Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em

Chương 41: Mối nguy hiểm đe dọa

Cộc...cộc...cộc...

Tiếng gõ cửa phòng liên tiếp ba tiếng vang lên cùng một lúc. Lý Nam Vương vờ không nghe thấy vẫn cặm cụi nhìn vào tập văn kiện trong tay. Không cần nhìn cũng đủ biết đó là ai bởi mùi nước hoa quá quen thuộc. Hạ Vi tức giận nện mạnh gót xuống sàn nhà đi tới ngồi phịch xuống ghế quẳng túi xách qua bên.

- Em tới à!

- Gần đây anh lạnh nhạt với em vậy?

- Gần đây công ty có gặp chút sự cố, em cũng biết đấy còn gì.

Lý Nam Vương vẫn lật xem tài liệu và không có ý định dừng lại.

- Trước nay dù bận gì anh vẫn dành thời gian cho em, dạo gần đây em thấy anh thay đổi cứ như là người khác ấy, hay anh đã có người khác rồi.

- Hiện anh đang lo đối phó với Lâm Phàm và Nam Khánh, khi xong việc anh sẽ bù cho em sau.

Hạ Vi đứng dậy đi đến bên Lý Nam Vương gạt đống văn kiện qua bên rồi giằng lấy tập vặn kiện trên tay Lý Nam Vương vứt sang bên.

- Từ lúc em tới anh cứ cắm đầu vào công việc, anh thật quá đáng mà!

Lý Nam Vương lúc này mới ngẩng đầu ngước nhìn. Hạ Vi hôm nay ăn mặc đẹp và gợi cảm, vai áo rộng, cổ chữ V khoét khá sâu để nửa khép hờ nửa mở trước ngực. Bộ váy ôm sát để lộ những đường cong sắc nét, trên gương mặt được trang điểm rất tỉ mỉ, thấy Lý Nam Vương đã chịu nhìn mình Hạ Vi thay đổi bộ mặt không vui thành vui tươi, xoay một vòng rồi hỏi.

- Anh thấy sao, có đẹp không?

- Đẹp!

- Tối nay mình đi ăn nhé!

- Anh bận - Lý Nam Vương cầm lấy tập văn kiện liền bị Hạ Vi giật lại.

- Được rồi, vậy tối nay, bây giờ em về trước đi khi nào xong việc anh gọi cho.

-Thế còn được, vậy em đi, anh lấy cho em túi xách.

Dù không muốn nhưng Lý Nam Vương vẫn đứng dậy lấy túi xách cho Hạ Vi, chẳng may đánh rơi khi dây móc vào góc bàn, từ trong túi xách điện thoại, ví, hộp trang điểm và mấy bức ảnh rơi ra. Trước mặt Lý Nam Vương là mấy tấm hình chụp lại một đôi trai gái hôn nhau thắm thiết dưới gốc hoa đào.

- Đây...đây...

Lý Nam Vương nắm chặt lấy mấy bức ảnh trong tay.

- Là em chụp được mấy hôm trước ở thung lũng hoa đào, cô ta thật biết cách câu dẫn đàn ông. Loại đàn bà lẳng lơ đáng bị đem đi xử lăng trì.

- Những bức ảnh này em đã gửi cho ai - Giọng Lý Nam Vương vô cùng khẩn trương.

- Gửi cho Lý Nam nhưng không biết hắn đã xem chưa, nếu xem rồi hẳn có chuyện vui để xem, xem nào, cô ta chắc bị Lý Nam chà đạp khinh bỉ, còn gã Vương Đình em đoán sẽ không thoát khỏi tội, lần này xem gã có còn hách dịch được không ai bảo đắc tội với em. Không hiểu sao loại phụ nữ đó lại khiến Khải Huy hết lòng vì yêu...

Hạ Vi giật lấy tấm ảnh khi tay Lý Nam Vương nắm chặt như muốn nghiền nát ra thành cho bụi.

- Anh làm gì vậy?

Lý Nam Vương nắm chặt lấy cổ tay Hạ Vi như muốn bóp thành từng mảnh nhỏ, chưa bao giờ Lý Nam Vương có biểu hiện như vậy đối với Hạ Vi, bàn tay Lý Nam Vương khó khăn lắm mới rời bỏ khỏi tay của Hạ Vi, năm ngón tay thu hồi nắm chặt thành quyền, cố duỗi thẳng ra, có thể thấy Lý Nam Vương đang kìm nén trong lòng.

- Em có thể cho anh mấy bức ảnh này không?

