Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 101: Phiên ngoại 8

Tiểu chó săn một mặt thân thiết tươi rói gọi thúc thúc, khác nào hoa hướng dương, sức sống bừng bừng, rất có sức cuốn hút, nhìn nụ cười của y, rất dễ dàng cũng làm người ta có ấn tượng tốt.

Nhưng hiển nhiên, trong những người này không hề bao gồm thúc thúc của Cố Dương.

Không chỉ không có một chút thiện cảm, trái lại hận không giết được y.

Thúc thúc?! Hắn già đến vậy à?!

So ra hắn cũng chỉ lớn hơn Cố Dương có chín tuổi!

Thúc thúc tức giận dị thường, sắc mặt tự nhiên lạnh vô cùng, ánh mắt khiến người sợ run. Tiểu chó săn hỏi thăm, lại không được đáp lại câu nào, cuối cùng chậm chạp phát hiện sắc mặt thúc thúc khó coi, có chút buồn bực, mình vừa làm gì khiến thúc thúc ghét sao?

Nụ cười Tiểu chó săn dần phai nhạt, gãi tóc không biết làm sao, cầu cứu nhìn về phía Cố Dương.

Cố Dương cũng không hiểu, chỉ cho là tính tình thúc thúc xưa nay đã vậy, trong nóng ngoài lạnh, không thích nói chuyện với người khác. Cố Dương vội mở miệng giải vây, giới thiệu Tiểu chó săn là hậu bối trong trường của mình, sau đó nói: "Cậu nói đi mua gì mà? Kẻo quên mất đó."

Tiểu chó săn ngẩn ra, sau đó nhớ ra mình mượn cớ, giả vờ bừng tỉnh, cười cười, "Xém chút nữa là em quên mất, vậy em đi trước, ngày mai gặp."

Cố Dương cũng phất tay, "Được, ngày mai gặp."

Nói tạm biệt xong, Cố Dương thuận chỗ, đang muốn mở cửa ghế sau ngồi vào, thúc thúc lại lạnh lùng nói: "Ngồi ghế phó lái."

Cố Dương sững người một lúc, mặc dù có điểm buồn bực, nhưng cậu thấy ngồi chỗ nào cũng không có gì đặc biệt, chẳng thèm nói cái gì, trực tiếp nghe lời đi vòng qua, mở cửa xe chui vào.

Vừa mới lên xe, Cố Dương theo bản năng nói, "Cảm ơn thúc thúc."

Rất lễ phép cảm ơn hắn đã đến đón mình tan học, làm phiền hắn.

Được nghe lời cảm ơn, trên mặt thúc thúc một chút cao hứng cũng không có, vành môi căng chặt, sắc mặt càng đen hơn. Trước đây cảm thấy Cố Dương gọi thúc thúc vẫn bình thường, rất biết điều rất ngoan ngoãn, nhưng sau chuyện vừa rồi, trở nên hết sức chói tai.

Hắn và Cố Dương chênh lệch gần một thế hệ, khoảng cách quá xa.

Tâm trạng thúc thúc không được tốt, khi chú ý tới khăn quàng cổ trên cổ Cố Dương không giống lúc ở nhà, lạnh giọng hỏi: "Khăn quàng cổ này ở đâu ra?"

Cố Dương cúi đầu nhìn, nói: "Là người khác tặng."

Thúc thúc nhíu mày, "Ai tặng?"

Cố Dương không biết nên nói như thế nào về đại thiếu gia, cũng không thể nói là bạn trai, nếu không nói không chừng thúc thúc lập tức gọi một cuộc điện thoại, cha mẹ cậu ngay lập tức từ nước ngoài bay về thì làm sao?

Vì vậy, cậu nói: "... Một bạn học."

Thúc thúc nhíu mày, bất mãn với cậu chỉ dừng lại ở đó, nhìn khăn quàng cổ đỏ tươi quá phản cảm, cố gắng đè xuống kích động muốn ném nó đi, trầm giọng nói: "Trong xe có máy ấm, tháo ra đi."

