Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em

Chương 29: Hồi ức

Đứng trước mặt cô chính là khuôn mặt của Lý Nam Vương.

"Không thể nào, hắn không thể là Lý Nam Vương" Đọc được suy nghĩ của cô hắn lên tiếng.

- Anh không phải Lý Nam Vương, anh là anh trai của hắn,Khải Huy của em, em không nhớ sao, cái tên Khải Huy là do em đặt cho anh em còn nhớ không vậy, em từng nói em không thích cái tên Henry.

Đôi mắt hắn trầm xuống, hắn sinh ra đã bị loại bỏ bởi dòng tộc họ Lý cho đến bây giờ vẫn còn tuân theo một hủ tục phong kiến và đó cũng được coi là một lời nguyền, nếu không tuân thủ theo thì dòng tộc sẽ dẫn đến sự diệt vong, từ đời nhà Lý còn cầm quyền Hoàng Lý Đế ban ra một sắc lệnh nếu gia đình nào có cặp song sinh sẽ loại bỏ đứa trẻ đầu tiên trào đời, theo như lời đạo sĩ nói đứa trẻ đầu tiên loại bỏ coi như đó là lễ vật tế trời đất với mong muốn đất nước ngày càng phồn vinh thịnh vượng dân chúng sống trong cảnh yên bình.

Hắn thật may khi bà đỡ không giết chết, bà đỡ đã thả đứa bé tội nghiệp trôi theo dòng nước, số phận đưa đẩy đưa đứa bé trôi dạt vào bờ nơi có một nhà thương buôn nghỉ chân. Hắn biết thân phận của mình tình cờ có đọc một tờ tạp chí và thấy hình ảnh của Lý Nam Vương hắn sinh ra tò mò vì cả hai đều có bộ mặt giống nhau như đúc, hắn đã ngầm cho người điều tra và phát hiện ra thân phận của mình, trong lòng hắn chỉ có mỗi một suy nghĩ đó là trả thù hắn sẽ bắt gia tộc họ Lý diệt vong phá hủy mọi thứ để trả thù, hắn tự tạo cho mình một vụ tai nạn giả và xóa sổ cái tên Anthony lấy cái tên Henry, sắp xếp mọi việc xong xuôi hắn quay về thành phố S chuẩn bị cho công việc để trả thù, trước tiên hắn tìm đến Linh để làm quen, hắn nát óc vẫn chưa nghĩ ra được cách làm quen để tiếp cận mục tiêu thì hắn gặp cô, khi ấy cô còn là một cô bé học cấp ba tung tăng chân trước chân sau trên đường phố đi về phía hắn, cô dừng lại khi nhìn thấy hắn, ánh mắt cô tò mò rồi cười khúc khích.

- Mặt nạ bán không chú?

Đó là lần đầu tiên hắn gặp cô như vậy, cô chọc hắn thêm mấy câu nữa sao đó lại bước đi, lần hai gặp lại cũng trên đoạn đường này nhưng trên tay cô cầm cây kem vừa đi vừa mút như một đứa trẻ thấy hắn cô lại chạy đến bên.

- Chú ơi, nóng nắng thế này mà chú còn đeo mặt nạ sao, chú sợ da cháy nắng à, hay khuôn mặt chú đầy sẹo vậy?

- Nhiều lời - Hắn khó chịu trả lời.

- Xí...đồ khó ưa, chắc muốn thiên hạ chú ý nên mới làm cách này, đúng là đồ lập dị thần kinh - Cô lè lưỡi sau đó mút que kem trên tay bỏ đi.

Lần thứ ba gặp lại là khi cô cùng Linh đang cãi nhau chuyện gì đó, chỉ thấy cô cúi xuống nói nhỏ với Linh rằng "chị xin lỗi em" Linh hậm hực bỏ đi còn cô chỉ nhìn theo bằng ánh mắt buồn.

- Em gái cô - Hắn nhìn cô xong hỏi.

