Dược Hương Trùng Sinh

Chương 117: Tri ân

Edit: nnttrang

“Sư phụ..”  Cố Thập Bát Nương bật thốt.

Lưu Công che miệng, cố kìm chế cơn ho khan, trợn mắt nhìn nàng.

“Lão bá.”  Cố Thập Bát Nương đổi giọng bước nhanh đến trước mặt hắn, “Người trở lại thật đúng lúc, để Bành tiên sinh bắt mạch cho người…”

Qua cơn ho han, Lưu Công hướng Cố Thập Bát Nương khoát tay.

“Chớ đùa ta, ta còn cần hắn bắt mạch..” Lưu Công nói, “Bài tập ta giao ngươi đã làm xong rồi à? Cả ngày rãnh rỗi quan tâm..”

“Bành tiên sinh là thần y..”  Cố Thập Bát Nương không để ý hắn nói sang chuyện khác, nói tiếp.

“Hoa Đà mới là..” Lưu Công thuận miệng nói, nhưng lời thốt ra một nửa chợt dừng lại, nhìn sắc mặt kiên trì của  Cố Thập Bát Nương, liền hắc hắc cười, “Ta nói nha đầu ngươi, bệnh của ta chính ta tự mình biết..Như vậy đi, ngươi làm thuốc viên tan đờm đến đây.”

“Ăn cái này là được?”  Cố Thập Bát Nương đối với y lí cũng không hiểu biết lắm, hồ nghi hỏi.

“Ừm.” Lưu Công gật đầu, giục nàng đi nhanh.

Cố Thập Bát Nương đáp dạ, bỗng xoay người lại.

“Đúng rồi, mồng một đầu tháng bảy người không có việc đi ra ngoài đúng không?” Nàng hỏi.

“Có việc gì?” Lưu Công vuốt ngực một cái, hỏi.

“Có chuyện vui, ta mở tiệc ở Bạch Hạc lâu, muốn mời người đến cùng tham dự..”  Cố Thập Bát Nương cười nói.

“Chuyện vui gì? Ca ca ngươi đậu Tiến sĩ?” Lưu Công tò mò nói, một mặt lại lắc đầu, “Không đúng, còn chưa có thi đâu.. Nếu không phải thì nha đầu ngươi định làm gì người ta à?”

Cố Thập Bát Nương chỉ cười, nói hắn nhất định phải đến.

“Được rồi, ăn không ngồi rồi, ta còn có thể không đi..” Lưu Công hắc hắc nói.

Cố Thập Bát Nương lúc này mới cười xoay người đi, cước bộ nhẹ nhàng.

Nha đầu này rất ít cười, nếu là cười cũng chỉ là giả trang, Lưu Công xoa mái tóc tán loạn, như có điều suy nghĩ nhìn người thiếu nữ đang lựa dược liệu vào phòng bào chế, mặc dù thời gian ở cùng nàng không dài, nhưng hắn biết rõ thời điểm đáng giá để nha đầu này nở nụ cười thật lòng không nhiều lắm.

Nha đầu này… Lưu Công  thở dài, xoay người bước vào trong.

Cùng lúc đó, tất cả tiệm thuốc ở Kiến Khang và cả kinh đô đều nhận được thiếp mời của  Cố Thập Bát Nương, bất kể lớn bé, việc này khiến cho nhiều người giật mình, cũng rất lo lắng, nhất là mọi người đã từng tham dự sự kiện thuốc tại Bảo Hòa đường.

Sau sự kiện kia, Bảo Hòa đường thối lui khỏi dược giới ở Kiến Khang, những địa phương khác buôn bán cũng bị tổn thất ớn, hơn nữa một tên dược sư gọi là Đổng lão gia, cũng không biết vì sao? Mai danh ẩn tích, đây hết thảy cùng vị Cố nương tử không khỏi liên quan.

Trên thiệp cũng không viết gì, mọi người hỏi thăm nhau, cũng không hỏi ra đầu mối gì, chỉ đành thấp thỏm chờ đợi mồng một tháng bảy đến.

Một trận mưa đêm qua đi, vạn vật rơi vào tĩnh lặng, Tào tị bưng một chén canh đến trước cửa phòng  Cố Thập Bát Nương d.đ.l3quYDon, thấy trong phòng vẫn có ánh đèn trước sau như một, bên cửa sổ thấp thoáng hình bóng một thân hình nhỏ bé gầy yếu.

