Lục Minh Chu thức dậy sớm như thường, Giang Điềm lười rời giường, náo loạn với Lục Minh Chu xong lại trùm chăn ngủ tiếp, đến lúc cô tỉnh lại, trong phòng sách truyền đến tiếng nói chuyện xì xào.
Giang Điệm vểnh tai lắng nghe, nghe không rõ lại tò mò trong lòng, quyết đoán xuống giường, ra khỏi chăn cũng không rảnh lo thay quần áo, cứ thế bước ra ngoài.
Cửa phòng sách khép hờ, Giang Điềm chuyển vào ở cùng Lục Minh Chu cũng chưa lâu lắm, thường ngày cô cũng bận rộn, chưa từng đi vào bao giờ, hôm nay ngủ đến mơ màng, cô vừa đi vừa gọi, “Lục Minh Chu ——”
Đúng lúc Lục Minh Chu vừa nói chuyện xong với Kỷ Thịnh, ban đầu anh vốn muốn đến Bác Ân, nhưng Giang Điềm bên này xảy ra chút chuyện, anh không yên tâm để Giang Điềm một mình, đành phải bảo Kỷ Thịnh tiện đường qua đây một chuyến, anh vừa khép cuốn sổ tay lại, Giang Điềm bỗng nhiên lỗ mãng tiến vào, dép cũng không đi, trên người chỉ mặc cái áo sơ mi trắng của anh, vẫn là lúc anh rời giường mặc cho Giang Điềm.
Lục Minh Chu lập tức mất bình tĩnh, anh nhanh chóng đứng dậy, giơ tài liệu trong tay chụp lên mặt Kỷ Thịnh, nghiêm túc cảnh cáo: “Còn nhìn nữa tôi đánh cậu.”
Kỷ Thịnh chỉ theo quán tính nhìn về phía có tiếng, đột nhiên bị Lục Minh Chu đập tập giấy vào mặt một cách oan uổng, đang muốn lên tiếng thảo phạt (đem quân đi đánh dẹp), Lục Minh Chu đã trực tiếp vòng qua anh ta, bước nhanh về phía cửa, chắn kín mít trước mặt Giang Điềm.
Anh giơ tay cài hộ Giang Điềm hai cúc phía trên cùng của áo sơ mi, “Làm sao vậy?” Anh nhớ lúc Giang Điềm tới, nhìn bộ dáng vội vội vàng vàng của cô liền không khỏi lo lắng hỏi.
Giang Điềm cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của Lục Minh Chu trước ngực cô, khẽ nói: “Em ngủ quên.”
Lục Minh Chu lại giúp Giang Điềm sửa lại cổ áo, sửa sang xong cánh tay anh rất tự nhiên khoác lên vai Giang Điềm, “Anh xin nghỉ phép giúp em rồi.” Anh thấy Giang Điềm tỏ ra kinh ngạc, liền trấn an nói: “Anh nói trực tiếp với Mạc An, em nghỉ ngơi một ngày, không sao cả.”
Đôi tay Giang Điềm lo lắng kéo vạt áo sơ mi, “Chị Mạc có nói gì không?”
Lục Minh Chu biết Giang Điềm lo lắng điều gì, anh nắm lấy tay Giang Điềm, kéo vạt áo bị cuốn lên của cô xuống, Kỷ Thịnh còn đang ở đây, anh cũng không nóng nảy giải thích: “Chờ chút nữa nói cho em.”
Mới sáng sớm Kỷ Thịnh đã bị nhét một mồm đầy cơm chó, anh ta bắt tréo chân nhìn bóng dáng Lục Minh Chu ngoài cửa, hai người rì rà rì rầm nói gì đó, anh ta liền bắt đầu không nghiêm túc ầm ĩ: “Mới sáng ra đã nhiều chuyện để nói như vậy à, cả đêm nói còn chưa đủ sao?”
Ý tứ ám chỉ trong câu chữ của anh ta quá nồng, Giang Điềm xấu hổ, cô vội vàng đẩy tay Lục Minh Chu, xoay người chạy về phòng ngủ, khóe miệng Lục Minh Chu không khỏi nhếch lên, đáy mắt xẹt qua ý cười.
Kỷ Thịnh thong thả đến bên cạnh Lục Minh Chu, anh ta lấy khuỷu tay thúc một cái vào người đàn ông nào đó đang cười ngớ ngẩn với cánh cửa, không nhịn được chế nhạo: “Hàng xóm biến thành sống chung, sống chung biến thành cùng giường, cậu hành động nhanh thật đấy nhỉ.”
