Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 22

Edit: Kai’Sa Team

Cả phòng lặng như chết.

Không ai ngờ tới Tiếu Chỉ Hàn đã an phận nhiều ngày bỗng dưng nổi đóa ngay trong phòng thi, hai giáo viên chia nhau ở cửa trước và sau cũng một hồi mới phản ứng được, vội vàng xông tới can ngăn.

“Tiếu Chỉ Hàn, em làm gì đấy, đang là giờ thi, mau dừng tay…”

Trần Phong vừa mới chuyển tới, trước đã nghe qua đại danh của Tiếu Chỉ Hàn, nhưng cảm nhận trực quan lại ít sợ hơn những người khác.

Gần như không đợi các giáo viên tới, Trần Phong đã dùng sức nghiêng đầu phản kháng, muốn rụt cổ mình khỏi tay Tiếu Chỉ Hàn, miệng vẫn chửi mát, “Con mẹ nó, có loại trực tiếp đối đầu…”

Tiếu Chỉ Hàn cười giễu, thuận thế nhấc cả người cậu ta lên, vật thẳng xuống đất. Động tĩnh rất lớn, lập tức xô bàn ghế sang một bên.

Mấy nữ sinh không khỏi hoảng sợ hô thành tiếng, vội đứng lên tránh.

“Trực tiếp đối đầu?” Tiếu Chỉ Hàn không rõ, lặp lại lần nữa, giày đá bóng màu trắng không chút do dự đạp lên mặt giày của Trần Phong mới bị Trì Ý dùng chân ghế chèn lên, không dùng bao nhiêu lực, nhưng vấn dễ dàng chế trụ cậu ta, nhìn từ trên cao xuống, cười giễu một cái.

“Con mẹ nó cậu thử đứng dậy trực tiếp đối đầu tớ xem?”

Hai giáo viên căn bản không kéo Tiếu Chỉ Hàn ra nổi, bị anh hất tay mặc kệ, đúng lúc đó giám thị Trần Kim Thủy nghe thấy động tĩnh bèn đi tới kiểm tra.

“Các em có chuyện gì?”

Ông ta gọi mấy thầy bên cạnh sang, sau khi tách Tiếu Chỉ Hàn và Trần Phong ra thì mắng xối xả.

“Tiếu Chỉ Hàn, em nói xem em vừa gây ra chuyện gì? Bây giờ là thời gian thi đấy em biết không? Không phải thầy thích nhiều lời, nhưng em cũng lớn rồi, làm việc có thể chừng mực chút được không?”

Không trách được Trần Kim Thủy vừa mở miệng liền mắng Tiếu Chỉ Hàn trước, Trần Phong là học sinh mới chuyển tới, so với kẻ thường xuyên gây chuyện như Tiếu Chỉ Hàn, cậu ta hầu như không gây được ấn tượng, hơn nữa đối tượng lại là Tiếu Chỉ Hàn, Trần Kim Thủy xem như mặc định anh là người gây chuyện trước.

“Thầy thấy môn này hai em đừng thi nữa, ra ngoài với thầy.”

Trần Kim Thủy nhìn lên đồng hồ treo trước phòng học, mặc dù ở phòng truyền thông toàn là những tên đội sổ, thế nhưng vẫn có nhiều học sinh nghiêm túc học hành thi cử, ông ta thấy giáo huấn hai người ngay trong phòng thi thì không phải lắm, cho nên đưa hai người ra khỏi phòng thi trước rồi lại hỏi vì sao đánh nhau.

Người minh mẫn vừa nhìn là biết Tiếu Chỉ Hàn ra tay, nhưng đánh người thì phải có lí do chứ? Như vậy mới quyết định được cuối cùng nên xử lí thế nào.

Tiếu Chỉ Hàn không có biểu cảm gì, vẫn là dáng vẻ không quan tâm, lập tức đi theo Trần Kim Thủy ra ngoài.

Nhưng anh chưa đi được hai bước, cổ tay đã bị người phía sau túm lại.

Anh biết đó là ai, bước chân bất chợt như bị đóng đinh.

Vùng đất kia như đang tỏa nhiệt.

“Thầy.” Trì Ý đứng dậy, nghiêng người nhìn Trần Kim Thủy, “Vừa nãy bạn Tiếu Chỉ Hàn vẫn luôn ngồi nghiêm túc làm bài.”

Cô quay đầu, cụp mắt nhìn tờ đáp án ghi tên Trần Phong, “Nhưng mà bạn Trần Phong, lúc nghỉ trưa một mặt cứ năn nỉ nhờ em giúp gian lận, sau khi bị em từ chối, cậu ta thẹn quá hóa giận, đầu tiên là đạp ghế ảnh hưởng em làm bài, sau đó mở miệng nói bậy.”

“Em và Tiếu Chỉ Hàn vừa là bạn cùng lớp, vừa là bạn cùng bàn, em nghĩ bạn Tiếu Chỉ Hàn hẳn là do nghĩ đến tình nghĩa bạn bè, không nhịn nổi mới động thủ đánh người, tuy hành động đánh người là không đúng, nhưng mà,” Cô dừng lại, “Mọi việc chú trọng nhân quả, người bắt đầu trước là kẻ hèn, nếu hôm nay phải truy cứu bạn Tiếu Chỉ Hàn, em cho rằng hành vi của bạn Trần Phong cũng không nên được tha nhẹ.”

