Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 48: Em cũng thích anh

Ngữ khí Giang Điềm không tốt, đơn giản chất vấn hai câu, lập tức đánh trúng toàn bộ Lục Minh Chu, phía sau lưng Lục Minh Chu đột nhiên cứng đờ, cả bầu trời bối rối trộn lẫn mấy phần nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, tất cả cảm xúc hỗn độn với nhau, nhất thời anh cũng không biết giải thích như nào.


Giang Điềm thấy Lục Minh Chu không nói lời nào, lại bấm vào eo anh một cái, lực so với vừa nãy mạnh hơn chút, “Lục Minh Chu anh lừa tôi! Thế mà anh lại lừa tôi!”


Nói xong, cô nhanh chóng chui từ lòng ngực Lục Minh Chu ra, đôi tay chống lên vòm ngực gầy mà rắn chắc của người đàn ông, lại vừa đúng tránh đi tay trái bó thạch cao của Lục Minh Chu, dùng sức đẩy người về sau, cô tức giận mắng, “Lục Minh Chu anh thật quá đáng! Trong miệng không một câu nào là nói thật! Đùa giỡn tôi lâu như vậy rất thích phải không?”


Lục Minh Chu cũng sốt ruột, anh lại lần nữa bước nhanh về phía trước, tay phải vội vã dắt Giang Điềm, lại bị Giang Điềm linh hoạt cúi người một cái tránh đi, Lục Minh Chu vội vàng giơ tay đầu hàng, gấp không thể chờ nổi nói, “Em nghe anh giải thích đã! Nghe anh giải thích được không? Anh không phải cố tình lừa gạt em…..”


Giang Điềm thực sự tức giận Lục Minh Chu đùa giỡn xoay cô vòng vòng, nhìn người này nghiêm túc nhưng có lẽ đã ngầm cười nhạo cô không biết bao lần, lại cũng giận anh không thẳng thắn, tại sao có thể liên tục lừa dối cô?


Giang Điềm một hồi cảm thấy ngực mình khó chịu tâm tình nghẹn khuất, một hồi trái tim lại uất ức như bị ai hơi nắm lấy, tóm lại loại nào cũng không dễ chịu lắm, cô quơ lấy gối ôm bên cạnh người đập thẳng đến nửa cánh tay bên phải của Lục Minh Chu, bên miệng không ngừng mắng chửi: “Anh khốn nạn! Lục Minh Chu anh khốn nạn! Chỉ biết bắt nạt tôi, lúc nào cũng bắt nạt tôi, tôi có thích anh hay không, anh đều phải bắt nạt tôi! Tôi ghét anh! Anh thực sự phiền muốn chết!”


Lục Minh Chu bị đánh mà một câu phản bác cũng không dám nói, anh an an tĩnh tĩnh đứng, nhìn Giang Điềm túm lấy hai góc cái gối ôm, liên tục đập lên người mình.


Chuyện này đúng là anh sai, Giang Điềm giận anh cũng là hợp lý, anh căn bản cũng không thể nào bao biện, chỉ là hiện tại anh sợ nhất chính là Giang Điềm nổi giận.


Lục Minh Chu vừa can tâm tình nguyện tiến sát chịu đánh, vừa ăn nói khép nép xin lỗi Giang Điềm: “Ớt Nhỏ, em đừng nóng giận, anh sai rồi, anh thực sự sai rồi…..”


Giang Điềm đang nổi nóng, tự nhiên nghe thấy vài câu áy náy không biết thật hay giả của Lục Minh Chu, cô xoay người đi đến giữa phòng khách, bưng cốc nước trên bàn trà nhấp miệng, làm ẩm cổ họng, cho mình hạ bớt hỏa.


Thấy Giang Điềm không nói gì, Lục Minh Chu cũng không dám động, sống lưng thẳng tắp, biểu cảm nghiêm nghị.
Một hồi lâu Giang Điềm cũng không lên tiếng, Lục Minh Chu không xác định lại lần nữa khẽ xin lỗi, “Vợ yêu… Anh sai rồi…..”
Vợ yêu?


Giang Điềm vừa nghe được, động tác trên tay bỗng nhiên cứng lại, tay phải không nắm chắc suýt thì hất đổ hơn nửa cốc nước ra người.


