Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 98: Phiên ngoại 5

Cố Dương say khướt hoàn toàn không biết mình làm chuyện nguy hiểm cỡ nào, ý thức mơ hồ, cảm giác được cái ôm ấm áp quen thuộc, nghĩ đều không nghĩ đã cho là Lục Ngôn. Đầu óc vì uống rượu cảm thấy choáng voáng, không thoải mái, Cố Dương theo thói quen ôm người làm nũng.

Còn người nghe thấy, gần như nỗ tung tại chỗ, vốn sắc mặt hung mãnh lạnh lẽo cứng rắn, giờ phút này còn thêm vài phần giận dữ, càng khác nào địa ngục Tu La, cực kỳ kinh người.

Kẻ cầm đầu nào đó, còn mơ mơ màng màng ôm cổ Tu La, ỷ lại mà cọ cọ, như bánh nếp dính người vô cùng đáng yêu.

Đổi thành lúc thường, tất nhiên nam nhân sẽ rất sung sướng, hưởng thụ cảm giác dính người này, nhưng bị xem là một vị tiên sinh họ Lục, vậy thì rất khác. Ý nghĩ trong lòng nam nhân như thể muốn nhảy vào đầu Cố Dương giết chết cái tên Lục tiên sinh kia.

Chung quy, vẫn còn một tia lý trí kéo hắn lại, làm cho hắn miễn cưỡng duy trì bình tĩnh bên ngoài, chỉ là sắc mặt vẫn hơi đáng sợ, âm u ôm Cố Dương vào buồng tắm.

Nam nhân hết sức phản cảm việc trên người Cố Dương có mùi hương khác lạ, buồn bực không chịu được, nghiêm túc tắm sạch người từ đầu tới đuôi một lần, mặc dù rất nổi giận, nhưng cũng vẫn không quên thả nhẹ động tác, không khiến Cố Dương khó chịu.

Chiều cao của Cố Dương là một bảy mươi lăm, lúc thường đặt trong đám người, không cao lắm, cũng không đến nỗi nói là thấp, nhưng so ra với nam nhân thể trạng cường tráng cơ bắp rõ ràng thế này, càng có vẻ hơi nhỏ nhắn.

Nam nhân dùng khăn tắm quấn Cố Dương lại, lúc ôm lấy người, không phải kiểu bế công chúa lúc vào nhà, mà là như ẵm trẻ con, để cậu ngồi trên cánh tay. Dù vậy, trên mặt nam nhân cũng không có một tí áp lực nào, rất dễ dàng.

Cố Dương mất thăng bằng giữa không trung, coi như bị rượu làm tê dại thần kinh, nhưng cũng cảm giác được chút nguy hiểm, càng vô thức ôm sát cổ của nam nhân, sợ mình ngã xuống.

Tắm rửa sạch sẽ xong, cả người Cố Dương đều là mùi hương sữa tắm quen thuộc, giống mùi hương trên người đối phương. Sắc mặt nam nhân hơi hoà hoãn, nhận ra được Cố Dương dính sát vào mình, cong cong khóe môi, dung túng vỗ vỗ cậu.

Từ buồng tắm quay lại phòng ngủ chính, nam nhân ôm Cố Dương tới trên giường, mang áo ngủ ra, giúp cậu mặc vào. Quả thực có thể nói là rất dịu dàng kiên nhẫn rất giỏi hầu hạ người, như thể vừa nãy trên xe làm hại Cố Dương bị sặc là hai người khác nhau.

Toàn bộ quá trình, Cố Dương cũng rất ngoan ngoãn phối hợp, như mèo nhỏ mềm mại nghe lời, không có bất kỳ chống cự nào. Nam nhân hoàn tất hết thảy, chuẩn bị đứng dậy đi tắm, muốn xối sạch mùi rượu trên người, lại bị Cố Dương một phát bắt được.

Nam nhân không hề đề phòng, không cẩn thận để Cố Dương túm lấy, còn bị cậu kéo xuống, không khống chế được đổ người lên giường. Vì sợ đè vào Cố Dương, nam nhân đột nhiên đưa tay chống vào gối.

