Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 48

Ngày kỷ niệm thành lập trường bắt đầu.

Toàn bộ Học viện Sư phạm giăng đèn kết hoa rực rỡ, các tiết mục biểu
diễn nối tiếp nhau không ngừng,; bên cạnh đó còn có các loại hoạt động
quyên góp từ thiện nữa. Đáng tiếc là dù được hội sinh viên nỗ lực tuyên
truyền như thế nào thì hiệu quả hưởng ứng vẫn vô cùng nhỏ. Nguyên nhân
chỉ có một mà thôi —— cuối kỳ rồi, nghèo rồi.

Bởi vì mọi người đều không hăng hái gì, cho nên bí thư chi đoàn từng lớp chỉ có thể tự mình đến tận phòng ngủ khuyến khích mọi người quyên tiền.

Khi bí thư đi tới phòng 636, Thẩm Hi thấp thỏm chạy vào toilet đếm xem
trong ví của mình có tổng cộng bao nhiêu tiền, đếm qua đếm lại được có
hơn 300 đồng. Cô phải làm sao bây giờ?

Bên ngoài, bí thư chi đoàn đang cố gắng hết sức giải thích tầm quan
trọng của các hoạt động từ thiện lần này. Nếu như quyên góp từ 1000 đồng trở lên thì còn được tặng một giấy chứng nhận từ thiện nữa; giấy này có thể giúp điểm tích lũy tăng thêm 0.3 điểm. Tóm lại đây là cơ hội khó có được.

Đậu Đậu nhỏ giọng hỏi: "Có thể không quyên góp được không?"

Bí thư chi đoàn: "Làm vậy không hay lắm đâu."

Trần Hàn hỏi bí thư chi đoàn về tình trạng quyên góp của các phòng khác, cô nàng len lén tiết lộ: "Người ít nhất cũng góp 50 đồng, cao nhất là
Mạnh Duyệt của phòng ngay sát bên cạnh, cô ấy góp 1000 đồng đấy."

Đậu Đậu than thở một tiếng, móc ra tờ 50: "Vậy mình theo số đông đi, 50 đồng này là tiền ăn tuần sau của mình đấy."

Bí thư chi đoàn vỗ vỗ bả vai Đậu Đậu an ủi.

Trần Hàn cũng giống như Đậu Đậu, góp 50 đồng.

Hạ Duy Diệp lấy từ ví da ra tờ 200, sau đó gõ cửa phòng vệ sinh một cái: "Thẩm Hi, mau ra đây quyên tiền!"

Thẩm Hi thầm oán Hạ Duy Diệp trong lòng: cô chỉ núp ở trong phòng vệ
sinh đếm tiền, chứ có phải trốn để không phải quyên tiền đâu. Cô đút ví
tiền vào trong túi, sau đó nở một nụ cười rực rỡ mở cửa, bước ra thân
thiết kéo tay của bí thư chi đoàn: "Vất vả, vất vả quá! Bí thư chi đoàn
của lớp ta vất vả quá rồi."

Bí thư chi đoàn còn nở một nụ cười rực rỡ hơn: "A Hi, mình nhớ học kỳ trước cậu đóng góp tới bốn con số lận nha."

"Nào có, nào có." Thẩm Hi vội vàng lắc đầu nguầy ngậy, "Hảo hán không nhắc lại chuyện xưa! Không nhắc, không nhắc!"

Bí thư chi đoàn: "Chủ yếu là do lần quyên góp này có liên quan đến việc
phê bình tuyên dương, nếu như không ngại, cậu làm tấm gương cho mọi
người noi theo đi. Mạnh Duyệt cũng góp 1000 đồng đấy."

Thẩm Hi cười cười, dò hỏi: "Có thể quyên góp bằng hiện vật không?"

Bí thư chi đoàn: "...... Không thể."

Cô lại móc ví tiền ra, rút lấy tờ 200 đồng: "Mình góp giống Hạ Duy Diệp vậy, nhiều hơn nữa chắc phải bán thận mất thôi."

Bí thư chi đoàn nhận tiền, tạm coi như hài lòng rời đi.


Ví tiền bị bòn rút mất hơn một nửa, Thẩm Hi hơi tàn lực kiệt lê lết bò
lên giường. Bấm bấm ngón tay coi ngày, kết quả càng coi lại càng vô
vọng, nằm ở trên giường ngủ thiếp đi. Cô muốn ngủ say để giảm bớt năng
lượng tiêu hao.