Lúc nhận ra Lục Minh Chu vừa nói cái gì, bên tai cô nhanh chóng nổi lên vệt đỏ nhạt, miễn cưỡng bắt chính mình bình tĩnh lại, Giang Điềm mới giả vờ không có việc gì buông cốc nước trên tay xuống, trực tiếp cầm gối ôm ném về phía Lục Minh Chu, cô thẹn quá hóa giận mắng: “Không biết xấu hổ! Ai là vợ yêu của anh? Anh nhanh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!”


Lục Minh Chu không trốn tránh, gối ôm tứ phướng đúng hồng tâm ở giữa, Lục Minh Chu vừa vặn bị đập, đón lấy ánh mắt tức giận của Giang Điềm, đáy mắt Lục Minh Chu hiện lên một tia giảo hoạt, anh nhăn mày lại, khẽ hô đau.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Điềm nhíu lại, vẫn không vui như cũ, trong mắt lại bớt đi mấy phần địch ý, thậm chí bất tri bất giác không kiểm soát được mà hiện ra mấy phần lo lắng.


Tay phải Lục Minh Chu che lại khuỷu tay bên trái, mày kiếm nhíu lại, lông mày nhíu lại càng chặt, anh xụ mặt xuống, cơ mặt cắn chặt giống như là nhẫn nại cực độ.


Giang Điềm tức khắc mất bình tĩnh, cô tức giận bởi vì một loạt động tác của Lục Minh Chu dần dần có hướng bình phục, cô thật không muốn hỏi, nhưng vài giây sau, lại không kìm lòng được mà hỏi: “Anh không sao chứ… Tôi làm anh bị thường sao? Có nơi nào không thoải mái không?”


Lục Minh Chu mặt khổ sở không nói lời nào, tiếng hít thở cũng có vẻ dồn dập.
Hai người giằng co mấy giây.


Giang Điềm thua trận trước tiên, cô không nhịn được mà tới gần Lục Minh Chu, khó khăn lắm dừng cách một bước, do dự một lúc lâu, cô chậm rãi nâng tay trái muốn đụng vào cánh tay bị thương của Lục Minh Chu.


Lục Minh Chu lập tức nắm lấy cơ hội, tay phải vừa nhấc đã nắm thật chặt cổ tay non mịn của Giang Điềm, kéo cô về bên người mình non nửa bước, đầu tiên anh nhẹ nhàng thở dài, chợt lại hơi bật cười, “Nếu như anh nói… Anh nói là nếu như nhá, anh bị trộm tài khoản liệu em có tin không?”


Lục Minh Chu còn đang dựa vào địa thế chống cự hiểm trở, biểu cảm vừa rồi giống như lại là lừa cô, Giang Điềm nghe xong lập tức nhướng mày đánh trả: “Anh nói xem! Lục Minh Chu anh… Anh…..” Thế mà cô lại không tìm được từ để miêu tả anh.


Lục Minh Chu giả vờ đứng đắn, đuôi lông mi anh rủ xuống, rất cẩn thận giải thích: “Ờm… Lúc trước anh bị trộm tài khoản.”
Anh cố tình tạm dừng, rất khẽ lắc đầu: “Cái gì anh cũng không biết.”
Giang Điềm ném ra một ánh mắt nghi ngờ, cô “Ha ha” cười lạnh hai tiếng.


Lục Minh Chu trước tiên trốn tránh ánh mắt của Giang Điềm, lúc lâu sau, anh không khỏi cười nhạt thành tiếng, giọng nói ít nhiều có chút bất đắc dĩ, “Bị trộm tài khoản thật, không phải bản thân đâu.”
Giang Điềm: “…..”


Lúc Lục Minh Chu nói lời này, cuối câu còn lên giọng rõ ràng là nói dối qua loa lấy lệ cô, Giang Điềm hơi bực, cô tức giận bất bình, “Lục Minh Chu anh đã lừa gạt tôi lại còn không có thành ý, phiền chết mất!”


Lục Minh Chu sợ Giang Điềm thật sự tức giận với anh, vội vàng bắt lấy cổ tay Giang Điềm, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Giang Điềm, anh cụp mi rũ mắt, nhanh chóng nhận sai, “Được rồi được rồi, anh cố ý gây rắc rối cho em, anh sai thật rồi, em đừng nóng giận.”