- Phải - Cô lạnh nhạt trả lời rồi bỏ đi. Hắn níu tay cô lại, đó là cái nắm tay đầu tiên khiến hắn có cảm giác, khi biết cô là chị gái cùng cha khác mẹ với Linh hắn đã làm quen với cô, mục đích chủ yếu tiếp cận đối tượng, hắn muốn cướp đi thứ mà Lý Nam Vương quan tâm nhất, người mà Lý Nam Vương quan tâm nhất chính là Linh, hắn muốn cho Lý Nam Vương nếm mùi đau khổ khi người mình yêu thương phản bội và dần dần hắn sẽ tước đoạt mọi thứ chà đạp phá hủy dần dần.

Mọi chuyện tưởng chừng sẽ rất khó khăn nhưng không ngờ lại diễn ra rất thuận lợi khi Linh lần đầu gặp đã có ấn tượng với hắn, không những vậy còn chủ động làm quen.

Có thể nói rằng Linh bề ngoài là một cô gái ngoan hiền, dịu dàng dễ thương rất được lòng các chàng trai nhưng đằng sau sự dịu dàng lại là một con người khác có những tham vọng lớn, mưu mô xảo quyệt, thật khác với cô chị, cô chị bề ngoài rất cao ngạo đánh đá, chỉ vì có khí chất cao ngạo khiến người ta khó chịu cảm giác khi đứng cùng cô như bị cô khinh thường... nhưng thực ra cô lại là người rất vui vẻ hòa nhã đôi khi ương bướng và thích mạo hiểm, thích chinh phục đôi lúc lại có tính trẻ con và luôn cãi ngốc, biết mình sai nhưng vẫn cãi lại.

Hắn đứng từ trên cửa sổ nhìn xuống dưới cổng nơi có một thân ảnh mặc bộ váy màu xanh xuất hiện đang hướng lên lầu hai nơi mà hắn đang ngồi, hắn nhìn theo thân hình bé nhỏ nhẹ nhàng di chuyển có thể nói Linh rất gợi cảm rất nóng bỏng quyến rũ, Linh mỉm cười đi đến bên hắn ngồi xuống ôm lấy cổ ép sát bộ ngực căng tròn đầy sức sống lên cánh tay của hắn.

- Anh nhớ em không, học xong em tới chỗ anh luôn - Linh nũng nịu ôm lấy cổ hắn cọ cọ má lên lớp mặt nạ lạnh lẽo.

Đúng lúc ấy chuông điện thoại Linh reo khi Linh lôi điện thoại ra hắn nhìn thấy trên màn hình hiện tên của Lý Nam Vương, Linh nhìn hắn, hắn quay đi lạnh lùng lên tiếng.

- Anh nói thế nào tại sao em không chấm dứt liên lạc với hắn, nếu chưa chấm dứt đừng tìm anh.

- Anh đừng giận, gần đây anh ấy đi công tác chưa về, đợi anh ấy về em nói sau.

- Cũng được, nếu em không dứt khoát thì chúng ta chấm dứt.

- Em sẽ chấm dứt nhanh thôi - Linh ôm lấy cổ hắn, hắn tựa người ra ghế thực lòng mà nói hắn rất chán ghét Linh nhưng vì mục đích hắn đành chịu, khi ở bên Linh hắn lại nhớ đến cô mặc dù cô luôn làm cho hắn tức giận, nổi cáu thậm chí muốn đánh vì cô không nghe lời luôn làm trái ý hoặc chống đối, cô không bao giờ chủ động ôm hay hôn, người chủ động luôn là hắn, đôi lúc còn không cho hắn ôm khiến hắn phải van nài cô mới chịu cho ôm mấy phút.

- Xin chào! Ơ...

Đúng lúc hắn đang miên man suy nghĩ thì giọng nói quen thuộc cất lên, trên khuôn mặt tươi cười của cô vụt tắt thay vào đó là khuôn mặt tái xanh.

- Em...

Hắn luống cuống vội đẩy Linh sang một bên khi ấy hắn không chú ý Linh hầu như quần áo gần lột bỏ hoàn toàn, trên người hắn quần áo cũng không ngay ngắn bởi khi đó hắn đang chìm trong suy nghĩ nhớ nhung tới cô không hề biết Linh đang làm loạn trên cơ thể.

