ như những người khác, ngược lại còn có vài phần khinh thường: “Đó là cháu ngoại ruột thịt của ngươi.”

Nghe câu này Thẩm Tam phu nhân hơi ngừng lại, chợt nghĩ đến ý tứ của câu nói đó, lập tức hoảng sợ.

“Lời này của ngươi có ý gì?” Bà dựng thẳng lông mày, quát lớn.

“Ý của đại lão gia chính là ý này.” Người đàn ông cũng không chút sợ hãi, nhàn nhạt nhìn bà: “Chân của Lâm Nhi đã bị đứt, từ nay về sau đã trở thành phế nhân, tương lai Đống Nhi tiếp quản gia nghiệp, hoặc may mắn thừa kế y bát của Trầm lão công, cung dưỡng (cung cấp nuôi dưỡng) một đại ca tàn tật cũng đâu phải là chuyện lớn.”

Thẩm Tam phu nhân nghiến răng kèn kẹt, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.

“Cung dưỡng nó? Tại sao? Năm đó đại phu nhân có từng cung dưỡng mẫu thân của ta không? Một thiếp thất thất sủng thì có uy hiếp gì được bà ta? Đại tiểu thư đối xử với ta thế nào? Ta giống như con chó hầu hạ mẫu tử các nàng cả đời, các nàng đã chết nhưng hàng năm ta vẫn phải lễ tiết cung dưỡng các nàng, tương lai khi ta nằm xuống cũng thấp hơn đại tiểu thư một cái đầu, tại sao nhi tử của ta còn phải cung dưỡng nhi tử của nàng ta.” Bà lạnh lùng quát.

“Tại sao? Dựa vào việc tất cả những thứ ngươi có ngày hôm nay đều do đại lão gia cho.” Người đàn ông lạnh nhạt nói, đối với tính khí nóng nảy của vị Thẩm Tam phu nhân này không hề sợ hãi.

Những lời này giống như một cây châm, đâm vào túi da Thẩm Tam phu nhân, nháy mắt túi da xẹp xuống.

Bà chán nản ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt tay vịn, giống như làm như thế có thể mượn được một chút hơi sức.

“Đại ca muốn bỏ qua cho nó…” Bà thì thào nói: “Vậy thì bỏ qua cho nó thôi…”

Hiển nhiên là người đàn ông rất vừa lòng với câu trả lời của bà, gật đầu.

“Đống nhi tài mạo song toàn, là một trong những người kiệt xuất của Trầm gia, dĩ nhiên bây giờ Lâm nhi đã không được quan tâm nữa, ngươi nên đặt nhiều tâm tư ở chỗ Trầm lão quốc công, vì Đống nhi tìm một con đường công danh rộng lớn, tương lai ít nhất ngươi cũng là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, như vậy còn sợ mẫu tử đã chết kia cao hơn ngươi sao?” Người đàn ông chậm rãi nói.

Quả nhiên sắc mặt Thẩm Tam phu nhân  vì những lời nói này mà tốt hơn.

“Không sai, Đống Nhi của ta tài mạo song toàn, rốt cuộc lần này sẽ không bị tiện chủng kia đè đầu nữa, Đống Nhi của ta…” Bà ngửa đầu cười lớn, khắp khuôn mặt tràn đầy tình mẫu tử.

“Chính là, mặc dù nhị lão gia đã ngoài ý muốn bỏ mình, làm rối loạn kế hoạch trước đó của chúng ta, khiến Lâm Nhi tránh được một kiếp, nhưng ngược lại bây giờ nó sống không bằng chết, ngươi có thể coi là đã đạt được tâm nguyện…” Người đàn ông khẽ mỉm cười, vừa nói vừa từ từ đi ra ngoài: “Tâm nguyện của ngươi đã đạt thành cũng đừng quên tâm nguyện của Triệu gia, bằng không tất cả những gì ngươi có hôm nay, Triệu gia có thể cho thì cũng có thể lấy lại… Ngươi phải nhớ điểm này…”

Khi nghe câu cuối cùng, Thẩm Tam phu nhân mềm nhũn người, nhìn bóng lưng người đàn ông kia đi ra khỏi cửa, bà đứng dậy.

“Tiểu cữu…” Bà nhỏ giọng kêu, trên khuôn mặt dù được bảo dưỡng rất tốt nhưng không che dấu được dấu vết năm tháng lại để lộ ra vẻ mặt xúc động chỉ tiểu cô nương mới có.

