Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 1

Vào giữa trưa của một ngày đầu hạ tự nhiên lại vang lên một tiếng sấm rền,
ngay sau đó là một trận mưa như trút nước đổ ào ào xuống mặt đường. Khi
Thẩm Hi từ trong phòng ltập múa đi ra thì toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi,
vì phòng luyện vũ đạo của trường không có phòng tắm vì vậy cô đành mặc
bộ thể thao giản dị của mình vào sau đó đi xuống dưới. Sau cơn mưa bầu
trời trở nên trong vắt, bên ngoài cầu thang là một vườn hoa nhỏ, bên
trong trồng đầy hoa hồ điệp đang khoe sắc thắm, sau cơn mưa những đóa
hoa đã được tưới ướt đẫm, trên cánh vẫn còn đọng vài giọt nước mưa, mấy
nhánh chồi non thì rũ xuống như không chịu nổi sự vùi dập của cơn mưa
bất chợt này, bầu không khí tươi mát mà trong lành.

Buổi chiều
Thẩm Hi vốn không có tiết, nhưng bất đắc dĩ lại bị giáo sư Ôn gọi đi
luyện múa, mục đích của màn biểu diễn này chính là để kỷ niệm ngày thành lập trường được tổ chức vào buổi tối. Ngày kỷ niệm thành lập trường có ý nghĩa rất lớn vì vậy khoa múa của bọn họ phải chịu trách nhiệm chính,
cho nên toàn bộ thành viên trong khoa đều phải tham gia chuẩn bị từ cách đây ba tháng.

Lúc Thẩm Hi trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng của
cô là Hạ Duy Diệp đang vừa khẽ hát vừa trang điểm. Giường của Thẩm Hi ở
ký túc xá có vị trí gần ban công còn đối diện với cô chính là Hạ Duy
Diệp. Cô trở lại chỗ của mình ngồi xuống, Hạ Duy Diệp lúc này mới cất
lời hỏi han: "Hôm nay bị giáo sư Ôn lăn qua lộn lại không ít nhỉ."

Thẩm Hi thu thập này nọ, cười trả lời: "Cũng bình thường."

Trên mặt của Hạ Duy Diệp tỏ vẻ không tin, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa. Thẩm Hi đem điện thoại đặt trên bàn học rồi chuẩn bị quần áo để đi đến
nhà tắm công cộng của trường. Kỳ thật trong nhà tắm của ký túc xá vừa có vòi hoa sen lại vừa có nước ấm, học kỳ trước vừa được nhà trường trang bị đồng loạt. Việc được trang bị thêm cơ sở vật chất này khiến cho mọi
người ai nấy đều rất vui vẻ nhưng kết quả là sau khi dùng được mấy tháng bởi vì vấn đề tiền nước mà phát sinh nhiều ý kiến này nọ. Cuối cùng
trưởng nhóm Trần Hàn mở một cuộc họp nho nhỏ, ngay sau đó lập ra một quy chế mới: trong ký túc xá ai cũng không thể dùng nước nóng để tắm rửa,
nếu muốn tắm bằng nước ấm thì phải đi đến nhà tắm công cộng của trường.

Thẩm Hi có đôi khi vô lo vô nghĩ, phải đến mấy tháng sau cô mới biết được quy chế này lập ra là muốn chĩa mũi nhọn vào mình.

Trong phòng tắm nóng rừng rực của Học viện Sư phạm tỉ lệ nam nữ bị mất cân
bằng nghiêm trọng, phòng tắm ở đây cũng vậy, bên phòng tắm nam thì thưa
thớt lạnh lẽo, còn bên phòng tắm nữ thì muốn tắm còn cần phải xếp hàng.

Thẩm Hi đang dựa vào tường chờ đợi đến lượt mình thì gặp Đậu Đậu ở cùng
ký túc xá. Đậu Đậu đang cầm một cái chậu to, khuôn mặt tròn tròn tươi
cười rạng rỡ, đẩy các chướng ngại trước mặt ra đi tới bên cạnh cô nói:
"A Hi, hôm nay là sinh nhật của Hạ Duy Diệp, bạn ấy đã mời mọi người
cùng đi chè chén no say một bữa đấy."