“Dù gì,” Cô nói nhẹ nhàng, như thể lời nói tiếp theo chẳng có gì, “Nếu đặt hoàn cảnh hiện tại vào cuộc thi đại học quan trọng, việc làm của bạn Trần Phong cũng coi là nhiễu loạn trật tự phòng thi, không thể chỉ viết một bản kiểm điểm đơn giản là xong. Uy hiếp người khác hợp tác gian lận, xúc phạm quyền lợi hợp pháp của các thí sinh khác, em nhớ không nhầm, hình như đã trở thành hành vi phạm tội.”

Ánh mắt Tiếu Chỉ Hàn lóe lên, anh nghiêng đầu nhìn về phía Trì Ý. 

Từ lần đầu gặp mặt cho đến nay, Trì Ý luôn khiến anh cảm thấy bất ngờ.

Hơn nữa, dường như cô rất quen thuộc với các điều khoản pháp luật, chỉ cần nhắc đến là làu làu.

Mở miệng ra, chết cũng có thể nói thành sống, uy hiếp vô cùng.

“Cậu nói bậy.” Trần Phong thấy các giáo viên đứng về phía mình thì lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, ai ngờ Trì Ý lại bất ngờ đứng dậy nói thỉnh cầu của cậu ta lúc trưa ra, hơn nữa, cô còn nhấn mạnh liên quan đến pháp luật.

Cậu ta vừa mới chuyển tới, nếu chuyện này không xử lí ổn thỏa, rất có thể cậu ta sẽ bị cho nghỉ học. Học sinh trường Nhất Trung của Nam Thành rất đông, không ai rảnh quan tâm đến một vài học sinh vừa chuyển tới. Huống hồ, thành tích trước khi cậu ta chuyển tới không được tốt lắm, phải nhét một ít tiền mới miễn cưỡng được vào.

Trì Ý ngẩng đầu nhìn giám thị đứng trước phòng học, mỉm cười, “Có phải tớ nói bậy hay không, cậu xem lại camera thì biết, tớ muốn giám thị phải ghi rõ ràng cậu yêu cầu tớ giúp cậu gian lận, còn cậu sau khi bị tớ từ chối thì nhất nhất muốn trả thù.”

Trường Nhất Trung của Nam Thành cũng là một điểm thi đại học, thiết bị theo dõi đương nhiên thuộc hạng tốt nhất, còn có thiết bị ngầm, chẳng qua lần này chỉ là thi tháng, cho nên trường học không giám sát quá chặt chẽ.

Trong lòng Trần Phong hoảng hốt, không suy nghĩ nhiều mà lập tức trả lời, “Tớ xem rồi, camera không bật.”

Lời này vừa thốt ra, cậu ta lập tức nhận ra mình bị hố, mặt biến sắc, vội vàng giải thích, “Không phải, không phải, tớ…”

Nhưng mà Trần Kim Thủy căn bản không muốn nghe cậu ta nhiều lời ích nữa, quay sang nhìn Tiếu Chỉ Hàn nói, “Em về chỗ tiếp tục làm bài đi, còn em, theo thầy ra ngoài.”

Câu cuối hiển nhiên là nói với Trần Phong.

Trường Nhất Trung của Nam Thành trước nay luôn chú trọng thành thật trong thi cử, so với chuyện đánh nhau của Tiếu Chỉ Hàn, rõ ràng chuyện xử lí gian lận này quan trọng hơn.

Đợi Trần Phong theo Trần Kim Thủy ra ngoài, trong phòng bỗng nổi lên không ít tiếng xôn xao thảo luận, thậm chí có người còn nhân cơ hội này lén trao đổi đáp án.

Giáo viên giám thị đứng trên bục giảng, ho khan một tiếng, “Tập trung vào, làm bài cho tốt, còn nửa giờ nữa hết giờ.”

Thấy hai giám thị lần nữa canh trước canh sau, nhìn chằm chằm vào từng người, phòng thi mới yên lặng trở lại.

Nhưng đó chỉ là sự yên tĩnh bên ngoài, còn trong lòng không ai không dậy sóng.

Không chỉ thấy hành động Tiếu Chỉ Hàn ra mặt thay Trì Ý vừa soái vừa ngầu, tài ăn nói của Trì Ý cũng thật trôi chảy, đối diện với giám thị mà không hề sợ hãi, còn có thể bảo vệ Tiếu Chỉ Hàn bình an vô sự khỏi bàn tay của Trần Kim Thủy.

Trong lòng của tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ.

Trì Ý thật lợi hại.

Tin tức Trần Phong gian lận, phải nhận 0 điểm được truyền đến tai mọi người qua loa thông báo của khối vào buổi tự học tối hôm đó.

Khi mọi người vừa ra khỏi phòng thi đã lập tức truyền câu chuyện vừa xảy ra đi khắp toàn khối, những người trong lớp không khỏi đưa tầm mắt về phía Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý.

Thật bất ngờ, gần đây Tiếu Chỉ Hàn rất hay có mặt tại buổi tự học tối, ngay cả thời điểm dễ bỏ trốn khỏi buổi học nhất cũng vẫn dễ dàng thấy được anh.

Suy nghĩ nguyên nhân một chút cũng biết đại khái anh vì ai.

Có điều hai người này, một người ngồi quá ư là sát tường, một người ngồi tận ngoài cùng, khoảng cách rất xa, trông không có vẻ gì là đang yêu đương.