——

Hội diễn văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường được tổ chức vào buổi
tối. Buổi chiều, Trần Hàn cùng Hạ Duy Diệp đều tới trung tâm hoạt động
để tổng duyệt lần cuối cùng. Thẩm Hi ra ngoài mua một cây kem ở cửa hàng tiện lợi, trên đường quay về thì bị Giáo sư Ôn bắt được: "Thẩm Hi, em
đứng lại đó cho tôi."

Thẩm Hi đang ăn kem, hạnh phúc không lời nào tả hết, cô xoay người: "Giáo sư Ôn, ngại quá ạ. Vừa rồi em không nhìn thấy cô."

Giáo sư Ôn tất nhiên là không tin lời nói của Thẩm Hi, cho rằng cô cố ý
giả bộ không thấy mình. Giáo sư Ôn thử dò xét: "Thẩm Hi, có phải em
trách tôi đã loại tiết mục của em ra không?"

"Sao có thể ạ." Thẩm Hi lắc đầu một cái, thấy kem sắp chảy xuống, cô vội vàng cúi đầu liếm liếm.

Giáo sư Ôn cười nhẹ, bà rất thích Thẩm Hi. Khả năng khiêu vũ tốt, tuy
rằng làm việc có hơi không tập trung, nhưng khi khiêu vũ lại tỏa sáng
bức người. Không hiểu sao tháng trước cô biểu diễn quá kém, ngày kỷ niệm thành lập trường lại vô cùng quan trọng, không thể để xảy ra vấn đề gì
được......

"Được rồi, nếu em không trách tôi thì buổi tối đến hội trường đi. Tôi có chuyện muốn nhờ em giúp một tay."

Thực tình, Thẩm Hi không muốn đi, tiết mục của mình bị loại ra thì thôi
đi, lại còn muốn cô tới giúp một tay, đây không phải là xát muối lên vết thương hay sao? Thẩm Hi tìm lý do cự tuyệt: "Em có hẹn rồi ạ."

Giáo sư Ôn suy nghĩ một chút: "Vậy thì hẹn nhau ở trường cũng được mà."

Đã nói đến nước này rồi thì Thẩm Hi cũng không thoái thác được nữa, cô
gật đầu đồng ý. Sau khi Giáo sư Ôn rời đi, cô nhận được điện thoại của
Hà Chi Châu.

——

"Đang làm gì vậy?"

Hà Chi Châu mới từ phòng thí nghiệm đi ra, trên người vẫn còn mặc áo
khoác trắng. Anh đứng tựa vào cây cột trong góc khuất nhất của khu nhà
thí nghiệm gọi điện thoại cho Thẩm Hi.

"Đang ăn kem, vị nho." Thẩm Hi thành thật trả lời, còn nói luôn cả vị kem nữa

Hà Chi Châu bật cười, chỉ là việc nhỏ thôi nhưng vẫn cảm thấy thú vị. Có phải các đôi yêu nhau ai cũng đều như vậy hay không? Nửa ngày không gặp được nhau, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng của đối phương qua điện thoại
thì tâm tình lập tức thoải mái hơn nhiều.

Thẩm Hi cũng cười theo, sau đó giả bộ nghiêm túc nói: "Anh đến đây đi, em mua cho anh ăn."

"Được." Hà Chi Châu nhìn đồng hồ, hiện tại đi tới chỗ cô thì vừa vặn có
thể ăn cơm tối rồi. Anh cúp điện thoại, cởi áo khoác thí nghiệm ra, đạp
xe thẳng tới Học viện Sư phạm.

Thẩm Hi là một đứa bé luôn biết giữ lời hứa, nói mời Hà Chi Châu ăn kem
thì đứng yên một chỗ chờ anh đến. Khi Hà Chi Châu tới nơi, cô nhanh
chóng dẫn anh vào quầy bán đồ ăn vặt của trường. Thẩm Hi mua cho mình
cái kem ngon nhất, còn chọn cho Hà Chi Châu cây kem đắt tiền nhất.