Cô vụt bỏ chạy, hắn vội đuổi theo nhưng bóng dáng cô mất hút trong dòng người đi lại trên đường. Hắn tìm đủ mọi cách để gặp được cô để giải thích nhưng cô không cho cơ hội, câu trả lời mà hắn nhận được là sự im lặng, lạnh lùng của cô, cảm giác của hắn lúc ấy thật là đau đớn nhưng vì mục đích hắn không cho phép bản thân mình yêu cô hắn phải tập cách dần quên, luôn dặn lòng phải nhớ rõ mục đích của bản thân tới đây để làm gì?

Hắn và Linh vẫn qua lại, đôi khi gặp cô trên đường cô lạnh lùng lướt qua và coi như một người xa lạ, cảm giác của hắn khi đó thật đau, hắn biết bản thân mình rất yêu cô không thể rời xa.

- Người anh yêu chính là cô ta đúng không?

Linh lên tiếng hỏi, hắn im lặng coi như đó như một câu trả lời.

- Em biết anh nói yêu em là có mục đích vậy mục đích của anh là gì, anh có thể nói cho em biết không?

Hắn liếc nhìn Linh, cô gái này tuổi tuy còn nhỏ nhưng tính về sự nhanh nhẹn và trí thông minh thì lanh lợi hơn cô chị rất nhiều.

- Cô thì giúp được gì - Thật lâu sau hắn mới nhàn nhạt hỏi.

- Điều mà sẽ khiến anh hài lòng - Linh tự tin trả lời.

Khóe môi hắn khẽ nhấc sau đó lên tiếng:

- Vậy tôi sẽ cho cô một cơ hội để chứng minh cô có khả năng làm được.

- Nếu em làm được anh tính sao?

- Lúc đó hãy nói sau.

- Được rồi, anh hãy ngồi đợi kết quả - Linh mỉm cười một cách đầy quyến rũ nếu là người khác hẳn đã bị mê hoặc nhưng hắn không có tâm trạng bởi tâm trạng của hắn lúc này đều đặt hết vào cô, Linh ôm lấy hắn, hắn gạt ra khi có cuộc điện thoại mật từ Anh gọi tới, nghe xong điện thoại hắn vội vàng quay trở về nước Anh để chịu tang cho cha nuôi lấy thân phận là cháu họ bên ngoại.

Vì còn có một số việc phát sinh ngoài ý muốn nên hắn phải ở lại xử lý, khi quay trở về thành phố S nhận được tin cô đã lấy chồng, chồng cô không ai khác chính là Lý Nam Vương, hắn hoàn toàn bị sốc nghĩ rằng thời gian qua hắn có thể quên được cô nhưng hắn đã nhầm, hắn yêu cô hơn bao giờ hết nhưng hắn cũng không thể vì yêu cô mà từ bỏ mục đích của mình.

Hắn cũng cho người tìm hiểu điều tra xem cuộc sống của cô ra sao nhưng không hề nhận được một tin tức nào về cô, có thể nói về tài bảo mật Lý Nam Vương là số một rất khó có thể khai thác tin tức từ thuộc hạ của hắn.

Hắn lắc đầu thôi suy nghĩ bởi nghĩ đến quá khứ khiến vết thương trong lòng càng thêm đau, hắn đã không biết trân trọng những tình cảm tốt đẹp mà cô dành cho, chính tay hắn đã tự phá hủy tất cả khi nhận ra thì đã quá muộn.

- Thanh Nhã - Thật lâu sau hắn mới lên tiếng - Cho anh một cơ hội làm lại từ đầu được không em, mình sẽ quay lại như trước, em muốn ăn thật nhiều kem anh sẽ chiều theo ý và không mắng em, anh sẽ không bắt em uống thật nhiều nước cam và uống sữa, em muốn đi leo núi cũng được anh sẽ đưa em đi, à đúng rồi em thích lặn cùng đàn cá vậy chúng ta cùng lặn nhé!

