Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 29

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Chữ viết gần như là giống hệt......

Dù ký tên chỉ có ba chữ nhưng Lâm Dục Đường nhìn qua một cái cũng có thể nhận ra đây là chữ của Thẩm Hi. Mà dù đó không phải là chữ của Thẩm Hi
đi chăng nữa thì cũng không thể là chữ của Hà Chi Châu được.

Anh bắt đầu dạy phụ đạo cho Thẩm Hi từ cấp 2, đối với chữ viết của cô đã quá quen thuộc. Cô vốn thích những thứ xinh đẹp, viết chữ cũng giống
như thế, nét chữ hơi mảnh. Hơn nữa thói quen viết chữ của cô không được
chuẩn, chữ nào cũng hơi nghiêng sang bên phải, lần nào anh cũng phải cầm lấy tay cô viết từng nét, chữ mới thẳng lên được.

"Chữ ký này là do chính tay Hà Chi Châu ký phải không ạ?" Lâm Dục Đường hồi hộp hỏi dì quản lý.

Dì quản lý nhìn anh một cái, sau đó đeo mắt kính lên nhìn, vẻ mặt có
chút hồi tưởng nói: "Đúng thế, Hà Chi Châu của phòng 921. Lần trước lúc
cậu ấy ký tên, còn cho tôi một quả quýt nữa. Ai da, thật khách khí."

Lâm Dục Đường không nói gì thêm nữa, ngón tay anh chạm vào chữ ký trên
trang giấy, đầu ngón tay khẽ nóng lên. Trong nháy mắt, đại não của anh
lập tức hiện lên khuôn mặt của Thẩm Hi, còn cả vẻ mặt của Hà Chi Châu
gần đây nữa; từng nét mặt, các thần thái cảm xúc khác nhau ùa tới, cuối
cùng hợp lại làm một. tieuannhi

Hoang đường! Lâm Dục Đường nghĩ, nhưng anh lại không thể không nghĩ như vậy.

Lâm Dục Đường bước lên phòng ký túc, Hầu Tử cùng Tráng Hán đang hăm hở
chơi trò chơi, trên bàn học vẫn còn dư lại đồ ăn thừa hai người mua ở
bên ngoài. Anh nhìn quanh phòng một lượt rồi mở miệng hỏi: "Hà Chi Châu
đâu rồi?"

Hầu Tử thoát khỏi trò chơi, ngẩng mặt lên, nháy nháy mắt nói: "Lão Tam, cậu đừng quá kích động."

Lâm Dục Đường biết Hầu Tử đang hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Tôi tìm cậu ta có chút việc."

Tráng Hán cũng đăng xuất, vẻ mặt nghi hoặc rõ ràng là không tin vào lý
do của Lâm Dục Đường. Hôm nay lão đại và Thẩm mỹ nhân thân thiết bên

nhau suốt cả một ngày, lão Tam nhất định cũng nghẹn tức cả một buổi,
không bộc phát mới là lạ.

"Có thể là lão đại đang chạy bộ, không phải gần đây ngày nào cậu ấy cũng chạy bộ hay sao?" Hầu Tử nói qua loa cho xong. Thật ra thì anh biết lão đại cùng Thẩm mỹ nhân đang ở thư viện, vì để ý tới quan hệ hài hòa giữa các thành viên trong cùng một phòng nên mới tùy tiện lấy một lý do cho
qua chuyện.

Lâm Dục Đường lập tức xoay người rời đi. Anh tìm khắp sân vận động của
trường đại học S mấy lượt nhưng không thấy, cuối cùng thì dừng lại ngồi
xuống thềm đá. Anh lấy điện thoại di động ra, nhưng lại không dám gọi.

Anh với Thẩm Hi biết nhau từ nhỏ, anh tự nhận là mình hiểu cô rất rõ.
Chỉ có điều, anh chưa khi nào đi thẳng vào lòng cô nhìn xem, anh thực sự hiểu cô được bao nhiêu. Lâm Dục Đường đã quen với việc Thẩm Hi vĩnh
viễn chỉ như một trang giấy trắng đơn giản, bao gồm cả việc chia tay với anh, anh chỉ cho rằng đó là hành động của trẻ con mà thôi.

Cô thích anh cùng cô chơi đùa, không thích anh là anh trai của cô. Tình
cảm chuyển biến không có bất cứ nặng nề hay lúng túng gì. tieuannhi

Anh vốn nghĩ rằng hết thảy đều có thể giải quyết thỏa đáng......