Anh ta biết được, Lục Minh Chu than vãn không theo đuổi được với bọn họ cũng là chuyện mới mấy tuần trước.
Lục Minh Chu không tỏ ý kiến, chân anh đạp Kỷ Thịnh một cái, “Cậu có thể đi được rồi.” Anh liếc anh ta một cái, nhắc chuyện chính, “Vấn đề tài chính, tôi sẽ nghĩ cách, hôm nay không rảnh.”
Kỷ Thịnh cho Lục Minh Chu vẻ nghẹn gần chết, anh ta khinh thường lườm Lục Minh Chu, nói một cách kỳ quặc: “Làm sao mà cậu không rảnh?”
Lục Minh Chu đặc biệt kiêu ngạo, “Cậu lại không có vợ, có nói cậu cũng không hiểu.” Nói xong, anh đẩy Kỷ Thịnh ra ngoài, trực tiếp đuổi người.
Trong lòng Kỷ Thịnh cực kỳ khó chịu, mẹ nó Lục Minh Chu người này quá trọng sắc khinh bạn rồi, chớp mắt đã bị đuổi tới cửa, anh ta cố ý hạ giọng nói ríu rít: “Rốt cuộc em có gì kém cô ta mà anh muốn đuổi em đi?”
Lục Minh Chu bị sự ẻo lả bất thình lình của Kỷ Thịnh làm cho buồn nôn, không nói hai lời trực tiếp ném người ra khỏi, không chút nể tình đóng sầm cửa trong giữa tiếng mắng chửi của Kỷ Thịnh.
Giang Điềm nghe được tiếng đóng cửa, lần nữa đi ra khỏi phòng, trước tiên cô tò mò hỏi: “Sao Kỷ tổng lại tới đây?” Nói xong, cô không đợi Lục Minh Chu trả lời, nhìn Lục Minh Chu xong vội vội vàng vàng chèn thêm một câu: “Điện thoại của em đâu?”
Cô vừa mới tìm ở phòng ngủ mà mãi không tìm thấy, bộ quần áo cô mặc hôm qua bị Lục Minh Chu nhét vào máy giặt, nhìn qua một lúc, không có trên bàn cà phê, trên ngăn tủ cũng không có, trên sô pha…
Giang Điềm cuống quít thu ánh mắt lại, xấu hổ sờ sờ sống mũi.
Cô không dám nhìn sô pha…
Rất xấu hổ, thật sự rất xấu hổ…
Hai câu hỏi liên tiếp từ Giang Điềm, Lục Minh Chu không trả lời, anh chỉ đi qua, bàn tay hạ xuống một chút đặt lên mông Giang Điềm, trực tiếp ôm cô lên.
Cơ thể bỗng nhiên treo trên không, Giang Điềm theo phản xạ khoanh hai chân quanh eo Lục Minh Chu, vòng tay lên cổ anh, thấy Lục Minh Chu không nói lời nào, Giang Điềm bĩu mỗi, “Hỏi anh đấy, điện thoại em đâu?”
Lục Minh Chu ôm cánh mông Giang Điềm lên trên một chút, hai người nhìn thẳng, anh hỏi Giang Điềm, giọng điệu rất nghiêm túc: “Còn muốn chia tay không?”
Giang Điềm không nghĩ tới Lục Minh Chu còn nhớ mãi chuyện này, anh lại hỏi trực tiếp như vậy, nhất thời cô không biết trả lời như nào, tối hôm qua cô hạ quyết tâm muốn chia tay với Lục Minh Chu, nhưng mơ màng hồ đồ hai người không những không chia tay mà còn cả một đêm làm trên sô pha.
Trong lòng Giang Điềm rất loạn, cũng rất bối rối, cô không tìm thấy di động cũng không biết mọi chuyện trên mạng như nào, đón lấy ánh mắt nóng rực của Lục Minh Chu, cô đành giả vờ thản nhiên nói: “Xem biểu hiện của anh đã, em sẽ nghĩ lại.”
Lục Minh Chu đợi suốt một đêm, thế mà chỉ chờ được một đáp án như vậy, trong lòng anh càng thêm tức giận đến nhói cả tim, nhưng trên mặt lại cố gắng tỏ ra hững hờ, thậm chí còn tùy tiện sờ soạng bắp đùi Giang Điềm cách qυầи ɭót, anh cố ý xuyên tạc ý của cô, “Biểu hiện gì?” Ngón trò của anh chơi xấu cào cô, giọng điệu ám muội nói: “Anh cho rằng em rất hài lòng.”