Sinh nhật của Hạ Duy Diệp?
Vậy mà Hạ Duy Diệp có thèm cất lời mời cô đâu. Thẩm Hi tựa vào bờ tường
trơn bóng, khẽ nhếch khóe môi nhưng vẫn không nói lời nào.

Đậu
Đậu vẫn cười rất vô tư, hưng phấn nói với Thẩm Hi không ngớt, cô ấy hưng phấn như vậy bởi vì đến lúc đó Hà Chi Châu của trường đại học S cũng
tới tham gia bữa tiệc sinh nhật này của Hạ Duy Diệp.

Hà Chi Châu? Thẩm Hi ngước mắt lên, cô cũng biết người này, nhưng vẫn chưa từng tiếp xúc bao giờ. Lâm Dục Đường cũng ở cùng ký túc xá với cậu ta, quả thực
rất xứng với "Ba tiêu chuẩn" của một soái ca. (Đó chính là đạo đức phẩm
chất tốt, văn hóa cao, chơi thể thao giỏi)

Đậu Đậu đột nhiên thốt lên: "Hạ Duy Diệp đã thích cậu ta lâu rồi, lần này phải mời mãi mới được đấy."

Thẩm Hi có chút kinh ngạc, liền hạ mi mắt xuống.

Đậu Đậu lại vẫn cứ tán gẫu về anh chàng Hà Chi Châu này mãi, vừa kể vừa
cười, trong khi đó Thẩm Hi lại không hề chú ý chút nào. Đợi nửa ngày,
rốt cuộc đã có hai phòng trống, Thẩm Hi liền đi vào trong thoải mái tắm
rửa, lúc đi ra Đậu Đậu vẫn còn chưa thấy đâu, tiếp đó liền nghe thấy một giọng nói từ phòng bên trái truyền đến: "A Hi, cậu đã xong chưa, cho
đem mình xin ít dầu xả nào."

Thẩm Hi nhét dầu xả vào khe bên
dưới, sau đó liền đi về ký túc xá trước. Thời tiết đã dịu hẳn, mát mẻ
hơn nhiều, lúc này cô thay một chiếc áo chui đầu màu xanh nhạt, bên dưới mặc quần bò cực kỳ đơn giản. Trên đường về ký túc xá chạm trán với Hạ
Duy Diệp đang thướt tha yểu điệu đi ra từ cửa ký túc xá. Thẩm Hi và cô
ta đi lướt qua nhau, Hạ Duy Diệp chỉ nâng khóe môi tặng cho cô một nụ
cười nhàn nhạt..

Hạ Duy Diệp này đúng là quá kiêu ngạo rồi.

Ký túc xá lý chỉ còn có một mình trưởng nhóm Trần Hàn, đang đeo tai nghe
xem phim nằm ở trên giường cười không khép miệng. Thẩm Hi lấy máy sấy ra sấy tóc, gió nóng thổi phần phật tung bay mái tóc dài, cô nhìn vào
gương, chun mũi nhìn cái mụn đang mọc ở trên trán, đây chính là hậu quả
của nồi lẩu cay ăn lần trước đây mà.

Trần Hàn tháo tai nghe đột
nhiên cất lời nói với Thẩm Hi: "A Hi, hôm nay là sinh nhật của Duy Diệp, cô ấy nhờ mình nhắn giúp xem cậu có muốn tham dự hay không?"

Thẩm Hi quay đầu lại, đang muốn trả lời rằng sẽ không đi ai ngờ Trần Hàn đã

nói tranh mất: "Chắc cậu không đi đâu nhỉ?". Sắc mặt của Thẩm Hi liền
trầm xuống, nếu như Trần Hàn không nói một câu kia thì khẳng định cô
cũng sẽ không muốn tham gia vào bữa tiệc sinh nhật này đâu. Cũng không
phải là chưa được ăn bánh sinh nhật hay là thiếu bạn bè, nhưng Trần Hàn
và Hạ Duy Diệp đã không muốn cô có mặt thì cô lại càng phải đi. Sắc mặt của Trầm Hi liền khôi phục vẻ tự nhiên, vò mái tóc đen vẫn đang ẩm ướt
rối tung của mình đi đến giường Trần Hàn nói: "Buổi tối vốn mình còn có
việc, nhưng dù sao cũng là sinh nhật của Duy Diệp, một ngày quan trọng
như vậy, mình phải đến tham dự chứ."