Trên mặt Cố Dương đỏ ửng, đôi mắt ướt át, lộ ra mấy phần ám muội không hề che giấu. Cậu không nói lời nào, tay tóm chặt cổ áo nam nhân, ngẩng đầu đến gần, vụng về hôn môi nam nhân.

Đồng tử nam nhân bất chợt rút lại, tựa như chưa bao giờ nghĩ tới Cố Dương sẽ hôn hắn, vẻ lạnh lùng hung ác trên mặt thay bằng sự bối rối hiếm thấy, nhưng không bao lâu, nam nhân không thể kìm nén nổi kích động, từ bị động thành chủ động, tay nắm chặt sau gáy Cố Dương, ấn người vào trong ngực, cường thế hôn môi cậu.

Không biết qua bao lâu, hai người mới từ từ tách ra.

Cố Dương chớp mắt, đôi mắt ngậm nước mơ hồ, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, bị hôn đến nỗi chân như nhũn ra, nằm trên giường, cũng không muốn động.

Ánh mắt nam nhân tối tăm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nóng bỏng đỏ ửng của Cố Dương, động tác tràn đầy trân quý thương yêu.

Cố Dương cảm giác được, nghiêng đầu dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay hắn, mềm giọng gọi: "Lục tiên sinh..."

Ngón tay hắn bỗng nhiên dùng sức, không khách khí nhéo má Cố Dương, âm trầm nói: "Lần thứ hai, Dương Dương, sự bất quá tam, hiểu không?"

Thanh âm kia trầm thấp mất tiếng, rõ ràng đang uy hiếp.

Cố Dương bị nhéo đau, rên lên một tiếng, vô cùng đáng thương mà nhìn hắn, trong mắt tràn đầy mờ mịt.

Ngón tay nam nhân xẹt qua, nắm cằm Cố Dương, vẽ viền môi Cố Dương, tựa như cậu lại dám hô một tiếng Lục tiên sinh nữa, cậu sẽ bị trừng phạt.

Cố Dương bị rượu làm tê dại đại não, phản ứng chậm chạp, không nghĩ được nhiều, mà may là còn giữ được một chút năng lực nhân biết nguy hiểm, hư hư thực thực nhận ra được nguy hiểm, ngay lập tức cậu ngoan ngoãn bất động. Đương nhiên, cũng có bộ phần nguyên nhân là cậu lười biếng, tay chân còn mềm nhũn, chờ thở ra hơi rồi nói.

Nhìn cậu ngoan như vậy, đáy mắt nam nhân lại lóe lên một tia đáng tiếc, tựa như tiếc nuối mất cơ hội mượn cớ trừng phạt Dương Dương. Nam nhân than nhỏ, đưa tay sờ sờ tóc Cố Dương, lúc này mới quay người đi vào buồng tắm.

...

Ngày hôm sau, Cố Dương mở mắt tỉnh lại, cảm giác đầu rất nặng, chóng mặt, di chứng sau khi say rượu đây.

Cậu xoa xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên chậm chạp cảm giác có gì đó không đúng, đưa tay vén chăn lên, khiếp sợ phát hiện mình không mặc quần áo... Không, nói đúng ra, vẫn mặc quần nhỏ.

Mà coi như là vậy, Cố Dương vẫn bị giật mình. Cậu sẽ không say rượu rồi làm gì xằng bậy chứ?

Đầu óc xoay vòng vòng, ôm đầu cố gắng nghĩ, cũng không nhớ ra được.

Cậu rõ ràng chỉ uống mấy ly, đâu có nhiều? Tửu lượng của cậu thật kém như vậy luôn?

Cố Dương nhanh chóng nhìn xung quanh một chút, gian phòng rộng rãi, phong cách đơn giản gọn gàng, nhưng không phải khách sạn, trang trí cũng rất xa hoa, càng giống như phòng ngủ chính trong biệt thự.

Cậu ngủ giường cũng rất lớn, nửa kia còn có vết tích người khác.

... Người khác?!

Lúc này, phòng để áo truyền ra âm thanh, một nam nhân cao lớn đi ra, mặc trên người một chiếc áo sơ mi đen, khuy áo còn chưa cài hết, mở rộng vạt áo lộ ra cơ ngực rắn chắc, màu da vàng nhạt. Nam nhân rất cao, nhìn sang tầm mắt càng là có tính xâm lược mãnh liệt.

