Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 36

Edit: tiểu an nhi

Mỗi một người học dốt kiếp trước đều là thiên thần gãy cánh.

Hà Chi Châu từng nghĩ rằng điểm thi của Thẩm Hi thật đáng yêu, nhưng anh lại không biết cô đã cố gắng vượt qua các bài thi bằng cách học vẹt,
dựa vào “phao” mang theo cùng những tờ giấy nhắc bài nho nhỏ của các bạn học tốt bụng xung quanh.

Học giỏi có học giỏi trâu bò, học dốt cũng có học dốt không thể nào chấp nhận nổi. Những người học dốt khi đối mặt với kỳ thi sẽ lo lắng thấp
thỏm, cười cũng không dám cười, Hà Chi Châu cũng không thể lý giải được
điều này. Lúc anh nói đùa rằng "Muốn tránh đánh dấu tất cả các đáp án
chính xác", trực tiếp dẫn đến việc Thẩm Hi ăn cơm cũng không thấy ngon
nữa.

Thẩm Hi ăn một miếng, liếc anh một cái, ăn thêm miếng nữa, lại liếc anh
cái nữa. Hà Chi Châu chịu không nổi ánh mắt này của cô đành phải thỏa
hiệp: "Tôi đùa thôi."

Thì ra chỉ là nói giỡn, đúng là quá dọa người! Thẩm Hi lập tức hóa buồn
thành vui, cười "hắc hắc" hai tiếng, sau đó đem miếng thịt viên cô thích nhất để vào trong khay thức ăn của Hà Chi Châu: "Anh Hà, anh ăn cái này đi."

Hà Chi Châu đã sớm ăn xong đặt đũa xuống, nhưng nhìn thấy miếng thịt
viên trong khay, lại cầm đôi đũa lên, cúi đầu, ưu nhã giải quyết.

Thẩm Hi cho rằng anh thích ăn món này, lại cho thêm một viên nữa.

Hà Chi Châu tiếp tục ăn.

Thẩm Hi cho thêm.

Hà Chi Châu ngước mắt quét về phía cô, không ăn.

Buổi tối, Thẩm Hi cùng Hà Chi Châu đi tới cửa hàng văn phòng phẩm trên
con phố buôn bán gần trường Đại học mua bút chì 2B với mấy cục pin cho
radio. Ngày mai bắt đầu kỳ thi, cửa hàng chật kín sinh viên đại học, bọn họ hăng say thảo luận với nhau xem đề thi có thể rơi vào những dạng
nào. Trong đó cũng có vài người học khá được, dựa vào kinh nghiệm thi
của mình mà ra sức văng nước miếng dự đoán dạng đề. Bên cạnh cũng có
không ít “tiểu bạch thỏ” ngu ngốc lại ngây thơ vây quanh chăm chú nghe.


Thẩm Hi nhìn bọn họ, vui vẻ nhướn mày. Tuy rằng cô biết bộ dáng mình như thế không được phúc hậu cho lắm, nhưng khóe miệng không nhịn được mà cứ nhếch lên. Cô vội vàng cúi đầu tiếp tục chọn bút cho Hà Chi Châu.

Thẩm Hi lựa qua lựa lại, Hà Chi Châu tựa người vào tủ trưng bày đứng
chờ, tầm mắt di chuyển nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy một gương mặt
quen thuộc, hình như là cùng một ban với anh. Anh ta đang đi về phía
Thẩm Hi, đập mạnh lên bả vai cô: "Hà thần, cậu cũng ở đây à?"

Thẩm Hi sợ hết hồn, xoay người lại: "Bạn học, cậu dùng sức hơi mạnh đấy."

Hà Chi Châu của Đại học S, mọi người chưa từng gặp nhưng cũng đã nghe
qua. Đại thần xuất hiện tại cửa hàng văn phòng phẩm, ai cũng ghé mắt vào nhìn. Nam sinh đeo kính này cũng vì sự quen biết với Hà Chi Châu mà cảm thấy phấn khởi, tâm trạng kích động vội hỏi: “Hà thần, bài thi cấp sáu
ngày mai, cậu có kinh nghiệm gì không? Truyền thụ cho tôi một chút đi."

Kinh nghiệm thi á? Thẩm Hi suy nghĩ một lát, không biết "Ba câu ngắn một câu dài thì chọn dài, ba câu dài một câu ngắn thì chọn ngắn" có được
tính là kinh nghiệm hay không? Mà 36 kế, làm “phao” vẫn là thượng sách
nha. Cô nhìn về phía Hà Chi Châu chân chính, phát ra tín hiệu cầu cứu.

Hà Chi Châu bình tĩnh nghịch cái bút trong tay. Không sao cả, anh đã không còn sợ bị mất mặt nữa.