Hà Chi Châu không thích ăn kem nhưng cũng không từ chối. Thẩm Hi móc ví
ra trả tiền, anh vô ý liếc qua, ví tiền gần như rỗng không, lép kẹp rồi. Anh bất đắc dĩ âm thầm lắc đầu một cái, nhớ đến biểu hiện gần đây của
Thẩm Hi thì căn bản đã có thể đoán ra được tình trạng quẫn bách của cô
hiện giờ.

Bữa tối, Hà Chi Châu dẫn Thẩm Hi ra ngoài tiệm ăn.

Buổi trưa Thẩm Hi ăn cùng với Đậu Đậu ở cantin, hai người chỉ gọi có hai món ăn, lại còn là cải trắng chua cay với rau cải xào. Vậy nên khi ngồi trước bàn thức ăn phong phú của bữa tối, bốn món mặn với một món canh,
cô hạnh phúc tới mức không thốt được nên lời.


Chỗ thức ăn này hai người ăn không hết, Thẩm Hi muốn đóng gói mang về.

Hà Chi Châu dựa lưng vào thành ghế gỗ của quán cơm, rút mấy tờ giấy ăn
ra lau tay. Anh không thấy đóng gói có vấn đề gì, nhưng nghe được hai từ “đóng gói” từ trong miệng Thẩm Hi thốt ra, tuy rằng trong lòng mắng cô
đáng đời nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy không đành lòng.

Anh mở miệng hỏi: "Sinh hoạt phí kỳ này của em còn bao nhiêu?"

Thẩm Hi ngẩng đầu lên, không ngờ Hà Chi Châu sẽ hỏi mình vấn đề nhạy cảm như thế. Cô do dự một chút, rồi giơ ra hai ngón tay, sau một lát, lại
cụp một ngón tay xuống: "Có lẽ là từng này."

Hà Chi Châu hiểu, cố ý nói: "Chỗ đó không đủ cho em tiêu rồi, em tính sao đây?"

Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu, quả nhiên là tên bạn trai hẹp hòi mà. Anh còn
hỏi cô tính thế nào nữa cơ đấy, bây giờ không phải là lúc nên trực tiếp
lôi tiền ra đập thẳng vào mặt cô hay sao? Con ngươi đen nhánh của Thẩm
Hi đảo qua đảo lại một hồi, nhỏ giọng uất ức nói: "Em đi bán thận."

Hà Chi Châu nâng đầu, tiếp tục bình thản hỏi: "Khi nào đi bán, có cần anh đi cùng em không?"

Tốt bụng quá nhỉ! Thẩm Hi cúi đầu, không muốn nói chuyện.

Hà Chi Châu: "Thế nào?"

Thẩm Hi ngẩng đầu lên: "Hà Chi Châu, anh cố ý chế nhạo em!"

Hà Chi Châu nhướn mày, anh dự cảm Thẩm Hi sắp giận anh tới nơi rồi. Hà
Chi Châu đổi lại giọng điệu, chuyển đề tài: "Thiếu tiền tiêu tại sao
không nói với anh?"

Thẩm Hi lại cúi đầu thấp hơn, đáp án quá tàn nhẫn, cô thật sự không biết phải nói như thế nào. Quả nhiên, phụ nữ thường luôn tự lừa mình dối
người.

Hà Chi Châu thấy vậy thì chỉ có thể tự đưa ra nguyên nhân mà mình suy đoán: "Em cảm thấy anh không có tiền sao?"

Thẩm Hi lắc đầu, không ngẩng đầu lên cũng không lên tiếng.

Hà Chi Châu lại đoán tiếp: "Em ngại nói với anh?"

Thẩm Hi vẫn lắc đầu.

Hà Chi Châu dừng một chút, nói ra nguyên nhân cuối cùng mà mình có thể
nghĩ ra được ——"Hay em cho rằng anh sẽ không cho em mượn?"

Thẩm Hi không có phản ứng. Tuy vẫn không ngẩng lên, không nói gì, nhưng lần này lại không lắc đầu.

Quả nhiên! Hà Chi Châu hít sâu một hơi, hận không thể đập bàn một cái, anh quay đầu hô lên: "Chủ quán, tính tiền!"

Ông chủ với nụ cười niềm nở chạy lại gần: "Tổng cộng là 295 đồng."