Lục Minh Chu lại đùa cô, thân mình Giang Điềm mẫn cảm, xấu hổ buồn bực uốn người tránh tay anh, tay phải cô nắm láy tóc Lục Minh Chu, uất ức nói: “Đừng… Đau đấy…”
Lục Minh Chu thật sự tức giận, Giang Điềm này tối hôm qua cùng thực tại quả thật là hai thái độ, thậm chí lúc nãy hai người còn nằm trên giường vui đùa, khác với lời nói hiện tại của cô.
Lục Minh Chu không bỏ được sự tức giận đối với Giang Điềm, trong lòng anh rất khó chịu, ngoài miệng lại vẫn ngả ngớn nói: “Ngủ cũng ngủ rồi, em còn muốn trốn à?” Bởi vì câu kêu đau của Giang Điềm tay anh rất nghiêm chỉnh, thấy Giang Điềm nhìn anh không lên tiếng, anh liền bắt chước giọng điệu cô, càng tủi thân nói: “Anh mặc kệ, em phải phụ trách anh.”
Giang Điềm bị Lục Minh Chu chọc cười, trong lòng cô ngượng ngùng, lại có ý giả vờ lão luyện, “Anh không buông ra được sao?” Cô ôm lấy khuôn mặt Lục Minh Chu, nói như có chuyện lạ: “Cái này gọi là theo nhu cầu của đàn ông và phụ nữ trưởng thành, em còn hiểu được, chẳng lẽ anh không hiểu à?”
“…”
Lục Minh Chu nghẹn chết, không ngờ tới cô nhóc sẽ thốt ra một câu “tài xế già” như vậy, anh vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Đánh răng rửa mặt chưa?”
Giang Điềm gật đầu không ngừng, cô thò miệng lại gần về phía Lục Minh Chu hà hơi, tủm tỉm cười nói: “Thơm không?”
Giang Điềm đột nhiên làm nũng, Lục Minh Chu bất giác mỉm cười, anh ôm Giang Điềm về phía bàn ăn, thuận thế cắn chóp mũi Giang Điềm, “Vợ anh là thơm nhất.”
Giang Điềm núp đầu ra sau, vừa tức vừa buồn cười, “Anh là chó à?”
Một chân Lục Minh Chu gạt ghế ra, khom lưng đặt Giang Điềm xuống ghế.
Anh đang chuẩn bị đứng dậy đi lấy bữa sáng, Giang Điềm lại giữ chặt tay phải của anh, Lục Minh Chu liền cúi đầu nhìn cô, Giang Điềm nhẹ nhàng lay cánh tay anh, mềm giọng hỏi: “Điện thoại của em đâu?” Cô vẫn lo lắng việc này, Giang Điềm đoán được, chắc là Lục Minh Chu cất đi.
Cô nhìn Lục Minh Chu chớp chớp mắt, chờ anh trả lời.
Nhắc tới việc này, tâm tình Lục Minh Chu khó chịu, anh muốn gạt tay Giang Điềm ra, Giang Điềm hiển nhiên không có ý định buông tay, Lục Minh Chu thật không có cách nào với Giang Điềm, đành phải kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Anh lấy điện thoại Giang Điềm trong túi đưa tới trước mặt cô, Giang Điềm nhìn thấy, lập tức duỗi tay ra đón, cánh tay Lục Minh Chu lại thu về sau, đặt điện thoại lên bàn cơm, đầu ngón tay gõ lên màn hình, anh nhìn Giang Điềm không nói.
Giang Điềm không đoán được thái độ của Lục Minh Chu, có thể khẳng định một chuyện, chắc chắn Lục Minh Chu đã biết chuyện hôm qua, cô liền chột dạ thu tay lại, chủ động nhận sai, “Em xin lỗi…”
Lục Minh Chu thấy thái độ Giang Điềm còn chấp nhận được, vẻ mặt anh liền dịu lại, nhưng giọng nói lại nghiêm túc chưa từng có: “Giang Điềm, em nói chia tay anh vì chuyện này, căn bản không suy nghĩ đến cảm nhận của anh.”
Giang Điềm không dám phản bác, đầu cúi thấp.
Lục Minh Chu lại nghiêm mặt nói tiếp: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh hoàn toàn có thể hiểu được nỗi sợ hãi của em, nhưng mà nói ra đây cũng là chuyện của anh nữa.”