“Gọi ta là tổng quản.” Người đàn ông cũng không quay đầu mà trầm giọng nói, ông ta bước ra cửa, tiện tay đóng cửa lại, ngăn cản bóng dáng của chính mình.


Thẩm Tam phu nhân đứng sững sờ trong phòng, bất động như bị hóa đá thật lâu.

Trong phòng, lão ma ma cũng đứng bất động giống như bà, cơ hồ ngay cả hô hấp đều ngừng lại.

Thật lâu sau, Thẩm Tam phu nhân mới chậm rãi ngồi xuống ghế.

“Đã sắp xếp xong người đi đón Lâm thiếu gia?” Bà hỏi.

“Vâng” Lão ma ma vội đáp.

Thẩm Tam phu nhân gật đầu, ngón tay gõ mặt bàn, phát là âm thanh nhịp nhàng.

“Vậy ngươi đi phân phó để cho bọn họ chăm sóc Lâm thiếu gia của chúng ta thật tốt…” Bà mỉm cười nói nhưng trong mắt đầy lãnh ý.

“Vâng.” Lão ma ma khom người đáp, từ từ lui ra ngoài.

Vào đầu tháng chín, thời tiết Túc An thay đổi hơi lạnh, nhất là cơn mưa đầu hạ kéo dài, lúc Cố Thập Bát Nương ra cửa, Tào thị cố ý dặn nàng cột dây áo choàng.

Lúc xuống xe ngựa, Linh Bảo lập tức giương ô, cẩn thận giúp nàng nhấc váy, không để nước trên mặt đất làm ướt nhẹp.

Nhìn nàng đi vào, mới gọi một chưởng quỹ mang sổ sách tới, Cố Thập Bát Nương cũng không xem mà ngẩng đầu hỏi chưởng quỹ buôn bán thế nào.

“Người đến không ít, nhưng nghe nói không có thuốc do ngài đều chế liền rời đi…” Chưởng quỹ lắc đầu nói.

Cố Thập Bát Nương cúi đầu lật sổ sách, quả thật chỉ có ra chứ không có vào, tiền bạc hao tổn.

“Khế ước với Đại Hữu Sinh vẫn còn một năm…” Nàng nhỏ giọng lầu bầu.

“Tiểu thư, như vậy chi bằng năm sau chúng ta lại mở cửa buôn bán…” Linh Bảo vội vàng nói.

“Không được.” Cố Thập Bát Nương quả quyết cự tuyệt, ngẩng đầu nhìn bản hiệu mới làm “Thuận Hòa Đường Cố thị”, nét chữ trên biển vô cùng dứt khoát: “Mở, coi như không kiếm được tiền cũng mở…”

Linh Bảo và chưởng quỹ liếc nhìn nhau.

Chưởng quỹ nhún vai, ý nói một lần Cố Nương Tử điều chế thuốc là có thể chống đỡ tiệm thuốc một tháng, người ta có tiền không quan tâm, vậy thì cứ thử, dù sao ông nhận cũng không ít tiền công.

“Tiểu thư nói thế nào thì làm thế ấy.” Linh Bảo cười nói.

“Không những mở, mà phải mở thật lớn.” Ngón tay Cố Thập Bát nương gõ gõ mặt bàn, mày khẽ cau, nói.

“Mở lớn thế nào?” Chưởng quỹ lên tiếng hỏi, việc làm ăn bây giờ đã lỗ vốn, giờ lại mở lớn, đây chằng phải là có bao nhiêu tiền cũng không bù lỗ được hay sao?

Mặc dù tiểu nương tử này là đồ đệ của Lưu Công nhưng suy nghĩ vẫn là của tiểu cô nương, trong suy nghĩ của những dược sư này đã bị việc điều chế dược lấp đầy, nào còn đầu óc làm ăn, bằng không trên đời nhiều dược sư như vậy cũng không nghe có ai là người kinh doanh dược, đây chính là nghề nào cũng cần có sự chuyên tâm, điều chế dược không nhất định phải bán dược, buôn bán dược không nhất định phải điều chế dược.

Xem ra chính mình nên sớm tìm công việc khác để nuôi bản thân mới đúng, trong lòng chưởng quỹ âm thầm quyết định.

