Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 25: Không bằng để xuống

Khi Hạ Tu nói ra chân tướng, nghe như là không có việc gì lớn, nhưng đối với tôi mà nói, chính xác là rất đả kích. Việc đó đã hoàn toàn phá vỡ những gì tôi biết về chuyện của cha mẹ lúc trước.

Hạ Tu nói: vào năm tôi được mười một tuổi cha bắt đầu tập tành học đánh cờ bạc. Nhà tôi vốn đã không phải dư dả gì, vậy mà tất cả của cải để dành đều bị cha tiêu hết không còn gì. Từ tình cảm cá nhân, cha của Hạ Tu đã không ít lần trả nợ dùm cha tôi. Nhưng cha vẫn đi đánh bạc, thua tiền thì lại đòi mẹ tôi, nếu mẹ tôi không đưa thì họ lại cãi nhau, sau này cha tôi còn bắt đầu đánh mẹ.

Hạ Tu nói: khi mẹ tôi ở trong lúc khó khăn nhất, cha anh ấy đã ở bên cạnh giúp đỡ và chăm sóc. Sau này bởi vì cha tôi không thể nào bỏ được cờ bạc, hơn nữa mỗi khi thua bạc thì lại về nhà gây chuyện và đánh mẹ, vì vậy mẹ tôi hết hy vọng, cuối cùng quyết định rời khỏi cha tôi.

Hạ Tu nói: khi đó mẹ tôi muốn dẫn tôi đi cùng, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin cha tôi, nhưng cha tôi lại nói, nếu như mà mẹ tôi mang tôi đi thì ông sẽ liền dẫn tôi đi tử tự cùng chết.

Hạ Tu nói: "Phẩm phẩm, cha em sau khi rơi vào cờ bạc thì như bị quỷ ám mất hết tính người. Ông ta không để cho em đi, là bởi vì ông ta đã mất việc, mỗi tháng ông ấy lấy em ra để uy hiếp mẹ em lấy tiền nuôi ông ta. Mẹ em rất kiên cường, chưa bao giờ lấy của cha anh một đồng nào, một mình tự chịu đựng khổ cưc một thời gian dài. Sau này cha em bị ung thư phổi, ông ấy bị bệnh hoàn toàn là do ông ấy tạo thành, cả ngày chỉ lo đánh bạc, không ăn cơm không uống nước không ngủ cũng không nghỉ ngơi. Đừng nói cha em căn bản là thư sinh, cho dù có là người vạm vỡ khỏe mạnh cũng sẽ đổ bệnh. Từ khi cha em nằm viện đến lúc qua đời, tất cả tiền viện phí đều là của cha anh. Anh lúc ấy thật sự không hiểu, tại sao mẹ em tái hôn gả cho cha anh rồi mà cha anh còn phải lo cho chồng trước của dì ấy. Em biết không, bởi vì mẹ em tái hôn với cha anh mà cha em đã không ít lần đến nhà anh làm ầm ĩ, lúc ấy anh cực kỳ chán ghét cha em. Cho nên lúc em mới đến nhà anh thì bất kể là em hay mẹ em anh đều không thích đối mặt. Về sau khi anh đi nước ngoài, cha mới nói cho anh biết tiền chữa bệnh, hậu sự cho cha em là mẹ em mượn của cha, vì thế những năm sau dì ấy vẫn từ từ trả lại, cha anh nói đều là người một nhà cần gì phân biệt rõ ràng như vậy, nhưng mẹ em nói, dì ấy cùng em với chúng tôi mới là người một nhà, mà cha em thì không phải, cho nên tiền này nhất định phải trả lại. Mẹ em nhất định không chịu thiếu Hạ gia chúng anh một phân tiền. Phẩm Phẩm, mẹ em không muốn cho em biết người cha mà em tôn sùng từ nhỏ đến cuối cùng vì tiền mà bỏ cả tôn nghiêm của người đàn ông, thậm chí còn có thể nhẫn tâm lợi dụng con gái của mình để uy hiếp mẹ em. Phẩm Phẩm, anh không có nói quá mọi chuyện lên, nhưng anh phải nói cho em biết, mẹ em là một người vợ trọn tình trọn nghĩa, là một người mẹ thương con hết mình!"

