Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 1

Edit: Chianti 

Ngày đầu tiên của lễ Quốc Khánh, thời kì cao điểm của ngành du lịch toàn quốc. 

Trời đẹp, thành Nam vốn dĩ luôn mưa rả rích đã quét đi cái ẩm ướt lạnh giá ngày xưa, bầu trời bắt đầu quang đãng hơn. 

Đúng tám giờ sáng.

Trì Ý ngồi trên ghế ăn, rũ mi, dùng thìa múc cháo, không nhanh không chậm đưa vào trong miệng.

Tuy nhiên trong phòng ở chỉ có một trăm mét vuông, bức tường trắng nay đã có vẻ ố vàng, cách trang trí đơn giản không một chút nổi bật, khăn trải bàn hình ca rô kiểu Mỹ, màu đỏ nổi bật, có thể xem đây chính là điểm nhấn duy nhất của cả gian phòng.

Màu sắc và hoa văn nhìn vô cùng sang trọng, dù là ai cũng không nghĩ được nó được mua ở cửa hàng trang sức ven đường với giá chín đồng.

Hai tay Lâm San khoanh trước ngực, lưng dựa vào ghế, dùng vẻ mặt không cam lòng nhìn chằm chằm vào Trì Ý đang ngồi đối diện, chợt đứng dậy, cánh tay chỉ về phía Trì Ý, lại nhìn về phía Trương Phương Phương, “Mẹ, không phải mẹ đã nói Quốc Khánh năm nay sẽ dẫn con đi ra ngoài chơi sao, dựa vào cái gì mà chỉ vì một người không liên quan lại bắt con đợi ở nhà?”

Tuy rằng Trương Phương Phương cũng nghĩ như vậy, nhưng ở trước mặt Trì Ý, bà ta vẫn tỏ ra không vừa lòng, lườm Lâm San, “Nói cái gì đấy, đây là chị họ của con, sao lại không có quan hệ gì, còn không xin lỗi chị họ của con đi.”

Lâm San vừa nghe xong lập tức không vui, “Cô ta là chị họ gì chứ, dựa vào cái gì mà muốn con phải xin lỗi.”

Rõ ràng cái nhà này chỉ có cô là người con duy nhất, vì sao cô ta vừa đến thì mọi chuyện mình lại phải nhường cô ta, giờ còn bắt cô nói xin lỗi? Không có cửa đâu!.

“Tiểu Ý, cháu  đừng tính toán với em cháu, nó bị chú thím chiều hư.”

Thấy Lâm San không chịu nghe nhắc nhở, Trương Phương Phương cũng không thể ở trước mặt Trì Ý khiến Lâm San bị bẽ mặt được, cô ta là thân thích của chồng bà, bà sẽ không vì một người ngoài mà khiến con gái bảo bối của mình khó xử.

Trì Ý liếc mắt nhìn Lâm San, im lặng lắc đầu.

Thấy Trì Ý nhìn mình, Lâm San hừ một tiếng, nhìn cô bưng bát đi vào phòng bếp, cô ta ôm cánh tay Trương Phương Phương lay lay, “Tại sao phải cho chị ta ở nhà của chúng ta vậy, ở khách sạn không được à? Vốn chỉ có ba người đã phải chen chúc, giờ thêm một người, làm chuyện gì cũng không tiện.”

“Chỉ là ở một vài ngày thôi, nhịn một chút sẽ qua, ai bảo ba con nhiệt tình, không nói hai lời đã đưa người về nhà.” Sợ Trì Ý nghe được, Trương Phương Phương hạ giọng, “Hơn nữa tiền ở đâu ra mà đủ nhiều cho nó ở lại khách sạn chứ.”

“Chị ta có tiền đấy, cái đồng hồ đeo tay kia, con ở trên mạng xem qua giá cũng phải mấy nghìn mà…”

Thấy Trương Phương Phương không tin, Lâm San vừa định nói thêm vài câu, đã thấy Trì Ý đi ra, bị Trì Ý nhìn bằng ánh mắt không mang một chút tình cảm, nuốt một ngụm nước bọt, không nói gì.