Cố Thập Bát Nương nói câu nói kia hình như cũng ngoài ý muốn, nàng trầm mặc một lúc, vẻ mặt dần dần kích động.

Đúng vậy, Thuận Hòa đường có thể tiếp tục mở, hơn nữa có thể mở thật lớn, giống như đời trước vậy.

Đời trước, mặc dù nàng hiểu biết không nhiều, nhưng Thuận Hòa Đường phát triển thế nào vẫn biết được đại khái.

“Lấy giấy bút tới.” Không thể kiềm chế được suy nghĩ vui mừng này, Cố Thập Bát Nương lập tức nói.

Linh Bảo vâng lời lấy giấy bút đến, Cố Thập Bát Nương vén áo viết lên giấy một nhóm tên.

Linh Bảo nghiêng đầu nhìn, một tên cũng không biết.

“Gọi A Tứ tới…” Nàng đứng lên nói, cái tên A Tứ này đã được gọi thông thạo thay thế hai chữ Linh Nguyên thường hay kêu nhầm lúc trước.


Trong lòng Linh Bảo có chút buồn bã, đời này nhất định ca ca không có cách nào hoàn thành tâm nguyện, ngay cả làm người sai vặt canh giữ cả đời bên cạnh tiểu thư cũng không thực hiện được.

Có lẽ đời này cơ hội gặp mặt cũng không có…

Linh Bảo cúi đầu che giấu sự chua xót trong lòng.

Cố Thập Bát Nương đã tỉ mỉ giao phó cho A Tứ: “… Giao cái này cho chưởng quỹ hương liệu làm, nói cho ông ấy biết, dùng tất cả tiền bạc cũng phải mời bằng đươc những người này đến kinh thành… Không đủ tiền dùng hương liệu bù vào…”

A Tứ nhất nhất đồng ý, trong miệng lầm bầm nhắc lại, chỉ sợ mình quên mất hoặc nhớ sai.

“Đi đi, đi đường cẩn thận.” Cố Thập Bát Nương ở bên cạnh nghe hắn nói lại không sai, gật đầu cười nói.

“Tiểu thư, lần này tiểu nhân có thể dẫn lão nương cùng đi không?” A Tứ cười hì hì nói.

“Dĩ nhiên có thể.” Cố Thập Bát Nương gật đầu đồng ý, nàng nhớ mẫu thân A Tứ thật ra cũng không có già: “Trong nhà đang cần ma ma giặt đồ, đưa bà đến giúp đỡ đi…”

A Tứ mừng rỡ, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.

“Còn nữa…” Cố Thập Bát Nương kêu A Tứ đang nhảy ba bước ra ngoài: “Mời mấy người ngươi quen thuộc đáng tin đến, tiệm thuốc của chúng ta cần người.”

Lần này A Tứ hoàn toàn vui mừng nhảy dựng lên, đây chính là công việc béo bở, không chỉ có thể dìu dắt bạn mình, còn có mặt mũi, lại có khả năng có lợi ích thực tế.

Đầu năm nay, tìm được công việc tốt cũng không dễ dàng, nhất là danh tiếng Cố Thập Bát Nương lớn, ít nhất có thể đảm bảo không thiếu tiền công lại có thể làm lâu dài.

Không biết chuyến này trở về có thể chuẩn vị vốn cưới vợ hay không, càng nghĩ càng vui, A Tứ hét một tiếng “tiểu thư người chờ xem” rồi chạy nhanh như làn khói không còn thấy bóng dáng.

Ở một bên chưởng quỹ hoàn toàn ngẩn người.

Cố Thập Bát Nương vẫn còn chưa xong, nàng cúi đầu viết đầy một trang giấy.

“Chưởng quỹ, ngươi đi tìm công tượng, ta muốn sửa chữa chỗ này một chút.” Nàng nói, nhìn chưởng quỹ đầu óc vẫn ở trên mây, lại tang thêm một câu: “Còn nữa, đến các tiệm thuốc khác đặt hàng các loại dược liệu, đảm bảo khi sửa xong phải có hàng ngay…”

“Tiểu thư…” Chưởng quỹ nuốt một ngụm nước miếng: “Chi phí này cũng không phải ít…”

“Không sao, tiêu nhiều cũng kiếm được nhiều.” Cố Thập Bát Nương sảng khoái nói.