Chuyện lớn như vậy mà Hạ Tu nói như không có gì, anh ấy thật sự rất rất rất tốt!.

Tôi lại khóc sụt sùi. Tôi nói với Hạ Tu: "Anh, anh nói xem làm sao mà chuyện tình tuyệt hảo như vậy lại có thể phát sinh trên người em? Chuyện này có thể viết thành tiểu thuyết đó chứ, làm sao mà em có thể chịu nổi đây!"

Hạ Tu nhìn thấy mấy giọt nước mắt trên mặt tôi, không nhịn được lại "xuy" một tiếng nói với tôi: "Nhậm Phẩm, nhanh lau nước mắt trên mặt em đi, nhìn em như con bé ngốc ấy, thật là không chịu nổi."

Tôi vừa lau nước mắt vừa nói: "Anh, cám ơn anh trước đây đã không nói ra chân tướng của mọi việc, cho dù lúc đó em luôn tự cho mình là đúng và chống đối, oán hận mọi người trong nhà. Nếu như không phải vừa mới trải qua chuyện thương tâm vừa rồi, em thật sẽ không chấp nhận được những chuyện về cha em. Sau này, em sẽ hòa hợp với gia đình!"

Hạ Tu không lên tiếng, chỉ là kéo dài âm "Xuy" một tiếng. Chẳng qua tôi nhìn thấy, khóe miệng của anh đang cong cong nhếch lên, làm cho khuôn mặt anh bình thường không có chút biểu cảm nào, luôn lạnh lùng như khối băng, vào lúc này, lại rất ấm áp dịu dàng.

Buổi trưa, Hạ Tu tấp xe vào bên đường, quay đầu hỏi tôi: "Phẩm Phẩm, một người bạn của anh nói cho anh biết cách đây không xa có một ngôi Chùa, vị đại sư ở đó rất lợi hại, có muốn đi tới đó không?"

Tôi không có hứng thú, nhưng vì không muốn làm Hạ Tu mất hứng, liền gật đầu một cái rồi cùng anh xuống xe.

Ở trên đường tôi hỏi Hạ Tu: "Anh đi học ở nước ngoài về, lại còn mê tín cái này?"

Hạ Tu nói: "Đây không phải là mê tín, đây là một loại... kiểu như thuộc về tinh thần. Huống chi Đạo Phật dạy rất nhiều điều rất có đạo lý, có thể dùng để tu thân dưỡng tính”.Tôi nói: "Vậy bạn của anh làm chuyện gì tệ lắm hay sao mà phải đi xa như vậy để tu thân dưỡng tính.”

Hạ Tu nói: "Anh ta không phải tới tu thân dưỡng tính, anh ta tới là để độ hóa nội tâm thống khổ. Người sống luôn có quá nhiều thân bất vô kỷ."

Tôi nói: "Anh dẫn em tới đây, là vì muốn giúp em Độ Hóa nỗi thống khổ của mình sao?"

Hạ Tu lại một lần nữa lấy tiếng "Xuy" thật dài trả lời tôi.

Tôi cảm thấy được âm "Xuy" có chút đáng yêu. Anh ấy định lặng lẽ làm chuyện tốt vậy mà tôi lại đoán trúng rồi nói toạc ra, vì vậy anh mắc cỡ, chỉ có thể lấy âm thanh "Xuy" để che giấu sự ngượng ngùng của mình.

Đến trong miếu, mua nhang, xá Phật, chấp tay khấn cầu, xóc quẻ.

Tôi lấy que xăm vào trong miếu tìm gặp đại sư thông tuệ trong truyền thuyết, tôi nói: "Đại sư, tôi không hỏi quẻ xăm này, tôi muốn xin thầy chỉ giáo mối nghi hoặc khác?."

