Cố Dương nói thẳng giáng một đòn xuống đầu Trà xanh, nhìn nàng che mặt khóc lóc chạy đi cũng không lo lắng nhiều, không phải giả bộ đáng thương muốn hại cậu sao? Những người trong phòng cũng không phải ngốc, à không đúng, thật ra có một tên ngốc, La Hải rõ ràng bị Trà xanh đùa bỡn xoay vòng vòng.
Cố Dương vào sau Dương Phỉ Phỉ cũng không lâu lắm, về tới lô ghế riêng, chân mới vừa bước vào cửa, nhận ra bầu không khí có chút không đúng lắm, cứng ngắc ngưng trệ, nếu không phải Lục Ngôn như mọi ngày, Thịnh Bác Viễn lại đang nhịn cười, thiếu chút nữa phải cho là bọn họ bị hóa đá, nghiêm trọng nhất, đương nhiên phải kể tới bản thân Trà xanh, sắc mặt Dương Phỉ Phỉ cực kỳ khó coi.
Cố Dương hiếu kỳ: "Có chuyện gì vậy?"
Thịnh Bác Viễn xem kịch hay mà phải nhịn cười, bây giờ Cố Dương quay lại, kể lại chuyện vừa nãy, cười nói: "Dương Phỉ Phỉ nói cậu bắt nạt cô ấy, anh Lục lại nói cậu ngoan ngoãn không thể gây sự với người khác, xảy ra chuyện gì cũng phải xem xét từ bên nào mà ra."
Mấy lời này là nói thêm nói bớt chuyện Dương Phỉ Phỉ khi nãy, cũng làm cho sắc mặt nàng thay đổi, lúng túng đến nỗi đứng không vững, thừa nhận mình tuyệt đối không thể hại được Cố Dương, nước mắt lập tức lăn dài trên mặt, yếu đuối run rẩy, lắc đầu nói: "Em không có ý này, Thịnh tổng anh chớ nói lung tung..."
Thịnh Bác Viễn nhún vai một cái, hiển nhiên không để mình bị đẩy vào tròng, không thương hương tiếc ngọc mà nói: "À, nếu như em cảm thấy ăn ngay nói thật là nói linh tinh, vậy tôi đây không còn lời nào để nói."
Tiếp đó, mấy người Lục Ngôn hoàn toàn không nhìn Dương Phỉ Phỉ, biến nàng thành không khí, cũng phớt lờ cả La Hải có liên quan đến nàng, tình cờ đối diện nhau, xem như bị thiểu năng trí tuệ ngó sang chỗ khác, làm cho La Hải đầu óc mơ hồ, có hiểu lầm gì đó sao? Nói ra là tốt rồi, làm khó dễ một cô gái yếu đối không hay lắm đâu?
Xem như y kéo Dương Phỉ Phỉ vào được, cũng đánh không lại mấy tên IQ EQ hơn người có ý định phớt lờ người khác, còn có thể không chút dấu vết, tán gẫu khí thế ngất trời, quả thực La Hải và Dương Phỉ Phỉ như hai thế giới.
Dương Phỉ Phỉ từ lúng túng dần dần tỉnh táo lại, cũng biết mình không có bất kỳ hy vọng gì. Lục Ngôn và Thịnh Bác Viễn đã biểu đạt ý tứ quá rõ ràng. Nàng liếc mắt nhìn La Hải ngây ngốc bên cạnh, sau này bị bọn Lục Ngôn nhắc nhở, chắc hẳn cũng sẽ xa cách mình, muốn giữ chân trong giới này cũng khó.
Đã như vậy, không bằng gắng sức lần cuối.
Thời gian không còn sớm, Lục Ngôn chuẩn bị nói lời tạm biệt với mọi người, ai về nhà nấy.
Lúc đi ra ngoài, Cố Dương đứng bên cạnh Lục Ngôn, nhỏ giọng hỏi một câu, "Lục tiên sinh, anh, có suy nghĩ gì về Dương Phỉ Phỉ không?"
