Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 92: Nhà trẻ

[Lim thấy trong raw và QT đều bị lặp chương 91 và 92. Cho nên chỉ Chính văn chỉ có 93 chương thôi nha!]

Lục Ngôn là người từ trước đến giờ giỏi che giấu cảm xúc, luôn bình tĩnh tự tin, rất hiếm khi vẻ mặt kinh hoảng như lúc này, lần trước kinh hoảng thành như vậy, là lần hắn lừa Dương Dương chân mình chưa hồi phục bị phát hiện.

Nhưng lần này, theo lý mà nói, chẳng có chuyện gì xảy ra. Vừa quay đầu, bị Cố Dương và nhóc Bí Đỏ một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm, Lục Ngôn không hiểu sao có loại dự cảm xấu, nhất thời không dám đi đến, đứng im vài giây, lúc này mới đi tới, hỏi: "Sao vậy?"

Cố Dương lắc đầu mỉm cười, "Không sao."

Lục Ngôn: "..." Giọng điệu này, nghe sao cũng thấy đang có chuyện!

Lục Ngôn quay đầu nhìn về phía nhóc Bí Đỏ, hi vọng bé con nhắc nhở mình được ít gì.

Nhóc Bí Đỏ bĩu môi hừ một cái, vùi cả khuôn mặt nhỏ vào trong lồng ngực Cố Dương, biểu hiện nghịch tử làm thương tổn thấu lòng ta.

Lục Ngôn: "..." Đến cùng ai là cha rồi ai mới là con!

Lúc này, nữ nhân xinh đẹp kia đi tới, khen Cố Dương đẹp trai, nhóc Bí Đỏ đáng yêu như tiểu thiên sứ, còn nói hi vọng có một ngày mình cũng có thể sinh được đứa nhỏ đáng yêu như nhóc Bí Đỏ.

Mặc dù Cố Dương có điểm không vui vì Lục Ngôn cười với nữ nhân này, nhưng đương nhiên không thể không lịch sự biểu hiện ra, vẫn hàn huyên vài câu như thường, duy trì bầu không khí khách sáo.

Chỉ hàn huyên hai câu, nữ nhân xinh đẹp nói: "Chồng tôi còn đang chờ tôi bên kia, không quấy rầy hai người, chúc cả nhà hôm nay đi chơi vui vẻ, hẹn gặp lại."

Cố Dương cũng vẫy tay một cái, cười đáp lại.

Sau khi nữ nhân nọ rời đi, Lục Ngôn vẫn chưa hiểu đến cùng Cố Dương đột nhiên lại vậy. Lúc thường là một người nhạy cảm như thế, nhưng trên phương diện này vẫn có phần chậm chạp, mà việc này cũng không thể trách hắn, ai bảo hắn luôn ăn dấm mà Cố Dương nên ăn, ít cho người cơ hội. Đôi khi Cố Dương muốn ghen tuông một tí, quay đầu lại biến thành đi dỗ dành cái tên dấm chua tinh này.

Như chuyện ngày hôm nay vậy, Cố Dương hoàn toàn tín nhiệm Lục Ngôn, chỉ là trong lòng hơi khó chịu, nhưng cho cậu chút thời gian, cũng có thể tự tiêu tan, không bao lâu nữa tâm trạng sẽ trở bình thường.

Tuy nhiên, ngày hôm nay có cả nhóc Bí Đỏ thích ba ba Cố Dương nhất nhìn thấy, đương nhiên sẽ không mặc kệ Cố Dương "Chịu thiệt thòi", nhóc Bí Đỏ muốn trách cứ "Kẻ cầm đầu" khiến Cố Dương không vui!

Nhóc Bí Đỏ vô cùng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

Lục Ngôn đang trộm ngắm Cố Dương, nhóc Bí Đỏ trốn trong lồng ngực Cố Dương bỗng nhiên ngẩng mặt lên, vô cùng "hung ác" trừng mắt, đôi mắt tròn xoe trong suốt đang tức giận, nói: "Ba ba, xấu!"

Lục Ngôn bối rối: "..." Không phải, cha làm gì cơ?

Nhóc Bí Đỏ lại không giải thích, mà là quay đầu ôm cổ Cố Dương, cho Cố ba ba bị khi dễ thương tâm một cái ôm an ủi, tay nhỏ vỗ vỗ động viên. Thái độ này tuyệt nhiên khác với Lục Ngôn, lạnh lùng không khách khí xem như kẻ địch cuồng quét lá rụng.