Được rồi, Thẩm Hi ho nhẹ hai tiếng, ngăn chặn chột dạ đang dâng lên
trong lòng, đảm đương trách nhiệm của một nam thần chỉ điểm cho mấy
người này một chút vậy: "Đầu tiên, mọi người không nên quá căng thẳng,
các bạn chỉ đang phải đối mặt với kỳ thi cấp bốn và cấp sáu mà thôi,
phải quyết tâm và có can đảm thách thức thì mới vượt qua nó được."

Mọi người đồng loạt gật đầu, một nữ sinh còn vỗ tay tán thưởng.

Thẩm Hi chớp mắt, thật không thể tưởng tượng nổi, cô do dự không biết có nên nói tiếp hay không, đột nhiên sau lưng nhói lên một cái.

Hà Chi Châu đang cản cô lại.

Thẩm Hi vội vàng kết thúc: "Thật ra thì cũng không có gì đáng nói. Nhưng nếu các bạn nhất định muốn biết kinh nghiệm của tôi thì trước khi đi
thi tôi sẽ ăn bánh rán của cửa tiệm đối diện trường học, thêm hai quả
trứng gà......"

Thẩm Hi đang nói dở thì bị Hà Chi Châu túm áo lôi ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm.

"Sao hả? Cô có cổ phần ở tiệm bánh rán Sơn Đông à?" Khi chỉ còn hai người, Hà Chi Châu không còn khách khí gì nữa.

"Đừng nóng, đừng nóng, rõ ràng vừa rồi anh không chịu giúp tôi mà." Thẩm Hi kéo Hà Chi Châu vào một góc, hạ giọng dỗ dành, cô thấy sắc mặt Hà
Chi Châu đã hòa hoãn hơn thì nói tiếp, "Bác gái chủ quán bánh rán Sơn
Đông rất đáng thương, bác ấy không có chồng, một mình nuôi dưỡng hai
người con gái đang học Đại học đấy."

Hà Chi Châu đã không còn tức giận gì nữa, chỉ có giọng nói vẫn hơi lạnh lùng: "Cô biết nhiều nhỉ?"

Thẩm Hi nhếch miệng cười: "Có một lần tôi muốn học làm bánh rán với bác ấy, hai bác cháu trò chuyện nên mới biết thôi."

Hà Chi Châu vỗ vỗ vào lưng của Thẩm Hi, không nói gì cả.


Theo hiệu ứng “Đại thần”, tiệm bánh rán Sơn Đông đối diện trường học đột nhiên đông khách hẳn lên. Buổi tối, Tráng Hán phải xếp hàng chờ tới nửa giờ mới tới lượt mua bánh, sau đó một đường chạy như điên quay về phòng 921, cố ý đung đưa qua lại trước mặt Thẩm Hi: "Lão đại, có muốn không?"

Thẩm Hi nhìn bộ dạng ân cần của Tráng Hán, gỡ tai nghe ra, miễn cưỡng gật đầu một cái: "Để qua bên kia đi, chia cho tôi một ít."

Tráng Hán hào phóng chia cho cô hơn phân nửa.

Thật ra Thẩm Hi ăn tối đã rất no rồi, thấy Lâm Dục Đường đi vào, cô
thuận miệng hỏi: "Lão Tam, tôi ăn không vào, chia cho cậu một nửa nhé."

Bước chân của Lâm Dục Đường khựng lại, do dự hai giây, sau đó gật đầu: "Được."

Thẩm Hi lại chia phần bánh của mình ra làm hai, đưa một nửa cho Lâm Dục Đường.

Mẹ kiếp! Tráng Hán nhìn mà trợn mắt há mồm, quan hệ gần đây của lão đại và lão Tam quả thực là khó bề phân biệt.

Phòng 921 chỉ có mỗi Hầu Tử là phải tham gia làm bài thi cấp sáu ngày
mai. Lâm Dục Đường cùng Hà Chi Châu đã qua cấp sáu từ năm thứ nhất; còn
Tráng Hán thì khi học năm thứ hai có ôn thi Anh ngữ cấp sáu cùng một đàn chị đang học năm ba, kết quả là đàn chị kia trượt còn anh ta lại qua.

Đối với điều này, Hầu Tử luôn ước ao ghen tỵ không thôi.

Buổi tối, Hầu Tử ở trong phòng làm đề mẫu, gặp phải một bài viết ngắn mà có khoảng 50% từ đơn không biết, anh ta vội vàng chạy qua nhờ lão đại
dịch giùm.