Hắn nắm lấy vai cô, cô giật mình bởi nhìn thấy khuôn mặt của Lý Nam Vương đã khiến cô sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy, hai hàm răng va vào nhau nhìn cô như bị bệnh sốt rét khiến hắn càng trở nên lo lắng, đúng lúc ấy có tiếng động bên ngoài hắn vội dùng mặt nạ che đi khuôn mặt, lẩn mình biến mất sau cánh cửa bí mật.

Cánh cửa phòng mở ra Lý Nam bước vào trên tay là một ít đồ ăn nhẹ, Lý Nam vì sợ cô đói nên đem đồ ăn tới phòng cho cô, hắn đặt vội đĩa đồ ăn xuống bàn đi nhanh về phía cô, trên khuôn mặt lạnh lùng không một chút nào gọi là sự lo lắng, nhưng trong con mắt và hành động thì nói lên hắn rất lo lắng cho cô, nhìn thấy thân hình cô ngồi co rúm lại toàn thân không ngừng run rẩy khiến hắn lo lắng.

- Em sao vậy, đau ở đâu sao - Hắn xoay người cô để kiểm tra, cô vẫn ngồi im cổ họng nấc nghẹn từng cơn sợ hãi, hắn hai tay ôm lấy mặt cô, giọng nói trở nên lo lắng hơn.

- Em đau ở đâu, nói cho tôi biết đi, khó chịu ở đâu sao?

Hắn ôm cô vào lòng, vuốt mái tóc cô rất nhẹ nhàng, có thể thấy hắn rất nâng niu và coi trọng hắn coi cô như một viên ngọc quý dễ vỡ chỉ không cẩn thận viên ngọc sẽ bị vỡ đôi.

- Đừng sợ, đã có tôi ở đây rồi - Hắn vỗ vai cô rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc, không hiểu sao lúc này trái tim hắn rất yêu và yêu cô hắn nguyện bảo vệ cô cả cuộc đời này, không ai có thể đưa cô ra khỏi cuộc đời của hắn, ánh mắt hắn lạnh lẽo khi nghĩ đến Vương Đình, nhân vật này cần phải loại bỏ, cô vì Vương Đình sẽ làm tất cả mọi chuyện điều mà hắn sợ lúc này chính là cô sẽ vì Vương Đình chống đối lại hắn thậm chí còn ghét hơn, nếu một ngày nào đó xảy đến mọi chuyện không hay thì hắn sẽ phải làm sao đây, đây là điều mà hắn luôn nghĩ tới đó cũng là một câu trả lời khó nhất đối với bản thân của hắn.

Thật lâu sau cô mới ổn định tinh thần nhìn lại trước mặt cô là khuôn mặt của Lý Nam cô lại giật mình và thoát nhanh khỏi vòng tay của hắn, trong lòng hắn có cảm giác bị mất mát nhưng hắn chấp nhận, hắn hy vọng một ngày nào đó cô sẽ nhận ra tình yêu mà hắn dành cho cô cũng chẳng kém gì Vương Đình đã dành cho.

Vương Đình! Vương Đình! Tự nhiên hắn rất ghét cái tên này, làm cách nào để cho Vương Đình biến khỏi cuộc sống của cô đây là điều khiến hắn đau đầu và không yên tâm nhất.

Hắn đứng dậy đi đến bên bàn ăn cầm đĩa đựng đồ ăn đến bên cô.

- Ăn chút gì cho đỡ đói - Hắn lên tiếng, cô liếc nhìn qua toàn là những thứ cô không thích ăn một chút nào, cô quay đi hướng khác.

- Ăn đi, từ chiều tới giờ em chưa ăn gì?

- Không đói.

Hắn nhíu mày, cô đúng là một người phụ nữ cứng đầu khó bảo, hắn lạnh nhạt nhìn cô đưa đĩa đồ ăn ra trước mặt.

- Tôi hỏi em lại một lần nữa, em có ăn không - Trong giọng nói hắn ẩn nhẫn sự giận dữ.