Cố Dương vô thức càng căng thẳng hơn.

Người này là ai?

Cố Dương khẩn trương nhìn đối phương, nam nhân thì lại rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Dương Dương tỉnh rồi? Đầu còn đau không? Tối hôm qua cậu ói ra mấy lần, cho cậu uống canh giải rượu, bữa sáng hôm nay ăn thanh đạm thôi."

Giọng nói không tính là ôn hoà, nhưng nghe được ra vài phần sủng nịch.

Cố Dương nghe hắn gọi mình là Dương Dương, theo bản năng nghe lời mà đáp: "Vâng, thúc thúc."

Nam nhân mặc áo sơ mi xong, khuy áo trên cùng mở ra. Hắn nhìn Cố Dương ngơ ngác, như không biết mình là ai, đi tới, tay đặt trên đỉnh đầu Cố Dương, xoa xoa mấy cái, "Không thoải mái thì nói, hôm nay không cần đi học, tôi xin nghỉ giúp cậu."

Cố Dương lắc đầu, "Không cần, thúc thúc, hôm nay tôi còn phải học tiết chuyên ngành."

Nam nhân cũng không bắt buộc, thu lại cánh tay đặt trên đỉnh đầu Cố Dương, nhưng lại dừng lại, lơ đãng hỏi: "Dương Dương... Có người thích?"

Hai người khoảng cách rất gần, Cố Dương nghe được hơi thở quen thuộc trên người đối phương, vô thức thả lỏng cơ thể, không còn căng cứng như vừa nãy, mà là thành thực gật gật đầu, khóe môi ngậm lấy một vệt ý cười.

Cậu nghĩ tới Lục Ngôn.

Người cậu thích nhất chính là Lục Ngôn.

Cậu muốn nhanh chónh về nhà, nhìn thấy Lục Ngôn.

Nam nhân nhìn cậu thành thật lại không vui nổi, ánh mắt ám trầm, tay nắm thành quyền, dùng sức rất lớn, mơ hồ có tiếng xương cốt vang lên.

Hắn vẫn luôn chăm sóc bảo bối thật tốt, bị ai lừa đi rồi?

Sắc mặt nam nhân âm trầm, nhưng lúc Cố Dương ngẩng đầu, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giống như vừa nãy giận dữ chỉ là ảo giác.

Cố Dương chớp mắt một cái, lúng túng nói: "Thúc thúc, quần áo..."

Mặc dù cảm giác đối với người trước mặt rất quen thuộc, nhưng vẫn không thể chỉ mặc quần nhỏ đi lung tung.

Nam nhân lúc cười lên vẫn có chút đáng sợ, chớ nói chi là không cười, thì càng hung ác gấp mấy lần. Nhưng hắn đối với Cố Dương vẫn ôn hòa dung túng, giúp Cố Dương cầm quần áo đặt bên giường, lại rất tri kỷ mà đi ra khỏi phòng.

Chỉ là, mới vừa đi tới cửa, nam nhân dừng bước lại, tay khoát lên chốt cửa, quay đầu nhìn lại. Cố Dương mới vừa vén chăn lên chuẩn bị mặc quần áo, nhìn thấy hắn quay đầu lại, vội rụt về trong chăn.

Ánh mắt nam nhân nhân xa xôi, "Dương Dương, sau này không được ở trường học, mỗi ngày nhất định phải về nhà, không thể uống rượu như tối hôm qua."

Cố Dương sững sờ, vội vã giải thích: "Tối hôm qua là bất ngờ, tôi không biết..."

Nam nhân lại rõ ràng không phải đang thương lượng với cậu, thái độ bất dung chống cự, "Cha mẹ cậu giao cậu cho tôi chăm sóc, tôi cũng không thể làm cho bọn họ không yên lòng, đúng không?"

Cố Dương nói không ra lời, mím mím môi, chỉ có thể bé ngoan gật đầu.

Nam nhân lúc này mới hơi hơi thoả mãn, "Sau này tôi sẽ đưa cậu đi mỗi ngày tôi cũng sẽ đi đón cậu về."

Cố Dương: "... Vâng."