Hà Chi Châu mặt không thay đổi lấy ra tờ 300 đồng, không đợi ông chủ
thối lại tiền lẻ, anh trực tiếp kéo tay Thẩm Hi ra khỏi quán. Bên ngoài
không có điều hòa, bầu không khí nóng bức, cơn giận dữ vừa cố đè nén của Hà Chi Châu cũng phát tác.

Không có người đàn ông nào chấp nhận được việc bị bạn gái mình hoài nghi như vậy. Vô duyên vô cớ lại trở thành một người bạn trai hẹp hòi. Phụ
nữ uất ức thì có thể khóc, còn đàn ông uất ức thì chỉ có thể bộc phát!

Anh lạnh lẽo nhìn Thẩm Hi: "Nói cho anh biết, tại sao?"

Hừ hừ, Thẩm Hi buồn bực đi hai bước: "Chính anh nói á......"

Hà Chi Châu suy tư một chút, rốt cuộc thì mình đã nói câu nào khiến Thẩm Hi hiểu lầm. Anh đưa tay vỗ xuống đầu Thẩm Hi, chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép nói: "Thẩm Hi, anh thật sự muốn đánh em một trận."

Thẩm Hi đang cúi đầu đi bộ, cảm xúc đã ngấp nghé tới điểm giới hạn bùng
nổ rồi. Từ bị chế giễu đến bị chất vấn, hiện tại còn bị đánh, vành mắt
cô đỏ lên, hai giọt nước mắt lập tức rơi xuống. Cô không muốn Hà Chi
Châu nhìn thấy bộ dạng nghèo khổ của mình, bước chân tăng tốc độ, cô
phải về ký túc xá.

Hà Chi Châu đi ở đằng sau, sải chân bắt lấy tay Thẩm Hi.


Thẩm Hi không đi được nữa.

Hà Chi Châu nghiêng đầu, nhận thấy bạn gái có chút bất thường, liền kéo cô ôm vào trong lòng.

Thẩm Hi chôn mặt ở trước ngực Hà Chi Châu, sụt sịt khóc. Cô biết mình
không đúng. Xài tiền bậy bạ, không hiểu chuyện, đầu óc cũng không thông
minh, ngoại trừ biết khiêu vũ ra thì chỉ chẳng còn ưu điểm nào cả, nhưng cũng không thể bị chế giếu như vậy chứ.

Hà Chi Châu cúi đầu, Thẩm Hi không nhúc nhích đứng im trong vòng tay
anh. Cô đang khóc, nước mắt thấm ướt áo của anh. Anh còn có thể nói được gì nữa, chỉ có thể âm thầm tự trách thôi. Hà Chi Châu nhẹ vuốt tóc cô,
mở miệng hỏi: "Vừa rồi anh rất đáng ghét phải không?"

Thẩm Hi chảy nước mắt ở trong lòng anh gật đầu một cái.

Người đi đường đi qua đi lại, tuy hai người đứng ở trong góc khuất,
nhưng hình ảnh này vẫn khiến mọi người dừng lại liếc nhìn một chút. Thẩm Hi khóc không ra tiếng, nên ai cũng cảm thấy cô chỉ đang làm nũng mà
thôi.

Hà Chi Châu cúi đầu nói với cô: "Hi Hi, vừa rồi là anh tức giận, nhưng
đúng là không nên đối xử với em như thế. Anh xin lỗi, em bỏ qua cho anh
được không?"

Thẩm Hi cọ cọ mặt vào ngực anh, nước mắt đã ngừng, cô ngượng ngùng ngẩng đầu lên.

Hà Chi Châu nói tiếp: "Với tư cách là bạn trai, anh hi vọng nếu bạn gái
gặp khó khăn gì thì có thể lập tức nghĩ đến anh. Chuyện nhỏ cũng được,
chuyện lớn cũng không sao. Anh là bạn trai em, trừ cha mẹ em ra thì bên
ngoài anh là người quan trọng nhất. Bất kỳ chuyện gì em cũng có thể tới
tìm anh, huống chi chỉ là vấn đề về tiền."

Thẩm Hi biết mình sai rồi, chỉ thốt ra được một tiếng: "Vâng......"

Hà Chi Châu sờ đầu của cô một cái, giọng nói nhu hòa: "Anh đã muốn đưa
thẻ của mình cho em xài, vậy mà em không muốn. Em nói xem anh có nên tức giận hay không đây?"

Thẩm Hi trầm mặc, một lát sau, cô nhẹ giọng mở miệng: "...... Em xin lỗi."