“Thập Bát Nương..” Tào thị đẩy cửa đi vào.

“Nương, sao người còn chưa ngủ?”  Cố Thập Bát Nương vội đứng dậy cười nói, một mặt đưa hai tay nhận chén canh.

Tào thị nhìn khuôn mặt đơn bạc của nữ nhi, chạm vào đôi tay thô ráp của nàng, nội tâm ngũ vị tạp trần.

“Thập bát nương, ngươi nghĩ xong?” Bà thở dài nói.

Cố Thập Bát Nương cười một tiếng, bưng chén canh đặt lên môi uống một hơi.

Thấy nữ nhi chỉ cười không nói, với trước kia quả thật khác nhau một trời một vực, không giống trước đây cũng không giống các thiếu nữ cùng tuổi, trong cơ thể này thật sự là một linh hồn 20 tuổi..

Linh hồn mất đi mẫu thân và ca ca, đơn độc sống mười năm, trải qua sinh li tử biệt, linh hồn này đã đủ kiên cường sáng suốt.

Thấy việc con mình làm rất tự hào với mọi người, là một chuyện cao hứng, nhưng nhớ đến thay đổi này từ đâu mà có, Tào thị lại cảm thấy tâm đau như bị kim đâm.

Nếu như trượng phu còn sống, nếu như gia thế không tàn héo, có lẽ nữ nhi cũng sẽ không lựa chọn những quyết định này?

Nước mắt Tào thị thay nhau rơi xuống.

“Nương, có việc gì khó nói sao?” Cố Thập Bát Nương hỏi.

“Ta là cao hứng..” Tào thị lau nước mắt, cố giấu đi sự chua xót,, vuốt những sợi tóc đen nhánh như mặt nước đang thả xuống trước mặt nữ nhi, dưới ánh đèn, nữ nhi mắt ngọc mày ngài, không tính là sặc sỡ lóa mắt, nhưng thanh tú động lòng người…

“Nương, ta muốn nói, là thân phận sĩ tộc, muốn tìm nhà chồng tốt phải có nhân duyên tốt, hạnh phúc không thật sự được định ra như vậy.” đối với tâm sự của Tào thị,  Cố Thập Bát Nương rõ như lòng bàn tay, nàng nói. “Huống chi, cái gì gọi là nhân duyên tốt? Chẳng lẽ phải gả cho nhà quyền thế phú quý mới là hảo nhân duyên sao?”

Vừa nói vừa tự giễu cười một tiếng: “Nói như vậy, ta cũng coi như là người hạnh phúc…”

Tào thị rơi lệ, thương tiếc vuốt đôi tay của nàng, một đời kia thân phận sĩ tộc không mang đến cho nàng bất kì lợi ích nào, chỉ mang đến bi thương cừu hận khắc cốt ghi tâm.

“Nương.”  Cố Thập Bát Nương chần chừ một lát, hỏi, “Người có cảm thấy có nữ nhi như ta rất mất mặt…”

Lời nàng còn chưa dứt, đã bị Tào thị che miệng.

“Nương nhất định có phúc khí khổ tu mấy đời, mới có một nữ nhi như ngươi.” Tào thị dịu dàng nói.

Cố Thập Bát Nương cười một tiếng, nỗi lo lắng giấu dưới đáy lòng chợt tan đi.

“Đây là tin ca ca ngươi vừa gửi về..” Tào thị lấy ra một tờ giấy mỏng.

“Lại gửi thư về?”  Cố Thập Bát Nương cả kinh, mấy ngày trước mới nhận được thư, nay lại gửi về, chẳng lẽ có việc gì?

“Thập Bát Nương…Là ta cho người báo với ca ca ngươi..” Tào thị nói, “Đây là đại hỷ sự của ngươi, cũng là đại hỷ sự nhà chúng ta, bỏ lỡ, ca ca ngươi chắn chắn tiếc lắm đấy..”

Cố Thập Bát Nương hơi ngẩn ra, bởi vì sợ ảnh hưởng đến tâm trạng Cố Hải, nàng cũng chưa nói cho hắn biết việc này d.Đ.l3.Q.Đ, trong tiềm thức cũng không phải là sợ hắn phản đối.

