Trong phòng bệnh chỉ có tia sáng lạnh phát ra từ các thiết bị y tế, tối om không nhìn thấy rõ, Lục Minh Chu cố tình trêu cô, Giang Điềm theo bản năng muốn duỗi tay bật đèn, Lục Minh Chu lại vội vàng tóm lấy cổ tay cô, ngăn cản động tác của cô.
Tay phải anh ôm Giang Điềm, tay trái lại cắm kim truyền dịch, động tác mạnh, đập vào giá truyền dịch đầu giường.
Giang Điềm thấy thế, rất không khách khí đánh một cái vào mu bàn tay phải của Lục Minh Chu, lạnh mặt giáo huấn, “Anh không thể ở yên một chút sao…”
Lục Minh Chu không những không ở yên, ngược lại còn thuận thế kéo cổ tay Giang Điềm qua, khó khăn lắm mới dán được mu bàn tay bên môi, con ngươi đen nháy sáng lấp lánh trong đêm tối, ánh mắt anh khóa chặt Giang Điềm, không còn vẻ không đứng đắn của một giây trước, anh nói bằng giọng cực thấp: “Anh chờ em đã lâu, nhưng không dám gọi điện thoại thúc giục em, sợ em bận rộn, cũng sợ em phiền…”
Môi anh cẩn thận gãi gãi mu bàn tay Giang Điềm, chậm rãi thở ra, “Anh cứ nghĩ em sẽ không tới nữa… Tưởng em thật sự không muốn nói chuyện với anh…”
Lục Minh Chu nói một cách từ tốn chân thành, Giang Điềm cứng ngắc trong ngực anh, lòng loạn như cào cào, Lục Minh Chu lại dịch đầu về trước, đặt giữa trán Giang Điềm, Giang Điềm sợ đụng phải vết thương của Lục Minh Chu, không nhịn được mà lo lắng nói: “Anh đừng lộn xộn mà…” Giọng cô bất đắc dĩ, “Lục Minh Chu anh là đứa trẻ sao?”
Lục Minh Chu không trả lời câu hỏi của Giang Điềm, vẫn chìm sâu trong cảm xúc của chính mình, anh nói ra một cách bình tĩnh, “Nhưng em đã tới rồi, anh lại không biết phải nói cái gì, rõ ràng anh có rất nhiều điều muốn nói với em.”
Anh cọ cọ trán cô gái, tự giễu bổ sung, “Giang Điềm, anh không biết làm sao với em bây giờ… Lúc sáng Tần Lệ hỏi anh, rốt cuộc em có cái gì tốt, anh suy nghĩ cả buổi cũng không thể trả lời nổi, rõ ràng trước kia trông em rất không vừa mắt…”
Giang Điềm im lặng lắng nghe, vẫn không nói lời nào.
Lục Minh Chu nói chuyện mang theo hơi thở nhẹ nhàng phả vào má cô, trên mặt cô ngứa ngứa, trong lòng cũng vậy.
Lục Minh Chu ngừng lúc lâu, mới mở miệng một lần nữa, giọng nói mang theo hơi lạnh buổi đêm, khóe môi cong lên độ cung lạnh, nhưng ánh mắt lại nồng cháy, “Buổi sáng ở cửa đồn công an, mỗi câu anh nói đều là nghiêm túc.”
Giang Điềm lâm vào trầm tư, mím môi không nói.
Một tia ảm đạm lướt qua ánh mắt Lục Minh Chu, chỉ thoáng qua giây lát, anh cẩn thận nói: “Giang Điềm, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không? Anh hứa… Anh đảm bảo sẽ không lừa em nữa, sẽ không giấu giếm nữa, chúng ta không…cãi nhau nữa, được không?”
Giang Điềm nhớ tới từng câu từng chữ lúc sáng, giống như cơn gió lớn gào thét bên tai cô.
Nếu cô nhớ không nhầm, Lục Minh Chu nói muốn cưới cô, muốn ở bên cô, bọn họ sẽ lập gia đình, còn có con cái… Tứ chi Giang Điềm tức khắc cứng đờ xong chợt phát hiện ra, trong vô số lần cãi nhau của cô và Lục Minh Chu, người thua luôn là cô, Lục Minh Chu cười cợt nói vớ vẩn, cô không địch lại được sự mặt dày của anh, nếu là nghiêm túc nói lời âu yếm, Giang Điềm lại không thắng nổi sự chân thành thâm tình của anh.