Chẳng lẽ không phải hận không được ngồi thật gần, để cho tâm hồn thể xác cùng hợp nhất, trong cậu có tớ, trong tớ có cậu sao.

Đặc biệt là Tiếu Chỉ Hàn. Trong lớp có không ít nữ sinh từng tưởng tượng xem khi Tiếu Chỉ Hàn có bạn gái sẽ như thế nào.

Nhưng không phải sẽ là vẻ lãnh đạm này.

Nhắc đến hai người, một có não, một có sức.

Thật đúng là con mẹ nó vợ chồng song kiếm hợp bích, đánh thành thiên hạ vô địch rồi.

Phương Vũ Thành cũng ở cùng một điểm thi, đương nhiên biết chuyện Tiếu Chỉ Hàn nổi điên trong phòng thi, thấy Trì Ý cầm sách ra hành lang ngoài cửa học thuộc lòng, lập tức nghiêng đầu nhìn sang Tiếu Chỉ Hàn.

“Hàn ca, chiều hôm nay làm gì mà kích động thế?”

Lạc Gia Thiện cũng ở một bên phụ họa, “Đúng vậy, tớ cũng lâu rồi không vận động tay chân, hơn nữa, cậu sẽ không chủ động đi tìm xử mấy chuyện vụn vặt như vậy, đánh người vì bạn cùng bàn thật rồi còn nói không thích người ta.”

Mấy người bọn họ thường chơi chung với nhau, cũng khá thân thiết, đương nhiên biết rõ Tiếu Chỉ Hàn là loại người gì.

Tuy anh có thể động thủ thì không động khẩu, nhưng động thủ cũng chỉ xảy ra khi người khác chủ động chọc tới anh, hoặc có chuyện gì anh nhìn không vừa mắt, nghe không lọt tai.

Tình huống thứ hai xảy ra rất ít, mấy năm nay cũng chỉ có lần trước Hứa Hi Nhĩ bị người từ đại bản doanh lôi ra. Còn nguyên nhân mà Tiếu Chỉ Hàn xuất thủ vì Hứa Hi Nhĩ thì bọn họ cũng biết.

Chẳng qua là Tiếu Chỉ Hàn ngồi ở tổ ba phía sau cùng, Trì Ý ngồi gần sát tường đằng trước, anh có thể thấy Trì Ý bị quấy rầy dưới bàn quả là không dễ dàng.

Trừ khi Hàn ca vẫn luôn nhìn chằm chằm người ta.

Đây đúng là oan ức cho Tiếu Chỉ Hàn, anh nghe được tiếng đạp ghế mới ngẩng đầu nhìn lên mà.

Nhưng mà Phương Vũ Thành và Lạc Gia Thiện sẽ không quan tâm đến nguyên nhân vì sao anh biết, quan trọng là kết quả!

Hàn ca của bọn họ xử một thằng con trai ngay trước mặt mọi người vì bạn nữ ngồi cùng bàn với mình.

Trùng hợp là Phương Vũ Thành và Lạc Gia Thiện đang mặc hai chiếc áo thun đen trắng, y hệt hai con mèo đen trắng vừa ngửi được mùi đồ ăn, thần kinh lập tức hưng phấn.

Dù mạo hiểm bị chửi bị đánh cũng phải hỏi cho đến cùng.

“Người khác quấy rầy có phải sẽ ảnh hưởng đến việc cô ấy làm bài không, ảnh hưởng đến việc làm bài có phải sẽ ảnh hưởng đến thành tích cuối cùng không, ảnh hưởng đến thành tích có phải sẽ ảnh hưởng đến kết quả đánh cược của cậu ấy với Đới Trường Sinh không, ảnh hưởng đến kết quả đánh cược của cậu ấy với Đới Trường Sinh có phải sẽ ảnh hưởng mặt mũi của tớ không.”

Tiếu Chỉ Hàn nói một hơi, “Cho nên, tớ chỉ ra tay vì mặt mũi của mình thôi.”

Phương Vũ Thành và Lạc Gia Thiện nhìn nhau một cái, cả hai đều thấy được vẻ không tin trong mắt đối phương.

Cậu giải thích thì giải thích bình thường thôi, nói tràng dài như vậy để làm gì, chẳng phải để che giấu chột dạ trong lòng à.

Quá ư là bất thường, con mẹ nó nhất định có quỷ.

Nếu bây giờ Tiếu Chỉ Hàn biết được suy nghĩ trong đầu cả hai, nói không chừng anh sẽ thật sự đập đầu từng người.

Không giải thích thì cứ bám mãi không tha, giải thích rồi thì lại không tin.

Aizz, làm đàn ông khó thật.

“Nói xong chưa?”

Giọng nói bất ngờ vang lên bên tai khiến cả ba đều giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Trì Ý đã đứng cạnh bàn từ lúc nào, đang cúi đầu nhìn bọn họ.

Nói chính xác hơn là nhìn Tiếu Chỉ Hàn.

Như không thấy sự kinh ngạc của bọn họ, Trì Ý nhìn Tiếu Chỉ Hàn, bình tĩnh nói, “Có thể cho tớ vào không?”

Tiếu Chỉ Hàn trông hệt một con bù nhìn không có ý thức, cứng nhắc đứng dậy nhường chỗ cho Trì Ý, sau đó cứng nhắc ngồi xuống.

Phương Vũ Thành và Lạc Gia Thiện trố mắt nhìn nhau, cười trên sự đau khổ của người khác.