Trì Ý rút một cái khăn giấy ra lau tay, vô cùng chính xác ném vào trong giỏ rác, dáng vẻ dễ bảo, có vẻ cái nhìn kia chỉ là ảo giác của Lâm San, “Thím, cháu rửa bát xong rồi.”

Biết mẹ con Lâm San không thích nhìn thấy mình, Trì Ý cũng không có ý định ở lại chỗ này làm gì cho người ta thêm ghét, “Cháu đi ra ngoài dạo một chút, buổi tối không cần để cơm cho cháu.”

Cửa chống trộm được mở ra, Trương Phương Phương đi tới cửa sổ phòng khách, nhìn bóng dáng Trì Ý dần dần biến mất, quay đầu nhìn về Lâm San, tỏ vẻ không đồng ý, mở miệng nói “Dù sao cũng là do ba con đưa về, qua Quốc Khánh chắc cũng về trường học đấy, hơn nữa, mấy ngày này vừa hay có người rửa bát…”

Trương Phương Phương đang nói, đến khi nhìn đến bồn rửa bát thì im bặt.

Trên ngăn thứ nhất của tủ khử trùng thường dùng đặt hai cái bát sứ sạch sẽ, trên bồn rửa bát, có hai cái bát vẫn chưa được rửa.

Một cái bát trong đó rõ ràng là bát chuyên dụng cho trẻ em của Lâm San.

Đi ra khỏi cái nhà kia, Trì Ý cảm thấy không khí trở nên an tĩnh hơn hẳn.

Trì Ý cầm ly lạnh kiểu Mỹ đi trên đường, đối chiếu mũi tên trên bảng hướng dẫn và kiến trúc chính để tìm đường.

Khi còn bé cô đã từng ở Thành phố Nam vài năm, không tính là sinh ra và lớn lên ở đây, đối với thành phố này cũng không có ký ức và tình cảm gì đặc biệt, với cô nơi này hoàn toàn xa lạ.

Xa xa, các tòa nhà cao tầng mọc san sát, nổi tiếng nhất Thành phố Nam là khu vực CBD[1], các trung tâm thương mại lớn nhỏ phân bố rãi rác toàn thành phố, ánh nắng khúc xạ qua hơn mười tầng thủy tinh tạo thành những sợi tơ ánh sáng rực rỡ trong không trung, không ngừng mở rộng thành những vòng tròn xung quanh đủ mọi màu sắc, rực rỡ vô cùng.

[1]CBD: Central Business District là khu vực trung tâm hành chính và thương mại của một thành phố.

Trì Ý giơ tay lên che mắt, quan sát trung tâm thương mại đứng sừng sững không xa qua kẽ hở của ngón tay. Mặt tiền là một lớp kính được sắp xếp theo thứ tự rõ ràng, toàn bộ kiến trúc của tòa nhà dưới ánh sáng hiện ra một màu xanh, tạo ra tác động mãnh liệt đến thị giác. Xung quanh là những tòa nhà nhỏ vẫn đang treo rất nhiều biển quảng cáo, nhiều hơn là quảng cáo về trung tâm thương mại.

Bluebox, quảng trường mua sắm lớn nhất thành phố Nam, chủ yếu là kinh doanh khách sạn, quán bar, nhà hàng ẩm thực của nhiều quốc gia khác nhau, cùng với các hạng mục giải trí đa dạng.

Ánh mắt Trì Ý đảo qua từng cái biển quảng cáo tuyên truyền, sau đó rơi vào hai chiếc xe đang đua với nhau trên hình.

Trung tâm trò chơi điện tử.

Nhiều người vây quanh xe đua, trong hai màn hình khác nhau hiện ra một chiếc siêu xe di chuyển vào một lối đi nhỏ, chiếc còn lại phản ứng chậm hơn, không khống chế được đụng vào vành đai xanh bên đường. 

Trận tranh tài kéo dài vài phút thi đấu, cuối cùng cũng phân được thắng bại, trong đám người liền phát ra tiếng reo hò cổ vũ.

Trên màn hình tia lửa văng khắp nơi, nếu như thật sự là ngoài thực tế chắc có lẽ chiếc xe đua đã nổ tung, La Dương tức giận vỗ xuống tay lái, nhìn về phía người bên cạnh đang được mọi người vây quanh, hai tay đút vào túi áo, cắn răng mở miệng, “Tôi nhận thua.”