Lão hòa thượng mặt mũi hiền lành, nụ cười giống như gió xuân làm cho cả người tôi thấy thật ấm áp. Ông nói với tôi: “có phiền não gì nói nghe một chút.”

Tôi hỏi đại sư: “Xin hỏi thầy, người sống trên đời này chuyện gì là thống khổ nhất? Và làm gì mới có thể thoát được sự thống khổ này?”

Đại sư trả lời tôi nói: “Phật nói cuộc sống có Bát Khổ: sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly (ngậm ngùi lúc biệt ly), oán tặng hội (gặp chi thêm khổ đau),cầu bất đắc (cầu xin không được), ngũ ấm khổ (gồm: sắc, thọ, tưởng, hành và thức.). Mọi người sỡ dĩ thống khổ, thường thường là vì người đó theo đuổi một cái gì đó sai lầm. Muốn cho mình cách xa thống khổ, vậy không bằng buông tay. Khi ta để xuống càng nhiều, ta càng cảm thấy thật ra thì mình đã có nhiều hơn. Phật Tổ nói cho chúng ta biết, muốn cười đối mặt, thì không được oán giận. Tự nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên. Phải biết, thứ nhất định khiến cả đời thay đổi, và cho cả trăm năm về sau, là một thứ hoàn toàn mới trong thời gian sau này”.

Tôi nghe lời đại sư nói,rơi vào trầm tư, thật lâu không thể nói.

Từ trong trầm tư bừng tỉnh lại, tôi phát hiện nước mắt đã thấm ướt mặt.

Tôi đứng lên, hướng về phía đại sư mà thành kính cảm kích, nhẹ nhàng lạy tạ.

Tôi nhớ tới người xưa đã từng nói: thứ nhất, tốt nhất là không gặp, như thế cũng không cần mến nhau; thứ hai, tốt nhất không quen biết, như thế cũng không cần tưởng niệm; thứ ba, tốt nhất không kết bạn, như thế cũng không thiếu nợ nhau.

Tình cảm, thật là một điều kỳ lạ. Hôm qua hồng nhan vẫn còn say đắm nằm trong ngực, sáng nay tỉnh lại, phát hiện, hơi lạnh lùa vào trước ngực, chính là hồng nhan đã rời xa. Chợt tỉnh lại sau giấc mộng dài, rõ ràng cảm giác người và vật không còn như xưa. Chuyện cũ như khói, người đời chỉ nhìn như một người say. Trong mơ màng có mộng đẹp, khi tỉnh lại mới thấy thật bi thương.(ta choáng với đoạn này, toàn là thơ cổ không thôi)

Tôi chợt hiểu ra một đạo lý: người ta chỉ có thể làm chủ tình cảm của mình, không thể can thiệp vào hỉ nộ ái ố của người khác.Trong tình cảm không có người nào phải xin lỗi người nào, cũng không ai có thể giam cầm người khác, ai cũng có quyền lựa chọn rời đi.

Cho nên Đỗ Thăng, khi anh lựa chọn rời đi, tôi sẽ buông tay; nhưng, sau khi anh rời đi, tôi có thể chữa trị vết thương ở trái tim của mình không?

Mà anh rời khỏi tôi, lại đi yêu người khác, cô ấy có cùng ý nghĩ với tôi, cho dù như thế nào, cũng mong anh hạnh phúc.

Đại sư nói, không bằng để xuống.

Đỗ Thăng, anh khiến tôi yêu anh, chỉ một giây là đủ; nhưng muốn tôi quên anh, lại cần thời gian cả đời.

Song, vì trả lại tự do cho chính mình, tôi sẽ kiên cường thử bỏ anh xuống, Đỗ Thăng.

Chuyện cũ như khói nhàn nhạt nhìn,

Vả lại lưu say sau nhớ lại triền miên.

Tỉnh lại khẽ vuốt áo nhăn,

Nhưng cảm giác một giấc chiêm bao đã ngàn năm.