Giang Điềm tức giận quay đầu đi, phồng hai má lên, không muốn nhìn anh.


Lục Minh Chu đành phải kéo tay trái Giang Điềm đặt lên khóe môi hôn một chút, nói thành khẩn lại cẩn thận, “Ban đầu anh cũng không biết, sau lại vô tình biết được, khi đó hai ta lại không thân, anh cũng liền không lắm miệng, về sau quen biết, lại cảm thấy em rất thú vị, nên cũng không nhắc lại.”


Nếu anh nhớ không nhầm, lúc ấy Giang Điềm suýt nữa xảy ra chuyện ở Xuân Thụ Cảnh, anh nhờ cơ duyên trùng hợp biết được Giang Điềm chính là đối tượng hẹn hò Chu Xuyên giới thiệu cho anh, ngay từ đầu anh là thực sự không sao cả, về sau anh lại cảm thấy cô nhóc này rất thú vị, đến cuối cùng nó trở thành cách chính để anh tìm hiểu về Giang Điềm, nên anh vẫn luôn không nói ra.


Lời nói anh ngừng lại, Giang Điềm hùng hổ dọa người, vội vàng hỏi: “Nên cái gì?”
Lục Minh Chu kéo cổ tay Giang Điềm, nhẹ nhàng áp mu bàn tay của cô lên gương mặt mình thỉnh thoảng cọ trái phải hai lần, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt, “Rất thú vị, nên chưa nói.”


Giang Điềm đúng lý không tha thứ, nhanh chóng phản lại, “Rất thú vị? Đùa giỡn tôi rất thú vị ư?”
Giang Điềm nghe xong lời giải thích của Lục Minh Chu càng thêm buồn bực, cô muốn rút tay về, Lục Minh Chu lại không chịu thả, Giang Điềm nổi lòng ác, tay phải véo thật mạnh trên eo Lục Minh Chu, một chút cũng không đau lòng.


Lục Minh Chu khẽ hô “Đau” một tiếng, tay trái bó thạch cao không thể cử động, đành phải buông cổ tay Giang Điềm, tay phải đổi hướng trực tiếp đặt lên tay phải Giang Điềm đang làm loạn trên eo anh, Giang Điềm bóp thắt lưng anh, Lục Minh Chu ấn lên mu bàn tay cô, oán hận đặt bên hông mình.


Cách lớp vải mỏng của áo sơ mi, Giang Điềm cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ thắt lưng gầy của người đàn ông, nháy mắt lòng bàn tay cô nóng rực, chợt kéo một đường lên trên, nhiệt độ trên mặt cô cũng theo sát tăng cao, ửng đỏ một mảng.


Đôi mắt Lục Minh Chu đen nháy như hồ nước, sâu thẳm không thể đoán trước, anh nhìn Giang Điềm chăm chú, ánh mắt nóng rực.
Giang Điềm đứng rất gần anh, mùi sữa tắm hòa quyện với mùi hương cơ thể nữ tính nhàn nhạt phảng phất bên chóp mũi anh, làm tâm tư anh có chút bồn chồn.


Cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng ngà dài đến đầu gối, quần áo lỏng lẻo xộc xệch trên người, chiều dài làn váy có chút không sửa sang lại tốt, một bên góc giống như còn mắc lại bên trong qυầи ɭót, tóc ướt sũng xõa xuống, đuôi tóc còn chảy giọt nước, trông lấp lánh dưới ánh đèn. Quấn áo vốn đã xuyên thấu, cô lại không mặc đồ lót, vệt nước đuôi tóc nhuốm vào váy ngủ trắng, đường cong thiếu nữ uyển chuyển duyên dáng liền bị phác họa một cách sống động, Lục Minh Chu hoàn toàn mất hết tác phong đàng hoàng lúc trước, ánh mắt không thể kiểm soát lượn vòng vòng trên người Giang Điềm, cuối cùng khó khăn dừng lại ở nơi như ẩn như hiện nào đó, cách lớp vải như có như không, bộ ngực người con gái phập phồng, mỗi cái điều như phá hủy ý chí vốn đã tràn đầy bấp bênh của anh.