Ở bên kia, bàn tay đặt trên tay lái trắng nõn thon dài, các khớp xương mảnh khảnh rõ ràng, lộ ra đường gân, móng tay được cắt cực kì ngắn, đầu ngón tay mượt mà, hiện lên chút màu hồng, thoạt nhìn đẹp đến mức không nghĩ được đó là bàn tay của một cậu con trai.

Nhìn lên trên nữa là khuôn mặt với ngũ quan tinh xảo, mái tóc có chút lộn xộn, mắt buông xuống, con ngươi ngăm đen, bờ môi mỏng trời sinh hơi nhếch lên mang theo nụ cười, dường như nhìn ai cũng có vẻ ôn hòa.

Tiếu Chỉ Hàn dựa lưng vào chiếc ghế đen phía sau, hai tay khoanh lại đặt trước bụng, tư thế có chút phóng túng, ngang ngạnh, đuôi mắt nhếch lên một cái, đảo qua nam sinh có vẻ không cam lòng bên cạnh, thờ ơ mở miệng, “Cậu thua ai cơ?”

“Tiếu Chỉ Hàn, cậu đừng quá đáng.” Trước mặt bao nhiêu người, khuôn mặt La Dương đỏ lên, hận không thể ngay lập tức đánh nhau một trận với Tiếu Chỉ Hàn, ít ra còn tốt hơn so với lúc này phải hạ mình xin lỗi.

Tiếu Chỉ Hàn nhai kẹo cao su vị dâu tây, thổi một quả bong bóng, đầu ngón trỏ đặt ở huyệt thái dương, nghiêng đầu, nhếch miệng cười, “Cần tôi nhắc cậu về tiền đặt cược của cậu là gì không?”

Không đợi Tiếu Chỉ Hàn nói rõ tiền đặt cược, nam sinh cao lớn phía sau anh đã mở miệng, “Người thua đứng tại chỗ hô lớn ba lần ta thua,” anh ta nháy mắt ra hiệu, vỗ vỗ vai La Dương, chế nhạo, “ Bại dưới tay Hàn ca của bọn tôi, cậu không thiệt đâu.”

Mỗi một câu nói của nam sinh đều khiến sắc mặt của La Dương thay đổi không ngừng, lúc xanh lúc trắng, trông còn sặc sỡ hơn cả bảng màu.

Lời nói này, ý là bại dưới tay Tiếu Chỉ Hàn, anh còn phải quỳ xuống cảm ơn phải không.

Thấy anh ta như vậy, Tiếu Chỉ Hàn khẽ cười khinh một tiếng, ngón tay giơ lên chỉ vào một hàng ghế ngồi cách đó không xa, ở đấy có không ít thiếu nam thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đang ngồi, có vài người đang ló đầu ra nhìn về phía bên này.

“Tôi ngồi ở phía bên kia nhìn.”

Anh đứng dậy, vỗ vỗ quần áo vốn không hề có một hạt bụt nào trên người mình, xoay người, để lại một câu, “Không thú vị gì cả.”

Giống như đang chế nhạo, lại giống như đang cảm thán.

La Dương vừa mới bình tĩnh, trong nháy mắt tức giận lại bị khơi lên.

Chỉ là chưa kịp đứng dậy, đã bị hai tên nam sinh khác kéo vai bắt ngồi xuống ghế, lực đè nặng giống như đang đè phạm nhân, giọng nói cà lơ phất phơ, “Thực hiện cho tốt, Hàn ca vẫn đang đợi đấy.”

Trang bị trong Bluebox không thể so sánh với bên ngoài, không khí trong lành, yên tĩnh, ngay cả khu trò chơi cũng thiết kế riêng một quầy bar đặc biệt để nghỉ ngơi, giải trí, cũng có khu hút thuốc riêng biệt.