Ha ha ha ha, con vịt mạnh miệng chết tiệt, giờ thì lật thuyền trong mương rồi chứ hả.

Nhưng mà bọn họ cũng không dám nhìn lâu, nếu bị Hàn ca thấy vẻ mặt hóng kịch vui của bọn họ, chỉ sợ sẽ bị đánh chết.

Lần đầu tiên Tiếu Chỉ Hàn chột dạ không dám nhìn Trì Ý, chỉ dám lén liếc mắt xem cô đang làm gì.

Anh tự thấy mình nói rất bình thường, không sai gì cả.

Có điều bị Trì Ý nghe được, không hiểu sao trong lòng lại hơi chột dạ.

Nghe thấy tiếng lật sách đều đặn của Trì Ý, trong lòng anh càng phiền hơn.

Lẽ ra cô nên hỏi anh sao lại nói mấy lời đó mới phải. Cứ nghĩ vậy thật sao?

Chuyện này không giống bình thường gì cả, gần như khác những gì anh suy nghĩ.

Tiếu Chỉ Hàn chưa kịp tìm ra đáp án cho mình thì đã bị hành động của Trì Ý hấp dẫn.

Một tay cô lật sách, người cúi xuống, cằm đặt trên bàn, một tay đưa xuống, vén ống quần lên, gãi hơi mạnh.

Anh cũng cúi đầu, giả vờ lơ đãng nhìn sang.

Anh thấy trên bắp chân trắng nõn bị sưng lên vài chỗ, hồng hồng, nhìn qua hơi giật mình.

Nghĩ tới việc Trì Ý vừa cầm sách ra ngoài học, giờ đột nhiên quay lại, chắc do bị muỗi đốt.

Một tiết học trôi qua, anh không xem sách bao nhiêu, cũng không chơi điện thoại, chỉ quan sát xem Trì Ý gãi chân mấy lần.

Trông có vẻ rất ngứa, không biết gãi vậy có chảy máu không.

Vừa hết giờ, Trì Ý liền bị Hứa Hi Nhĩ rủ đi vệ sinh.

Đợi Trì Ý rời đi, Lạc Gia Thiện quay đầu, thấy vẻ mặt Tiếu Chỉ Hàn vẫn còn lơ mơ, bèn đẩy Phương Vũ Thành một cái, nói, “Hàn ca, có đi căn tin mua ít đồ ăn không?”

“Không đi.” Tiếu Chỉ Hàn dựa vào tường, lạnh nhạt trả lời.

“Vậy hai chúng ta đi.”

“Đợi một lát.” Phương Vũ Thành và Lạc Gia Thiện vừa đứng dậy, chưa đi được mấy bước thì bị Tiếu Chỉ Hàn gọi lại, “Căn tin có bán dịch đuổi muỗi không?”

“Cậu bị muỗi cắn à.” Phương Vũ Thành lắm mồm hỏi, “Không đúng, chúng ta da thô thịt dày, muỗi không thích cắn chúng ta đâu, sao cậu lại bị muỗi cắn.”

“… Còn không phải là Trì…”

Tiếu Chỉ Hàn định giải thích, nhưng nghĩ lại sao phải giải thích với hai tên này, anh nói, “Con mẹ nó chuyện linh tinh mà cậu hỏi dồn nhiều thế, lúc nào cũng hỏi, không sợ hỏi đến rơi miệng ra hả?”

Phương Vũ Thành chẳng hiểu làm sao bị Tiếu Chỉ Hàn chửi cho một trận, mặt ngơ ngơ ngác ngác, vô thức sờ lên miệng, sợ miệng mình bị rơi ra thật.

Thấy miệng mình vẫn còn, Phương Vũ Thành yên tâm, nghiêm túc nhìn Tiếu Chỉ Hàn, “Hàn ca, chồng dì cả cậu đến hay sao mà nổi giận như vậy.”

Cả con mẹ cậu.

Tiếu Chỉ Hàn đen mặt, tặng Phương Vũ Thành ba chữ.

Ngu ngốc, cút.

Nhà vệ sinh nữ khá đông, Trì Ý và Hứa Hi Nhĩ phải xếp hàng một hồi.

Đợi cô đi từ nhà vệ sinh vào, chỉ thấy trên bàn mình bỗng xuất hiện một chai dịch đuổi muỗi.

Bạn cùng bàn của cô và hai người đằng trước đều chạy đâu mất dạng.

Cô chẳng biết là ai để nữa.

Mấy nữ sinh ngồi sau liếc trộm Trì Ý, hâm mộ muốn nói nhưng lại thôi.

Cô cụp mắt, kéo bạn ngồi kế Tiếu Chỉ Hàn hỏi, “Cậu có biết ai để chai dịch đuổi muỗi này trên bàn tớ không?”

Nam sinh nhìn cô một cái, tựa hồ khó hiểu vì sao cô lại hỏi vấn đề này, “Còn có thể là ai, Hàn ca đấy.”

Câu trả lời nằm trong dự liệu, nhưng bị người khác nói ra, xác nhận đáp án này, Trì Ý bỗng hơi sững sờ.

Cô nắm chặt chai dịch đuổi muỗi trong tay, không nói gì, xoay người ngồi về chỗ.

Điện thoại di động và chìa khóa xe không còn trong hộc bàn của Tiếu Chỉ Hàn, chắc là đi rồi.

Trì Ý ngồi ở chỗ một lát, tay lật sách, nhưng trong lòng không sao yên được.