Anh dường như không lịch lãm nổi đối với Giang Điềm, luôn muốn bắt nạt cô, muốn nhìn cô khóc đỏ mắt ở trong lòng ngực chỉ vì anh, bộ dáng nhu tình như nước kiều mị động lòng người.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt Lục Minh Chu càng ngày càng mờ ám, cổ họng anh nhấp nhô một vòng, mất tiếng nói: “Giang Điềm, eo đàn ông không thể sờ loạn, em không biết sao?”


Ánh mắt Giang Điềm lóe lên, cô co khuỷu tay lại muốn rút tay về, Lục Minh Chu lại rõ ràng không cho cô toại nguyện, lực đè trên mu bàn tay nặng hơn chút, trên đỉnh đầu lại lần nữa truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông: “Em đừng xấu hổ, em có thể sờ anh, bởi vì ——”


Anh không nói hết, làm lòng cô bất ổn, khí thế nữ vương chất vấn Lục Minh Chu của Giang Điềm lúc đầu đã nháy mắt không biết biến đi nơi nào, chí khí yếu đi một nửa.


Lục Minh Chu mỉm cười, “Anh là người đàn ông của em.” Bỗng nhiên anh cúi người, nhìn thẳng Giang Điềm, ánh mắt hai người đan nhau, Giang Điềm trốn tránh ánh mắt, Lục Minh Chu tiến đến bên tai Giang Điềm, anh nhẹ nhàng phả một hơi, “Em muốn sờ nơi nào thì sờ.”


Giang Điềm chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ thùy tai nhanh chóng lan đi khắp người, tòa cao ốc phòng vệ Lục Minh Chu trong lòng Giang Điềm trong khoảnh khắc đã bị san đổ bằng phẳng, Giang Điềm bỗng nhiên ngước mắt, không thể tin nổi nhìn anh.


Lục Minh Chu lại kéo cổ tay Giang Điềm đi đến sô pha ở phòng khách, anh đẩy Giang Điềm ngồi xuống dọc theo tay vịn bên phải của ghế sô pha, còn anh ngồi xuống cạnh bên trái Giang Điềm.
Giang Điềm chớp chớp mắt, hơi đẩy anh, trong nghĩ một đằng ngoài nói một nẻo: “Anh đừng lại đây!”


Lục Minh Chu mím môi không nói, anh hơi cúi đầu bỗng nhiên xích lại gần Giang Điềm, Giang Điềm trốn ra sau theo bản năng, Lục Minh Chu từng bước ép sát, Giang Điềm liên tục lui lại, sau nhiều lần lặp đi lặp lại Giang Điềm không thể lui nữa, hai tay cô chắn giữa hai người, hơi đẩy anh ra, giọng cô có chút không tự tin, “Anh… Anh làm gì vậy?”


Một lúc trước, rõ ràng cô mới là người hỏi tội, nhưng chỉ sau hai ba câu cô đã rơi xuống thế hạ phong, chỉ có thể mặc cho Lục Minh Chu định đoạt.
Mũi Lục Minh Chu cao thẳng, mũi nhọn của Giang Điềm nhỏ xinh mềm mại, anh không trả lời, ngược lại khẽ gọi một tiếng, “Ớt Nhỏ ——”


Âm cuối kéo dài, hai người gần nhau đến hơi thở giao thoa, Lục Minh Chu lại trước sau đều không có hành động thiếu suy nghĩ, nhưng Giang Điềm cảm nhận được rõ ràng tiếng hít thở phả trên mặt càng ngày càng nóng bỏng, không bao lâu sau, tiếng thở dốc của Lục Minh Chu dường như cũng nặng nề hơn chút.


Giang Điềm ngây ngốc nhìn anh, thật lâu sau, cánh tay cô đặt trên ngực Lục Minh Chu lại lần nữa nhẹ nhàng đẩy ra, ánh mắt vùng vẫy, có chút bất an hoảng loạn, “Anh… Lục Minh Chu anh đừng ở gần em như vậy… Được… Được không?”


Lục Minh Chu không những không lui đi, ngược lại anh lại gần sát hơn mấy phần, giọng anh nặng nề âm trầm như lăn qua băng giá, “Giang Điềm, em hôn anh đi, được không?”


Giang Điềm nghe vậy thì ngẩn ra, Lục Minh Chu lại nghiêm túc, vẫn nói tiếp, giọng điệu tủi thân nói không nên lời, “Không dám chủ động hôn em, anh sợ em nổi giận sợ em không muốn, sợ em lại trách anh không quan tâm đến cảm xúc của em…..”