"Không sao rồi." Hà Chi Châu nói.

Thẩm Hi nhu thuận vùi trong ngực anh, Hà Chi Châu chỉ cảm thấy có một
con mèo nhỏ mềm mại đang trốn vào trong ngực mình. Mèo nhỏ hiền lành
thật biết điều, nhưng vẫn có chút nghịch ngợm. Anh vỗ vỗ lưng Thẩm Hi,
lên tiếng: "Chúng ta làm hòa nhé, được không?"

"Được." Thẩm Hi từ từ vòng tay qua hông Hà Chi Châu, ngón tay đặt trên lưng anh từ từ vẽ một hình trái tim nhỏ.

Hà Chi Châu mặc áo sơ mi sáng màu, chất vải rất mỏng, anh có thể cảm
nhận được rõ ràng hình trái tim mà Thẩm Hi đang vẽ, cùng cả nhiệt độ
trên đầu ngón tay của cô truyền tới.

......

Sau cơn mưa trời lại sáng, Hà Chi Châu kéo Thẩm Hi đi tới máy ATM, anh
quay sang hỏi cô cần bao nhiêu. Thẩm Hi ngượng ngùng, đứng ở sau lưng
anh viết một con số. Hà Chi Châu khẽ cong khóe miệng, chuẩn bị nhập mật
mã vào.

Thẩm Hi tự giác quay mặt sang hướng khác.

Khóe mắt Hà Chi Châu liếc cô một cái: "963459, có thể

nhớ không?"

Thẩm Hi xoay người giơ tay đập vào bả vai Hà Chi Châu, anh cố ý!

Hà Chi Châu lấy gấp hai lần số tiền mà Thẩm Hi yêu cầu, đồng thời phun thêm một câu: "Không đủ nói với anh."

Thẩm Hi cũng tự kiểm điểm nhắc nhở bản thân: "Nhất định đủ, về sau em không tiêu tiền bậy bạ nữa."

Thẩm Hi không dám cùng Hà Chi Châu nói quá nhiều tới vấn đề tiền, nguyên nhân lớn nhất là cô không muốn anh biết được thói quen tiêu tiền vô tội vạ của cô.


Hà Chi Châu dắt tay Thẩm Hi: "Em không cần nói như vậy với anh, tiêu
tiền cũng là một hình thức phân phối lại tài sản cho xã hội."

Không ngờ Hà Chi Châu cũng sẽ an ủi người như thế này. Cuối cùng Thẩm Hi cũng trút được gánh nặng trong lòng, không chỉ giải quyết được khủng
hoảng tài chính, mà còn nghe được nhiều lời dỗ dành ngọt ngào của bạn
trai nữa. Tâm tình của cô rất nhanh đã vui vẻ trở lại, suốt quãng đường
dẫn Hà Chi Châu đi tới hội diễn văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường
đều cười tươi như hoa nở.

--

"Cúp Thanh niên" của Đại học S phần lớn là nam sinh đi xem, còn ngày kỷ
niệm của Học viện Sư Phạm thì nữ sinh lại chiếm số đông, hơn nữa hệ vũ
đạo và âm nhạc chiếm tỷ lệ rất lớn.

Nam sinh ngành kỹ thuật của Đại học S tới cổ vũ vô cùng nhiệt tình, Hầu Tử và Tráng Hán cũng nằm trong số đó.

Giáo sư Ôn gọi Thẩm Hi tới giúp một tay, nhưng ngày kỷ niệm thành lập
trường đã có nhân viên chuyên môn phụ trách, tất cả được sắp xếp thỏa
đáng hết rồi, cô qua đó thì có thể làm được gì đây? Cho đến khi Giáo sư
Ôn dẫn cô đi đến trước mặt một người, dù có ngu ngốc hơn nữa cô cũng
hiểu được dụng ý của Giáo sư Ôn.

Người này tóc hoa râm, gọng kính màu đen trên sống mũi thẳng tắp, đang
cười híp mắt nhìn cô: "Thẩm Hi, tôi đã xem qua video biểu diễn khiêu vũ
của em rồi, em rất ưu tú."

Bất ngờ được Đại đạo diễn khen ngợi, Thẩm Hi chỉ biết nói một câu: "Em cám ơn."