Anh nghiêm nghị dạy dỗ đứa trẻ không hiểu chuyện nhà mình, nhưng Giang Điềm cúi đầu sắc mặt ngượng ngùng, anh không đành lòng nói nặng lời, đành ôm hết trách nhiệm lên người mình, “Là một người đàn ông, anh lại không thể bảo vệ bạn gái của chính mình, em làm anh cảm thấy mình thật vô dụng.”
Giang Điềm nghe Lục Minh Chu nói như vậy, trong lòng càng thêm chìm nghỉm, cô rụt rè vươn tay chọc chọc mu bàn tay Lục Minh Chu, “Em không có ý này, sao anh lại vô dụng chứ…”
Lục Minh Chu không phối hợp rút tay về, thật vất cả anh mới có một lần chiếm lý giữa anh và Giang Điềm, cái cần nói là phải nói rõ ràng, cho nên cũng không dễ nói chuyện như bình thường, đầu ngón tay anh gõ gõ di động, “Anh có thể nói thật không?”
Giang Điềm nhìn theo động tác của anh, tầm mắt cô dừng trên màn hình màu đen, nửa hiểu nửa không.
Lục Minh Chu nói nghiêm túc: “Rằng em là bạn gái anh, không có bất cứ quan hệ gì với Trần Mộ Dương kia cả.”
Giang Điềm mới đầu trầm ngâm, thật lâu sau, cô vẫn giữ vững quan điểm, “Đừng…” Ý trong lời Lục Minh Chu rất rõ ràng, hiển nhiên là anh muốn công khai quan hệ của hai người, đây có lẽ là phương pháp thay đổi dư luận hiệu quả nhất, nhưng cũng là cái Giang Điềm không muốn thấy hiện tại.
Lục Minh Chu sớm đoán được suy nghĩ của Giang Điềm, nhưng nghe được Giang Điềm nói như vậy vẫn là cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô nhóc chết tiệt kia chính là không muốn thừa nhận anh, trán Lục Minh Chu giật thình thịch, lại không nói được nặng lời, đành lúng túng nói: “Em làm anh tức chết!”
Giang Điềm thấy Lục Minh Chu nóng nảy, trong lòng cô cũng không chịu nổi.
Lục Minh Chu này là điển hình ăn mềm không ăn cứng, Giang Điềm nghĩ một lát, cô đẩy ghế ra đứng dậy.
Lục Minh Chu cho rằng Giang Điềm không muốn nói chuyện với anh nữa, tính thối vừa định phát tác, ai ngờ Giang Điềm lại đến ngồi lên đùi anh, hai tay ôm lấy vai anh, nhẹ giọng giải thích với anh: “Không phải em không thừa nhận anh, cũng không phải không thích anh, chỉ là em thấy không cần thiết, ít nhất hiện tại là không cần thiết.”
Lục Minh Chu quay sang chỗ khác lười nhìn cô, Giang Điềm liền thò lại gần ôm lấy hai má Lục Minh Chu, cũng lui một bước: “Trừ cái này ra, các thứ khác em đều nghe theo anh.” Cô đụng trán Lục Minh Chu, nhỏ nhẹ dỗ anh, “Anh cũng đừng so đo với em, được không?”
Giang Điềm làm nũng với anh, Lục Minh Chu quả thực không có cách nào đối phó với cô, anh miễn cưỡng xụ mặt đẩy cô gái ra, anh trầm giọng nói: “Đã triệt toàn bộ hot search, Thành Niệm sẽ mời đội ngũ ngoại giao tốt nhất xử lý chuyện ngày hôm qua, Weibo chính thức của Thành Niệm cũng sẽ ra mặt giải thích, tài khoản marketing truyền bá tin tức bịa đặt sai sự thật, chắc chắn sẽ có thư mời của luật sư.
Anh không biết thái độ Trần Mộ Dương như nào, anh là một bên đương sự, em không muốn anh ra mặt, anh sẽ nghe em, nhưng em không thể bắt anh không làm gì cả, anh cũng có giới hạn cuối cùng.” Anh nói xong phương án giải quyết vội vàng sáng sớm nay với Giang Điềm, tổng kết: “Giang Điềm, hai ta cùng nhường một bước.”