Lục Ngôn nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cậu, trong mắt sáng lên, xem ra tâm tình rất tốt, "Dương Dương, em đang ghen phải không?"
Cố Dương lập tức lắc đầu, "Không phải! Em là bạn trai của anh, có nghĩa vụ tìm hiểu xem anh có ý định bắt cá hai tay không, nói rõ trước, dù cho trong ý nghĩ quá trớn một chút cũng không được, em sẽ rất thẳng thắn, dứt khoát chia tay!"
Lục Ngôn vừa nghe đến hai chữ chia tay, ánh mắt liền tối sầm, tiền đề quá trớn này, không thể tồn tại. Hắn giơ tay xoa xoa đầu Cố Dương, xa xôi nói: "Em sẽ không có cơ hội này."
Cố Dương tin hắn, nhưng nói đến chuyện yêu đương, thì có điểm không khống chế được bản thân, nghĩ nhiều hơn, hơi cảnh giác, mặc dù cơ bản sẽ không xảy ra chuyện này, cũng sẽ lo lắng chẳng may. Nghe Lục Ngôn chính miệng bảo đảm, mới hơi hơi an lòng một chút.
Cố Dương thoả mãn, ngoài miệng vẫn biệt nữu, nhẹ nhàng đẩy tay đặt trên đỉnh đầu ra, rầm rì: "Đừng xoa tóc em nữa, tóc tai rối tung lên."
Lục Ngôn cười nói: "Tóc Dương Dương tóc quá mềm mại, xoa rất thoải mái."
Cố Dương bĩu môi, "Anh cho rằng mình đang vuốt lông mèo à."
Lục Ngôn nói: "Mèo cũng không đáng yêu bằng Dương Dương."
Cách đó không xa, Dương Phỉ Phỉ nhìn hành động thân mật giữa bọn họ, đáy mắt Lục Ngôn tràn đầy ôn nhu cưng chiều, làm cho nàng rất ghen tỵ. Nếu sau này rất khó có cơ hội tiếp xúc với Lục Ngôn, vậy tốt xấu gì nàng cũng muốn ôm một cái, dùng toàn bộ khổ cực theo đuổi theo năm không có kết quả, nếu như có thể làm cho Lục Ngôn và Cố Dương giận nhau, đương nhiên khiến cho bọn họ chia tay thì càng tốt.
Dương Phỉ Phỉ âm thầm theo đuổi Lục Ngôn nhiều năm, tự nhiên sẽ hiểu đôi chút tính nết của hắn, nhã nhặn anh tuấn, mười phần phong độ lịch thiệp. Tuy bên cạnh hắn không có bất kỳ nữ nhân nào, nhưng ra ngoài luôn ga lăng chu đáo, làm cho không ai có thể xoi mói. Nếu nàng chạy đến nói muốn ôm một cái, đương nhiên không thể. Cho nên, nàng dự định làm bộ ngã sấp xuống, mượn cơ hội ngã vào Lục Ngôn, làm cho hắn không thể không đỡ mình lên.
Đang ở chỗ công cộng, hẳn là Lục Ngôn sẽ không thất lễ để phải nàng phải lúng túng.
Sau khi nghĩ kỹ, nàng nắm lấy cơ hội, đi tới chỗ Lục Ngôn, sau đó căn chuẩn vấp một cái, hét lên, tựa như rất kinh hoảng.
Cố Dương đột nhiên thấy có người ngã về phía bọn họ, cũng rất khiếp sợ. Người này cũng quá vô liêm sỉ rồi đó? Chiêu dở như vậy mà dùng được? Có điều dám ngã ngay chỗ này cũng khiến người bội phục, nếu mà nói dùng tâm tư đặt ở những phương diện khác đã sớm thành công rồi.