Giáo sư Ôn ở bên cạnh cười nói: "Vốn dĩ tối nay có tiết mục của Thẩm Hi, nhưng khoảng thời gian trước sức khỏe của em ấy không được tốt lắm nên
mới tạm thời hoãn lại."

"Thật đáng tiếc."

Thẩm Hi nhìn Giáo sư Ôn, Giáo sư Ôn vỗ vỗ bả vai cô: "Được rồi, em đi làm việc đi."

Thẩm Hi vội vàng chạy tới chỗ của Hà Chi Châu, ngồi xuống bên trái anh.
Bên phải Hà Chi Châu là Hầu Tử và Tráng Hán, hai người bọn họ rối rít
nghiêng qua bên này hỏi: "Hi Hi, người kia là đạo diễn Vương phải
không?"

Thẩm Hi trả lời: "Đúng vậy, ông ấy tới đây để tìm diễn viên đóng vai nữ chính."

"Wow." Tráng Hán kích động, "Vừa đúng lúc anh cảm thấy có hứng thú với
sự nghiệp diễn xuất, không biết ông ấy có thiếu vai nam chính không?"

Hầu Tử đả kích Tráng Hán: "Vậy thì phải xem thể loại phim đó là gì, tình yêu thôn quê thì chắc là được đấy."

Tráng Hán không muốn nhiều lời, cao quý lạnh lùng nhếch khóe miệng: "Cậu đang nói linh tinh cái gì thế? Tôi nghe không hiểu!"

--

Thẩm Hi nghiêm túc xem Hạ Duy Diệp và Trần Hàn biểu diễn. Hạ Duy Diệp là tiết mục múa tập thể "Thái Bình nhạc"", còn Trần Hàn là múa đơn "Đạp
dao nương". Hạ Duy Diệp rất xinh đẹp nhưng đứng giữa tập thể thì cũng
chưa ổi bật hẳn, mà Trần Hàn tuy diện mạo không bằng Hạ Duy Diệp, nhưng
vì múa đơn nên hiệu quả vô cùng tốt.

Trong quá trình xem Thẩm Hi thỉnh thoảng lại giải thích vài câu về động
tác biểu diễn trên sân khấu cho Hà Chi Châu nghe. Đối với vũ đạo Hà Chi
Châu không có hứng thú lắm, nhưng chỉ cần Thẩm Hi vừa mở miệng thì anh
lập tức nghiêng người qua, chờ Thẩm Hi nói xong, anh gạt đầu một cái,
sau đó nói một câu: "Ừm."

Trần Hàn nhảy rất tốt, không tìm ra bất kỳ sai sót nào, bỏ ra công sức
lớn để tập luyện thì tất nhiên là thu được kết quả mỹ mãn. Từ trước đến
giờ, Trần Hàn khiêu vũ đều tồn tại một chút thiếu sót gì đó. Nhưng trong lần biểu diễn này, cô không chỉ khắc phục được nhược điểm của bản thân, mà còn phát huy vô cùng thuần thục kỹ năng khiêu vũ.

Tiết mục hoàn thành, Thẩm Hi ra sức vỗ tay, sau đó quay sang hỏi Hà Chi Châu: "Rất hay phải không?"

Hà Chi Châu gật đầu một cái: "Tạm được."


Thẩm Hi không hài lòng: "Rõ ràng nhảy rất tốt, Trần Hàn thể hiện các động tác rất chính xác."

Hà Chi Châu khẽ cười một tiếng, đổi câu trả lời: "Vậy sao, ừ thì rất tốt."

..............

Hội diễn văn nghệ kết thúc, Thẩm Hi ở trong phòng luyện múa của trường
nhảy bài "khiêu vũ cùng lụa đỏ" mà cô đã luyện tập ba tháng. Cô không
thay đồng phục múa, trong tay cũng chỉ có một dây lụa đỏ, mà người xem
thì chỉ có một mình Hà Chi Châu.

Hà Chi Châu ngồi ở hàng ghế đầu tiên, lụa đỏ trên tay Thẩm Hi hết sức
sống động, cô nhảy lên, xoay tròn hay khom lưng, lụa đỏ đều tung bay
theo thân hình cô, tựa như một sinh vật có sự sống vậy.

Anh lẳng lặng quan sát, bất tri bất giác hoa mắt, trong lòng say mê.