Giang Điềm nghe Lục Minh Chu nói một tràng dài xong, cô cụp lông mi xuống, tâm tư trầm đi, Lục Minh Chu làm như vậy, tất nhiên có thể làm giảm ảnh hưởng đến mức thấp nhất, nhưng cô là một thực tập sinh nhỏ nhoi, để Thành Niệm làm như vậy, thể nào cũng sẽ cho người mượn cớ.
Trong lúc Giang Điềm không nói lời nào, Lục Minh Chu véo vòng eo mảnh khảnh của cô gái, giọng nói bất đắc dĩ: “Ớt Nhỏ, anh không chịu được người khác nói em không tốt chút nào, sao em không hiểu chứ?”
Giang Điềm hít một hơi thật sâu, Lục Minh Chu đã nhượng bộ vì cô, cô cũng ngại nói thêm nữa, Giang Điềm đành gật đầu, “Em nghe anh.”
Sắc mặt Lục Minh Chu cuối cùng cũng dịu đi, Giang Điềm sáng suốt đổi chủ đề, “Hôm nay anh không đi làm sao?” Hôm nay là ngày đi làm, Lục Minh Chu xin nghỉ cho cô, nên cô không đến Thành Niệm, nhưng không có nghĩa Lục Minh Chu cũng nhàn rỗi, hình như Bác Ân xảy ra chuyện gì đó, trong khoảng thời gian này Lục Minh Chu rất bận rộn, Giang Điềm không hiểu mấy cái này, cũng thức thời không hỏi nhiều.
Lục Minh Chu thay Giang Điềm sửa sang lại tóc, thản nhiên nói: “Xin nghỉ, ở lại cùng em.” Anh ngừng nói, lại bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Ai bảo vị kia nhà anh là một đứa trẻ không hiểu chuyện, cần phải ôn tồn dỗ dành.”
Lời này nghe thoải mái thật, trong lòng Giang Điềm thấy ngọt ngào, cô bĩu môi thò lại gần hôn Lục Minh Chu, chụt một phát.
Lục Minh Chu bị bộ dạng chân chó của Giang Điềm chọc cười, không nhịn được muốn lại gần hôn cô, Giang Điềm bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện nhỏ, cô né người tránh nụ hôn của Lục Minh Chu, nói: “Buổi chiều em phải về nhà.”
Lục Minh Chu không khỏi bóp chặt eo, mu bàn tay cứng đờ trong chớp mắt, chợt căng thẳng hỏi: “Em vẫn muốn dọn đi ư?”
Giang Điềm nhanh chóng lắc đầu giải thích: “Em giấu bố mẹ chuyện ký hợp đồng với Thành Niệm, hôm qua xảy ra chuyện, em sợ bọn họ xem được tin tức, em phải về một chuyến.”
Tâm tư căng thẳng của Lục Minh Chu bỗng được thả lỏng, Giang Điềm nói tiếp: “Bố mẹ em cũng không biết em có bạn trai, bọn họ cho rằng em vẫn ở chỗ Thành Nam, nếu em không chủ động về nhà, bọn họ đến Thành Nam mà không thấy em sẽ lo lắng.”
“Còn nữa, mấy ngày nữa là em khai giảng, tuy rằng năm cuối không có lớp gì, nhưng học phí vẫn là khoản tiền lớn, nghỉ hè em không tìm được công việc thực tập chính thức, làm mấy ngày ở Tân Gia không công, ở Xuân Thụ Cảnh cũng không kiếm được nhiều, chỉ đủ phí sinh hoạt của em, học phí khẳng định không đủ nộp, em phải về xin tiền bố em.
Lớn như này rồi còn xin tiền người nhà, ngại lắm.” Cô cười tinh nghịch với Lục Minh Chu, “Chỉ lo yêu đương với anh, em sắp phải uống gió Tây Bắc mà sống mất.”
Lời Giang Điềm nói đều là thật, hoàn cảnh gia đình cô bình thường, cũng chỉ có tiền lương Giang Ninh Minh lĩnh hàng tháng, tuy rằng Đường Mật nổi danh, nhưng đó cũng là chuyện hai mươi năm trước, hơn nữa sức khỏe Đường Mật không tốt, đơn giản sống qua ngày, không tới nỗi khó khăn, cũng tuyệt đối không tính là giàu có.
Tình huống trong nhà Giang Điềm tất nhiên Lục Minh Chu biết rõ, trước kia anh bảo Tần Lệ cẩn thận điều tra qua, một chồng tư liệu còn để trong phòng sách của anh, anh cũng biết Giang Điềm có lòng tự trọng cao, liền không nói thêm gì, chỉ đơn giản bảo: “Anh đưa em về.”