Đoạn đường chỉ có vài bước, nhưng Tiếu Chỉ Hàn đi rất chậm, tay đút túi quần, từ trên xuống dưới đều viết bốn chữ ‘chơi bời lêu lổng’, nhưng nó lại trở thành một luồng gió lạ trong khu trò chơi điện tử, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

Không đợi anh bước tới ghế sô pha đang có rất nhiều người tụ tập phía trong góc, bỗng có một nam sinh cười hì hì tiếp cận, "KO[2] tên nhóc La Dương kia rồi, Hàn ca, tốc độ của anh lại nhanh hơn nhiều rồi.”

[2] KO: Cú đo ván (hay nốc-ao, phiên âm từ knockout trong tiếng Anh - viết tắt KO) là một trong những tiêu chí để công nhận sự chiến thắng.

“Nói năng kiểu gì đấy.” Phương Vũ Thành ngồi trên ghế sa lon nghe xong, nhịn không được xen vào nói đùa, “Không được dùng từ ‘nhanh’ đối với đàn ông đâu đấy, cái chuyện ấy ấy kia của Hàn ca không hề nhanh đâu.” 

Vừa nhắc tới đề tài này, cả đám nam sinh ngồi đây đều tự hiểu trong lòng nhưng không hề nói ra, không hẹn mà nở nụ cười, hai ba nữ sinh đi cùng bạn trai cũng ngượng ngùng cúi đầu, mấy người khác lại len lén quan sát Tiếu Chỉ hàn.

“Chỉ cậu biết đấy!”

Tiếu Chỉ Hàn nở một nụ cười, lúc đi qua Phương Vũ Thành đạp một cái.

Bàn thủy tinh hình tứ giác bày đủ loại rượu cùng đồ uống, Tiếu Chỉ Hàn bắt tréo hai chân, cúi người cầm lấy một lon trên bàn.

Vị ngọt của dâu tây vẫn còn vương vấn giữa răng môi, vị cay của rượu đã xộc vào, khoang miệng ngay lập tức có cảm giác cay nồng.

Qua vài phút, không nghe được giọng nói mình đang mong chờ, Tiếu Chỉ Hàn nhíu nhíu mày, nhìn về phía La Dương vẫn đang ngồi tại chỗ cách đó không xa, gọi phục vụ của quầy bar tới.

“Lấy cho cậu ta một cái loa.”

Thỉnh thoảng xung quanh truyền đến âm thanh chém chém giết giết trong trò chơi, Tiếu Chỉ Hàn cúi thấp đầu, không đi náo loạn với những người khác, lặng lẽ ngồi uống vài hớp rượu.

“Hàn ca không đi chơi sao?”

Chơi với Tiếu Chỉ Hàn lâu ngày, ai cũng biết, anh dường như mắc chứng tăng động, không bao giờ ngồi yên một chỗ. Đây là lần đầu tiên anh ngồi im không nói một câu nào.

“Không đi, không thú vị gì cả.”

Phương Vũ Thành đang cùng mọi người chơi ném xúc xắc, nghe vậy ngẩng đầu, “Còn có một trò thú vị khác, khẳng định cậu chưa từng chơi.”

Anh ta dùng sức lắc lắc con xúc xắc trong tay, tự mình tạo hiệu ứng âm thanh, mở miệng, “Tèng Teng Teng, chính là máy gắp thú bông đấy, đừng nói là Hàn ca cậu, tớ cũng chưa từng chơi.”

“Cậu bị ngu sao, tới đây nhiều lần như vậy, tớ còn không biết ở đây có máy gắp thú bông đấy.” Có người nhịn không được phản bác.

“Nghe nói là mới chuyển từ cửa hàng mua sắm trên tầng năm xuống, tớ cũng vừa mới nhìn thấy, à, ở chỗ này.”

Để chứng minh mình không nói khoác, Phương Vũ Thành đứng dậy khỏi ghế nhỏ, chỉ vào phía đối diện với chiếc ghế sô pha.

Vài người nhìn theo hướng Phương Vũ Thành chỉ, sau đó chỉ thấy anh xoa xoa hai mắt của mình, biểu cảm giống như không thể tin được, mắng một câu “Mẹ nó”.

Trì Ý vừa đi đổi một trăm đồng xu chơi trò chơi, bỏ hai đồng vào, cúi đầu loáy hoáy chơi gắp thú bông.

Bên cạnh là một đứa bé trai bảy tám tuổi đang nhìn chăm chú, âm nhạc trong máy gắp thú đã phát hết, cánh tay gắp gấu bông cũng được hạ xuống chầm chậm.