Nhận thấy hơi nguy hiểm đang lan tỏa cô khẽ quay đầu liếc nhìn đĩa đồ ăn một lần nữa, trên khay là những món ăn béo ngậy cô đặc biệt ghét những đồ ăn nhiều dầu mỡ.

- Không phải tôi nhân nhượng em thì em muốn làm theo ý của mình, để tôi mà nổi giận hậu quả sẽ không lường trước được, mấy bài học đó em vẫn chưa nhớ sao?

Hắn nhìn cô hất hàm, cô do dự dù sao nếm mùi đau đớn sợ hãi cô cũng trải qua, bàn tay cô chậm rãi đón nhận từ tay của hắn, khóe môi hắn khẽ cong lên thể hiện sự hài lòng, cô khó khăn lắm mới nuốt nổi một miếng sau đó toàn thân nổi da gà và khẽ rùng mình, hắn cầm lấy đĩa đồ ăn trên tay cô lẳng xuống sàn, đồ ăn văng ra bắn lên tường kính, hắn thở hắt ra còn cô thần kinh căng lên vì sợ khi hắn đột nhiên nổi giận, rõ ràng cô đã ăn vậy cớ sao hắn còn nổi giận.

- Tôi bảo em ăn chứ tôi bảo em nuốt vỏ đạn à, tại sao có mỗi việc ăn mà khó khăn đến thế.

-...?

- Nói xem nào - Hắn quát lên khiến cô giật mình, con người hắn tính cách thất thường thật khó đoán - Nói đi.

- Tôi không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ - Cô vội nín thở nói.

- Em sợ tôi (?)

Hắn thở hắt ra, tay chống hông nhìn ra biển, bời môi mỏng bậm lại rồi lại cười khẩy:

- Vương Đình em rất thân thiện - Hắn quay sang nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo nhưng trong tâm hắn đang thầm ghen tị - Em nên nhớ ai là chồng của em.

Cô tính mở miệng nói nhưng lại thôi, lúc này cô rất muốn chạy tới trước mặt Thanh Nhã thật để hỏi cho ra mọi chuyện, tại sao cô ta lại liên quan đến rất nhiều người và ai cũng nhận làm chồng của cô, rốt cuộc là Lý Nam hay là Lý Nam Vương.

- Tôi không có một người chồng nào hết - Cô buộc miệng nói ra theo cảm tính, sự thực là cô chưa có chồng, mọi điều tốt đẹp mọi dự định đều tan biến chỉ trong một đêm khi tỉnh dậy cô biến thành một người khác và đã có chồng. Chồng cô là một người rất lạnh lùng không những vậy còn rất tàn bạo.

Một cái chạm lên vai khiến cô giật mình, sau đó cô cảm thấy vai ê ẩm, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn cô.

- Em nhắc lại cho tôi nghe - Giọng nói bừng lên sự tức giận của hắn.

Cô cúi xuống không dám nhìn vào ánh mắt đang nổi giận của hắn, lẽ nào cô nói sai, hắn đâu phải chồng của cô, điều cô mong muốn bây giờ chính là thoát khỏi sự kiểm soát của hắn và tự do làm điều mình muốn, hắn túm lấy khủy tay cô bóp thật mạnh khiến khuôn mặt của cô tái xanh.

- Tôi nhắc lại cho em hay, dù em có muốn hay không nhưng sự thực thì em vẫn là vợ của tôi mãi là như vậy - Hắn rít lên từng lời bắt cô phải nhớ cho kĩ ai mới là chồng của cô.

- Vì sao tôi là vợ của anh, tôi nhớ không nhầm thì Thanh Nhã được gả cho Lý Nam Vương hay anh nghĩ chỉ vì chuyện đó mà anh bắt mình phải có trách nhiệm với tôi, tôi không cần anh hiểu không.

- Tôi chính là....

Hắn dừng lại lời nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô trong con mắt hằn lên sự tức giận - Tôi mới chính là chồng của em hãy nhớ rõ.

Hắn túm lấy tay cô lôi ra khỏi phòng, cô bám vào chốt cửa níu lại, thái độ nổi giận của hắn khiến cô hốt hoảng.