Một phần vì muỗi cắn thành bọng, một phần vì lí do khác.

Một khuôn mặt huênh hoang tươi cười và có vẻ hơi lười nhác thỉnh thoảng xuất hiện trước mắt cô.

Cô thở dài, lấy dịch đuổi muỗi trong hộc bàn ra, từ từ xoa lên vết thương.

Thoáng một cái đã hai ngày trôi qua.

Buổi sáng ngày thứ ba thi môn tiếng Anh.

Sở trường của Trì Ý là tiếng Anh và ngữ văn, lúc làm đề, ngoại trừ mấy câu nghe nhỏ và phần đọc hiểu cuối cùng hơi khó khăn, những phần khác cơ bản đều ổn.

Tiếng chuông vừa reo lên, Trì Ý đeo cặp xuống lầu.

Trên hành lang có không ít nữ sinh, người muốn lên, người muốn xuống, cho nên kẹt cứng, tiến không được lùi không xong, đành tụm năm tụm ba hàn huyên.

Âm thanh không lớn không nhỏ, đủ truyền vào tai Trì Ý.

“Cậu nghe gì chưa, có người phòng mười sáu nói môn tiếng Anh Cố Tinh Lẫm nộp giấy trắng đấy.”

Một đến mười lăm là ban khoa học tự nhiên, bắt đầu từ mười sáu về sau xếp trên về, phòng này toàn là top 30 của khối.

“Thật á?” Ai nấy đều giật mình, “Sao vô duyên vô cớ cậu ta lại nộp giấy trắng, môn tiếng Anh gần đây không phải cậu ta luôn đứng đầu khối à, lúc nào cũng hơn 140, lần này đề tiếng Anh khó như vậy, cậu ta lẽ ra bỏ xa được không ít người đâu.”

“Không biết nữa, đoán chừng lần này hạng nhất sẽ đổi người rồi, hình như Cố Tinh Lẫm có vẻ không ổn lắm, sắc mặt tái nhợt, nhận bài thi cũng không làm, cứ nhìn bài ngẩn người.”

“Đậu xanh, bị bệnh hả?”

“Không giống dáng vẻ bị bệnh lắm…”

Hành lang dần thưa bớt, tiếng nói cũng xa dần.

Trì Ý đi từng bước xuống cầu thang, không nghe thêm câu nào nữa.

Hôm thi xong là thứ Tư, buổi tối vẫn có buổi tự học.

Môn ngữ văn thi đầu tiên, sau khi thi mấy ngày, tổ ngữ văn bắt đầu sửa bài đến tận chiều tối.

Học ở Nhất Trung Nam Thành lâu như vậy, ai ai cũng biết hiệu suất sửa bài của các giáo viên rất kinh người, khi Trần Phát Chi xuất hiện trong lớp, đa phần đều vô thức nhìn vào ngực thầy.

Nhìn xem có đang ôm một chồng bài thi không.

Trần Phát Chi vừa định nói gì đó thì lập tức bị người bên ngoài gọi lại, lời nói có vẻ như có liên quan đến lần thi văn này, sau đó Trần Phát Chi đáp lại.

Phía sau nói gì nữa thì nghe không rõ, mấy học sinh hàng trước dáo dác muốn nghe kĩ, nhưng Trần Phát Chi đã kết thúc cuộc trò chuyện, đi vào.

Lớp học nhất tề yên lặng.

Chưa vào giờ học, vẫn còn vắng nửa lớp, song điều đó không ảnh hưởng gì đến một loạt ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Trần Phát Chi. Như thể muốn nhìn xuyên qua vậy.

“Trì Ý, em đi ra ngoài một chút.”

Có điều Trần Phát Chi rõ ràng không có ý định nhắc tới thành tích thi văn, chỉ nhìn Trì Ý nói một câu như vậy.

Ai nấy đều nhìn về phía Trì Ý theo Trần Phát Chi.

Não đã tưởng tượng theo bảy, tám hướng.

Phát ca gọi Trì Ý ra ngoài có liên quan gì đến thành tích thi văn lần này không? Hay có chuyện gì khác?

Mọi vấn đề đều tạm dừng sau khi Trì Ý đi theo Trần Phát Chi ra ngoài.

Thế nhưng vậy cũng không ảnh hưởng gì đến lòng hiếu kì và suy đoán của mọi người, thậm chí có người đề nghị lên tận văn phòng xem thành tích.

“Đừng, chắc mai là phát bài rồi, tớ không muốn biết, để tớ vui vẻ thêm một đêm nữa đi.”

“Ối trời không sao, chết sớm siêu sinh sớm mà.”

“Cậu thích thì đi mà xem…”

Trì Ý bỏ xa âm thanh của lớp học ra sau lưng, đi theo Trần Phát Chi vào văn phòng tổ ngữ văn.

Trần Phát Chi ngồi vào chỗ của mình, lấy tờ đầu tiên của chồng bài thi đưa đến trước mặt Trì Ý, ôn tồn nói, “Em về lớp viết họ tên, lớp học lên ô vuông giấy viết văn lại, sao đó trả cho thầy.”

Trần Phát Chi không nói vì sao phải làm vậy, Trì Ý cũng không hỏi, cầm giấy viết văn rồi rời khỏi văn phòng.

Giáo viên ngữ văn trong khối không nhiều, văn phòng tổ ngữ văn nằm chung với lịch sử chính trị, trong lúc vô tình, Trì Ý nghe tiếng người nói chuyện ở nói chuyện, giọng rất trong.