Khoảng một lúc lâu, Giang Điềm mới miễn cưỡng bứt ra khỏi cạm bẫy dịu dàng của Lục Minh Chu, cô cố gắng tỏ ra vui vẻ, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lục Minh Chu, “Anh an tâm dưỡng thương trước đã, đừng nghĩ đến mấy cái này…”
Giang Điềm lảng tránh câu từ, Lục Minh Chu uể oải cụp mắt, đôi mắt phát ra sự thất vọng cùng buồn bã, giọng nói khàn khàn, hỏi trực tiếp, “Em không cần anh nữa ư?”
Giang Điềm bị ánh mắt anh nhói lòng, cô hoảng loạn rời mắt, cô cân nhắc nên nói như nào, nghĩ đi nghĩ lại, mới mở miệng lần hai, giọng nói mang theo chút bướng bỉnh, không giống sự nhẹ nhàng của cô như bình thường, “Lục Minh Chu, em thích anh… Rất thích anh, anh không cần hoài nghi chuyện này, chỉ là em không biết dựa vào chút thích này liệu có thể đi cùng anh mãi không, anh không thể lờ đi những vấn đề giữa chúng ta, em cần thời gian để suy nghĩ rõ ràng…” Giang Điềm ngẩng đầu lần nữa, cuối cùng cũng lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng Lục Minh Chu, đổi giọng điệu, giống như đang dỗ một đứa trẻ không hiểu chuyện, “Anh không cần khổ sở, không phải em không thích anh… Bởi vì quá thích, nên em mới phải cẩn thận như vậy, em muốn anh cho em một khoảng đệm, thời gian qua chúng ta, quãng thời gian qua chúng ta đều đã đè nén đối phương quá chặt, như vậy không ổn, em… Em cũng không muốn phụ lòng thích của anh với em, anh hiểu không?”
Lời Giang Điềm như mang đuôi móc, móc trái tim vốn thấp thỏm lo âu của Lục Minh Chu đầm đìa máu tươi trong nháy mắt, nhưng rồi cô lại luôn mồm nói thích mạnh mẽ xoa dịu trấn áp, không cho anh bất cứ con đường sống nào.
Thấy cô hoàn toàn nghiêm túc, Lục Minh Chu hơi trầm tư một lúc, nhưng cũng không tìm thấy lời nào để chối bỏ, vì thế anh nhẫn nhịn khó chịu,khó khăn thốt ra mấy từ, hỏi cô gái trong lòng, “Cần bao lâu?”
Anh hỏi với mặt vô cảm, ánh mắt nhiễm băng giá, lại bổ sung: “Giang Điềm, anh có thể chờ em, nhưng mà em không thể không cho anh chút hy vọng nào.”
Đề tài xoay chuyển theo hướng mà Giang Điềm mong đợi, nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy khó chịu.
Lục Minh Chu nhẫn nại nhường bước, đều thành lửa thiêu đốt đè trong ngực Giang Điềm lúc này, Giang Điềm đành nhanh chóng nói: “Muộn như này em vẫn tới đây là muốn nói với anh một tiếng, ngày mai em phải bay đi thủ đô, chị Mạc đã sắp xếp đội ngũ, huấn luyện xong còn thi đấu, nhanh cũng phải mấy tháng, lâu thì hơn nửa năm.
Lục Minh Chu anh yên tâm hồi phục đi, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng ít nhất hai ba tháng, anh chăm sóc chính mình cho tốt, không được quậy loạn.”
Cô nói xong cả tràng dài, một tảng đá trong lòng rơi xuống, khuôn mặt Lục Minh Chu bạnh ra, mắt đen khóa chặt cô, môi mỏng mím chặt không nói một câu.
Giang Điềm lại trở nên thấp thỏm, cô không nhìn Lục Minh Chu, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt của anh trên khuôn mặt mình, ánh mắt càng ngày càng bỏng rát, tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề…
Giang Điềm bất đắc dĩ một hồi, thật lâu sau, thật sự không chống lại được ánh mắt nồng cháy của Lục Minh Chu, cô ngước mắt vội vàng nói: “Lục Minh Chu anh nói gì đi…”
Giang Điềm mới nói một nửa, Lục Minh Chu đã trực tiếp hôn xuống, chặn mọi lời cô định nói trở về, Giang Điềm biết đầu óc Lục Minh Chu đang căng thẳng, cánh tay anh đặt trên eo cô càng ngày càng siết chặt, hai người dán lại gần, cô cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đập mãnh liệt “bùm bùm bùm” như sắp nhảy ra khỏi ngực Lục Minh Chu.