Lục Minh Chu cười tự giễu, anh chưa từng hạ thấp danh dự như này, nhưng bây giờ anh lại không quan tâm gì nữa, trong lòng trong mắt anh tất cả đều là cô gái của anh, sau một lát sững sờ, anh thở dài: “Cho nên, em có thể hôn anh được không… Ớt Nhỏ anh hiện tại rất khó chịu, rất muốn đè em xuống hôn, nhưng anh sợ em không vui nên không dám.”


Anh nói câu chữ mâu thuẫn, Giang Điềm nghe đến mặt đỏ tận mang tai, trong lòng đã sớm rối tinh rối mù cũng không có cách nào suy nghĩ nổi, qua một lúc lâu, cô mới đỏ mặt, vừa thẹn vừa bực dịu dàng hỏi một câu: “Tại sao em phải hôn anh chứ?”


Khóe miệng Lục Minh Chu kéo lên, lộ ra một cái má lúm đồng tiền nhỏ nhàn nhạt bên trái, trán anh hơi cúi về phía trước, nhẹ nhàng đụng vào giữa trán Giang Điềm, nói ra câu xấu hổ chết người, “Anh là người đàn ông của em mà.”


Độ nóng trên mặt Giang Điềm một đường tăng thẳng lên, thùy tai cũng nhân tiện đỏ như sắp nhỏ ra máu, cô mắng anh, “Đồ không biết xấu hổ thối!”


Cô mềm giọng mắng anh, nhưng cố tình Lục Minh Chu chỉ cảm thấy quanh người đều là ngọt ngào, tâm tình anh không lý do mà vui sướng, Lục Minh Chu cười ái muội, “Mắng hay lắm.”
Giang Điềm: “…..”
Lục Minh Chu: “Anh thích em mắng anh.”
Giang Điềm giận dữ: “Biến thái đáng chết.”
Lục Minh Chu: “Thật dễ nghe.”


Giang Điềm: “…..”
Cô lại lần nữa quay đầu đi, giống như không muốn để ý đến anh, lòng Lục Minh Chu căng thẳng, tay phải nhẹ nhàng nhào nặn vòng eo Giang Điềm, cù cô phát ngứa.


Giang Điềm người này đặc biệt sợ ngứa, tay Lục Minh Chu giống như mang theo dòng điện khiến cô liên tiếp run rẩy, cô cong cong người tránh tay anh, cười đến chảy cả nước mắt, “Lục Minh Chu anh… Anh buông tay ra! Buồn… Buồn chết mất!”


Lục Minh Chu khó mới phát hiện ra điểm yếu của Giang Điềm, làm sao chịu nghe theo, động tác trên tay càng thêm làm càn, Lục Minh Chu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cười nhẹ nói: “Hôn hay không! Có hôn hay không? Không hôn anh sẽ không ngừng tay!”


Giang Điềm cười hết sức lực, thân mình không ngừng lui về sau, nhưng phía sau là tay vịn sô pha, trước người lại là vòng ngực rắn chắc của Lục Minh Chu, cùng mặt kín kẽ không một khe hở, chắn cô đến không thở nổi. Giang Điềm uốn éo cơ thể vặn vẹo lung tung, làn váy nhắn dúm dó không biết trượt lên trên đùi, lộ ra đôi chân thẳng tắp, Giang Điềm cười đến đau cả bụng, nước mắt cũng đã sớm chảy xuống trên khóe mắt, “Lục Minh Chu… Anh… Anh ha ha ha ha ha đừng em thực sự rất sợ ngứa…..”


Lục Minh Chu làm sao nghe theo được, động tác trên tay không ngừng lại, một vòng lại một vòng gãi vùng thịt ngứa trên eo Giang Điềm, tiếp tục làm loạn, “Hôn hay không! Hôn hay không hôn!”
Giang Điềm thực sự không chịu nổi, vội gật đầu không ngừng, “Hôn hôn hôn em hôn!”


Lục Minh Chu chậm rãi tấn công chậm lại, nhếch môi cười: “Thật ư?”
Giang Điềm vừa dùng mu bàn tay lau mặt vừa liên tiếp gật đầu, khóe miệng Lục Minh Chu cong lên đẹp mắt, động tác trên tay thực sự ngừng lại.


