Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 53: Trọng sinh?

Lục Ngôn dẫn Cố Dương đến công ty, mục đích chính là không muốn để cho người rời khỏi tầm mắt mình.

Chiếc Limousine tượng trưng cho lãnh đạo cấp cao chạy đến cửa công ty, mở cửa xe, một đôi chân dài duỗi ra, giẫm xuống đất, ngay sau đó là thân ảnh cao lớn mặc âu phục —— Lục tổng từ vẻ ngoài đến khí chất đều cực kỳ xuất chúng.

Hắn mặt mày lạnh lùng, hình tượng từ trước đến giờ ở trong công ty luôn là một cỗ máy làm việc, không cho phép người phía dưới có sai lầm, bị bên nhân viên trong công ty lén lút xưng là ác quỷ. Cho dù có người vừa vào công ty, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Lục Ngôn cũng không nhịn được xuân tâm phơi phới, sau đó bị công việc hành hạ đến nỗi một chút tâm tư cũng bay sạch, đoá hoa cao lĩnh sắt đá vô tâm, ai chịu nổi.

Bọn họ thậm chí còn thầm thì to nhỏ với nhau, nghi ngờ ông chủ mình muốn kết hôn với công việc, cả đời không thể thích ai.

Mà hôm nay, ông chủ tới công ty, nhiều hơn một người bên cạnh, hơn nữa nhìn rất trẻ trung, vừa ngoan vừa ưa nhìn.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc không kém, trên mặt cố tình muốn giả vờ trấn định, dư quang không ngừng liếc trộm Cố Dương.

Ngọa tào, đứa nhỏ đáng yêu thế này, là em trai ông chủ sao?

Nhưng mà không giống ông chủ, thoạt nhìn thật là mềm mại thật đáng yêu, muốn xoa xoa!

Trong lúc đó, có ông chủ ở đây, không ai dám lỗ mãng, chỉ là ngấm ngầm sôi trào.

Cố Dương cái gì cũng không biết, một đường bé ngoan cùng Lục Ngôn lên lầu đi vào văn phòng. Diện tích rộng rãi, bày trí gọn gàng, không có bất kỳ nội thất dư thừa nào, hoàn toàn chỉ dùng để làm việc.

Ngoại trừ bàn làm việc, tủ đựng giấy tờ, cũng chỉ có dùng bộ ghế sô pha và bàn trà để tiếp khách.

Muốn cho Cố Dương có một nơi làm bài tập cũng khó.

Lục Ngôn nói trợ lý mang đến ghế đến, để Cố Dương ngồi bên cạnh hắn.

Trợ lý vốn định đề nghị nói phòng thư ký còn một cái bàn để không, có thể... Nhưng ánh mắt Lục Ngôn vừa quét tới, anh ngay lập tức ngậm miệng.

Trợ lý không hiểu tại sao Lục tổng nhất định phải để cậu trai này trong phòng làm việc, rõ ràng lúc thường hắn ghét nhất người khác quấy rối hắn làm việc. Mà Lục tổng đã nói như vậy, thân là trợ lý cấp cao phải biết thức thời.

Lục Ngôn ngồi sau bàn làm việc, xem văn kiện, Cố Dương an vị cách đó không xa, đưa tay là có thể chạm tới.

Cậu cúi đầu làm bài tập, đôi khi nhíu mày trầm tư, hai má phồng lên, giống như đứa trẻ mũm mĩm, da dẻ trắng phấn, dáng dấp cực kỳ khác chàng trai thành thục tuấn tú trong giấc mơ tương lai, cũng càng thêm tràn đầy sức sống.

Qua nửa ngày, văn kiện trong tay Lục Ngôn không nhúc nhích, căn bản không xem được bao nhiêu.

Ngược lại là Cố Dương đã làm xong một bài, tựa có cảm giác, nghiêng đầu hơi nghi hoặc nhìn sang, hỏi: "Lục tiên sinh, làm sao vậy?"

Lục Ngôn dừng một chút, đột nhiên nhướn người lên trước, tay ôm giữ sau gáy cậu, cúi đầu hôn xuống môi cậu.

Không phải vừa chạm đã rời, mà là gắn bó như môi với răng.

Dùng sức hôn một lúc, như nghiền nát tình cảm nồng đậm dung hoà với nhau, khiến Cố Dương gần như không thở nổi, càng có chút sợ sệt, theo bản năng giãy giụa, hàm hồ nói: "Văn phòng... Sẽ có người..."

Lục Ngôn lại liều mạng, chỉ muốn siết chặt người vào trong ngực, giống như vậy mới có thể hơi hơi an tâm một ít.

Cố Dương cũng là nam nhân, vẫn là tuổi xuân xanh, bị hắn làm ảnh hưởng, bất giác đắm chìm trong cảm xúc, càn rỡ quên mất kiêng kỵ, cuối cùng lúc tách ra, khuôn mặt đã đỏ bừng bừng, nhìn hết sức ngon miệng.