- Anh lấy làm gì, không phải là anh cảm thấy tiếc khi cô ta thân mật với gã cận vệ của anh chứ, ý định của em sẽ cho thiên hạ biết bộ mặt thực của cô ta nhưng em còn có lòng nhân đạo nên chưa muốn cho thiên hạ biết, bởi em muốn xem cuộc vui này trước đã. Anh nghĩ mà xem, hiện tại cô ta rất được Lý Nam sủng ái yêu thương chiều chuộng, nếu hắn mà biết cô ta ngoại tình với cận vệ thân cận của anh khi đó hắn có để cho gã cận vệ được yên không, sự việc khi đó sẽ BÙM...cuộc vui sẽ có.

- Hiện tại anh có chút việc phải đi, em về nhà trước tối anh qua đón sau.

- Vậy nhé!

Hạ Vi vui mừng ra mặt, thu hồi lại mấy tấm ảnh bỏ vào trong túi trước khi đi hôn lên má Lý Nam Vương. Khi Hạ Vi vừa ra khỏi Lý Nam Vương đã khóa cửa phòng lại nhanh chóng lau mặt bằng chiếc khăn tay, tiện tay ném vào thùng rác. Bức tường mở ra, cánh cửa xuất hiện Lý Nam Vương lách người vào trong, bên trong là một căn phòng khá rộng rãi. Lý Nam Vương lột bỏ chiếc mặt nạ da người ném sang một bên, một khuôn mặt khác xuất hiện đó là Vương Đình. Vương Đình tháo găng tay da người đây là một loại bao tay rất mỏng được thiết kế theo khuôn khổ bàn tay và những dấu đường vân tay của Lý Nam Vương, thay bộ tây phục khác sau đó nhanh chóng rời đi theo lối bí mật thông đến văn phòng của Vương Đình.

Khi nhìn thấy mấy bức hình trong lòng Vương Đình lo lắng mà khẩn trương, những bức ảnh gửi cho Lý Nam làm sao có thể lấy lại được khi hắn giận thú tính trong hắn bộc phát sẽ không lường trước được. Vương Đình thực muốn bóp chết Hạ Vi phải cố gắng lắm mới kìm được cơn giận trong lòng.

Hạ Vi hí hửng bước ra khỏi công ty, lấy điện thoại gọi cho ai đó, gọi điện thoại xong Hạ Vi lái xe rời đi.

Chiếc ô tô dừng lại tại một khu biệt thự nho nhỏ cách trung tâm thành phố không xa, biệt thự cách ngôi biệt thự nhà họ Vi khoảng 100 mét đổ lại. Hạ Vi mở cửa bước vào nhà, lẳng túi xách qua bên đi đến bên tủ lạnh mở tủ lấy chai nước lọc rót ra ly uống. Hạ Vi giật mình khi nhìn thấy một bóng người mặc âu phục màu đen ngồi trên ghế xoay lưng về phía mình, trên người toát ra một luồng khí lạnh lẽo, một hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng.

- Cô để tôi đợi hơi lâu đấy - Giọng nói vang lên thực sự lạnh mang theo một mùi máu tươi xâm nhập vào không khí.

- Anh...anh là ai...

Hạ Vi lùi lại bỗng trở nên nói lắp vì sợ hãi.

- Tử thần - Người đàn ông lạ mặt ném tờ báo sang một bên, đứng dậy - Nghe giọng tôi cô phải biết rồi chứ?

Miệng nói vậy nhưng cũng từ từ xoay người quay về phía Hạ Vi.

- Vương Đình - Hạ Vi giật mình nhưng rồi cũng lấy lại được bình tĩnh và sự kiêu ngạo của mình - Anh tới đây làm gì?

Hạ Vi khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo lên tiếng: - Anh không sợ tôi nói với Lý Nam Vương anh đột nhập vào nhà tôi cưỡng bức tôi sao? Hay anh đã yêu tôi, một gã nô dịch như anh không có cửa đâu chỉ có loại phụ nữ nhơ bẩn như Thanh Nhã mới xứng với hạng người như anh.

Tai Vương Đình giật giật, mười ngón tay co lại thành quyền, trong không khí rít lên âm thanh lạnh lẽo. Từ trong ống tay áo Vương Đình vung ra một sợi xích nhỏ bắn về phía Hạ Vi. Một khi sát thủ ra tay có thể nói rất nhanh gọn chỉ trong chớp mắt Hạ Vi đã nếm mùi. Vì quá nhanh Hạ Vi không thể gào thét đau đớn, cảm nhận khuôn mặt đau rát, nóng bỏng. Đôi mắt cay xè và mờ dần đi, lúc này Hạ Vi mới cảm thấy đau đớn. Bàn tay chạm lên da mặt cảm thấy ướt át nóng bỏng, khi nhìn bàn tay Hạ Vi không khỏi thét lên khi bàn tay nhuộm một màu đỏ.