Giang Điềm vừa rồi cười quá dùng sức, ngực phập phồng kịch liệt, một lúc lâu mới chậm rãi bình phục trở lại, Lục Minh Chu cũng không nóng nảy, lẳng lặng chờ cô, trong lúc hai người đùa giỡn Giang Điềm đã ngồi vào trong lòng ngực Lục Minh Chu không biết từ khi nào, dựa vào người anh.


Ánh mắt Lục Minh Chu tối sầm, anh giơ tay kéo làn váy bị cuốn lên của Giang Điềm xuống, che lại chiếc qυầи ɭót màu hồng nhạt bị lộ ra, tay phải anh quy củ đặt tại đầu gối Giang Điềm.


Giang Điềm vẫn chưa bình tĩnh lại, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt ướt át, cánh môi đỏ mọng, làm người nhìn không thể ngăn tim đập tăng tốc.


Lục Minh Chu lại không được bình thường lắm, đối với Giang Điềm thực sự anh không đủ quân tử, anh lại kéo làn váy Giang Điềm lên trên, trở lại vị trí ban đầu, làn váy co lại ở trên vòng eo thon thả của cô gái, lộ ra phong cảnh vô hạn phía dưới, anh bảo vệ tuyến phòng thủ cuối cùng, tay phải vẫn quy củ, nhưng ánh mắt lại không chút khách khí.


Giang Điềm thật lâu sau mới hô hấp chậm lại, tay cô vỗ vỗ gương mặt, lại ung dung liếc nhìn Lục Minh Chu, cô dùng tay véo mũi anh, hung dữ nói: “Anh thật quá đáng! Giậu đổ bìm leo mượn gió bẻ măng!”
Giọng Lục Minh Chu nặng nề âm trầm, nhưng cố tình lại thẳng thắng trực tiếp: “Em nói đúng.”


Giang Điềm hơi nghẹn họng, hai tay nâng khuôn mặt Lục Minh Chu lên xoa tròn bóp dẹt, ngoài miệng cũng không chịu thua, “Anh nói xem… Anh người này tại sao lại như vậy, trông em dễ bắt nạt lắm phải không!”


Lục Minh Chu không nhìn cô như cũ, tầm mắt dừng ở một chỗ phía dưới, anh vẫn đáp lại bình tĩnh đến trực tiếp, mặt không đỏ tim không đập, “Ồ… Anh chỉ bắt nạt người một nhà.”


Mấy chữ ít ỏi, đáy lòng Giang Điềm ngọt ngào như mật, nhưng trên mặt cố nén lại không thể hiện tí nào, cô lẩm bẩm, “Ai là người một nhà của anh chứ! Em với anh không thân!”
Lục Minh Chu vẫn không phản bác, thành thành thật thật đồng ý một câu: “Ừ, không thân không thân một chút cũng không thân.”


Giang Điềm ngược lại tức giận: “… Lục Minh Chu!”
Lục Minh Chu đáp vang dội: “Có ạ!”


Giang Điềm nhưng vẫn phát hiện ra, anh chàng này người thì ở đây, nhưng lòng đã sớm chạy đi đâu không biết, ánh mắt cũng không nhìn cô, đuôi lông mi uể oải rủ xuống, tầm mắt cố định ở một chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm trang.


Giang Điềm tò mò, cúi đầu xuống, nhìn theo tầm mắt Lục Minh Chu, giây tiếp theo, mắt cô sắc bén liếc đến một chỗ, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, gò má cô ửng đỏ một mảng, lập tức duỗi tay kéo lại làn váy ngủ của mình, chỉnh chỉnh tề tề che đến đầu gối, cô xấu hổ không chịu nổi, đôi tay đi bóp cổ Lục Minh Chu, “Đồ háo sắc! Lục Minh Chu anh thật không biết xấu hổ!”


Phong cảnh không còn, ánh mắt Lục Minh Chu hơi ảm đạm, giống như có chút tiếc nuối, nhưng đón phải ánh mắt ướt đẫm của Giang Điềm, anh lại vô tội mà giải thích, “Không phải anh vén.” Tay phải anh khoanh lại vòng eo Giang Điềm, hất cằm ý bảo váy ngủ của Giang Điềm, “Nó tự mình tốc lên, anh chỉ là nhìn một chút… Cũng chỉ có một chút thôi.”