Trần Hàn đột nhiên đưa mắt
nhìn cô một cái. Thẩm Hi thổi tóc ở trên trán, đem những lọn tóc xoăn
hất ra đằng sau để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của mình, cô tươi cười duyên dáng: "Mình thích nhất là hát mừng sinh nhật đấy.". Nói xong, cô liền
xoay người, đưa lưng về phía Trần Hàn mà hát vang bài hát sinh nhật:
"Chúc mừng —— sinh nhật vui vẻ —— chúc mừng —— sinh nhật —— vui vẻ —— "

Thẩm Hi vừa hát vừa đi ra ban công của ký túc xá, từ ban công nhìn thẳng ra là sân bóng rổ rất lớn, trên sân bây giờ chỉ có khoảng ba đến năm nam
sinh. Trong học viện âm thịnh dương suy này, nam sinh không những thiếu
hụt trầm trọng, mà hơn nữa chất lượng cũng không đạt tiêu chuẩn tí nào.
Nói theo lời của Đậu Đậu thì đây chính là một đám tiểu kê kê yếu đuối ở
trong gió lung lay sắp đổ. Bất quá học viện này cũng có có cái đặc biệt
của nó đó chính là đặc biệt gần với trường đại học S vô cùng nổi danh,
hai trường đại học vừa vặn bổ sung sự thiếu hụt âm dương này cho nhau.

Thẩm Hi thổi phù một cái, sau đó liền gọi điện thoại cho Lâm Dục Đường ở đại học S, đáng tiếc là không có người nhận.

——

Sinh nhật của Hạ Duy Diệp được tổ chức ở nhà hàng Thiên Phủ gần trường học,
tuy đây là quán chuyên về các món cay Tứ Xuyên, nhưng bên trong bài trí
rất hài hòa, cũng xem như là nhà hàng tốt nhất ở khu vực này rồi. Khi
Thẩm Hi và Đậu Đậu tới nơi thì các nhân vật chính đã có mặt gần như đông đủ. Hạ Duy Diệp hôm nay uốn tóc xoăn, ngồi ở bên trái Trần Hàn, bên
phải cô ấy là một nam sinh trông rất cợt nhả, bên phải cậu ta chính là
Hà Chi Châu.

Anh chàng để tóc ngắn đen như mực, chỉ cần nhìn vào cái gáy đã biết là một cái như thế nào có phần lượng đại soái ca.

Khi Thẩm Hi và Đậu Đậu ngồi xuống, Hạ Duy Diệp đưa mắt liếc hai người họ
một cái rồi nói: "A Hi, mình cứ nghĩ cậu sẽ không đến chứ."

Thẩm Hi cười cười nói: "Có ăn thì làm sao mình có thể không đến được."

Đậu Đậu ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hi, sau đó rất lớn mật mà nhìn trực diện
vào Hà Chi Châu, khuôn mặt tươi cười rói nhưng hơi thái quá, Trần Hàn
cảm thấy Đậu Đậu như vậy thật là dọa người, chịu không nổi nghiêng đầu
nhìn sang hướng khác.


Hôm nay là sinh nhật của Hạ Duy Diệp, bữa
tiệc này mời được Hà Chi Châu đến là do tiểu bạch kiểm kia an bài, anh
ta là anh kết nghĩa của Hạ Duy Diệp, cũng là bạn của Hà Chi Châu. Đây
cũng là nguyên nhân tại sao Hà Chi Châu lại xuất hiện ở bữa tiệc sinh
nhật này của Hạ Duy Diệp.

Mọi người đã đến đông đủ nên liền gọi phục vụ mang đồ ăn lên.