Trên tay Vương Đình sợi xích nhỏ màu bạc mỗi một mắt xích đều có những góc cạnh nhọn như mũi kim bao quanh chi chít như lông nhím, trên sợ xích không hề dính một giọt máu vẫn trơn bóng và lạnh lẽo.

- Anh...dám ra tay với tôi, biết tôi là ai không?

Mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng Hạ Vi vẫn tỏ ra mạnh mẽ, đôi chân không muốn đứng vững vẫn phải cố trụ cho chắc. Vương Đình trong con mắt hằn lên sự giận dữ, ánh mắt khiến người ta có thể sợ mà chết, luồng khí tỏa ra càng bức người. Hạ Vi không nghĩ Vương Đình đáng sợ như vậy, khi ở bên Lý Nam Vương, Vương Đình rất ít nói chỉ lặng lẽ mà tuân theo ngay cả khi bị Hạ Vi sỉ nhục cũng không nói gì, nhưng hiện tại rất đáng sợ.

- Nếu tiến lại gần tôi kêu lên đó - Hạ Vi lùi dần về phía sau.

Môi Vương Đình khẽ nhấc, sự nhấc môi báo hiệu điều chẳng lành. Tay vung lên một lần nữa sợi dây xích bắn về phía Hạ Vi quấn lấy cổ, Vương Đình giật mạnh sợ xích siết chặt lại, từng mũi nhọn đâm vào cổ đau đớn, máu theo đó chảy ra. Hạ Vi không thể kêu được trong lòng lúc này càng sợ hãi.

- Loại đàn bà như cô để tôi phải ra tay không đáng, nhưng cô đã đi quá giới hạn sự chịu đựng của tôi. Cô phải cảm ơn khi tôi chưa giết cô vội.

- Anh...anh muốn gì?

- Cô tự cho mình là kẻ thông minh nên phải hiểu chứ?

- Tôi sẽ nói với Lý Nam Vương chuyện này...a...

Vương Đình siết chặt khiến Hạ Vi cảm thấy cổ như muốn đứt, những mũi nhọn càng trở nên sắc bén.

- Cô chạm tới tôi đã đành, nhưng cô lại đi xúc phạm Thanh Nhã làm sao tôi có thể tha cho cô dễ như vậy. Hôm nay tôi sẽ không giết cô, nhưng cô cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt nho nhỏ.

- Anh muốn... muốn làm gì...

Vương Đình không nói gì, mũi chân dịch chuyển từ trong đế giày xuất hiện một con dao sắc bén. Hạ Vi lúc này có thể nói rằng sợ hãi, chân tay như muốn rụng rời. Muốn cựa mình thoát ra nhưng sợ sợi dây xích trên cổ siết chặt.

- Tôi có thói quen rất thích giết người, nhưng cô may mắn hơn họ vì tôi chưa giết cô nhưng tôi sẽ cho cô luôn nhớ về tôi trước khi làm điều gì đó.

Dứt lời con dao sắc bén vung lên, một ngón tay út rơi xuống sàn nhà, máu văng ra. Hạ Vi kêu thét vì đau đớn. Con dao trong tay Vương Đình không hề dính giọt máu sáng lấp lánh như thèm khát máu.

- Chuyện hôm nay coi như là một lời cảnh báo, trước khi làm điều gì nên suy nghĩ cho kĩ, lần sau gặp lại sẽ không còn như vậy.

Vương Đình dốc túi xách lấy ra một xấp ảnh trước khi rời đi không quên cảnh cáo.

- Nếu còn cất dấu tốt hơn tự biết phải làm gì.

Vương Đình rời đi và mau chóng trở lại công ty với thân phận là Lý Nam Vương. Điều mà Vương Đình lo lắng nhất chính là xấp ảnh hiện đang trong tay Lý Nam làm cách nào để lấy được điều đó mới quan trọng. Chuông điện thoại bàn đổ một hồi chuông khiến Vương Đình giật mình thôi suy nghĩ và lấy lại tâm trạng, lấy lại giọng nói rồi mới nhấc điện thoại nghe.

***********************************

"Thanh Nhã..."