Nương mặc dù nói như vậy, nhưng  Cố Thập Bát Nương hiểu, bà nhất định sợ nhi tử phản đối nên viết thư thuyết phục.

Ca ca sẽ nói thế nào?  Cố Thập Bát Nương cảm thấy tờ giấy mỏng trên tay có chút nặng nề, hành vi của mình thật có chút khác người..Nhưng mà không thể không làm.

Nàng hít sâu một hơi, mở tờ giấy mỏng ra, đây không phải là lá thư nghiêm chỉnh, nhìn giống như là bản nháp để luyện chữ.

Tờ giấy mỏng hé ra, bên trên chỉ có hai dòng chữ hàn huyên một chút.

“Tâm đầu cảm ân huyết, nhất tích nhiễm thiên địa.”(mị không hiểu lắm nên giữ nguyên bản hán việt)

Cố Thập Bát Nương chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, một giọt lệ rơi xuống.

Mồng một tháng bảy, bầu trời trong xanh,  Cố Thập Bát Nương đỡ Lưu Công xuống xe, Lưu Công mặt mũi không được tự nhiên.

“Tới đây ăn cơm, còn phải thay quần áo.” Hắn lầm bầm trong miệng, nhăn mặt, trên người mặc một bộ quần áo mùa hè mới, tay thỉnh thoảng còn giật giật vài cái.


“Bao bố của ta đâu…” Hắn vội vàng quay đầu lại tìm.

“Ở chỗ này đây..” Bành Nhất Châm cười ha ha, cung kính đem bao tố đưa đến.

Lưu Công bắt được, lúc này mới cảm thấy an lòng mấy phần, hừ một tiếng, tự mình sải bước đi vào trong.

Trong đại sảnh đã ngồi đầy người, lễ hộp ở Bạch Hạc Lâu để chật kín cả cửa, thấy họ đi vào, tất cả mọi người rối rít đứng dậy vấn an.

“Ngươi là kẻ bịp bợp mất mặt” Lưu Công hiển nhiên không ngờ tiệc lớn như vậy, nhất thời tối mặt, giơ tay hướng  Cố Thập Bát Nương, “Đã nói bao nhiêu lần, dược sư chúng ta chính là làm thuốc, không theo người giao thiệp này nọ..”

Vừa nói mặt hận không thể rèn sắt thành thép, làm phiền nhiều người, hạ thấp giọng nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi nha đầu này, ngốc muốn chết, không chừng lúc nào bị người lừa cuỗm hết tiền của ngươi..”

Nghe hắn chỉ trích không chút khách khí,  Cố Thập Bát Nương chỉ cười.

“Sư phụ, người đối với ta thật tốt.” Nàng đột nhiên ngắt lời Lưu Công đang thao thao bất tuyệt.

Thâm âm mang theo giọng mũi, như từ đáy lòng dâng lên.

Lưu Công không khỏi ngẩng lên, một tia ấm áp chợt từ trong đáy lòng khô quạnh dâng lên.

Nha đầu này tuy không thông minh hơn người, nhưng biết đối nhân xử thế rất sắc bén, có thể từ trong lời nói của người khác mà nhìn ra tâm ý của họ, nói một phát trúng tim đen.

Nhiều lời hơn nữa cũng chê không hết chỗ, Lưu Công quay đầu thở dài.

“Cố nương từ, Cố nương tử..” Tín Triều Lăng ngồi ở vị trí bên trái nhìn thấy  Cố Thập Bát Nương đến, nhanh chóng giơ tay chào hỏi.

Cố Thập Bát Nương thấy được, hướng hắn cười một tiếng, ánh mắt lại rơi vào Tín Triều Dương đang ngồi uống trà, gật đầu một cái.

Tín Triều Dương đặt chén trà, hai tay chấp lại hướng nàng làm dấu chúc mừng.

Cố Thập Bát Nương cười một tiếng, ném lại cho hắn một ánh mắt ý ngươi thật thông minh.

Tín Triều Dương lần nữa chắp tay, làm ra vẻ khiêm tốn.

“Ca, ngươi đây là ý gì?” Tín Triều Lăng không hiểu hỏi, một mặt học dấu tay Tín Triều Dương, hướng nhìn  Cố Thập Bát Nương đã đi xa, nụ cười trên môi không tản đi, “Cái này, thế nào lại khiến Cố nương tử vui vẻ như vậy?”