Phân biệt đối xử, có thể nói là rất rõ ràng.

Lục Ngôn mờ mịt lại vô tội, căn bản không biết mình làm sao chọc tên tiểu tử này, có điều cũng nhờ phúc của nhóc Bí Đỏ phúc, Lục Ngôn phát hiện điểm không đúng.

Dương Dương là vì hắn mà không cao hứng? Tại sao?

Ánh mắt Lục Ngôn lóe lên, bỗng dưng nghĩ đến vừa nãy Dương Dương nhìn mình chằm chằm lúc hắn và La tổng nói chuyện, sau đó nghe La tổng nói chồng nàng đang chờ, sắc mặt Dương Dương mới buông lỏng chút, giống như tâm tình thay đổi tốt hơn.

Vậy... Đây là?

Lục Ngôn nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, như thể đáy mắt đốt sáng lên vô số ánh sao. Hắn bắt được cánh tay Cố Dương, cười nói: "Dương Dương, vừa nãy em ghen phải không?"

Cố Dương đang đi về phía trước bỗng nhiên dừng lại, như bị giật mình, sau đó lập tức lắc đầu phủ nhận, "Em không có!"

Lục Ngôn lại cười ôm cậu, xa xôi nói: "Há, vậy tôi càng xác định."

Cố Dương mím chặt môi, giả vờ mất hứng nhìn hắn, "Đã nói không phải."

Lục Ngôn dính lấy cậu, còn cúi đầu hôn một vành tai cậu, nhỏ giọng nói: "Khi em nói dối thì tai đã hồng lên, em biết không?"

Cố Dương vội che tai, muốn trốn ra sau, nhưng eo cậu bị Lục Ngôn ôm, lui lại cũng vùi trong lồng ngực Lục Ngôn. Lần này, không chỉ là lỗ tai Cố Dương hồng lên, mặt cũng đỏ, ngay sau đó lan xuống cổ.

Cố Dương tạc mao thở phì phò trừng hắn, nhỏ giọng nói: "Anh thực sự là, bị người khác nhìn thấy thì làm sao? Chỗ này rất nhiều người quen đó!"

Lục Ngôn lại không thèm quan tâm, mà còn được voi đòi tiên, cúi đầu cọ cọ mặt cậu, chóp mũi chạm vào nhau, khoảng cách hết sức thân mật, cảnh tượng gần như ôm hôn lãng mạn.

Lục Ngôn cong môi, nhẹ giọng nói: "Nhưng tôi thật sự rất vui, tôi thích Dương Dương ghen vì tôi. Điều này chứng minh Dương Dương quá quan tâm tôi, có dục vọng chiếm hữu."

Cố Dương bất ngờ, mi mắt run rẩy, né tránh tầm mắt của hắn, nhỏ giọng thầm thì phản bác: "Đã nói em không có... Hơn nữa cho dù có, đó cũng chỉ một chút chút, vì em biết anh sẽ không làm bậy..."

Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Lục Ngôn cách cậu gần như vậy, tất cả đều nghe được rõ ràng, ý cười càng đậm, "Dương Dương sao biết tôi sẽ không làm bậy? Đêm nay tôi sẽ làm bậy cho Dương Dương xem."

Cố Dương nghe hiểu hết không sót một chữ, thẹn quá hóa giận, quả thực muốn cắn chết hắn. Nhóc Bí Đỏ còn ở đây, hắn nói linh tinh gì vậy...

Nhóc Bí Đỏ bị kẹp ở giữa hai người cha, trẻ con tâm tư mẫn cảm, lập tức cũng cảm giác được tâm trạng hai người rất tốt, bất tri bất giác cũng bị ảnh hưởng, chớp chớp đôi mắt to tròn đen lay láy, nở nụ cười đáng yêu, bi bô nói: "Con cũng phải hôn nhẹ!"

Vì vậy, Cố Dương và Lục Ngôn cũng nở nụ cười, cùng hôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nộn của bé con.

Tiểu Bí Đỏ lúc ba tuổi, bắt đầu đi nhà trẻ.

Ngày đầu tiên đến nhà trẻ, đương nhiên bé con không nỡ lòng xa ba ba, nhưng Cố Dương và Lục Ngôn đã dạy bé con, dỗ dành một hồi lâu, nói đến nhà trẻ có thể học được nhiều điều hay, làm quen được rất nhiều bạn, mọi người cùng nhau chơi trò chơi, xác định Tiểu Bí Đỏ nguyện ý chấp nhận đi nhà trẻ, hai người mới dẫn bé cob đi tham quan rồi báo danh.