Chưởng quỹ nuốt nước miếng, đúng rồi, vị chủ nhân này thiếu gì cũng không thiếu tiền, nếu như thật sự thiếu tiền, chỉ cần cái dấu tay trên khế ước, lập tức bó lớn bạc chảy qua, có thủ nghệ, có danh tiếng, làm cho những người tay trắng tạo dựng sự nghiệp, những thương nhân khác lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nhìn thấy, thật là đỏ mắt, cho nên nói, người so với người đáng chết, hàng so với hàng thì vứt đi.

“Được rồi tiểu thư, để ta đi.” Chưởng quỹ tuân lệnh, vui mừng đi ra ngoài.

“Muội đi trông tiệm, tiểu thư làm việc đi.” Linh Bảo nói.

Cố Thập Bát Nương gật đầu, mặc dù trong đầu có vô số ý tưởng đang cuộn trào nhưng nàng  không quên căn bản của mình là điều chế dược, lập tức hít sâu mấy hơi, bình phục tâm tình, đi đến phòng điều chế.

Đến khi từ phòng điều chế đi ra, trời cũng quá ngọ, Tào thị phái người đưa thức ăn tới, đã mang lên bàn.

“Các ngươi không cần chờ ta, cứ ăn cơm trước cũng được.” Nhìn chưởng quỹ và Linh Bảo vẫn còn đang bận rộn, Cố Thập Bát Nương lắc đầu cười nói.

“Như vậy sao được, chúng ta biêt tâm ý của tiểu thư nhưng quy củ cũng không thể rối loạn được.” Chưởng quỹ cười nói, đợi Cố Thập Bát Nương ngồi xuống, gắp đũa đầu tiên, lúc này ông mới cẩn thận ngồi xuống một góc băng ghế, chỉ chuyên tâm ăn món ăn trước mặt, vội vàng ăn xong liền ra tiền sảnh thay cho Linh Bảo.

Một tay Linh Bảo cầm diều đi vào.

“Ở đâu thế?” Cố Thập Bát Nương cười hỏi.

“Thật sự là kì quái…” Linh Bảo cau mày: “Muội thấy trên quầy, nghĩ là của khách nào đó để quên, nhưng hỏi chưởng quỹ, ông nói buổi sáng vốn không có khách đến…”

“A, chẳng lẽ từ bên ngoài bay vào?” Cố Thập Bát Nương cười nói, buông đũa xuống, đi tới bên này nhìn hai con diểu: “Không tệ, không tệ, mỹ nhân được vẽ thật tinh tế, bươm bướm cũng rất sống động…”

Nàng nói xong chợt dừng lại.

“Đúng vậy… Thật đẹp mắt…” Linh Bảo cũng suy nghĩ, không chú ý vẻ mặt của Cố Thập Bát Nương, nàng lật qua, thấy lạc khoản vui mừng nói: “Ai nha, tiểu thư, đây là đến từ Kiên Khang giống chúng ta…”

“Hả?” Cố Thập Bát Nương tiến lên, đưa tay nhận lấy con diều.

“Muội xem, diều này được mua ở Bảo Ứng phường…” Linh Bảo cười híp mắt, chỉ cho Cố Thập Bát Nương thấy: “Du xuân năm đó, ca ca mua cho muội ở chỗ này…”

Nói đến đây nàng cũng ngừng lại.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Cố Thập Bát Nương, tầm mắt Cố Thập Bát Nương vẫn dừng lại trên con diều.

“…Tiểu thư…” Giọng nói Linh Bảo chợt run rẩy, nàng nghĩ nên nói gì đó nhưng cảm thây giọng nói thật chua chát, bàn tay bất giác nắm chặt tay Cố Thập Bát Nương, cả người cũng hơi phát run.

Đây không phải là thật… Đây sẽ không phải là thật chứ?... Nàng nhất định là nằm mơ quá nhiều đến nỗi ban ngày cũng xuất hiện ảo giác.

“Hắn nói thiếu nợ ta một con diều…” Cố Thập Bát Nương nhỏ giọng, cầm diều mỹ nhân trên tay, lật lại mặt phải, mày liễu, mặt hoa đào, thân hình mỹ nhân như nước, quyến rũ cực kì.

Cả người Linh Bảo vô cùng chấn động.

Tiểu thư còn nhớ rõ chuyện này, nàng cũng đã quên.

“Ca ca thật sự có nói qua?” Nàng run giọng hỏi.