Trong lòng ra chủ ý, phải nhớ kĩ, lấy lòng thần tài gia.

Tín Triều Dương cười không đáp, “Ngồi xuống, chớ hồ nháo, một lát ngươi sẽ biết.”

Thấy  Cố Thập Bát Nương dẫn mình lên một vị trí cao nhất ngay chính giữa, Lưu Công hừ một tiếng.

“Đừng mơ tưởng khiến ta ngồi ở đó.” Hắn vung tay áo, liền ngồi xuống một bên.

Chỗ này là của đám người Hoàng hội trưởng, thấy hắn ngồi xuống, lập tức tránh ra nhường ghế,  Cố Thập Bát Nương cũng không cưỡng cầu, mặc hắn ngồi xuống.

Cố Thập Bát Nương nhìn xung quanh đại sảnh một lượt, thật ra thì nàng cũng không biết mình phát ra bao nhiêu thiếp mời, cũng không biết là ai có tham dự ai không D.đ4n,L3quDon, nhưng tràng diện này như vậy cũng là đủ rồi.

“Đa tạ chư vị đã tiếp nhận lời mời đến đây.” Nàng nhìn bốn phía, hắng giọng nói, một mặt hơi thi lễ.

Đại sảnh vang lên âm thanh hoàn lễ.

“Hôm nay mời mọi người đến đây, là chứng kiến một việc trọng đại.” Sau khi tiếng hỗn loạn lắng đi,  Cố Thập Bát Nương nói tiếp.

Người trong đại sảnh ghé đầu lắng tai, không biết là việc quan trọng gì.

Cố nương tử ca ca trúng Giải Nguyên, cái này đã ăn mừng rồi? Chẳng lẽ tiểu nương tử này lập gia đình?

Vậy cũng được tính là đại sự, bất quá cũng không cần phô trương như vậy nha?

Nhìn trận cảnh này, trong lòng Lưu Công hơi giật mình, ý niệm đã bị ném ra chợt xông lên, nhất thời lòng bàn tay có ít mồ hôi chảy ra.

“Thế nào còn không mang thức ăn lên.” Hắn nhấc đũa lên, thấp giọng nói thầm một câu, dường như là vậy mới có thể hóa giải cảm xúc đang dâng lên.

“Đến đây.”  Cố Thập Bát Nương giơ tay lên.

Nhưng không có thức ăn lên, mà một nhóm sai vặt tay cầm lư hương nối đuôi nhau mà lên, đặt phía trước sảnh.

Hai bài vị, một Thần Nông, một Kỳ Bá(là chuyên gia về châm cứu),  đây tổ sư dược giới bọn hắn.

Người không thấy rõ rối rít đứng lên, hỏi người hàng trước, truyền tai nhau rất nhanh, trong đại sảnh vang lên tiếng ồn ào.

Đến lúc này mọi người trên căn bản đã đoán được.

“Thập Bát Nương ta nhờ công ơn Lưu Công chỉ điểm, nhưng tư chất đần độn, vẫn không dám xưng sư, hôm nay, ngay trước đồng nghiệp dược giới Kiến Khang, Thập Bát Nương ở chỗ này làm đại lễ bái sư, nhận làm học trò..”Cố Thập Bát Nương nói xong, cúi người xuống trước mặt Lưu Công thi lễ, “Mong rằng sư phụ không chê đệ tử đần độn, chấp nhận cho đệ tử nhập môn.”

Mặc dù đoán được, nhưng nghe nàng chính miệng nói ra, mọi người khó nén được khiếp sợ.

Cố Thập Bát Nương không phải đồ đệ Lưu Công, mọi người cũng đã biết, bọn họ đều biết chuyện là hai người bọn họ tình cờ biết nhau,  Cố Thập Bát Nương vì nhà nghèo phải cầu sinh mua thuốc, được Lưu Công chỉ điể, không hơn. Cố gia vốn là nhà quan lại,  Cố Thập Bát Nương vì bần khốn mà xuất đầu lộ diện kiếm sống, nhưng nàng như cũ vẫn là thân tiểu thư quan gia, huống chi hôm nay ca ca còn là trung học nhất nhì giải nguyên, một cước chính là bước vào sĩ đồ d.DL3qU9Đ0n, lúc đó  Cố Thập Bát Nương không bán thuốc cũng sinh kế không lo.