Giang Điềm cứ nghĩ Lục Minh Chu sẽ độc đoán như thường, từ trước đến nay anh đều tỏ ra mạnh mẽ, đặc biệt là trong hành động thân mật giữa người yêu, Giang Điềm nén lại sợ hãi nơi đáy lòng, định cố gắng thừa nhận.
Ai ngờ Lục Minh Chu lại dịu dàng hơn bất cứ nụ hôn khác, cẩn thận từng chút mô tả dáng môi cô, lại nhẹ nhàng quét qua mặt răng, ɭϊếʍƈ từng tí một, dường như thành kính ôm lấy bảo bối nào đó, Giang Điềm nhất thời luống cuống chân tay, ngơ ngác mở mắt, không thể chối từ nhưng cũng không có cách nào đáp lại.
Lục Minh Chu rốt cuộc bằng lòng buông cô ra, khóe môi như có như không đặt bên môi cô, thấp giọng nghẹn ngào nói: “Giang Điềm… Anh có thể tới tìm em không?”
Anh nói giọng điệu khẩn cầu, nhưng Giang Điềm khẽ lắc đầu, không cho anh cơ hội mặc cả, “Bác sĩ nói anh cần tĩnh dưỡng, Lục Minh Chu nếu anh không dưỡng bệnh cho tốt, em sẽ thật sự không quan tâm đến anh nữa.” Giang Điềm không có cách nào ở bên cạnh Lục Minh Chu chăm sóc anh, cũng biết rõ Lục Minh Chu này tuyệt đối sẽ không ở yên, cũng không coi trọng thân thể của mình, nên Giang Điềm chỉ có thể thừa dịp uy hϊế͙p͙ anh.
Giang Điềm kiên quyết, Lục Minh Chu như bị người siết chặt yết hầu, phải khó khăn thở dốc mới có thể bình tĩnh lại.
Lục Minh Chu không nói lời nào, Giang Điềm cũng không biết phải nói gì để xóa bỏ sự im lặng, khoảng thời gian tiếp theo cô sẽ cực kỳ bận rộn, cũng muốn toàn tâm toàn ý tập trung, Lục Minh Chu có ảnh hưởng quá lớn với cô, cô không dám, cũng sợ hãi.
Giang Điềm thấy mãi Lục Minh Chu không có động tĩnh gì, anh dường như chắn kín kẽ trước mặt cô không hở chút nào, ép trái tim cô đau đến âm ỉ, nội tâm Giang Điềm giãy giụa một hồi, vừa định quay mặt đi lấy hơi, bỗng có thứ gì đó ươn ướt rơi xuống má phải của cô, Giang Điềm ngạc nhiên, nhận ra điều gì đó, cô không tin nổi mà nhìn về phía Lục Minh Chu, thấy hốc mắt Lục Minh Chu đỏ hoe, đối diện với tia sáng lạnh, khóe mắt trong suốt lấp lánh, cả người cô như bị sét đánh.
Lục Minh Chu, anh là Lục Minh Chu mà, sao lại có thể… Giang Điềm lừa mình dối người xoa xoa mắt, nghi ngờ con mắt của chính mình.
Trời đêm rạng sáng, cô nằm trên chăn, điều hòa phòng bệnh để thấp, làn da hở ra bên ngoài của cô hơi lạnh, khóe mắt có ánh đèn báo lập lòe, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tình yêu không giới hạn của Lục Minh Chu dành cho cô mãnh liệt tới vậy…
Giang Điềm ngẩn ngơ nhìn anh, nháy mắt ướt lông mi, Lục Minh Chu như đọc được Giang Điềm đang nghĩ gì, anh xấu hổ rời mắt, rầu rĩ bao biện: “Trên người đau quá, em đừng nghĩ vớ vẩn.”
Anh như thật như đùa ném ra một câu, đến lượt Giang Điềm không thốt nên lời.
Lục Minh Chu làm mặt lạnh, vô cảm nói với cô: “Giang Điềm, em thật độc ác.”
Nói xong, anh thu lại cánh tay đang vòng qua eo Giang Điềm, gian nan xoay người, đưa lưng về phía Giang Điềm, lặng im vô định.