Thanh Nhã giật mình bừng tỉnh khi nghe ai đó gọi và đánh thức, cô đảo mắt nhìn xung quanh đôi mắt dừng lại trước đồng hồ. Lúc này là 6 giờ 30 phút. Cô trợn tròn mắt khi biết mình đã ngủ một ngày một đêm. Từ hôm qua khi gặp Vương Đình trở về là lúc 5 giờ cô ngủ cho tới bây giờ nếu không nghe thấy giọng ai đó có lẽ cô còn ngủ nữa.

Dạo gần đây Lý Nam bận nên ít có thời gian bên cô, khi hắn về cô đã ngủ say, hắn thường xuyên đi sớm về khuya ngủ muộn dậy sớm có khi thức trắng một đêm trong phòng làm việc rồi sáng hôm sau đi luôn quên cả ăn. Hắn không có nhà cô cảm thấy dễ chịu hơn. Cô lắc lắc đầu cảm giác như có một cái gì đó không ổn, cô xoay ngang nhìn dọc để nhìn vẫn không phát hiện ra điểm gì bất thường. Cô nhíu mày lại, ngày hôm qua nói cho cùng cô cảm thấy rất hổ thẹn khi nói ra những suy nghĩ ở trong lòng, bây giờ cô còn mặt mũi nào mà gặp Vương Đình, cho dù cô có yêu Vương Đình đi chăng nữa nhưng cô không thể nói ra những điều mà cô chôn kín trong lòng. Tấm thân này không còn trong sạch, tấm thân này đã từng bị bao người chạm qua ở Đam Mê khi Lý Nam Vương bắt ép phục vụ khách, mấy lần đó cô đều thoát nạn, lần thì cô đã dấu con dao trong người khi gã đàn ông bẩn thỉu định làm việc nên làm cô đã đâm hắn, lần đó Lý Nam Vương đã treo cô lên trần nhà một ngày một đêm. Rất nhiều lần cô không thể nhớ rõ bởi cô muốn quên đi những kí ức dơ bẩn, khi đó Vương Đình cũng vì cô mà mạo hiểm rất nhiều. Vậy mà tại sao cô có thể nói ra được những lời như vậy, cô biết mình không xứng với Vương Đình.

Cô không thể nào làm chủ được suy nghĩ của mình nên mới bộc phát ra, nhưng đó là một sự cưỡng ép, đúng vậy cô cảm nhận được bản thân bị khống chế ép cô phải nói ra suy nghĩ và cảm xúc của mình. Một ma lực vô hình đang quẩn quanh bên cô, một ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô không rời. Rèm cửa lay động đem theo mùi hương hoa đào, hoa đào bây giờ đã tàn hết trên cành chuẩn bị nhú ra lớp quả non và cành lá xanh mượt.

- Ai...

Cô xoay người lại phía sau nhìn vẫn không thấy gì ngoài rèm cửa sổ lay động: - Ai...là ai ra đi.

Điện bỗng vụt tắt, một chùm ánh sáng màu vàng kim xuất hiện cùng một thân ảnh. Trước mắt cô là một nam tử khoác trên mình bộ hoàng bào. Mái tóc màu vàng kim mượt mà tùy ý buông trên vai, mày ngài mắt phượng cong hẹp. Đôi mắt xanh thăm thẳm lạnh lẽo nhìn cô.

- Lý... Lý Nam Vương - Cô giật mình, trong lòng bắt đầu dâng lên sự sợ hãi. Nam tử nhìn rất giống hắn, chỉ có điều khác nhau về mái tóc, và đôi mắt nếu không cô sẽ nhầm tưởng đó là Lý Nam Vương. Cô hít một hơi để lấy lại bình tĩnh và cũng nhủ lòng không việc gì phải sợ. Cô muốn di chuyển nhưng lúc này cô mới hay không thể cử động được, chân tay như hóa thành tượng.

- Ta phải mạo hiểm mới có thể gặp được nàng, bởi ở đây dương khí quá nặng - Nam tử cất tiếng tuy ôn nhu nhưng vẫn mang theo hơi lạnh, nam tử tiến về phía cô, bàn tay lạnh chạm lên da mặt nhẹ nhàng vuốt ve, cô cảm nhận được rất lạnh, lạnh như bị giam trong một núi băng ngàn năm.

- Nàng vẫn vậy, không hề thay đổi.

- Anh là ai? - Giọng cô hơi run rẩy.

- Nàng quên ta rồi sao - Nét mặt nam tử thoáng hiện lên một tia ưu thương, nam tử chạm tay nhẹ lên môi cô - Ta là ai nàng biết mà!

Nam tử tiếp lời:

- Nàng có thể cảm nhận biết được mọi chuyện, linh tính của nàng chưa bao giờ sai.