Không nghĩ tới nàng không những không tôn trọng quy tắc khuê các, ngược lại còn muốn làm đại lễ bái sư.

Nếu như nói chỉ điểm một phần cũng không có gì quá, nhưng nếu là lạy tổ bái sư, trải qua đại lễ bái sư, vậy có nghĩa là thoát khỏi viên chứa, bước vào nhóm thợ thủ công. Nếu đã là thợ thủ công, thì cả đời này cũng không thể vứt bỏ thủ nghệ tổ sư gia đã truyền xuống,  kiếm được bao nhiêu tiền không liên quan, đối với một cô nương mà nói, ý nghĩa chính là vĩnh viễn gắn với nghề thủ công, còn phải truyền đạt cho đồ đệ, để không bị người truyền thừa trách phạt.

Tập tục thời đại này, chỉ có gia đình nghèo khổ mới cho phép nữ tử xuất đầu lộ diện, sợ rằng không có người quyền thế nào cho phép nữ nhi của mình làm những việc như vậy.

Sĩ nông công thương, cấp bậc sâm nghiêm, đây chính là như vậy.

Trong sảnh an tĩnh lại, tất cả tầm mắt đều hướng về  Cố Thập Bát Nương, khiếp sợ không thể tin.

Lưu Công nhìn  Cố Thập Bát Nương đang thấp gối thi lễ, thần sắc biến ảo không ngừng, tay hắn không tự chủ nắm chặt đôi đũa.

“Thập Bát Nương, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?” Tựa hồ qua hồi lâu, hắn trầm giọng nói.

‘Ta tự nhiên biết.”  Cố Thập Bát Nương cười một tiếng, “Ta cũng chuẩn bị thật lâu.”

Lưu Công nhìn nàng, thở dài một tiếng.

“Nha đầu, ta biết tâm ý của ngươi, ta xin nhận tấm lòng.” Hắn nói, một mặt giơ tay lên, ý bảo  Cố Thập Bát Nương đứng dậy.

Cố Thập Bát Nương không đứng dậy theo hắn, ngược lại vén áo quỳ xuống.

“Không, tâm ý của người so với ta còn nhiều hơn, nếu như không báo đáp, không đáng sống tiếp.”Nàng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.

Không có Lưu Công, nàng sẽ không đi được đến bước đường này, thời khắc từng bước hoảng sợ, nếu như không có cơ duyên này, chỉ sợ các nàng đã sớm bước vào quỹ đạo cũ của vận mệnh.

Không có Lưu Công, cả nhà bọn họ lúc này đã từ giã trần thế trở về với bụi đất, ơn tựa thái sơn, mọi người đều biết danh phận sư đồ là tình huống quan trọng đối với người thụ nghiệp, nàng như thế nào thản nhiên hưởng thụ?

Ban đầu nói bái sư, bởi vì mình mưu mẹo để cho Lưu Công khó khăn, cho nên hắn mới tận tâm chỉ điểm, cùng với lúc hiện thân làm chứng cho lúc bị chất vấn, nói vậy hắn chính xác coi nàng làm đồ đệ mà tận tình chỉ dạy, nhưng vì cố kỵ xuất thân của nàng, không đành lòng khiến nàng từ hàng sĩ vào hàng thương nên không nói.


Nàng  Cố Thập Bát Nương chi thù nhỏ cũng phải trả, ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải báo, huống chi đại ân ngập trời như vậy.

“Có lẽ với ngài chỉ là cái nhấc tay vô ý, nhưng đối với Thập Bát Nương mà nói, không khác nào thần phật cứu ta sống lại lần hai, tri ân bất báo, vong vi sinh linh.”  Cố Thập Bát Nương nhìn hắn nói.

“Thập Bát Nương không có gì hơn, thiên tư đần độn, xin được nhập môn, không phải vì cầu xin sư phụ thụ nghiệp, mà muốn làm tròn trách nhiệm đệ tử…Ta  Cố Thập Bát Nương..đời..từng ân cừu không phân biệt được, có mắt không tròng.. May mắn trời phù hộ kì ngộ này, nếu như không thể khoái ý ân cừu(*), thiên lí bất dung.”

(*)có oán báo oán, có ân báo ân.

Nàng dập đầu lạy, mấy câu cuối cùng nói mơ hồ không rõ, Lưu Công cũng không chú ý nghe được nữa.