- Anh lôi tôi đi đâu?

- Em nghĩ tôi sẽ lôi em đi đâu - Hắn nổi cáu trừng mắt nhìn cô, sau đó cúi xuống vác cô lên vai, cô giãy nảy la hét đòi xuống.

Miếng ngọc trên cổ rớt xuống sàn nhà quay hai vòng tròn sau đó chậm rãi lăn đi, ánh mắt cô nhìn theo miếng ngọc bội, miếng ngọc bội dừng lại trước một mũi giày đen bóng, trước khi khuất sau cánh cửa cô còn kịp nhìn thấy Lý Nam Vương cúi xuống cầm miếng ngọc bội trong tay, lúc này cô không giãy nảy mà chỉ im lặng để suy nghĩ làm cách nào để lấy lại miếng ngọc bội từ tay Lý Nam, nhờ có miếng ngọc bội đã tiếp thêm sức mạnh cho cô để vượt qua mọi sự khó khăn trở ngại, khi sợ hãi cô luôn chạm tay lên miếng ngọc để tìm một chỗ dựa vững chắc, cô coi miếng ngọc đó như là Vương Đình đang đứng bên cạnh nắm lấy tay cô tiếp cho cô thêm sức mạnh để cô vượt qua.

------------------------------------$$$-----------------------------------------$$$-----------------------------

Lý Nam Vương ngồi tựa lưng ra ghế ánh mắt đăm chiêu đang suy nghĩ gì đó rất chăm chú, trong lòng bàn tay miếng ngọc bội nắm chặt, thân hình khẽ run nhẹ và nhớ lại ánh mắt của cô khi nhìn miếng ngọc bội.

Tiếng động nhỏ vang lên trong căn phòng im lặng khiến Lý Nam Vương giật mình vội vã thu hồi miếng ngọc bội nhưng do luống cuống đút vào túi áo miếng ngọc bội đã rơi ra ngoài và lăn đi bị cản lại bởi mũi giày cao gót màu đỏ.

Hạ Vi nhíu mày nhìn Lý Nam Vương luống cuống chân tay chưa bao giờ Lý Nam Vương làm việc gì mà chân tay trở nên luống cuống như vậy, ánh mắt Hạ Vi nhìn miếng ngọc bội màu xanh da trời rất đẹp rồi cúi xuống nhặt lên ngay lập tức Lý Nam Vương giật lấy ở trên tay, trên gương mặt lạnh lẽo của Lý Nam Vương hiện lên tia tức giận điều này khiến Hạ Vi không khỏi ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ nổi giận với Hạ Vi mà bây giờ chỉ vì miếng ngọc đã khiến hắn tức giận, điều này nói lên Lý Nam Vương rất coi trọng miếng ngọc, nhận thấy hành động bất thường của mình Lý Nam Vương lấy lại ánh mắt dịu dàng như thường ngày vỗ nhẹ vai Hạ Vi.

- Anh xin lỗi, hẳn em cũng mệt để anh gọi người tới dọn phòng cho em.

Hạ Vi đi tới ôm lấy vòng eo của hắn, áp sát cơ thể mềm mại của mình vào cơ thể hắn như mọi khi, mỗi lần như vậy sẽ khiến hắn không chịu được sự kích thích đó mà ôm lấy Hạ Vi hôn thắm thiết và nhiệt tình, Hạ Vi thích cảm giác khi hắn rất muốn nhưng cố kìm lại trên khuôn mặt hiện lên sự đau khổ nhưng hôm nay hành động của Lý Nam Vương thật khác hắn né tránh một cách khéo léo khiến Hạ Vi ngã xuống ghế, góc ghế đâm vào chân, Hạ Vi hơi cau mày nhưng hắn không bận tâm chỉ quan tâm miếng ngọc trong tay, hắn cẩn thận cất miếng ngọc vào trong túi áo. Hạ Vi ngồi xuống ghế khoanh tay trước ngực nhìn hắn rồi hỏi.

- Hình như anh không còn yêu em thì phải?