Nhà trẻ được Cố Dương và Lục Ngôn cùng chọn, là một nơi tốt nhất trong thành phố, môi trường giáo viên đều hoàn hảo, học phí tự nhiên cũng cao, cho nên trẻ con học ở đây đều là những gia đình có điều kiện.

Nhóc Bí Đỏ còn nhỏ, đương nhiên không hiểu phân biệt nhiều thứ, điều bé con quan tâm chính là hoạt động thú vị trong nhà trẻ, tỷ như trò chơi, cầu trượt, nhà hơi, đủ thứ trong khu giải trí.

Nhóc Bí Đỏ thích nhất là cầu trượt trong nhà trẻ, như một con gấu khổng lồ, bò lên thang chui vào trong miệng gấu, oạch một cái trượt xuống dưới, chơi rất vui.

Lúc bé con nhìn thấy thứ này, hai mắt sáng lấp lánh, mềm mại hỏi: "Cô ơi, em có thể chơi một chút không ạ?"

Cô giáo dịu dàng gật đầu, cười nói: "Đương nhiên có thể."

Nhóc Bí Đỏ hoan hô một tiếng, ngay lập tức muốn kéo ba ba cùng chơi.

Cố Dương không tiện đi, lắc đầu nói: "Chỗ này để con chơi, ba ba là người lớn, không thể chơi."

Nhóc Bí Đỏ có chút thất vọng, ba ba không chơi, sự hăng hái của bé con cũng giảm xuống, bé con chớp mắt, mong đợi nhìn cô giáo, "Cô ơi, có thể để cho ba ba em cũng chơi được không? Ba ba em rất gầy, sẽ không làm hỏng, được không?"

Cô giáo cười cười, nhìn về phía Cố Dương nói: "Cầu trượt rất vững chắc, người chơi cũng không sao, đôi khi giáo viên trong trường cũng sẽ làm mẫu cho những bạn nhỏ nhút nhát. Hơn nữa, người lớn chúng ta lâu lâu cũng muốn chơi mà, đúng không?"

Nói đến câu nói sau cùng, cô gái nhà trẻ cười híp mắt.

Cố Dương bị nhóc Bí Đỏ nắm tay kéo đi, xếp hàng leo lên, rồi tuột xuống, một lớn một nhỏ chơi rất vui vẻ, cười cong mắt. Lục Ngôn đứng dưới chụp vài tấm hình cho hai người.

Cuối cùng, thấy nhóc Bí Đỏ đã thích, chính thức báo danh.

Bắt đầu đi học nhóc Bí Đỏ tự cho là mình không phải đứa nhỏ, mà là một bé con ba tuổi trưởng thành. Cho nên, mỗi lần đi học, bé con vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, tự mình lấy vở bỏ và ba lô nhỏ, mặc đồng phục học sinh, đội mũ, còn mang thêm một bình nước ấm, chuẩn bị xuất phát nha!

Bữa sáng đều là ở nhà ăn, đa số có chị giúp việc làm, có lúc Cố Dương và Lục Ngôn cũng sẽ xuống bếp. Khi vừa có nhóc Bí Đỏ, hai người còn chưa kịp làm quen, thường xuyên rối ren luống cuống, cần có bảo mẫu hỗ trợ mới được, nhưng khi nhóc Bí Đỏ lớn lên, hai người cũng đã tập thành thói quen, biết cách xử lý thành thạo, trở nên thong dong rất nhiều.

Bữa sáng hôm nay là Cố Dương làm, nhóc Bí Đỏ thích ăn xúc xích bạch tuộc. Thực ra chỉ cần cắt một đầu xúc xích thành hình cánh hoa, bỏ vào chảo rán lên, sau đó xúc xích sẽ cong lên như hình con bạch tuộc. Cái này cũng không thay đổi mùi vị xúc xích, nhưng thoạt nhìn càng đáng yêu thú vị, làm cho bé con có hứng thú hơn.

Bởi vì có nhóc Bí Đỏ, trong lúc vô tình, trong nhà rất nhiều thứ đều trở nên đáng yêu, ngay cả Lục Ngôn nói chuyện cũng bất giác dùng điệt chữ, tỷ như ăn cơm cơm, ngon ngon v.v, Lục Ngôn nói xong cũng thấy tự thấy xấu hổ. Nhưng sau đó nghĩ lại, chỉ có Dương Dương và Tiểu Bí Đỏ nghe thấy, cũng không sao, mất thể diện thì mất đi.