Thẩm Hi ngẩn người, rất nghiêm túc đọc bài viết kia, đọc cẩn thận từng
từ từng từ một, thực sự là quá thần kỳ, không có một từ đơn nào mà cô
biết cả.

"Hầu Tử...... Tôi......" Không giúp được Hầu Tử, cô cảm thấy mình thật bất lực.

"Hầu Tử, để tôi giúp cậu." Lâm Dục Đường đi tới từ phía sau, liếc qua
Thẩm Hi một cái, trực tiếp cầm lấy tập đề mẫu trong tay Hầu Tử, dịch
từng câu một cho anh ta nghe.

Ngược lại với phòng 921, cả bốn người phòng 636 đều tham gia thi cấp
bốn. Buổi tối, Trần Hàn nằm ở trên giường học thuộc lòng đề mẫu Anh ngữ, Đậu Đậu nằm ườn ra bàn, đang ra sức viết từ đơn vào cái váy cô sẽ mặc
đi thi ngày mai, toàn bộ đều là những từ mà cô học mãi cũng không nhớ
được.

Về phần Hạ Duy Diệp, cô đã liên lạc với một nam sinh thi cùng phòng, anh ta sẽ ném đáp án sang cho cô, nên hiện tại đang cố gắng hàn huyên nói
chuyện điện thoại cùng anh ta.

Hà Chi Châu đi ngang qua Đậu Đậu, cái váy màu xanh đen đã viết vài được
từ đơn, đúng là càng ngày anh càng được mở mang kiến thức về các thủ
đoạn khi đi thi này rồi.

Đậu Đậu nhận thấy một luồng hơi thở khinh bỉ phả tới, cô nhạy cảm ngẩng đầu: "A Hi, năm ngoái cậu dạy mình làm như vậy mà!"


Được rồi, Hà Chi Châu trầm mặc đi ra ngoài ban công, điện thoại di động
chợt vang lên, anh nhận được tin nhắn do Thẩm Hi gửi tới: "Anh Hà, ngày
mai nhớ đừng thi quá tốt đấy nhé!"

Ha ha, bầu trời đầy sao lấp lánh trên đỉnh đầu, không hiểu sao trong
nháy mắt tâm tình của anh thực tốt, hay là đạt 521 điểm cho cô?

(521: phiên âm dịch ra là “Anh yêu em”)

Thôi, chuyện buồn nôn như vậy, chỉ có kẻ nào thiếu não mới làm. Hà Chi
Châu xoay người trở lại phòng, leo lên giường, tiện tay kéo cái rèm che
giường lại. Đây là cái

rèm anh mới mua, đề phòng những tình huống bất nhã đột nhiên phát sinh.

Sáu giờ ngày hôm sau, cả Học viện Sư phạm và Đại học S lần lượt thông
báo quy định của kỳ thi cấp bốn và cấp sáu. Cuối cùng thì kỳ thi CET
cũng bắt đầu rồi!

Buổi sáng thi cấp bốn, còn cấp sáu thi buổi chiều.

8 giờ 40 phút sáng, Thẩm Hi tự mình đưa Hà Chi Châu tới trường thi, tại
đó đã có không ít người tay cầm tài liệu, miệng lẩm nhẩm học thuộc. Cô
len lén kéo vạt áo của Hà Chi Châu lại, nghiêm túc cảm tạ một câu: "Anh
Hà, cám ơn anh."

"Không có gì." Hà Chi Châu quay đầu, dáng vẻ hết sức lãnh cao (lãnh đạm + cao ngạo). Sau một lát, anh lại quay đầu, càng ra vẻ lãnh cao hơn hỏi
một câu: "Đại khái cô muốn bao nhiêu điểm?"

Thật sự muốn bao nhiêu điểm là có bấy nhiêu điểm sao? Thẩm Hi ngượng
ngùng vỗ vỗ bả vai Hà Chi Châu: "Chúng ta có thể đạt được bao nhiêu điểm thì bấy nhiêu điểm đi."

A~ Hà Chi Châu không để ý tới Thẩm Hi, trực tiếp bước thẳng lên lầu,
chuẩn bị vào phòng thi. Anh không ngờ cuộc đời mình lại có thể thi cấp
bốn tới hai lần.

Hà Chi Châu đứng trước phòng thi trên lầu hai, Thẩm Hi đứng dưới lầu
một, "rào rào" một tiếng, bầu trời đen kịt xoẹt qua hai tia sét, mưa
trút xuống xối xả.

Sau khi đối chiếu xác nhận tư cách thi, Hà Chi Châu bước vào trong
phòng, chỗ của anh ở sau cùng, ngay gần cửa sổ. Anh quay đầu thấy Thẩm
Hi đang cố gắng tránh mưa, tâm tình có chút phiền não, sau đó cô chạy
vọt vào trong làn mưa mờ mịt.