- Sao em lại nói vậy - Giọng nói của hắn rất dịu dàng nếu ai để tâm thì sẽ nhận ra đó là sự gượng ép.

- Hành động lúc nãy đã chứng minh, anh quan tâm miếng ngọc hơn quan tâm em.

- À! Miếng ngọc bội này do một người bạn gửi cho anh giữ hộ, em mệt chưa, nghỉ ngơi đi sáng mai còn về.

- Em muốn đi dạo vòng quanh khách sạn.

Chưa để hắn đồng ý có đi hay không Hạ Vi đã lôi hắn đi một mạch ra khỏi phòng.

- Em thật ngang bướng, lẽ nào chịu đòn mới nghe theo, ngoan ngoan ăn hết cho tôi.

Lý Nam Vương dừng bước khi phía trước có tiếng nói vọng lại, hắn nhìn về phía trước nơi có chiếc bàn tròn phủ một lớp khăn trải bàn màu trắng, trên ghế quý phi phủ một lớp gấm màu đỏ được thêu chỉ vàng bằng những hoa văn thuộc thể loại cung đình, trên ghế thân ảnh màu trắng ngồi khép nép còn thân ảnh to lớn của Lý Nam chiếm gần hết ghế, trên tay Lý Nam là đĩa ăn đựng rất nhiều hoa quả và đồ ăn, hắn đang ra sức ép cô ăn miếng trái cây, còn cô trên khuôn mặt vừa tức giận vừa sợ hãi kèm theo cả sự ức chế cảm giác trên khuôn mặt cô biến đổi liên tục.

Cảm nhận được ánh mắt vừa quen vừa xa lạ nhìn vào, cô ngẩng đầu ngước nhìn và bắt gặp ánh mắt phức tạp của Lý Nam Vương, nhìn thấy hắn bản thân cô như đã được lên giây cót sợ hãi cô lùi vào trong nép sau cánh tay Lý Nam khuôn mặt của cô úp vào lưng Lý Nam, quả thực là cô rất sợ Lý Nam Vương lý do vì sao sợ thì không cần nói ai cũng hiểu bởi cô từng bị hắn chà đạp thật tệ thử hỏi xem ai có thể chịu đựng nổi sự trừng phạt của hắn và cô đã chết đi sống lại bao nhiêu lần chỉ vì hắn cái tên Lý Nam Vương từ lâu đã ám ảnh trong đầu cô.

Lý Nam xoay người nhìn Lý Nam Vương khóe môi khẽ nhấc lên một đường cong thỏa mãn nhưng sau đó khuôn mặt lại trở nên lạnh lẽo, vòng tay ôm lấy thân hình đang run rẩy của cô cho ép sát người, nếu chú ý đáy mắt Lý Nam hiện lên đường tơ máu trong lòng hắn vừa hận mà cũng vừa đau.

Lý Nam Vương ánh mắt vẫn để trên người cô, nhận thấy sự khác biệt Hạ Vi ôm lấy tay Lý Nam Vương lắc nhẹ mỉm cười lên tiếng.

- Thật ngại quá đã phá hỏng chuyện tốt của hai người.

- Vậy còn không mau đi - Lý Nam lạnh lùng lên tiếng còn ánh mắt vẫn dừng ở trên người Lý Nam Vương, môi hắn khẽ mấp máy nói gì đó chỉ có hắn và Lý Nam Vương mới hiểu được.

- Ôi trời ơi, tôi cứ tưởng ai khiến anh bị mê hoặc nhưng không ngờ anh lại thích kẻ đã hại chết em gái của chính mình, xem ra nhiều người nói cô ta không hề sai một lần được ngủ cùng cô ta thì mãi mãi không thể quên.

Lý Nam phóng tia nhìn lạnh lẽo nhìn Hạ Vi, ngón tay nắm chặt thành quyền thật khó khăn lắm mới duỗi ra được.

- Hạ Vi - Lý Nam Vương khẽ gắt, Hạ Vi giận dỗi sau đó bỏ đi nhưng thực ra là Hạ Vi nhìn thấy Khải Huy đứng từ trên cao quan sát.