Nói như vậy, Dương Phỉ Phỉ chắc chắn sẽ không làm thế, nàng đã quyết định lành làm gáo vỡ làm muôi, không cam lòng, cuối cùng có thể ôm Lục Ngôn một chút, cũng không đến nỗi quá mức tiếc nuối.
Nhưng không may.
Những người khác không ngoan ngoãn phối hợp. Cố Dương bực mình, phản ứng cực nhanh, không nói hai lời đưa tay đẩy Lục Ngôn ra, một tay khác chặn giữ vai Dương Phỉ Phỉ, miễn cưỡng giữ vững lại, động tác làm liền một mạch, làm cho nàng từ muốn ngã vào người Lục Ngôn biến thành đảo lảo về phía sau.
Vẫn chưa xong, trong lòng Cố Dương còn đang phát hoả, nói chuyện không thèm khách khí, giả vờ lo lắng quái gở nói: "Chị gái, chỗ bằng phẳng thế này vẫn bị ngã được? Có phải do xương cốt yếu không, nhớ bổ sung nhiều canxi, đừng bất cẩn."
Dừng một chút, dường như cậu bừng tỉnh nhớ ra, "Bước đi không cân bằng không phải do xương cốt yêu, hẳn là bị teo não..."
Nói đến đây, làm bộ nhận ra mình nói hơi quá, lập tức ngậm miệng, có chút áy náy nở nụ cười, "A, thật ngại quá, em còn nhỏ tuổi, không đủ chính chắn, nói chuyện hơi thẳng thắn, chị sẽ không để bụng chứ?"
Để bụng! Đâu chỉ có để bụng!
Sắc mặt Dương Phỉ Phỉ lúc đỏ lúc trắng, ở chỗ này thêm một giây lại càmg xấu hổ hơn, hét lên một tiếng, quay người đi ra ngoài.
Còn lại mấy người, Cố Dương phát hiện đám người Thịnh Bác Viễn đều kinh ngạc nhìn mình, bây giờ mới phản ứng được vừa nãy mình làm cái gì, không khỏi có chút lúng túng, hơi ngại ngùng gãi gãi mặt, nghĩ xem mình hình như mình nói hơi quá. Nhưng chuyện Dương Phỉ Phỉ vừa làm, thật sự khiến người bốc hỏa mà, biết rõ Lục Ngôn đã có chủ, không thấy bạn trai hắn đứng bên cạnh đây à? Còn dám vô sỉ như vậy!
Trước sau khác biệt, một giây trước giống như nhím, bây giờ lại biến thành mèo con sợ người lạ, vô cùng đáng yêu.
Thịnh Bác Viễn và Phạm Thành vốn cũng không thích Dương Phỉ Phỉ, không hề cảm thấy quá đáng, nhìn Lục Ngôn bị đứa nhỏ che chở phía sau, cảm giác rất lạ lẫm, lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười thiện ý với Cố Dương.
Lục Ngôn mới vừa rồi bị Cố Dương đẩy ra, nhìn thấy Dương Phỉ Phỉ thiếu chút nữa va vào người Cố Dương, sắc mặt hắn lạnh lẽo, vừa muốn kéo người qua, nhưng không ngờ một giây sau thấy được một màn như vậy, buồn bực trong lòng dần tan hết, trái lại còn bật cười.
Cảm giác được Dương Dương ghen tuông che chở, thực sự quá tốt đẹp.
Lục Ngôn mỉm cười nói: "Dương Dương làm rất tốt, tôi vô cùng cao hứng. Đi, chúng ta nên về nhà."
Đi ra cửa lớn club, mặc dù đã qua mùa đông, nhưng gió ban đêm vẫn lạnh lẽo, đặc biệt là từ nơi ấm ấp đi ra.
Lục Ngôn nắm tay hơi lạnh của cậu, nói: "Tôi đi lái xe tới đây, Dương Dương chờ tôi một lúc."