Giang Điềm nhớ tới gì đó, cô không có ý tốt nói: “Đừng đi, bố em hình như rất ghét anh.” Trước kia lúc Lục Minh Chu còn ở tại Thành Nam, anh đã từng xuất hiện trước mắt Giang Ninh Minh chỉ với một chiếc khăn tắm quây quanh người, bởi vậy ấn tượng của Giang Ninh Minh đối với Lục Minh Chu cực kỳ tệ.
Lục Minh Chu nghe xong, nhíu mày khó hiểu: “Anh đẹp trai như vậy, tại sao bố em lại không thích anh?” Nói xong, anh lại nhếch môi, “Người lớn thật kỳ quái.”
Giang Điềm thấy buồn cười, “Cái này không liên quan đến việc anh đẹp trai hay không, bố em nói, đàn ông có thể không cần đẹp, nhưng phải trầm ổn có thể gánh vác còn phải thương vợ mình.” Giang Điềm đánh giá anh, chợt lại đâm anh một nhát: “Anh như vậy, chắc chắn ông sẽ không thích.”
Lục Minh Chu tập trung vào điểm, “Anh không thương em sao?” Anh vén áo sơ mi trên người Giang Điềm thăm dò vào trong, cố ý cười ɖâʍ ɖâʍ: “Hiện tại anh đây có lý do để động thủ rồi.”
Giang Điềm lập tức sợ, cười trốn tay anh, liên thanh nói: “Thương thương thương… Anh thương nhất!”
Lục Minh Chu hài lòng, anh lần nữa thả Giang Điềm lại trên ghế, đứng dậy đi hâm nóng đồ ăn, Giang Điềm liền chống má, nghiêng đầu ngắm nhìn bóng hình bận rộn của Lục Minh Chu, chỉ thấy quanh người đều là ngọt ngào.
…..
Chạng vạng, Lục Minh Chu kiên trì đưa Giang Điềm về nhà, Giang Điềm không nói được anh, đành phải đồng ý.
Xe chạy đến cửa khu nhà, Giang Điềm mở cửa xuống xe, xe Lục Minh Chu quá mức lộ liễu, các chú dì trong khu đều biết cô, Giang Điềm sợ truyền ra tin không hay, xua tay về phía Lục Minh Chu bảo anh nhanh đi đi.
Nhưng Lục Minh Chu người này biết buổi tối Giang Điềm không quay về nên đặc biệt dính người anh đẩy cửa xuống xe còn nhanh hơn Giang Điềm, chặn ở cửa phụ lái.
Hai chân Giang Điềm vừa chạm xuống đất, anh liền không biết xấu hổ ôm cô, “Hôn một chút, nếu không không cho đi.”
Giang Điềm trước tiên là chối bỏ, cô đẩy anh, “Đừng quậy, đang ngoài đường đấy!”
Lục Minh Chu đã kỳ quặc lên là sẽ thật sự kỳ quặc, anh nói một cách đáng thương: “Đêm nay anh phải ngủ một mình em cũng không thấy thương sao?”
Giang Điềm không nhịn được trợn tròn mắt, thầm nghĩ, ngủ hai mình cô mới phải thấy thương chính mình đấy!
Cổng khu nhà nhiều người, vừa vặn đúng giờ tan tầm, Giang Điềm không muốn dây dưa với Lục Minh Chu, đành phải nhường anh, nhón chân đến chạm hai cái bên môi Lục Minh Chu, xong cô lập tức lui về, thẹn thùng nói: “Được rồi, ngày mai gặp!”
Lục Minh Chu cũng sẽ không ầm ĩ quá mức ở ngoài đường, anh ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, ý cười đáy mắt thổi qua: “Anh về đây!”
Giang Điềm cũng nhìn anh cười gật đầu.
Lục Minh Chu quay người định vòng qua, nhưng vừa mới bước được một bước, một bao ni-lông màu đỏ liền bị ném đập thẳng vào người anh.
“Lại là cậu!” Đối phương hùng hổ, hơn nữa giọng điệu không tốt: “Đã nói nhà chúng tôi không mua bảo hiểm cũng không mua nhà! Cậu đã làm gì con gái tôi! Thằng nhóc khốn kiếp!” Ông tức giận sắn tay áo.
“…”
Lục Minh Chu nghĩ thầm, chết rồi.
Toi thật rồi.