Lâm Dục Đường vuốt vuốt cái trán, điện thoại di động chợt vang lên, là thầy quản lý ký túc xá gọi tới.

"Lâm Dục Đường, đơn xin chuyển phòng của em đã được chấp thuận...... Ban quản lý ký túc xá vẫn luôn chú ý đến các em sinh viên xuất sắc......"

Lâm Dục Đường nhìn ánh sao trên bầu trời đêm, mở miệng nói: "Thầy Tần, em không đổi nữa."

"Cái gì? Lâm Dục Đường, em đang đùa tôi đấy hả? Em coi Ban quản lý ký
túc xá là cái gì? Thích đổi thì đổi, không muốn đổi lại không đổi nữa
à?" Thầy Tần quản lý ký túc nháy mắt bộc phát, "Tôi đã gọi điện thoại
thông báo cho các bạn cùng phòng của em hết rồi."

......

Trong nhà vệ sinh nam của thư viện, Thẩm Hi ngó nghiêng xung quanh một
hồi, đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn đứng đi tiểu xem sao. Lại nói, cô trở
thành con trai lâu như vậy, mà vẫn chưa từng đứng để đi tiểu bao giờ. Về sau trở lại thân xác cũ, không phải sẽ rất tiếc nuối sao?

Thẩm Hi chờ thêm một lát, thấy không có ai đi vào, nên bước tới đứng
trước bồn tiểu tiện. Đang muốn tiến hành công đoạn xả ra thì dì dọn dẹp
của trường đột nhiên tiến vào. Thẩm Hi bất ngờ giật mình, liền trực tiếp phun ra.

"Ồ ồ ồ ồ ồ......"

Do không được chuẩn bị sẵn sàng nên Thẩm Hi phun ra lung tung. Kết quả là càng sốt ruột lại càng phun ra không có kiểm soát.

Dì dọn vệ sinh chấp hành đúng nguyên tắc "Phi lễ chớ nhìn", cúi đầu
xuống chăm chú lau sàn. Nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng nói: "Bạn học, em phải nhắm vào chính giữa chứ!"


Hai tay của Thẩm Hi đã run lẩy bẩy, sao còn có thể nhắm chuẩn vào giữa
được nữa, cô nói với dì dọn dẹp: "Dì à, dì cứ làm việc của mình, không
cần bận tâm đến cháu đâu."

Thật đúng là “hoàng đế không vội, thái giám đã gấp”! Dì dọn dẹp thực sự
không thể mặc kệ không để ý được, dùng giọng địa phương của thành phố S
nói: "Ôi trời, cháu đang chơi bắn súng nước sao?"

Bắn súng nước? Thẩm Hi lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cô hít sâu một hơi,
nhắm thẳng. Thẩm Hi nhếch miệng cười một tiếng, lần đầu tiên từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ mới biết thế nào là "Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên" (1). Sau khi thuận lợi giải quyết
xong, cô lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau chùi sạch sẽ một lượt.

(1): thác nước chảy xuống từ 3000 m, tựa như sông ngân xối xuống từ trời cao.

Dì dọn dẹp trợn mắt, há hốc mồm: "Bạn học, cháu......"

Thẩm Hi vứt giấy dùng xong vào trong sọt rác, còn không quên quay đầu nói với dì dọn dẹp một câu: "Cám ơn dì ạ."

Dì dọn dẹp yên lặng xoay người, đợi Thẩm Hi ra khỏi nhà vệ sinh mới khẽ
lẩm bẩm thì thầm: "Lớn lên đẹp trai thì có tác dụng quái gì, đi tiểu
cũng nhắm được đúng chỗ, lại còn cuồng sạch sẽ nữa chứ, chậc chậc."

Tới khi Thẩm Hi quay về phòng tự học, Hà Chi Châu đã giải quyết hết đống bài tập về nhà. Anh đẩy một cái, đem một xấp sách bài tập tới trước mặt Thẩm Hi: "Cầm về, khi nào đi học thì nộp thôi."

Thẩm Hi cười nham nhở: "Anh Hà, anh thật giỏi."

Hà Chi Châu cười lạnh, trên mặt không hề có một chút vui mừng nào khi
được khen ngợi. Ngay sau đó, anh nhướn mắt lên, chậm rãi đọc ra bốn chữ: "Tại Hà Chi Châu?"