Thực sự Cố Dương thấy hơi nóng, không cần hắn nói, một lúc nữa Cố Dương cũng phải tháo ra. Nghe hắn nói, Cố Dương tự nhiên tháo khăn quàng cổ xuống, mở dây kéo ba lô, nhét vào.

Thúc thúc nhìn thấy bên trong còn có một chiếc khăn quàng cổ kaki, "Sao còn có một cái nữa?"

Cố Dương vô cùng nhức đầu, cảm giác phía sau lưng đang đổ mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa cậu cũng quên mất.

"... Bạn học thấy tôi lạnh, nên cho mượn."

Thúc thúc lạnh giọng nói: "Không phải cùng một người?"

Cố Dương cứng đờ, ngượng ngùng gật đầu.

Thúc thúc khẽ cười một tiếng, ánh mắt khóa chặt trên người cậu, ý vị thâm trường lạnh giọng nói: "Xem ra, Dương Dương ở trường học rất được hoan nghênh, thấy cậu lạnh, ai cũng tranh nhau mang khăn quàng cổ cho mượn."

Khát khao được sống của Cố Dương đang cố gắng giãy giụa, khô khan giải thích: "Không có, chỉ, chỉ là hai người bạn khá thân."

Nói cách khác, cậu lặng lẽ đặt giáo sư vào vai một người bạn, nào dám nói một cái khăn quàng cổ trong đó là giáo sư cho cậu, một giáo sư chuyên ngành, tại sao phải thiên vị cho cậu, giải thích thế nào?

Thúc thúc nhìn chằm chằm khăn quàng cổ, như muốn thiêu thành hai cái lỗ, lại hỏi: "Một cái là do cậu bạn vừa nãy đưa?"

Cố Dương run lên, "... Cũng không phải."

Ánh mắt thúc thúc thâm trầm, sâu xa nói: "Còn nói hai bạn... Dương Dương chúng ta thực sự quá khiêm tốn."

Cố Dương: "..."

Bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Thúc thúc giúp cậu cầm ba lô, trực tiếp ném ra ghế sau, sau đó khóe môi câu lên nụ cười nhàn nhạt, rõ ràng đang cười, lại làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ, "Được rồi, khăn quàng cổ không quan trọng, ném qua một bên, tối nay chúng ta ăn cơm bên ngoài, Dương Dương muốn đi đâu ăn đây?"

Cố Dương liếc mắt về phía sau nhìn chiếc ba lô vô tội của mình, liếm môi một cái, ho khan một tiếng, "Tôi... đâu cũng được."

Thúc thúc: "Vậy thì tôi đề cử một nhà hàng, nếu Dương Dương thích, sau này chúng ta lại đi."

Cố Dương vô thức tóm chặt dây an toàn, bé ngoan gật đầu, trong lòng thầm kêu rên —— má ơi, muốn nhanh nhanh xuyên về quá, Lục tiên sinh đến cùng là anh ở đâu!!!

Thúc thúc chọn nhà hàng rất đẹp, trang hoàng tinh tế, mang theo nét cổ kính, bàn ở đây hoàn toàn bằng gỗ, cầu nhỏ bắc ngang, âm nhạc du dương nhẹ nhàng, dưới ánh đèn mở ảo, cho người ta một loại cảm giác thư thích thả lỏng.

Cố Dương cũng rất thích nhà hàng này, đôi mắt sáng lấp lánh của cậu đã chứng minh điều đó. Nam nhân lạnh lùng đứng bên cạnh cậu nhìn thấy, thần sắc trở nên nhu hoà đôi chút.

Tuy nhiên, nếu hắn biết trong lòng Cố Dương đang nghĩ, nếu như cùng Lục tiên sinh đến nơi này thì tốt rồi. Có lẽ, tâm trạng của cậu không vui đến vậy, trái lại đang muốn cố gắng phô ra.