Là người quen.

“Thầy ơi, lần này em thi lịch sử thế nào ạ?”

“Lần này đề lịch sử hơi khó, tuy điểm số 78 không tệ lắm, nhưng điểm cao nhất khối nằm ở lớp hai mươi, 89 điểm, để thầy tìm cho em xem bài thi của người ta…”

Trì Ý không nghe nhiều mà đi ra phòng khối.

Bên ngoài, tổ trưởng tổ ngữ văn dựa lan can, nói chuyện với một nam sinh.

“Tinh Lẫm à, lần này em sao vậy, nghe nói không chỉ môn tiếng Anh, ngay cả môn sinh học địa lí em cũng nộp giấy trắng?”

Học kì lớp mười một không thi toàn quốc ba môn, tuy lí hóa thi bình thường nhưng vẫn tính vào tổng hạng.

Nhưng vì không đặc biệt chú tâm, dần dần gần tới khi thi, mọi người thường hay phải khổ sở với lí hóa.

Khi nghe được cái tên này, bước chân của Trì Ý bỗng hơi ngừng lại.

Sau đó quay đầu nhìn sang.

Nam sinh đứng đó có vóc người cao gầy, sống lưng thẳng tắp, góc nghiêng sắc sảo, màu da nhợt nhạt thiếu sức sống.

Cả người tràn đầy một loại khí chất thanh khiết vô cùng.

Hình như phát hiện cô nhìn chăm chú, nam sinh hơi quay đầu nhìn lại cô.

Con ngươi đen láy, sống mũi cao thẳng, màu môi hơi nhạt, dưới ánh đèn có vẻ hơi tái, tỉ lệ gương mặt rất đẹp, là một gương mặt điển trai.

Có vẻ không ngờ đó là một gương mặt xa lạ, nam sinh bình tĩnh dời tầm mắt đi, sau đó nhìn vào phòng khối sáng đèn.

Lúc Trì Ý trở lại lớp học thì đúng lúc chuông vào học vang lên, Tiếu Chỉ Hàn vào lớp ngay sau cô.

Mấy người trong lớp chú ý đến bài thi trong tay Trì Ý, nghểnh cổ lên xem điểm ở phía trên nhưng không thấy gì.

Tiếu Chỉ Hàn ngồi xuống, thấy bạn cùng bàn của anh mở bài thi ra, cầm bút viết chữ lên.

Anh lơ đãng nhìn thấy điểm ở trên bài.

58.

Tổng điểm luận văn là bao nhiêu nhỉ.

60 hay 70?

58 chắc là cao rồi chứ?

Phương Vũ Thành quay xuống nhìn lướt qua, lập tức hô lên, “Đậu xanh Trì Ý cậu là quái vật gì thế? Con mẹ nó luận văn tuyệt đối 58 luôn?”

Ngu xuẩn, tuyệt đối là 70. Tiếu Chỉ Hàn thầm nghĩ.

Lớp học yên tĩnh vì câu nói này mà bỗng nổ tung.

Có mấy người thậm chí còn muốn lại gần xem, nhưng ngại Tiếu Chỉ Hàn ngồi ở bên, không dám ho he gì. Chỉ cảm thán với những người bên cạnh là Trì Ý viết luận văn điểm cao chứ không chạy đến.

Trì Ý ngẩng đầu, nhìn lướt qua Phương Vũ Thành, “Cậu là học sinh cấp hai à? Điểm luận văn tuyệt đối của cấp ba là 60 cậu không biết sao?”

Mặt mo của Phương Vũ Thành đỏ lên, anh sờ tai, “Hả, phải không, sao tớ nhớ là 70 nhỉ?”

Tiếu Chỉ Hàn bên cạnh rất mất tự nhiên.

Anh cũng vừa cho là 70.

“Vậy tổng điểm cậu phải cao bao nhiêu?” Trong từ điển của Phương Vũ Thành chưa bao giờ có từ mất thể diện, anh tìm đề tài khác để nói rất nhanh.

Trì Ý không trả lời, Phương Vũ Thành cũng không giận, trực tiếp đưa tay lật tờ giấy thi, không thấy điểm ghi ở ô ghi điểm mà nằm đỏ chót giữa hai mặt.

136.

“Đậu má,” Lần này đến phiên Lạc Gia Thiện kinh ngạc, “Ngữ văn 136, cậu không phải ma quỷ chứ?”

Cả lớp vô cũng kinh hãi.

Luận văn 58 điểm là tốt rồi, nhưng tổng điểm 136, chuyện này thật con mẹ nó kinh khủng.

Đặt thành tích này ở cấp hai vẫn có thể, nhưng sau khi lên cấp ba, cả khối cũng chỉ có một, hai siêu nhân ngữ văn thi được 130-140, còn ở lớp bọn họ thì hầu như không xuất hiện.

Ai biết được lần đầu Trì Ý thi đã đạt được điểm cao như vậy.

Lợi hại quá.

Trì Ý không rảnh quản trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, sau khi viết tên xong thì cầm bài đi tìm Trần Phát Chi, còn thuận tiện xin nghỉ.

Sắp tám giờ rồi, cô không muốn lãng phí nhiều thời gian.

Tiếu Chỉ Hàn ngồi trong lớp gần hết nửa tiết mà chưa thấy Trì Ý trở lại.