Mệnh gì? Kỳ ngộ? Chính là gặp gỡ mình sao?

Nhớ tới đã gặp tiểu cô nương này thế nào, khóe miệng Lưu Công không khỏi hiện lên nụ cười, đích xác rất kỳ lạ.

“Ngươi…Thật không có sư phụ khác?” Hắn không nhịn được hỏi.

Sư môn không thể vào hai lần, nếu như đã bái sư, nếu như không có sự đồng ý của sư phụ, tuyệt đối không thể lạy người khác nữa.

Xem ra cái nghi vấn này vẫn còn trong lòng Lưu Công,  Cố Thập Bát Nương không nhịn được cười, trịnh trọng gật đầu.

“Ngươi thật là nghĩ kĩ rồi?Thập Bát Nương.” Lưu Công nhìn nàng, thở dài, “Vào giới chúng ta, cũng sẽ không được nở mày nở mặt nữa, lão nhi ta năm nay đã tám mươi tám tuổi, Thập Bát Nương, đường tương lại của ngươi còn rất dài.”

Có lẽ có thể kiếm rất nhiều tiền, có lẽ sẽ được nhiều hâm mộ, nhưng cấp bậc sâm ngâm, thân nữ tử, tiền đồ sau này có thể sẽ như sông trôi đi.

“Sư phụ, Thập Bát Nương là loại người ham danh lợi đó sao.”  Cố Thập Bát Nương nhẹ cười một tiếng.

Không tệ, thân phận đồ đệ Lưu Công, là kỳ ngộ cũng là thử thách, khi ở trên đỉnh núi cao mọi người nghĩ rằng có thể nhìn cảnh đẹp, nhưng sương núi lại không cho phép chính là như vậy.

Những thứ này đều không nằm trong suy nghĩ của nàng D.đ4n.l3.qu9.đ0n, nàng phải làm việc này, bởi vì việc này đáng giá hơn hết thảy.

Thợ thủ công thì thế nào? Hôm nay cho dù  Cố Thập Bát Nương biến thành tên ăn mày, nàng tin tưởng nàng cũng có thể sống tốt, ta có thể làm tất cả từ đôi tay ta, chỉ cần có lòng tin như vậy, bất kể đối mặt với hoàn cảnh nào, đều có thể vững vàng không ngã.

“Kính xin sư phụ không chê bai đệ tử đần độn.” Nàng lại khấu đầu một lần nữa.

Lưu Công nhìn nàng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn không nhìn ra vui buồn.

“Hảo.” Hắn đứng lên, cất bước đến vị trí chính giữa, hất nhẹ áo lên, ngồi xuống.

Tới lúc này không khí trong đại sảnh thật sôi trào.

Cố Thập Bát Nương đứng dậy đi chậm qua theo, trịnh trọng quỳ xuống.

“Hỡi sư tổ, nay Cố Thị Tương ở Kiến Khang, bái làm môn hạ Lưu Bất Tài, thụ nghiệp học thuốc, từ nay về sau, đối với thầy như cha, phải biết cung kính. Người được dạy bảo, khắc ghi trọn đời. Viết ra bản tâm, tuyệt không đổi ý. Nói suông không bằng giấy chữ cẩn trọng, trân trọng tuyên bố.”

Người đọc thiếp bái sư chính là vị y sĩ tại phủ nha Kiến Khang được  Cố Thập Bát Nương mời đến, lão giả đầu đầy tóc trắng tinh thần kích động, cầm thiếp bái sư trong tay không ngừng run run.

Đây được coi là đại sự trong dược giới, cũng là chuyện là xưa nay chưa từng có, từ xưa đến nay người ta thường hướng tới chỗ cao, dĩ nhiên không ít nhà thi sĩ cho con em theo học kỹ nghệ(ý là mấy môn kỹ thuật nha), hoặc kinh doanh hay hành y, nhưng đại đa số đều là nam tử, thật đúng là không có nữ tử nào dám làm việc này.

Lúc còn sống có thể chứng kiến chuyện lớn như vậy, lão giả kích động không thôi.

Tuyên bố xong,  Cố Thập Bát Nương lễ bái ba lượt, rồi kí tên đóng thủ ấn vào bái thiếp, gã sai vặt dâng trà lên,  Cố Thập Bát Nương thổi một lượt, Lưu Công nhận lấy.