Anh không nói dối, thật không phải anh chủ động động thủ.
Hai tay Giang Điềm vẫn bóp cổ Lục Minh Chu như cũ, trên tay không dùng lực, giọng điệu lại cực hung dữ, “Lục Minh Chu anh nhanh đi đi, em phiền anh chết mất.”
Lục Minh Chu chỉ cười, cũng không nói lời nào.


Giang Điềm bị anh làm cho không thể hiểu được, “Anh cười cái gì?”
Lục Minh Chu nhàn nhạt trả lời: “Ớt Nhỏ rất đẹp.”
Giang Điềm lại một nghẹn, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.


Lục Minh Chu thối không biết xấu hổ chu chu mỏ, “Hôn hôn ——” Anh thậm chí kéo dài âm cuối, cố ý đùa cô.


Giang Điềm không để ý tới anh, Lục Minh Chu học Giang Điềm, tay phải không nặng không nhẹ bấm trên eo cô gái một cái, ra vẻ thâm trầm nói: “Em đã đồng ý với anh rồi.” Anh tạm dừng, lại lấy trán đụng vào giữa trán Giang Điềm, “Nếu em mà đổi ý, anh sẽ phạt em, đến lúc đó cũng không phải là…..”


Giang Điềm thực sự sợ anh lại làm loạn, Lục Minh Chu mới nói đến một nửa, Giang Điềm đã nhanh chóng cúi người qua, đưa môi về phía trước, vừa vặn dán lên môi Lục Minh Chu, cánh môi dán vào nhau, nhẹ nhàng chạm một cái, như chuồn chuồn nước điểm vào rồi thôi, cô càng thêm nhanh chóng rút trở về, nhìn vào Lục Minh Chu với vẻ mặt chính trực, đứng đắn không nổi.


Trong lòng Lục Minh Chu vui vẻ, anh không khỏi nhấp viền môi dưới, lại không kìm được mà chẹp chẹp miệng, khỏi nói có bao nhiêu vui vẻ, nhưng mồm mép vẫn là phải đùa giỡn một chút, anh nhíu mày, “Như vậy thôi sao?”
Giang Điềm cảnh giác nhìn anh, gò má cô đỏ bừng, chột dạ nói: “Anh còn muốn thế nào?”


Lục Minh Chu không trả lời mà hỏi lại: “Em hỏi anh á?”
Giang Điềm không cảm thấy có vấn đề gì, cô gật gật đầu.


Lục Minh Chu đột nhiên cười một tiếng, đôi mắt cong thành một vòng trăng non, con mắt đều sáng lên, anh nghiêng người áp Giang Điềm lên sô pha, động tác của anh nhanh chóng, Giang Điềm kinh hãi, lo lắng nhìn tay trái của anh, “Cẩn thận, anh đừng…..”


Cô còn chưa nói xong, Lục Minh Chu đã trực tiếp tiến đến bên miệng Giang Điềm, ái muội nói: “Ớt Nhỏ, nếu em đã hỏi anh, hôm nay anh nhất định làm em hài lòng.”
“…..”
Giang Điềm vẻ mặt không thể hiểu được, hàng mi dài chớp chớp, ngây ngốc hỏi: “Vừa lòng cái gì?”


Lục Minh Chu chỉ cảm thấy người trong ngực đáng yêu đủ kiểu, anh than từ đáy lòng: “Ớt Nhỏ, anh thật sự rất thích em.”


Giang Điềm giật mình, không ngờ tới Lục Minh Chu sẽ bất ngờ nói một câu như vậy, cô ngóng nhìn vào trong mắt Lục Minh Chu, thấy anh không hề chớp mắt nhìn mình, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, khóe miệng không giấu được vui mừng, đáy mắt không che giấu nổi tình yêu, Giang Điềm lại một lần nữa nhanh chóng bị đánh bại, ánh mắt hai người giao hội, Giang Điềm mỉm cười ngọt ngào, cứ như vậy ma xui quỷ khiến mà gật gật đầu thật mạnh.


“Em cũng rất thích anh, thích rất nhiều.” 
_______
Phan: Ối ngọt chết tôi rồi éc éc!!!!!!!!!