Lục Ngôn nhìn chằm chằm cậu, tầm mắt nóng bỏng như thể hóa thành thực chất, quấn quanh trên người Cố Dương, cuối cùng kiềm nén đáy lòng đang phun trào, thấp giọng khàn khàn nói: "Tôi... Đi ra ngoài hút điếu thuốc."

Nói xong cũng nhanh chân đi ra khỏi văn phòng, để lại Cố Dương như nhũn ra, biểu tình có chút mê man, sau đó dán mặt lên mặt bàn gỗ bóng loáng lành lạnh, than một tiếng: "Em cũng muốn hút."

Ngẫm lại vẫn là thôi, Lục Ngôn sẽ không cho, hơn nữa hút thuốc vốn không tốt.

Bước chân Lục Ngôn vội vã, thân ảnh thậm chí mang theo chút chật vật khó mà nhận ra, như đang trốn tránh điều gì đó.

Hắn gọi đặc trợ, đi vào phòng hội nghị.

Đặc trợ vừa nhìn thấy biểu tình thâm trầm của Lục tổng, còn tưởng rằng xảy ra chuyện trọng đại, vứt bỏ công việc đang dang dở sang một bên, vào phòng hội nghị, khoá cửa lại. Nơi này hiệu quả cách âm rất tốt, không cần lo lắng có người nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Đặc trợ một mặt nghiêm túc, như gặp đại địch.

Không ngờ lại là ——

"Cậu cảm thấy, cậu bây giờ với cậu trong tương lai là một người không?"

Đặc trợ một mặt mờ mịt: "...?"

Lục Ngôn đang trầm tư, chậm rãi nói: "Nếu như tương lai cậu quay ngược thời gian trở về rồi thay đổi quá khứ, hết thảy đều sẽ khác đi, vậy có phải từ thời khắc đó, xuất hiện hướng đi lệch khỏi quỹ đạo, hình thành một thế giới song song, ban đầu thế giới tương lai là một thế giới khác, thay đổi thế giới này thành một thế giới mới?"

Đặc trợ vạn mặt mờ mịt: "...???"

Đợi đã, Lục tổng gọi anh đến đây không phải để thảo luận hạng mục quan trọng? Sao đột nhiên nói đến thế giới song song gì đấy? Anh là quản lý tài chính kiêm đặc trợ, đâu phải nghiên cứu gia? Đặc trợ thật sự phải vạn năng đến nước này?!

Đặc trợ vô cùng oan ức, cảm thấy mình thực sự sống quá khó khăn.

Mà ngẫm lại, khẽ cắn răng, vẫn cố gắng nói chuyện với Lục tổng. May là lúc thường anh cũng hay xem chút phim khoa học viễn tưởng, xuyên không tương lai, tinh tế các thứ, hy vọng có thể miễn cưỡng trò chuyện một chút.

Đặc trợ cẩn thận đáp: "Hẳn là, có một ví dụ nói nếu như một người xuyên qua nơi từng có mặt, trong lúc vô tình tạo thành hiệu ứng cánh bướm, làm cho bà của cậu ta biến mất, đã như vậy, nếu hắn không có khả năng tồn tại, sẽ không xảy ra chuyện hại chết bà mình, tạo thành một loại nghịch lý. Mà nếu như có thế giới song song tồn tại, hắn xuyên qua quá khứ là một thế giới khác, tất cả những thứ này có thể lý giải được."

Lục Ngôn gõ tay xuống mặt bàn, phát ra âm thanh trong bầu không khí tĩnh mịch, như đang nện vào lòng người, có chút run sợ khó giải thích được. Đặc trợ phát hiện tâm tình Lục tổng hình như không tốt lắm, nhưng đối với câu trả lời này của anh, có vẻ Lục tổng không bất mãn.

Im lặng vài giây, Lục Ngôn trầm giọng nói: "Vậy cậu nghĩ thế nào về chuyện trọng sinh?"

Tâm lý đặc trợ lần thứ hai hồi hộp, không nhịn được thốt lên: "Ý Lục tổng muốn nói là kiểu trọng sinh quay lại quá khứ, thay đổi những chuyện tiếc nuối?"

Thiếu chút nữa anh muốn nói mua bất động sản, mà vừa nghĩ, không đúng, Lục tổng đang nói thế giới song song, không phải hỏi nếu như anh có cơ hội trọng sinh thì sẽ làm gì. Đặc trợ suy nghĩ một lúc, cẩn thận mở miệng.

Lục Ngôn lại bỗng nhiên nói: "Trọng sinh, cậu không cảm thấy giống như mình bị "bản thân" tương lai đoạt xác sao?"

Đặc trợ lộ ra vẻ mặt "mẹ ơi con sợ", thậm chí không biết khiếp sợ vì chuyện này, hay là vì Lục tổng xem tu chân Văn Chấn làm hoảng sợ. Lúc này, đặc trợ đại khái cũng minh bạch, trong lòng Lục tổng sớm đã có đáp án, không phải thật sự hỏi anh, mà là đơn thuần muốn nói ra mà thôi.

Nhìn Lục tổng rũ mắt suy tư, âm trầm thấp giọng nói: "Nếu chiếm thân thể quá khứ, vậy nên lấp đầy khiếm khuyết hoàn thiện thế giới ban đầu, không thể buông tay."