Đúng lúc giáo viên dạy chính trị đưa bài cho một học sinh phát xuống, thuận miệng hỏi một câu, “Lớp các em ai là Trì Ý?”

Có người chỉ xuống phía góc, sau đó một giọng nói vang lên, “Thưa thầy, Trì Ý không khỏe nên xin thầy chủ nhiệm về kí túc xá.”

Không khỏe?

Sao anh không biết?

Đường Tư Kỳ nhận lấy bài thi, tiện tay phân ra bốn phần cho các tổ trưởng, cúi đầu nhìn thì thấy tờ đầu tiên trên tay mình là của Trì Ý.

Mặc dù khi nghe giáo viên chính trị hỏi đến Trì Ý, cô ta đã có dự cảm, nhưng khi nhìn thấy thật, trong lòng vẫn hơi mất mát, xen vào đó là sự ghen tị.

Vì thành tích, vì Tiếu Chỉ Hàn.

Cô ta cắn môi đi về phía Tiếu Chỉ Hàn, ném bài thi của Trì Ý lên bàn.

Thấy bài thi nhẹ tâng sắp rơi xuống đất, Tiếu Chỉ Hàn nhanh nhẹn đón lấy.

Sau đó, anh đặt trên đùi mình, cúi đầu nhìn.

Nhìn một loạt hành động của Tiếu Chỉ Hàn, Đường Tư Kỳ ngây ngẩn, đứng bên cạnh bàn Tiếu Chỉ Hàn không nhúc nhích.

Thi chính trị 94.

Trì Ý thật lợi hại.

Đặc biệt là chữ cô rất ngay ngắn, đến cả dấu tích cũng đẹp, bài thi nhìn rất sáng sủa.

Anh cẩn thận nhìn mấy lần, thấy ánh đèn trước mắt bị người khác che mất như một bóng ma ập xuống.

Tiếu Chỉ Hàn ngẩng đầu, cau mày nhìn Đường Tư Kỳ, “Có chuyện gì không?”

Đường Tư Kỳ đột nhiên hồi thần, lắc đầu, “Không, không có..”

Tiếu Chỉ Hàn bỗng nhớ lại một câu, “Vậy cậu còn không mau cút đi, đứng trước bàn chắn sáng cản trở tớ thưởng thức bài của bạn cùng bàn rồi”, lại nghĩ đến người nói câu này hình như là bạn cùng bàn của hắn, bèn nén giận nói, “Vậy cậu còn đứng đó làm gì?”

Đường Tư Kỳ đỏ mặt, xoay người đi nhanh về phía trước.

Phương Vũ Thành và Lạc Gia Thiện thi được mười mấy điểm, quay lại tán dương thành tích của Trì Ý.

Tiếu Chỉ Hàn không cho bọn họ cơ hội quan sát đã gập bài thi lại, nhét vào hộc bàn của Trì Ý, đứng dậy nói, “Có đi hay không?”

Trì Ý không có ở đây, đột nhiên anh cũng không muốn đợi trong phòng học nữa.

Đợi ra khỏi trường học, Tiếu Chỉ Hàn vừa nghĩ tới mỗi người một ngả, ai về nhà nấy tìm mẹ thì nghe Lạc Gia Thiện bất ngờ nói, “Hàn ca, chúng ta đi xem phim đi? Ba người chúng ta còn chưa cùng đi xem phim đâu.”

Nếu ba thằng con trai cùng đi xem phim tình cảm, loại cảm giác này thật con mẹ nó kích thích.

Tiếu Chỉ Hàn vừa nghĩ tới cảnh tượng đó liền thấy buồn nôn, sợ ba người bị hiểu lầm là…

Không ngờ Phương Vũ Thành rất tán đồng, “Mấy ngày trước nghe nói sắp chiếu Chiến dịch 6? Quét sạch ma túy, các loại súng. Hành động rất đỉnh đấy.”

Vừa nghe đến thể loại phim nay, sắc mặt Tiếu Chỉ Hàn dễ nhìn hơn nhiều, nghĩ rằng về nhà mình cũng ru rú trong phòng chơi game, anh mới ỡm ờ đồng ý.

Chiến dịch 6 vốn phải chiếu vào thứ bảy tuần trước, nhưng tạm thời bị dời đến thứ tư tuần này, là tám giờ tối nay.

Câu chuyện kể về Lâm Hùng hi sinh tính mạng của mình, đem đến tác dụng truy điệu anh hùng.

Thứ tư là ngày đến trường, cho nên rạp chiếu phim đối diện trường không đông lắm.

Tiếu Chỉ Hàn mua vé đã chọn vị trí giữa, lúc vào rạp thì đèn đã tắt hết, anh phải mò mẫm tìm chỗ ngồi.

Màn ảnh thỉnh thoảng lại chợt lóe ánh sáng mạnh khiến anh thấy giữa hàng ghế cuối hình như có một dáng người khá quen thuộc.

Tiếu Chỉ Hàn không kịp nhìn lâu đã bị Phương Vũ Thành vừa tìm được chỗ ngồi kéo xuống.

Sau mấy phút quảng cáo, bộ phim nhanh chóng bắt đầu.

Đầu tiên là giới thiệu sơ qua về chất thuốc, lượng hàng hóa lưu thông và đám người nguy hiểm, sau đó là dẫn vào tình tiết.