Vì cả buổi chiều phải tập luyện vũ đạo nên đến tối quả thực Thẩm Hi thấy
hơi đói vì vậy từ đầu tới cuối cô đều cắm cúi ăn, cho đến khi tên tiểu
bạch kiểm kia cười tủm tỉm đâm chọc một câu: "Nữ sinh ở khoa múa của các em không cần chú ý đến cân nặng sao? Béo thì làm sao mà múa được
chứ..."

Thẩm Hi lúc này mới ngẩng đầu, liền phát hiện mọi người
đều đang nhìn về phía mình, giờ mới hiểu được lời của tên tiểu bạch kiểm kia là đang nhắm vào mình, không hiểu sao có một số người lại có thể
phiền phức như vậy chứ! Bọn họ dùng "Tò mò " và "Thiện ý " để biểu đạt
chế ngạo trào phúng của mình, sau đó rất rộng rãi lôi điểm yếu của người khác ra mà chế giễu. Thẩm Hi nhìn thẳng vào tiểu bạch kiểm nói: "Không
sao, tôi có ăn nữa cũng không béo."

Đậu Đậu cười hì hì một tiếng, tùy tiện nói: "Đúng vậy, A Hi nhà chúng ta thật sự ăn bao nhiêu cũng
không béo, mọi người chắc cũng không biết cô ấy còn có thể ăn toàn bộ đồ ăn của nhà hàng này ấy chứ."

Hạ Duy Diệp và Trần Hàn cũng cười
rộ lên, Thẩm Hi ăn cũng đã no, nhàm chán đem đôi đũa đặt lên trên miệng
bát. Trong đầu đột nhiên nghĩ đến một câu của Lâm Dục Đường: "Hi Hi, có nhiều lúc em không cần phải để bản thân mình mất mặt như thế."

Tình huống này không phải cũng như thế hay sao? Thẩm Hi lại cầm đũa lên gắp
một miếng ớt đỏ cho vào trong miệng. Làm sao cô lại là người để bản thân mất mặt được chứ, kỳ thật cô chỉ muốn cùng với đám người Hạ Duy Diệp
làm bạn cùng phòng là được rồi.

Bất quá lời này nói ra có vẻ hơi buồn cười.

Sau khi bữa cơm kết thúc, ở đây lại toàn là những người trẻ tuổi cả vì vậy
Hạ Duy Diệp đề nghị cùng đi hát. Hà Chi Châu uyển chuyển lấy lý do mình
chưa làm xong bài tập mà giáo sư giao cho nên không thể tham gia cùng
mọi người được.

Tối nay, đây là lần đầu tiên mà Thẩm Hi nghe được Hà Chi Châu nói. Có lẽ lúc trước cậu ta cũng có nói nhưng bởi vì cô vẫn mãi tập trung ăn uống nên không để ý. Khi nghe cẩn thận, thì cảm thấy
giọng nói của Hà Chi Châu cũng tuyệt không kém so với diện mạo chút nào, trầm thấp thanh thuần như gió mùa xuân. Bởi vì giọng nói này của Hà Chi Châu mà Thẩm Hi đưa mắt lên để quan sát, người này mặt mũi vô cùng
thanh tú, đôi mày rậm thẳng, vừa thanh tú lại vừa dài, ánh mắt lộ rõ vẻ
cao quý, bất quá bên trong lại toát ra một chút lạnh nhạt.

Hình như là bữa cơm này đã làm tốn rất nhiều tính nhẫn nại vốn có của anh ta.

Hà Chi Châu đột nhiên nhìn qua phía cô nên Thẩm Hi đành phải dời tầm mắt, ra vẻ vô tình nhìn sang bên kia.


Tối nay là sinh nhật của Hạ Duy Diệp, nên cô ấy muốn níu kéo Hà Chi Châu
một chút: "Hà học trưởng, đi một chút thôi, vẫn còn sớm mà."

Người ta nói khó nhất là qua ải mỹ nhân, Hạ mỹ nhân cũng đã mở miệng rồi nên
Hà Chi Châu đành im lặng. Đúng lúc này, Trần Hàn lại đi tới trước mặt
Thẩm Hi, hỏi một câu: "Thẩm Hi, cậu đi chứ?"