Chờ ăn sáng xong, quả nhiên nam nhân làm như lời hắn đã nói, đưa Cố Dương đến trường học, lúc Cố Dương xuống xe, còn xoa xoa tóc cậu, nói: "Chiều nay đúng giờ tôi sẽ đến đón."

Cố Dương ngoan ngoãn gật đầu, "Chào thúc thúc."

Nam nhân nhìn cậu, nhẹ nhàng nở nụ cười. Không lâu sau, xe nhanh chóng rời khỏi trường học.

Cố Dương đi đến phòng học, nhìn thấy bóng người quen thuộc trên bục giảng, lúc này mới nhớ tới. Hôm nay có tiết giáo sư chuyên ngành.

Từ khi lúng túng trong văn phòng, tiếp đến Cố Dương nghĩ anh là Lục Ngôn, bất giác thân cận với giáo sư, nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, cậu bắt đầu bị hồ đồ rồi, đến cùng ai mới là Lục Ngôn? Tại sao bốn người cậu gặp, trên người mỗi người đều có chỗ giống Lục Ngôn?

Lần này, Cố Dương bối rối, trong lòng thầm nghĩ phải cẩn thận một chút, không thể dễ dàng phán đoán.

Vì vậy.

Cố Dương nghiêm túc học hơn bất kỳ người nào trong lớp, như thể trên bục giảng cũng chỉ là một giảng viên hết sức bình thường. Hai người chưa từng quen biết.

Nhưng cậu làm như thế, không có nghĩa là người khác cũng nghĩ vậy.

Giảng hết một bài, ánh mắt giáo sư trên bục giảng giáo sư đều đặt trên người Cố Dương.

Cố Dương bị nhìn chằm chằm tê cả da đầu, sinh viên trong lớp cũng cảm thấy hôm nay giáo sư rất lạ, thoạt nhìn tâm tình không quá tốt, quả thực như ác quỷ, không có một người nào dám lơ là, đều nghiêm túc hết sức. Đặc biệt là bạn học ngồi bên cạnh Cố Dương, luôn cảm giác giáo sư đang trừng mình, hoảng loạn vô cùng, không ngừng suy nghĩ mình làm sai chỗ nào, thấp thỏm bất an, trái tim nhỏ bé đập nhanh thôi rồi.

Tan học, Cố Dương muốn cứ như vậy chuồn mất, nhưng giáo sư trực tiếp đứng trên bục giảng điểm danh, muốn cậu ở lại.

Cố Dương muốn chạy cũng không có cơ hội chạy.

Chờ các sinh viên khác rời khỏi phòng học, phần lớn chỗ ngồi dần trống trơn, Cố Dương trở nên rất chói mắt, quả thực không có chỗ nào để trốn.

Cố Dương phiền muộn, hiển nhiên không muốn đi, giáo sư cũng nhìn ra rồi, sầm mặt lại, thẳng thắn tự mình đi xuống, nện bước như gió, đứng lại trước mặt Cố Dương, nhìn Cố Dương từ trên cao xuống không khác nào đà điểu chôn sa.

Giáo sư hơi híp mắt lại, nói thẳng: "Em đi giao lưu?"

Cố Dương sững sờ, không ngờ anh kêu mình ở lại để hỏi vấn đề này, theo bản năng ngẩng đầu, rất mờ mịt nhìn anh, "Giao lưu gì cơ?"

Giáo sư nhíu mày: "Vậy hôm qua em đi đâu?"

Cố Dương nói: "Em và đội bóng rổ đi quán bar."

Đáp án này so với giao lưu thì tốt hơn một chút, nhưng cũng không khiến giáo sư hoàn toàn giãn mày.

Giáo sư lạnh lùng nói: "Tôi đồng ý làm bạn trai của em, nhưng sau này không được đi giao lưu, hay cùng một đám nam sinh đi quán bar nữa."

Cố Dương sững sờ: "...???"

Bạn trai? Lại bạn trai?!

Cậu không ngừng theo đuổi cái thiếu gia nhà giàu, còn theo đuổi giáo sư?

Mình ở thế giới này có mấy chân? Bạch tuộc thành tinh hả?!!!

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Dương Dương: Tôi! Bạch tuộc tinh! Gruuu! QwQ