Thúc thúc thoạt nhìn tàn nhẫn hung ác, đối với người khác quả thực cũng như vậy, nhưng đối với Dương Dương, thái độ vô cùng khác. Sự kiên nhẫn của hắn đối với Dương Dương quá mức bình thường, càng dịu dàng săn sóc khó mà tin nổi. Tuy nói, dùng vẻ ngoài và tính cách của hắn, muốn cảm nhận điều này cũng không dễ dàng gì, nhưng người tỉ mỉ quan sát vẫn có thể nhìn ra được.

Nhân viên phục vụ tiếp đón hai người đúng là như thế, một nữ nhân mặc đồ cổ trang, lần đầu tiên nhìn thấy vị khách mặc âu phục kia, nàng thật sự nghi ngờ đây là một xã hội đen, bị dọa đến mức run run, không lâu sau, nàng được thanh niên tuấn tú đi phía sau trấn an, quá đẹp trai ưa nhìn, nói là tiểu vương tử trong hoàng thất thì nàng cũng tin.

Nhưng ngay sau đó, nàng nhìn thấy nam nhân mặc âu phục cẩn thận chăm sóc người thanh niên kia, ánh mắt nhu hoà, tầm mắt ít khi nào rời khỏi trên người thanh niên. Nàng bỗng nhiên không còn sợ, trái lại chỉ cảm thấy rất đáng yêu.

Lưc gọi món, thúc thúc đưa thực đơn cho Cố Dương chọn, Cố Dương chưa đến nơi này bao giờ, chỉ gọi vài món, còn lại giao cho thúc thúc.

Kết quả, chờ đến khi thức ăn được bưng lên bàn, Cố Dương gắp lên thưởng thức, nhận ra tất cả đều hợp khẩu vị của cậu, ăn rất tận hứng, đắc ý.

Đắm chìm trong mỹ thực, Cố Dương sẽ không phát hiện, thúc thúc đang mỉm cười nhìn cậu ăn, như thể cậu tú sắc khả xan*, chỉ cần nhìn cậu, bụng cũng tự no, ánh mắt kia Cố Dương không thể quen hơn được, ôn nhu nhưng cũng rất biến thái.

* Đã có chú thích, chương bao nhiêu mình không nhớ ( ̄▽ ̄)

Ăn được một nửa, trong lúc Cố Dương đi vệ sinh, thúc thúc nhận được một cú điện thoại, sắc mặt đột nhiên chìm xuống.

Có người báo cáo kết quả điều tra.

Người họ Lục có quan hệ thân thiết với Cố Dương là ai, buổi trưa hôm nay Lục thiếu cùng Cố Dương đi ăn cơm rồi đi shopping. Khăn quàng cổ dệt len mà Cố Dương đeo là của Lục thiếu tặng.

Sắc mặt thúc thúc rất tệ, âm u trầm mặc. Trợ lý đầu kia trợ lý nghi hoặc hỏi: "... Ông chủ?"

Thúc thúc dừng một chút, đột nhiên không hiểu ra sao lại dặn dò: "Xem tất cả những nhãn hàng nổi tiếng, khăn quàng cổ nào hợp với thanh niên thì mua về cho tôi."

Trợ lý: "... Được, ông chủ."

Sau khi cơm nước xong, Cố Dương cùng thúc thúc về biệt thự.

Cố Dương hai mắt cong cong, nói: "Thúc thúc, tối nay ăn rất ngon, cám ơn thúc thúc."

Thúc thúc bình thản nói, "Cậu thích là tốt rồi."

Nói xong lời này, Cố Dương cũng không biết còn có thể nói gì với thúc thúc, dứt khoát nói mình về phòng làm bài tập, sau đó lên lầu.

Buổi tối, thúc thúc tắm xong, không làm việc, mà là mở cửa phòng, nhìn về cửa đối diện đang đóng chặt.

Đó là phòng của Cố Dương.

Hắn đứng tại chỗ nhìn chăm chú một hồi, sau đó tiến lên hai bước, gõ cửa một cái.

Không trả lời.

Thúc thúc nhíu mày, đẩy cửa ra đi vào, phát hiện bên trong trống không, không có ai. Hắn đứng bên cạnh bàn, vừa vặn lúc này, màn hình điện thoại di động lóe lên, có tin nhắn gửi tới.