Trời mưa to như thế, cô không trú tạm ở đâu đó một chút được sao?

Thẩm Hi một đường chạy thẳng về phòng 921, cả người ướt sũng, cô định đi tắm nước nóng, lại phát hiện ra bình nước nóng đã bị hỏng. Vì sợ bị cảm lạnh nên cô cầm tạm bộ quần áo chạy xuống tắm chung ở dưới lầu.


Đây là lần đầu tiên cô vào phòng tắm nam, một nửa nam sinh của trường đã đi thi rồi, cho nên bên trong cũng không có nhiều người lắm, hơn nữa
phòng tắm đều là phòng đơn riêng biệt, hết sức an toàn.

Thẩm Hi chọn một phòng ở giữa, đóng cửa rồi cởi quần áo đã ướt sũng ra,
sau đó mở chốt nước nóng, thoải mái đứng dưới vòi hoa sen mà quay hai
vòng.

"Thoải mái quá đi!" Cô than nhẹ một câu.

Người nào lại có giọng xinh đẹp như vậy chứ?! Sát vách với Thẩm Hi là
một nam sinh đến từ Đông Bắc, "bịch" một tiếng, xà phòng trong tay anh
ta rớt xuống...

"Xà phòng của tôi!"

Thẩm Hi cúi đầu, thấy một miếng xà phòng màu vàng từ phòng đơn bên cạnh
trượt qua, trượt thẳng đến trước chân cô. Thẩm Hi giật giật đầu ngón
chân, lập tức yên lặng.

"Bạn phòng bên này, có thể giúp tôi nhặt miếng xà phòng được không?" Sau đó một giọng nói tục tằng phía nam theo hơi nước phiêu đãng vang lên.

Mẹ kiếp, dám nhờ cô nhặt xà phòng! Thẩm Hi cúi đầu, nội tâm giãy giụa
không ngừng, sau một lát mới yếu ớt mở miệng thương lượng: "Tôi đá nó
sang cho cậu được không?"

Bạn học sát vách không còn cách nào, mới tắm được có một nửa mà, anh ta nói: "Được rồi, nhưng chân cậu sạch đấy chứ?"

Tiện nam, lại còn hoài nghi chân cô không sạch sẽ. Thẩm Hi làm một động
tác đá cầu, cô nhất định phải đá miếng xà phòng này ra thật xa, tốt nhất là đá qua thật nhiều phòng đơn, khiến anh ta phải trần truồng mà đi ra
ngoài nhặt!

Một, hai, ba, cô đưa chân ra, đang định đá xà phòng đi thì đèn phòng tắm chợt nháy hai cái, sau đó tắt phụt, đồng thời nền gạch trơn trượt khiến cả người cô ngửa ra sau, "bộp" một tiếng thật to, đầu đập thẳng vào cửa phòng đơn.

Đau quá! Cô hé mắt, nhưng lại không mở ra nổi.

"Bài thi nghe đến đây là kết thúc..."

Thẩm Hi lấy lại cảm giác, bên tai chỉ quanh quẩn câu nói đó. Cô nhớ mang máng đầu mình đụng phải cửa phòng tắm, theo bản năng đưa tay ra sau xoa xoa, sau đó đột nhiên phát hiện ra mình không hề đau.

Đầu chắc thật đấy, may quá. Nhưng không biết cô có đem đầu của Hà Chi
Châu đụng đến ngu luôn không? Cô âm thầm tính nhẩm trong đầu -- 16 cộng
32 thì bằng.... 48.... Yeah, có thể tính được, cho nên vẫn chưa ngu...

"Bạn học, bài thi viết đã bắt đầu!"

"Bạn học, tỉnh lại làm bài đi!!!"

"Bạn học nữ này!"


Bạn học nữ?!

Thẩm Hi bị thầy giám thị dọa cho tỉnh lại, cô khiếp sợ nhìn về phía thầy giáo, mắt mở to, sau đó lại nhìn xuống bàn học màu vàng nhạt, chỉ thấy
bên trên có một đề thi viết Anh ngữ cấp bốn.

Không thể nào! Tay cô run run lật tới lật lui đề thi, nước mắt sắp rơi luôn rồi. Sao cô lại ở chỗ này?!

"Bạn học, em sao vậy?" Thầy giám thị cũng bối rối theo, cô bị bệnh rồi sao?

Thẩm Hi nước mắt giàn dụa nhìn thầy giám thị, cô nói liên tục nhưng
không có câu nào hoàn chỉnh, chỉ ôm chặt lấy mặt hỏi đứt quãng: "Thầy
ơi, tại sao.... em lại ở chỗ này...."