Chết rồi, đã bị phát hiện! Thẩm Hi thấy tình hình có vẻ không ổn, vội
vàng giải thích: "Là để ứng phó với cha của tôi, nhưng anh lại không
thích tham gia mạng xã hội, vậy nên tôi chỉ có thể lập một tài khoản để
thu hút sự chú ý của ông. Ai ngờ ông lại bôi đen nó, cho rằng nó chỉ là
tài khoản dùng vớ vẩn thôi. Cho nên tôi cố gắng để nó tăng số người hâm
mộ lên."

Thẩm Hi nói đến đây, lập tức hào hứng chia sẻ thành quả mà mình đạt
được, "Anh Hà, anh có hơn 5000 người hâm mộ rồi, rất nhanh sẽ là đại V
(2) đó."

(2) Đại V: có thể hiểu nôm na là những người có lượng fans lớn trên các mạng xã hội.

Đại V......

Hà Chi Châu nhìn lại tài khoản "Tại Hà Chi Châu" một cái, anh đã sớm
chuẩn bị bao nhiêu lời khiển trách để nói, nhìn mấy câu cảm thán trong
cái tài khoản này đi, cái gì mà "Hôm nay dì ở phòng ăn cho tôi thêm một

muỗng nữa, cảm kích, cảm kích quá!" Phía sau còn đính kèm một loạt các
ký hiệu hình trái tim. Anh thực sự không hiểu, đăng mấy câu linh tinh
này lên có ý nghĩa gì sao? Có ý nghĩa hả?!

Mấu chốt là phía dưới còn có một đám người hùa theo Thẩm Hi, rối rít hỏi xem dì ở phòng ăn đó đứng ở ô cửa nào......

Hà Chi Châu không muốn tức giận vô nghĩa thêm nữa, anh ném di động lại cho Thẩm Hi, đứng lên nói: "Đi thôi!"

Thẩm Hi vội vàng thu dọn đồ đạc, câm như hến đi sát theo phía sau Hà

Chi Châu. Hà Chi Châu đi hai bước, xoay người lại muốn cầm quyển sách
trên tay Thẩm Hi, anh biết những giáo trình chuyên ngành này nặng như
thế nào.

Nhưng Thẩm Hi ngoan cố không chịu buông tay: “Anh Hà, hiện giờ tôi là đàn ông, sao có thể không có đạo lý mà đề anh cầm được…”

A, đàn ông…..

Hà Chi Châu thu tay về, đút vào trong túi quần, tiếp tục bước đi trước.

Thẩm Hi ôm sách đuổi theo Hà Chi Châu, một đường ra khỏi thư viện. Bóng
người dưới ánh đèn cao áp kéo thật dài trên sân trường an tĩnh. Trong
lòng Hà Chi Châu vẫn có chút buồn bực, anh lên tiếng nói với Thẩm Hi:
“Trước kia có người nói muốn đánh cô, có đúng không?”

Thẩm Hi gật đầu một cái, thành thật trả lời: “Đúng.”

Hà Chi Châu lúc này mới hạ hỏa được một ít, không lưu tình tặng thêm một câu: “Đáng đời!”

Thẩm Hi cười hai tiếng, cô chạy đến trước mặt Hà Chi Châu, sau đó xoay
người đi lùi về phía sau, vừa đi vừa nói: “Ngày đầu tiên đi học tiểu
học, trong lớp có hai quỷ nhỏ chán ghét chạy tới nói với tôi, khi nào
tan học tôi không được về nhà.”

“Sau đó thì sao?” Tốc độ đi của Hà Chi Châu như thế nào thì Thẩm Hi sẽ
đi lùi như thế, vì vậy anh bước đi không nhanh. Anh thẳng lưng thong
dong, tay trái đút túi quần, cả người tản mát ra khí thế nữ vương.

Thẩm Hi nhớ tới chuyện mình bị đe dọa khi còn học tiểu học, ánh mắt tràn đầy ý cười, cô cũng không ngại cùng Hà Chi Châu chia sẻ một chút chuyện xưa, cô nói: “Sau đó khi tan học, quả thật tôi không dám về nhà, nhưng
tôi ở phòng học đợi thật lâu cũng không thấy bọn họ tới tìm, cho nên tôi liền chạy tới chỗ bọn họ hỏi: “Có phải mấy cậu muốn đánh tôi không,
đánh luôn đi, nếu không tôi phải về nhà rồi……”

“Ha.” Hà Chi Châu cười nhẹ, phát ra một âm tiết đơn giản.