Cả sảnh đường mọi người vẻ mặt khác nhau theo dõi,  Cố Thập Bát Nương nghiêm túc, Lưu Công chỉ cảm thấy hốc mắt khô héo bao nhiêu năm chợt nóng lên.

Hắn làm sao lại không muốn thu cái đồ đệ, một thân tuyệt kỹ ai lại không muốn tài nghệ mình được truyền thừa?

Hắn đời này không có lúc nào là không tìm kiếm một đồ đệ để truyền thừa tài nghệ, sử dụng mọi thủ đoạn khảo sát, cuối cùng đều là công dã tràng, thiếu chút nữa bỏ mạng..

Từ đó về sau hắn nản lòng thoái chí mai danh ẩn tích không phí thời gian tìm đồ đệ nữa, hắn cho rằng thủ nghệ Lưu gia đến lứa của hắn liền dừng lạ, tiểu cô nương này lúc mới gặp gỡ để cho hắn vui mừng, để hắn khó hiểu rồi từ biệt, đến lúc hắn hiểu rõ lại rất thất vọng, nhưng lúc thất vọng lại vui mừng.

Nàng bị tai tiếng bủa vây, lại nghèo túng thiếu tiền, lại có thể không bị hấp dẫn dụ dỗ, cũng không sợ uy hiếp, làm việc trấn định, nói thông minh xảo trá, rồi lại thản nhiên phủi sạch, nói hiền lành lương thiện, rồi lại sẵng giọng hận tuyệt.

Vốn là vì thực hiện lời hứa cho nên mới đem sách tặng nàng, nhưng đứng ở Bảo Hòa đường thấy tình cảnh như vậy, hắn động tâm, có thể đem tài nghệ truyền thụ cho người này, dù không có danh sư đồ, có gì phải sợ?

Hắn thật không nghĩ đến, tiểu cô nương này sẽ bái sư thật, còn làm lễ bái sư trịnh trọng như vậy, chiêu cáo thiên hạ bái sư.

Hắn giơ chén trà lên uống cạn, che giấu giọt lệ dang muốn rơi xuống.

Cố Thập Bát Nương khấu đầu ba lượt.

“Lạy tổ sư gia, dâng hương.” Y sĩ cất cao giọng.

Để Lưu Công hướng dẫn  Cố Thập Bát Nương dâng hương thi lễ trước bài vị tổ sư Thần Nông và Kỳ Bá, nghi lễ bái sư liền kết thúc.

“Thập Bát Nương.” Lưu Công đưa tay ngăn mọi người ùa ra, nhìn về phía  Cố Thập Bát Nương “Lấy sách đến.”

Cố Thập Bát Nương sửng sốt, phản ứng kịp chợt nhận ra hắn nói chính là cuốn Lưu Công mười bảy pháp bào chế, lập tức không dám chậm trễ, lập tức để cho gã sai vặt phi ngựa lấy đến.

Thấy gã sai vặt cầm quyển sách trên tay đi vào, những người khác không sao, nhưng ánh mắt Hoàng Hội trưởng không khỏi híp một cái.

Hắn không khỏi thở dài quả nhiên đúng là quyển sách này, ban đầu Đổng lão gia đã đoán đúng, nhưng không đoán được kết cục, không nghĩ đến cục diện bọn họ thiết kế tốt như vậy lại không có tác dụng với tiểu cô nương này.

Bất quá, cũng thật may là không có tác dụng, bằng không, hắn hiện tại chỉ sợ thảm hại giống Bảo Hòa đường.

Trong lúc đang suy nghĩ, Lưu Công đã nhận lấy sách.

“Thập Bát Nương, sách này ngươi đã thuộc lòng?” Hắn hỏi.

Đọc làu làu,  Cố Thập Bát Nương gật đầu.

“Lấy chậu than đến.” Hắn nói

Mọi người không biết dụng ý của hắn, chỉ cho rằng đây là nghi thức bái sư đặc biệt của Lưu gia, sau khi chậu than được mang đến, Lưu Công giơ tay lên ném quyển sách vào, sách lập tức bị ngọn lửa nuốt hết.

Trong đại sảnh một trận kinh hô còn có người hét lên, đây là bản tuyệt thế độc quyền là bí mật bất truyền a.