Thịnh Bác Viễn nhìn hắn chăm sóc bảo bối, lắc đầu bật cười trêu chọc, "Lục Ngôn, ông nhận nuôi con trai khi nào vậy?"
Lục Ngôn lườm anh một cái, lúc này mới quay người đi lái xe.
Thịnh Bác Viễn chờ tài xế đến đây, thuận tiện ở lại cạnh Cố Dương.
Lúc đầu, biết Lục Ngôn có bạn trai nhỏ, anh cảm thấy Lục Ngôn hẳn là điên rồi, rõ ràng lúc thường lãnh đạm cấm dục biết bao nhiêu, gần như muốn xuất gia làm hòa thượng. Thực ra trong lòng Thịnh Bác Viễn không quá xem trọng, tuổi tác giữa bọn họ chênh lệch nhau gần đến mười tuổi.
Nhưng chờ đến khi gặp được Cố Dương, tận mắt nhìn thấy Lục Ngôn xem Cố Dương như bảo bối, suy nghĩ của anh dần thay đổi. Lục Ngôn cực nghiêm túc. Hơn nữa, Cố Dương cũng ngoài sức tưởng tượng của anh.
Mặc dù là lần đầu tiên tới nơi như thế này, lại vô cùng bình tĩnh tự nhiên, biết tiến biết lùi, đối đáp vài câu với bọn họ, không giống như chàng trai mười tám tuổi, so với trong tưởng tượng còn thành thục hơn, loáng thoáng, còn có chút phong thái của Lục Ngôn. Tao nhã, tự phụ, khác nào tiểu vương tử quen sống trong nhung lụa.
Thịnh Bác Viễn bội phục mắt nhìn người của Lục Ngôn. Ở độ tuổi này, người như vậy cũng không nhiều.
Anh nở nụ cười, vừa định nói chuyện Lục Ngôn với Cố Dương, đang muốn mở miệng, nhìn thấy phía sau Cố Dương xuất hiện một con ma men loạng choà loạng choạng đi tới, vội vã nhắc nhở Cố Dương tránh ra.
May mà bọn họ tránh được, nhưng con ma men này lại muốn gây sự, thấy Cố Dương tuấn tú, cố ý lảo đảo về phía Cố Dương, nheo mắt lại, tay còn duỗi ra chạm vào người Cố Dương, cười hì hì nói: "Anh chàng đẹp trai, một đêm bao nhiêu..."
Hoả khí trong lòng Cố Dương dâng lên, nếu như tính tình của cậu trước đây, có thể sẽ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lựa chọn nhẫn nhịn quay đầu rời đi, nhưng cậu bên cạnh Lục Ngôn đã lâu, dần dần cũng bị ảnh hưởng, chẳng phải sợ phiền phức, mà là không đáng quan tâm, tuyệt không để cho mình chịu thiệt.
Đây là bạn trai người anh em, Thịnh Bác Viễn đương nhiên không thể không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Dương, cực kỳ giống Lục Ngôn, không khỏi sững sờ.
Cố Dương mới vừa muốn ra tay, đã có người nhanh hơn cậu.
Lục Ngôn không biết xuất hiện bên cạnh cậu từ khi nào, một tay vặn thật chặt cách tay con ma men có ý đồ chạm vào Cố Dương, lực đạo rất lớn, có thể nghe tiếng xương cốt ma sát, ngay sau đó một tay khác nắm thành quyền, nện vào bụng đối phương, làm cho gã chật vật ngã xuống đất, xanh cả mặt.
Sắc mặt Lục Ngôn lạnh vô cùng, dặn dò người trong club ném con ma men này đi, cũng xếp gã danh sách đen.
Danh sách đen của Lục Ngôn, không đơn giản chỉ có nơi này, đắc tội với Lục Ngôn, ngang ngửa đắc tội với tất cả tập đoàn hợp tác với Lục Ngôn, ngay lập tức bị liệt vào danh sách đen. Hắn sẽ cho thấy thế nào là trả giá.