"Bảo bối nhi, đang làm gì? Đã ngủ chưa?"

Sắc mặt thúc thúc đen thui, khủng bố hơn bất kỳ lúc nào, gân xanh trên tay cũng hiện ra.

Thậm chí hắn không có dũng khí mở nhật ký tin nhắn ra xem, sợ nhìn thấy thứ gì đó sẽ càng làm cho hắn tức giận đến mức đánh mất lý trí.

Dương Dương là của hắn!

Tại sao có người dám gọi cậu là bảo bối!

Quả nhiên là tiểu tử họ Lục kia, nhất định phải giết chết!

Nam nhân cao lớn, một nửa mặt ẩn trong bóng tối, thần sắc nhìn không rõ ràng, nhưng cảm giác uy nghiêm vừa đáng sợ vừa ngột ngạt, khác nào ác quỷ vừa thoát khỏi địa ngục, lạnh lẽo thâm trầm.

Cửa phòng tắm cùm cụp một tiếng, hơi nước mông lung tản ra, là Cố Dương mới vừa tắm xong, vừa ngẩng đầu phát hiện trong phòng mình xuất hiện người khác, không khỏi giật mình, "Thúc thúc, sao người lại ở đây? Có chuyện gì không?"

Nam nhân quay đầu, thấy Cố Dương chỉ mặc áo tắm, hai mắt đen láy ướt nhẹp, mặt bị hơi nóng hun lên đỏ bừng bừng. Tóc tai còn đang nhỏ nước, thuận theo chảy xuống cằm, lướt qua cổ, thấm vào áo tắm.

Dáng vẻ ấy, quả thực rất ngon miệng. Không trách bên ngoài có nhiều người ao ước bảo bối của hắn.

Mà có người làm vậy rồi, chính là đang đối nghịch với hắn.

Thúc thúc lạnh mặt, cũng không trả lời ngay, mãi đến tận khi vẻ mặt Cố Dương càng ngày càng nghi hoặc, hắn mới bình thản mở miệng: "Dương Dương đã xem qua phòng để quần áo chưa?"

Không đề cập đến tin nhắn hắn mới vừa đọc được.

Cố Dương cũng không rõ, nghiêng đầu nghi hoặc, "Vẫn chưa, sao vậy?"

Thúc thúc khẽ cười, nói: "Tôi mua cho cậu chút quà."

Cố Dương cùng hắn đi vào phòng để quần áo, nhìn thấy trong tủ đầy ắp các loại khăn quàng cổ đa dạng phong cách của các nhãn hàng đắt tiền. Xin nhắc lại, đây là "một chút" quà.

"Thúc thúc, người mua nhiều khăn quàng cổ cho tôi làm gì?"

Thúc thúc chuyện đương nhiên nói: "Bởi vì thời tiết bây giờ có vẻ hơi lạnh, Dương Dương cần khăn quàng cổ."

Cố Dương: "Vậy cũng không cần nhiều như vậy..."

Thúc thúc khẽ mỉm cười, thái độ không cho từ chối, "Không nhiều, Dương Dương chúng ta đáng nhận được những thứ tốt nhất, mỗi ngày mang một cái, hoàn toàn khác nhau."

Cố Dương bất đắc dĩ. Hơn nữa, cả một mùa đông có khi cậu còn không mang cái nào.

Trong căn phòng yên tĩnh, thúc thúc nhìn Cố Dương, ánh mắt sâu xa.

Dương Dương, tôi cho em một cơ hội.

Chỉ có một lần.

Sau lần này, tôi sẽ...

__________

Tác giả có lời muốn nói: Phỏng vấn: Vị thúc thúc này, Dương Dương còn chưa từng nói thích anh, tại sao nhất định Dương Dương phải là người của anh.

Thúc thúc: Tôi có loại cảm giác, Dương Dương chính là người yêu của tôi.

Tác giả: Thực ra mà nói, anh chính là... (bị che miệng lại tha đi!) (;"༎ຶД༎ຶ")