“Sau khi ngươi xuất sư, tự mình viết một cuốn, sau này thu đồ đệ, sẽ phải hủy đi, phương pháp Lưu Công, đi cùng sách, lại thoát sách mà đi, ngươi hiểu không?” Lưu Công nhìn  Cố Thập Bát Nương, trầm giọng nói. (ta không hiểu TT.TT “Đắc chi dữ thư, hựu thoát chi dữ thư”)

Lưu Công phương pháp nguyên lai là truyền xuống như vậy,  Cố Thập Bát Nương không khỏi cắn chặt môi dưới, từ một khắc kia, tài nghệ Lưu Công hoặc thành hay bại liền tùy thuộc trên một người, là áp lực cũng là động lực.

“Đệ tử hiểu.”  Cố Thập Bát Nương khấu đầu nói.

Trên mặt Lưu Công mới hiện lên tia vui mừng, cả người dường như có chút mệt mỏi, giơ tay lên ý bảo nàng đứng dậy.

Nghi thức bái sư chính thức kết thúc, trong đại sảnh vang lên tiếng chúc mừng, tất cả mọi người vẻ mặt tươi cười.

“Thiếu gia” chưởng quỹ Đại Hưu Sinh hay tin kinh động luống cuống, lôi kéo ống tay áo Tín Triều Dương, “Thiếu gia, chúng ta..chúng ta…một năm.”

Một năm, Lưu Công đồ chế thuốc, chính xác thân phận đệ tử Lưu công chế thuốc, một năm chuyên hưởng.

Tầm mắt Tín Triều Dương vẫn rơi ở giữa sân, với sự tiết chế của hắn, cũng khó nén nổi một tia chấn động trên mặt.

Đây là trời cao giúp Đại Hữu Sinh chúng ta là trời cao giúp Tín Triều Dương ta.

“Cái gì?  Cố Thập Bát Nương bái sư gia nhập thợ thủ công kinh doanh?” 

Tin tức rất nhanh truyền đến Cố gia, một đám nữ tử trong đó có Cố Lạc Nhi khiếp sợ trợn tròn mắt, tay chân đứng hình thật lâu.

“Điên rồi..” Cố Tịch Nhi che mặt kinh ngạc.

Phải nói trước kia nàng bái sư đi làm thợ thủ công, các nàng cũng không kinh ngạc như vậy, dù sao gia cảnh khốn khó không cách nào mà sống, nhưng hôm nay không giống vậy, Cố Hải đạt Giải Nguyên, mà bọn họ có hiệu thuốc, có cửa hàng hương liệu, nhưng vì sao tiền đồ vô lượng ăn uống không lo, tự nhiên lúc này lại bái sư học đồ làm gì?

Trừ điên rồi, cũng không cách nào giải thích.

Đúng là một nữ tử điên cuồng, mọi người hai mặt nhìn nhau, thấy được vẻ sợ hãi trong mắt đối phương.

Mà Thẩm Tam phu nhân đang muốn ra cửa đi gặp mặt mấy vị quý phụ, khiếp sợ ngã lên ghế.

“Cá này tiểu tiện phụ thật là…tiện phụ” Bà ta nặng nề mắng.

Từ một nữ nhi thế gia đi làm thợ thủ công, cần bao nhiêu dũng khí, hoặc nói là, bao nhiêu ngu đần.

Xem ra nữ tử này chính xác không định kết thân cùng nhà bọn họ, cũng không có ý định tìm một người trong sạch môn đăng hộ đối.

Chẳng lẽ chỉ vì trốn tránh hôn ước cùng Thẩm gia bọn họ?

“Nha đầu Cố gia này, rốt cục là hạng người gì, nàng điên rồi phải không?” Thẩm Tam phu nhân tự lẩm bẩm.

“Phu nhân, chúng ta còn đi ra ngoài không?’ Một phụ nhân theo hầu cẩn thận hỏi.

Bà đang muốn đi gặp mấy quý phụ nói một chút chuyện nha đầu này, hơn nữa muốn nói chống lại hai nhi tử nhi nữ của Tào thị, không nghĩ đến truyền đến tin này của  Cố Thập Bát Nương.

“Không, không cần đi nữa.” Bà khoát tay, mang theo vài phần mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi.

Lời tác giả: Số chữ càng nhiều càng nhiều điểm, hiện tại mới viết xong, thứ bảy chủ nhật xét, không biết cập nhật bao lâu, mọi người chớ chờ.