Tiếu Chỉ Hàn vẫn luôn không hứng thú lắm với phim ảnh, cụp mắt xuống, ngẩng lên ngẩng xuống nhìn mấy lần.

Hiệu ứng trong rạp quả thực không tệ, cứ như dẫn người ta lạc vào thế giới kì ảo vậy, tiếng súng vang lên ngay bên tai.

Phim chiếu được một nửa, sau khi danh sách con tin của tập đoàn tội phạm nằm vùng đột nhiên bị đưa ra ánh sáng, nhịp phim tăng nhanh lên không ít.

Nghe tiếng nhạc nặng nề vang lên bên tai, Tiếu Chỉ Hàn mở mí mắt đã sắp khép lại, trong phim là từng hàng cảnh sát mặc cảnh phục đứng chỉnh tề, chào di thể anh hùng được đưa về nước, bên cạnh đó truyền tới tiếng gõ bàn phím máy tính, gõ lại thời gian và ngày tháng về nước.

Tiếu Chỉ Hàn vặn chiếc cổ hơi cứng, nhìn xuyên qua ánh sáng lập lòe của màn ảnh, lơ đãng hướng mắt về một người phía sau.

Áo dài tay màu đen, quần dài cũng màu đen, hoàn toàn giống một bộ trang phục để tưởng niệm, người đứng ở hàng cuối đưa tay phải lên, đầu ngón tay để bên huyệt Thái dương, làm lễ kính chào hệt như trong phim, tư thế đúng chuẩn, thậm chí còn kéo dài lâu hơn trong phim.

Biểu cảm trang trọng, môi mím chặt, hốc mắt ửng đỏ, vừa nhìn là biết đang khóc.

Người này không phải người bàn cùng bàn không khỏe của anh thì là ai?

Xem một bộ phim về đề tài yêu nước cũng khóc, đây là tình huống gì?

Bạn cùng bàn của anh trông không sợ trời không sợ đất, anh còn tưởng không có gì khiến cô khóc được, ai ngờ cô…

Tiếu Chỉ Hàn cau mày, khom người ra khỏi hàng ghế của mình, đi về hàng ghế phía sau.

Đợi trên phim lần lượt tuyên án tội của mấy tên tội phạm cuối cùng, Trì Ý mới thôi động tác, buồn bã ngồi xuống.

Một lúc lâu cô mới phát hiện bên cạnh mình có thêm người ngồi.

Cô nghiêng đầu đối diện với gương mặt uể oải của Tiếu Chỉ Hàn và ánh mắt như phát sáng trong bóng tối của anh, anh bỗng nói với giọng bình tĩnh, gần như xác định, “Trì Ý, cậu khóc à?”

Trì Ý quay đầu nhìn màn ảnh, hít mũi chối, “Không có.”

“Tớ không biết cậu xem phim cũng có thể khóc luôn đấy.” Anh bỗng nghiêng người xích đến trước mặt cô, cười nói, “Thích cảnh sát như vậy sao?”

Từ lần đầu gặp mặt cho đến bây giờ, cô có vẻ rất quen thuộc với các điều khoản pháp luật, còn cả hành động, lời nói cũng đều liên quan đến cảnh sát, dáng vẻ đúng là rất thích.

Một suy nghĩ chợt hình thành trong đầu anh, anh buột thốt lên, “Vậy sau này tớ cũng làm cảnh sát thì sao?”

Vừa dứt lời, Tiếu Chỉ Hàn hơi mất tự nhiên, cụp mắt xuống.

Không hiểu sao anh lại đột nhiên nói như vậy, giống như đang nói “Cậu thích cảnh sát thì tớ sẽ làm cảnh sát, cậu có thể thích tớ không”.

Nhưng mà đầu óc vốn nhanh nhạy của Trì Ý lần này không lĩnh hội được ẩn ý bên trong, cô nhìn chằm chằm vào mắt Tiếu Chỉ Hàn.

Ngay lúc anh gần sụp đổ trước cái nhìn soi mói của cô, có đầu ngón tay ấm áp, lại hơi ướt chạm lên hình xăm sau tai anh, tiếp đó là giọng nói không chắc lắm của Trì Ý.

“Đừng đùa nữa, cậu có hình xăm mà còn muốn làm cảnh sát à?”

Mềm mại cho nên đem đến cảm giác hơi nhồn nhột.

Giống như là lông vũ, quét nhẹ qua đầu tim anh.

Trì Ý thu tay về, đặt bên người mình, “Tối nay cậu không gặp Trì Ý mà là tiên nữ Trì Ý, bây giờ tiên nữ phải bay về trời, cậu cũng mau về nhà đi.”

Ngoại trừ thấy cô gọi Phương Vũ Thành là chú, đây là lần đầu tiên anh thấy một mặt nghịch ngợm như vậy của Trì Ý.

Đột nhiên có chút buồn cười.

——

“Ưm… Ư a… Đừng mà…” Người dưới thân dùng tay che mặt, tai đỏ bừng, mặt xấu hổ, nói năng không lưu loát, đến cả ngón chân cũng trắng nõn.

“Nặng quá… Nhẹ một chút…”

Đêm đó, Tiếu Chỉ Hàn nằm mơ.

Trong mơ, Trì Ý rơi lệ trước mặt anh theo một cách khác.

Ôm người ta phun trào được một hai lần thì Tiếu Chỉ Hàn tỉnh lại.

Cảm thấy drap giường ươn ướt, anh túm tóc mình, thấp giọng chửi bậy một câu.