Đặc trợ lần này không còn kêu mẹ, đã là "cả nhà ơi con sợ". Tuy nói anh không biết rõ trong đầu Lục tổng đến cùng đang suy nghĩ điều gì, nhưng khả năng người khiến Lục tổng nhớ thương, sợ mãi mãi cũng chạy không thoát. Anh yên lặng thắp cho người kia ngọn nến trong lòng, lặng lẽ lui ra phòng hội nghị, không quấy rầy Lục tổng.

Từ sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng chân thực đêm qua, Lục Ngôn vẫn đang điều chỉnh tâm trạng, chậm rãi suy nghĩ cho ra một ít kết luận, cũng để giải đáp những chuyện kỳ lạ trước kia.

Điểm thứ nhất, không thể nghi ngờ, giấc mơ đó đã từng tồn tại, là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, hoặc muốn chuẩn xác hơn mà nói, vốn là chuyện đã xảy ra, ở một thế giới khác.

Điểm thứ hai, Cố Dương rất có thể là người trọng sinh trong tương lai, cho nên lần đầu tiên gặp mặt nhau, cậu thật sự đã nhận ra hắn, cũng rõ ràng tất cả thông tin hay tính cách của hắn, ví dụ như sinh nhật của hắn, hắn thích ăn gì. Còn có Cố Dương chưa từng học đàn dương cầm, hơn nữa phong cách biểu diễn rất giống hắn, những chi tiết nhỏ thế này, nhiều không kể xiết.

Điểm thứ ba, vì sao tối hôm qua lại tự dưng xuất hiện đoạn ký ức "Kiếp trước", đoạn ký ức này có cảm giác cắt rời rõ ràng, như chuyện xảy ra với người người khác lại đột nhiên tràn vào trong đầu, cũng không phải trọng sinh, rõ ràng biết mình chưa từng đến bao giờ. Như vậy, hắn đang nghi ngờ, đó chính là bản thân của tương lai, từ một thế giới khác đến đây, muốn chiếm cứ thân thể của hắn, nối lại tiền duyên với Cố Dương, nhưng không biết tại sao đoạt xác thất bại, trái lại ma xui quỷ khiến, làm cho hắn thấy được đoạn ký ức kia.

Cuối cùng, điểm thứ tư, cũng là điều hắn để tâm nhất.

Sắc mặt Lục Ngôn trầm xuống, trở nên âm u lạnh lùng.

Cố Dương thích hắn, có phải vì bản thân trong tương lai, nên đồng ý ở bên cạnh, có điều cậu chỉ là chuyển đoạn tình cảm kia từ một thế giới khác sang người hắn hiện tại.

Bây giờ Lục Ngôn chỉ cần nghĩ giấc mơ đêm qua, một "bản thân" khác cùng Cố Dương sớm chiều ở chung, mỗi một lần hôn môi, ôm ấp, thân mật, khiến hắn ghen tỵ đến phát điên. Lúc hắn khổ cực làm việc trong cô đơn, một "bản thân" khác lại ôm Dương Dương, cùng Dương Dương phát triển đến mức kia, cuối cùng còn không chăm sóc tốt cho Dương Dương, làm cho cậu qua đời!

Lục Ngôn vừa đố kị vừa oán hận "bản thân" đang ở thế giới khác, nếu như có thể, nói không chừng hắn cũng muốn xuyên qua thế giới kia, đánh tên Lục Ngôn kia tới chết.

Tay hắn vẽ hai đường thẳng trên bàn hội nghị, tách từng điểm ra: Một đường tượng trưng cho thế giới "Kiếp trước"; một đường tượng trưng cho thế giới hiện tại.

Bất luận thế nào, Dương Dương cũng đã đến nơi này, cũng đồng ý bên cạnh hắn, thừa nhận đã yêu hắn, vậy thì vĩnh viễn hắn không thể buông tay.

Dương Dương là của hắn.

Hắn sẽ không giống một "bản thân" khác ngu xuẩn như vậy, không khiến Dương Dương phải nói ra hai chữ ly hôn.

Lục Ngôn nhớ lại tất cả giấc mơ, muốn biết cuối cùng là nguyên nhân gì. Mình nhất định không sẽ phạm phải sai lầm tương tự.

Lục Ngôn đã có kết luận.

Đó chính là.

"Bản thân" ở thế giới kia, kỹ thuật quá kém.

______________

Tác giả có lời muốn nói: chuyên thẩm tra liếc mắt, chỉ là hôn một chút, hơn nữa còn là môi, không hề làm gì cả, hôn môi cũng không được sao? Quỳ xuống xin buông tha.

Lục Ngôn tương lai: Ha? Ông bị điên à???

Lục Ngôn hiện tại: Tôi điên lên thì ngay cả dấm chua của mình cũng ăn.

Khụ khụ, làm sáng tỏ một chút, kỹ thuật của Lục tiên sinh không thành vấn đề, Dương Dương đương đối mẫn cảm, hơn nữa rất hồi hộp sợ sệt, cho nên hhhh