Giang Điềm kinh ngạc không nói nên lời, cô quay cuồng tự hỏi chính mình, nhưng lại hỏi không ra lý do làm sao, chỉ có thể ngây ngốc nhìn bóng Lục Minh Chu.
Cũng không biết trải qua bao lâu, lâu đến mức Giang Điềm cho rằng Lục Minh Chu đã ngủ rồi, Lục Minh Chu lại xoay người, mím môi không rên một tiếng, trực tiếp xốc chăn lên kéo Giang Điềm vào trong chăn, gần như dùng động tác cứng ngắc kéo Giang Điềm vào trong ngực, hai người dính sát, anh mới chống cằm lên đỉnh đầu Giang Điềm, lạnh lùng nói hai chữ: “Ngủ đi.”
Giọng điệu Lục Minh Chu không tốt lắm, nhưng Giang Điềm bỗng nhiên cảm thấy quanh người đều là ấm áp.
Cô làm việc liên tục trong một ngày vốn đã rất mệt mỏi, nay dán lên khuôn ngực dày rộng của Lục Minh Chu, cô tự nhiên cảm thấy an tâm, nháy mắt đã rơi vào giấc ngủ.
Trong ngực truyền đến tiếng hít thở đều đều, Lục Minh Chu cười khổ, không nhịn được mắng: “Đồ vô lương tâm.”
Anh mắng thầm, chợt lại không nhịn được mà nhẹ nhàng vỗ tấm lưng gầy của Giang Điềm, gần như cả đêm không ngủ trong tiếng hít thở nhẹ của Giang Điềm, cảm tình không rõ phải trái, anh thật sự không có cách nào với Giang Điềm, với chính mình càng hết thuốc chữa.
…..
Giang Điềm tuy có tật xấu lười rời giường, nhưng nếu ngày hôm sau có việc, cô lại ngủ không yên lắm, đến rạng sáng là có thể tỉnh.
Giang Điềm chậm rãi mở mắt ra, thấy Lục Minh Chu bên cạnh nhắm mắt không động đậy, cô liền nhẹ nhàng gỡ tay Lục Minh Chu đặt bên hông cô ra, nhẹ nhàng tay chân vén chăn xuống giường.
Lục Minh Chu ở phòng bệnh rất to, đầy đủ tiện nghi.
Trong phòng vệ sinh, Giang Điềm rửa mặt xong, tắm rửa qua, cô lấy chiếc váy sạch, đúng lúc thay cho chỗ quần áo bẩn hôm qua, cửa phòng vệ sinh bị đẩy từ ngoài vào, Lục Minh Chu đẩy giá truyền nước, khuôn mặt lạnh lùng đứng ở cửa nhìn cô.
Giang Điềm vội vàng với lấy cái váy trên kệ rửa mặt che trước người, “Anh… Anh tỉnh rồi à?” Nói xong, cô lại cảm thấy đây không phải chuyện chính, “Anh chờ chút… Em lập tức xong ngay đây.” Cô cho rằng Lục Minh Chu cần dùng phòng vệ sinh, vì thế định đóng cửa, muốn thay quần áo cho xong trước, rồi nhường chỗ cho Lục Minh Chu.
Lục Minh Chu đứng bất động, Giang Điềm lại chú ý tới tay phải của anh chống trên giá truyền dịch run lên, dưới lớp áo bệnh viện thùng thình rộng rãi, hai chân dường như còn đang run rẩy.
Giang Điềm căng thẳng trong lòng, cũng không rảnh lo che người mình, ném váy đi vội vàng chạy đến, duỗi tay dìu anh, lo lắng hỏi: “… Anh có thể xuống giường sao? Có việc gì không?”
Lục Minh Chu không nói, nhưng Giang Điềm tự mình có đáp án.
Trán Lục Minh Chu ứa mồ hôi lạnh vì đau, Giang Điềm tức khắc đỏ mắt, “Anh cứ như vậy làm sao em có thể yên tâm…”
Lục Minh Chu thấy mắt Giang Điềm đỏ hoe, trong mắt hiện rõ sự quan tâm.
Anh tức giận một đêm mất ngủ, oán giận với Giang Điềm, nhưng rồi nó bị đánh tan trong tích tắc, đáy lòng tràn ngập đau xót không thôi.
“Giang Điềm, không cần lo lắng cho anh, anh nghe em hết, chỉ là anh muốn nhìn em thêm chút.
Anh chờ em trở về, bao lâu cũng chờ.”