- Ngày hôm qua chính mùi hương này đã tố cáo anh đã có mặt và khống chế tôi, vì sao?

- Đúng là ta đã có mặt, ta cần xác thực nên ta buộc nàng phải nói ra tình cảm thật trong lòng của nàng với hắn, nàng biết đó vì sao không? Ta sẽ nói cho nàng hiểu, bởi ngàn năm qua hắn yêu nàng hắn thèm khát được một lời yêu thương mà nàng dành cho hắn và bây giờ cũng vậy. Hắn biết số mệnh của hắn nên đã dùng linh khí của nội đan luyện thành Ngọc Băng mà nàng vẫn luôn đem bên người, Ngọc Băng khiến ta tiếp cận nàng nội lực sẽ yếu đi vì vậy mà ta không thể tiếp cận nàng, ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa khiến nàng nhầm tưởng ta không còn yêu nàng. Khi nàng chết có thể giữ cho linh hồn nàng không bị phân tán khi nàng cố gắng vận chuyển càn khôn trái với quy định để đầu thai chuyển kiếp cho hắn. Nếu hắn không luyện thành Ngọc Băng nàng sẽ vĩnh viễn không thể hồi sinh chuyển kiếp, hắn muốn nàng cùng hắn sau khi chuyển kiếp hai người sẽ được ở bên nhau vĩnh viễn. Nội đan khi mất hết linh khí sẽ trở nên vô dụng, ta không muốn Long tộc vì hắn mà chìm sâu trong giấc ngủ ngàn năm vì vậy mà ta đã cố gắng dịch chuyển càn khôn thay đổi vòng luân hồi, đảo lộn mọi thứ tự mà nàng đã sắp đặt, ta đã đứng chờ đợi mỏi mòn ngày nàng đi đầu thai chuyển kiếp, chờ đợi để hoán đổi linh hồn ta đã tạo ra số phận cho nàng. Nàng càng đau khổ bao nhiêu cơ hội cho nội đan phục hồi lại rất cao bởi tình yêu càng lớn, càng đau khổ mới cảm hóa được nội đan. Ta cần những giọt nước mắt của nàng để tích tụ thành giọt minh châu nhằm khôi phục lại nội đan đã mất linh khí, nước mắt đau khổ của nàng và nội đan trong cơ thể hắn vì đau đớn mà sinh thành cảm giác, khi đó hắn sẽ quyết tâm sự quyết tâm càng cao cơ hội càng lớn. Tuy rằng ta rất yêu nàng nhưng ta không thể vì nàng mà để cho thần dân ngàn năm phải hứng chịu lời nguyền chìm sâu trong giấc ngủ, ta muốn mọi vật trở lại như trước đây, xin lỗi ta không thể làm khác được. Còn chuyện vì sao ta ép nàng nói với hắn ta đã nói rồi, vì hắn muốn nghe được những lời yêu thương từ phía nàng, có như vậy tâm hắn sẽ kịch giao động mạnh đánh thức nội đan thức tỉnh tiếp nhận giọt minh châu, đồng thời ta cũng phát hiện hắn chính là lệnh bài, khi thời khắc quan trọng vận chuyển càn khôn điều không may ta bị nội thương nên không thể nhìn được khi chiếc chìa khóa bị vỡ, đợi nàng chuyển kiếp ta cũng vội phân tán đi các nguyên thần để truy tìm lệnh bài và chìa khóa, khi những giọt nước mắt của nàng đã tác động lên nội đan và đã phân tán ra một luồng khí nhờ có luồn khí đó đã giúp ta có thể rời khỏi thạch động mà không hề sợ dương khí thiêu đốt, nàng nhìn thấy ta chỉ là nhân ảnh, ta cần một thời gian nữa để khôi phục nguyên hình. Tuy ta tạo dựng số phận cho nàng nhưng lại không lường trước được sự việc lại đi đến như vậy, phải chăng ta đã quá nôn nóng nên đã mắc phải sai lầm. Mặc dù ta đã phân tán nguyên thần, các nguyên thần khác ta đều kiểm soát được, nhưng còn một nguyên thần hắn hoàn toàn độc lập không bị chi phối, mọi suy nghĩ của hắn ta không thể nắm bắt và kiểm soát nổi, hắn luôn đối nghịch với ta. Ta cần kích thích bản thân hắn để khôi phục nguyên hình phát ra Long khí giúp ta có được nhân ảnh mới lúc đó ta mới có thể đối phó với nguyên thần thứ chín bởi đó chính là tâm của ta.