Thẩm Hi ngước mắt, tâm đã có chút lạnh trả lời: "Mình không đi..."

Giọng nói của Thẩm Hi hạ thấp khoảng hai đề-xi-ben với bình thường khiến cho
Trần Hàn có chút kinh ngạc, cũng khó trách, từ trước đến nay Thẩm Hi vẫn là người có chút kiêu ngạo mà. Vì thế Trần Hàn có chút mất tự nhiên,
hơi xấu hổ nói: "Đi đi, gọi cả anh Lâm của cậu cùng đi nữa."

Thẩm Hi có đôi khi rất cứng đầu nhưng cũng không muốn cùng các hai người họ
ồn ào làm gì, nên liền nói với Hạ Duy Diệp và Trần Hàn: "Các cậu cứ đi
đi, mình về ký túc xá trước."

Hạ Duy Diệp lại còn dặn dò Thẩm Hi: "Nếu như bọn mình về muộn, thì ký tên hộ bọn mình nhé."

Thẩm Hi liền đáp ứng, sau đó trực tiếp tách khỏi đám người này, cũng không
để ý bọn họ rốt cuộc muốn đi đến chỗ nào ca hát, mà trong số đó chỉ có
mình Đậu Đậu tiếc nuối, kéo tay cô lại mà thôi.

Trong lòng Thẩm
Hi có chút thất vọng, cô kiểm tra di động, phát hiện một cuộc gọi nhỡ
của Lâm Dục Đường, nên đi đến đại học S tìm anh, đến trước cổng cô liền
chạy đi mua hai hộp hồng trà vị chanh. Sau khi thanh toán tiền, quay trở lại liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, chính là Hà Chi Châu.

Thẩm Hi cầm hai hộp trà đi theo sau Hà Chi Châu, từ cổng trường ở phía bắc
của đại học S vào đến khu ký túc xá nam phải mất khoảng hai mươi phút.
Thẩm Hi có chút lười, thấy Hà Chi Châu dắt xe đạp qua cổng, liền tươi
cười đi qua: "Hi,... Chi Châu..." Thẩm Hi hình như quên mất họ của anh
ta là cái gì rồi.

Câu chào này khiến cho Hà Chi Châu thiếu chút
nữa từ trên xe ngã xuống, không biết cô gái nào lại gọi tên mình một
cách thân thiết như vậy? Anh ngẩng đầu lên, liền nhận ra đó chính là cô
gái cùng tham gia trong bữa tiệc sinh nhật của Hạ Duy Diệp.

Thẩm Hi chạy tới trước mặt Hà Chi Châu, cười cười.

Đáng tiếc tuy Thẩm mỹ nhân cười tươi roi rói như vậy nhưng cũng không thể
cuốn hút người nào đó. Mặt Hà Chi Châu không hề thay đổi nhìn vào hai
hộp hồng trà trong tay của cô, trong đầu lập tức sáng tỏ: Thế giới này
sao lại như vậy chứ, tại sao các cô gái càng xinh đẹp thì lại càng lớn

mật như thế chứ?

"Hi, anh còn nhớ tôi không, buổi tối tôi với anh cùng ngồi ăn cơm đấy." Thẩm Hi thấy Hà Chi Châu không nói lời nào, liền lên tiếng nhắc.

Hà Chi Châu miễn cưỡng gật gật đầu nói: "Xin hỏi, có việc gì không?"

Thẩm Hi cầm một hộp hồng trà trong tay đưa cho Hà Chi Châu. Hà Chi Châu liền thấy hơi đau đầu, từ nhỏ đến lớn cũng đã có không ít nữ sinh đưa đồ ăn
cho anh ta, nhìn anh ta giống một người thiếu ăn như vậy sao?! Hà Chi
Châu trầm ngâm nhìn Thẩm Hi, hy vọng có thể dùng ánh mắt nghiêm túc lạnh như băng của mình để cho Thẩm Hi biết khó mà lui, đồng thời anh cũng mở miệng nói: "Thật xin lỗi, tôi không khát."

"Làm ơn đưa cái này cho Lâm Dục Đường giúp tôi." Cùng lúc đó Thẩm Hi cũng nói.