Thẩm Hi thấy mình có thể chọc cười nam thần lạnh lùng Hà Chi Châu thì
hết sức tự hào, nụ cười trên mặt càng lúc càng hả hê đắc ý.


Vẻ mặt Hà Chi Châu nhàn nhạt lộ ra chút nhẹ nhõm: “Sau đó bị đánh à?”

“Hắc, sao có thể!” Thẩm Hi tinh nghịch nháy mắt với Hà Chi Châu, “Thật
ra là bọn họ muốn đưa thư tình cho tôi, là do tôi hiểu lầm thôi.”

Khóe miệng Hà Chi Châu đang khẽ cong lên lại lập tức hạ xuống: “Cô nhận thư tình cũng sớm quá đấy.”

“Đúng á.” Thẩm Hi thở dài, “Nhưng mới học lớp một thì biết được mấy chữ chứ, thư tình đó tôi nhờ Đường Đường đọc cho nghe.”

Hà Chi Châu: “……”

Lại một lần nữa, giữa cuộc nói chuyện giữa anh và cô xuất hiện Lâm Dục
Đường. Mặc dù là lơ đãng nhắc tới, nhưng vẫn nhắc nhở anh: Ba chữ Lâm
Dục Đường trong những năm tháng lớn lên của Thâm Hi là một sự tồn tại
quan trọng. Những ký ức đơn thuần này vẫn luôn có khả năng xâm nhập vào
lòng người rất mạnh.

Thẩm Hi tiếp tục suy nghĩ, cô có hơi tò mò: “Anh Hà, anh đã đánh hội đồng bao giờ chưa?”

“Đánh thắng.” Hà Chi Châu trả lời, không hề giấu diếm. Một chuyện xưa
của cô đổi lấy một chuyện xưa của anh, đột nhiên anh lại muốn Thẩm Hi
biết về quá khứ của anh nhiều hơn, bao gồm cả những chuyện tốt và chuyện không tốt.

“Khi còn học lớp 8, tôi từng dẫn theo nam sinh trong lớp đi đánh một nam sinh lớp 11. Địa điểm là trước tòa cao ốc NCRD ở Quảng trường Nhân dân
của thành phố S.”

Thẩm Hi “Oa” một tiếng, sau đó hỏi: “Sao anh lại chọn chỗ đó?”

Hà Chi Châu nhếch miệng cười: “Đó là nơi mà ba của nam sinh gây chuyện
kia làm việc, chúng tôi muốn đánh anh ta ngay trước mặt ông ấy.”

“Độc ác quá!” Thẩm Hi tán thưởng gật gật đầu, gió đêm khẽ thổi lất phất, lướt qua mặt cô. Trong đầu cô bỗng dưng hiện lên hình ảnh bộ dạng thiếu niên Hà Chi Châu bất cần đời, chắc chắn là rất đẹp trai, dáng vẻ bỡn
cợt, gây chuyện khắp nơi. Đúng là kiểu học sinh khiến giáo viên vừa yêu
vừa hận điển hình.

Trước kia trường của cô không phải là không có nam sinh như thế, nhưng
có lẽ chỉ có Hà Chi Châu mới thể hiện được ba điểm trên vô cùng tinh tế
thôi……

Thẩm Hi thật sự cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Hà Chi Châu lại có một đoạn
thời gian bướng bỉnh, ầm ĩ như vậy, bởi vì nó hoàn toàn không phù hợp
với bộ dáng trầm tĩnh hiện giờ của anh. Vậy vì cái gì mà một người cuồng ngạo như anh lại trở nên bình tĩnh như bây giờ?

“Anh Hà, anh có yêu sớm không?” Thẩm Hi ranh mãnh hỏi Hà Chi Châu.

“Yêu sớm, mấy tuổi thì được coi là sớm? Sáu tuổi à?” Hà Chi Châu hỏi ngược lại cô.


Thẩm Hi lập tức cứng họng.

Hà Chi Châu đi không nhanh không chậm, sau một hồi lâu, anh đứng dưới
ánh đèn sáng rực rỡ mở miệng nói: “Không có, trước khi học đại học, tôi
không nói yêu đương với ai cả.”

Thẩm Hi lập tức ngây ngẩn cả người, sau một lát cô hỏi: “Vậy sau đại học thì sao?”

Hà Chi Châu quay đầu, liếc cô một cái: “Không phải bây giờ đang nói sao?”

Gương mặt “tuấn tú” của Thẩm Hi bất giác đỏ bừng.