Lục Ngôn nhìn Dương Dương và nhóc Bí Đỏ ăn xong rồi, nói: "Có thể tối nay tôi sẽ về sớm hơn, tôi làm cơm tối, mọi người muốn ăn gì?"

Cố Dương nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chậm rì rì nói: "Cá sóc chua ngọt, sườn kho, cà tím, bí ngô..."

Nói đến đây, nhóc Bí Đỏ bỗng nhiên ngẩng đầu, xúc xích bạch tuộc yêu thích trong miệng cũng rơi ra, không dám tin nhìn Cố Dương, một mặt bị phản bội thương tổn khổ sở, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, khóc chít chít nói: "Ba ba, tại sao ba muốn ăn con?"

Cố Dương giật mình, không kịp phản ứng lại, sau đó, nhìn Lục Ngôn cùng nở nụ cười, "Ba nói bí ngô là một loại đồ ăn, không phải Tiểu Bí Đỏ của chúng ta."

Nhóc Bí Đỏ lau nước mắt, cong miệng nhỏ lên, bán tín bán nghi: "... Có thật không?"

Cố Dương nhịn cười gật đầu, "Đúng vậy, Tiểu Bí Đỏ nhà chúng ta đáng yêu như thế, ai nỡ ăn chứ?"

Nhóc Bí Đỏ cũng đồng ý gật đầu, tin tưởng sự đáng yêu của mình, miễn cưỡng xem như bỏ qua, tiếp tục ăn xúc xích, rồi đeo cặp sách nhỏ trên lưng đến nhà trẻ.

Chờ đến buổi chiều, Lục Ngôn tan tầm, đón nhóc Bí Đỏ về, sau đó làm cơm.

Ngày hôm nay nhóc Bí Đỏ có chút khác thường, không còn hưng phấn chia sẻ những chuyện vui vẻ trên nhà trẻ, mà là đảo quanh Lục Ngôn, nhìn hắn làm cơm, vẻ mặt thành thật hỏi: "Ba ba, bí ngô là cái nào?"

Lục Ngôn chỉ chỉ miếng bí ngô màu cam mà mình vừa gọt vỏ.

Khuôn mặt nhỏ trắng mịn của nhóc Bí Ngô nhíu lại, trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt đau thương, giống như cảm động thay cho miếng bí ngô nằm trên thớt gỗ.

Lục Ngôn: "..." Tự dưng không nỡ nấu bí ngô nữa?

Lục Ngôn trầm mặc một giây, dỗ nhóc Bí Đỏ ra ngoài chơi. Nhóc Bí Đỏ lại lắc đầu một cái, không chịu đi, mà là leo lên ghế nhỏ, ngồi trong nhà bếp, nhìn Lục Ngôn làm cơm.

Cảm giác được ánh mắt sáng quắc sau lưng, Lục Ngôn áp lực rất lớn, sau đó... Làm ra một món bí ngô thơm phức.

Khi Cố Dương về nhà, đúng lúc Lục Ngôn đang làm món cải thìa xào tỏi cuối cùng. Cố Dương đi vào nhà bếp giúp một tay, đương nhiên nghe Lục Ngôn nhịn cười kể lại —— hai, ba chuyện nhóc Bí Đỏ và bí ngô.

Trên bàn ăn, hai người cha nổi ý đồ xấu muốn trêu bé con, cố ý gắp miếng bí ngô đưa tới trước mặt nhóc Bí Đỏ, cười nói: "Tiểu Bí Đỏ, bí ngô rất thơm ngon nha, con có muốn nếm thử một miếng không?"

Nhóc Bí Đỏ nhíu mày, như ông cụ non thở dài, lo nước thương dân, bi bô nói: "Tụi con đều là bí ngô, con không đành lòng ăn nha."

Cố Dương và Lục Ngôn càng nghe thấy tình cảm vĩ đại, trong lòng thầm than thở, vì không muốn làm khó dễ nhóc Bí Đỏ, đành phải tự mình ăn say sưa ngon lành.

...

Cuối cùng, kẻ tham ăn nhóc Bí Đỏ không nhịn được hiếu kỳ, vẫn ăn một thử một miếng.

Mềm mịn, thơm ngọt, ngon miệng.

A, thật là thơm.

____________

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Bí Đỏ: Con, a không... Là bí ngô ngon! OvO