“Ôi, lại không gắp trúng.” Cậu bé có chút ủ rũ.

Trì Ý không nói chuyện, móc trong túi ra hai đồng tiền.

“Tiếu Chỉ Hàn, tôi thua.”

Giọng nói xuyên thấu qua cái loa, giống như trên mặt đất bằng phẳng bỗng xuất hiện tiếng sấm nổ, bốn phương tám hướng xung quanh đều có âm thanh vọng lại, làm cho người ta muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được.

Trì Ý nhíu mày, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một nam sinh cao to với làn da đen, mặt xị ra, tay cầm một cái loa nhỏ màu trắng, để bên miệng, không tình nguyện mở miệng một lần nữa.

Trì Ý không nhìn lâu, rất nhanh thu lại ánh mắt.

“Tôi không nhìn lầm chứ, cô ấy đang chơi máy gắp thú bông?”

Nghe được câu nói không thích hợp của Phương Vũ Thành, Tiếu Chỉ Hàn nhướng mày, “Cậu biết cô ấy sao?”

Từ góc độ bên này của bọn họ, chỉ có thể thấy gò má của nữ sinh kia.

Màu da trắng nõn, đường nét tinh xảo, váy dài tay màu vàng nhạt ôm trọn vòng eo thon gọn, nửa phần dưới bị giấu sau góc tường chắn.

Nghe thấy câu hỏi của Tiếu Chỉ Hàn, Phương Vũ Thành gãi đầu, “Tớ cũng không biết là có quen hay không.”

Thời gian đảo lại mười phút trước.

Phương Vũ Thành ngồi ở chỗ ngồi, mọi người xung quanh đang chơi, anh rung chân, ngồi châm lửa hút thuốc, chốc chốc lại nhả ra vài hơi, lười nhác nhìn loanh quanh. 

Vừa định liếc mắt nhìn tình hình của Tiếu Chỉ Hàn và La Dương thì thấy bên kia có vô số người vây kín không một kẽ hở, không nhìn thấy cái gì cả, anh quét mắt một vòng xung quanh, mắt híp lại, đã thấy một cô gái đứng ở cổng vào trung tâm trò chơi điện tử.

Khuôn mặt cô nàng nhỏ nhắn, làn váy màu vàng nhạt bay bay, một đôi mắt to đen như mực nhìn vào bên trong trung tâm trò chơi, đảo qua đảo lại, giống như thiếu nữ bị lầm đường lạc lối nên sa chân vào nơi này.

Phương Vũ Thành nghĩ tiên nữ cùng lắm cũng chỉ như thế này, anh có nhiệm vụ phải nói cho cô nàng biết đây là nơi nào, thuận tiện kết bạn với nhau. Cái ý nghĩ này vừa nổi lên, anh lập tức bật người, dập tắt điếu thuốc, sửa sang lại quần áo của mình, sải bước đi về phía cô gái.

“Em gái, có cần anh giúp gì không?” 

Nhận thấy được cô đang nhìn anh, Phương Vũ Thành nhếch miệng, để lộ hàm răng trắng sáng.

Thấy khóe môi cô giật giật, Phương Vũ Thành bỗng chốc có chút khẩn trương.

“Các cậu không biết cô ấy nói gì với tớ đâu.”

Giống như nhớ tới cảnh lúc nãy, Phương Vũ Thành buồn bực uống một hớp rượu.

“Chú ơi, chú có thấy chó của cháu không?”

Khóe miệng Phương Vũ Thành giật một cái, khuôn mặt tươi cười khó có thể tiếp tục duy trì “Chú?”

Cô gái trước mặt không thèm để ý đến anh, vươn tay giữa không trung thăm dò, cẩn thận từng ly từng tí bám tường đi ra ngoài.

Cực kỳ giống một người mù đang tìm chó.

Tiếu Chỉ Hàn nghe xong, cười một tiếng, nghiêng đầu liếc xéo Phương Vũ Thành, trong giọng nói không giấu được sự chế nhạo.

“Có vậy cũng để bị lừa, cậu nói xem cậu khờ như thế nào hả.”