Tình thế thay đổi, hai cái người trẻ tuổi vây quanh bên ngoài hô thành tiếng.
Ban đầu Lục Minh Chu đã chiếm thế thượng phong, khóe miệng người đàn ông áo đen bị đấm, nhưng Lục Minh Chu lại không thừa thắng xông lên, ngoài dự kiến thu nắm đấm lại, bước chân hướng sang bên trái, Giang Điềm dán vào sau lưng người đàn ông, dưới chóp mũi đều nồng nặc mùi rượu, cũng không biết uống bao nhiêu rồi, cô đành phải luôn lặp lại: “Đừng đánh! Làm ơn đừng đánh nhau nữa!”
Lục Minh Chu hơi cúi đầu, muốn gỡ cánh tay bên hông ra, “Cô buông ra đi.”
Anh mất tập trung một chút, người áo đen chớp thời cơ, từ cách đó hai mét bước nhanh vọt sang đây, trực tiếp đấm xuống một cú, tinh thần Lục Minh Chu thoáng chốc tập trung trở lại, anh cuống quít đem Giang Điềm giấu phía sau lưng, liên tiếp lùi về sau mấy bước, con mắt không thể nhìn đường đi, không cẩn thận phía sau lưng đụng phải cây cột của đại sảnh.
Giang Điềm bỗng nhiên bị đau, thân mình chấn động kịch liệt một chút, cô khẽ cắn môi nhưng không kêu đau.
“Tiểu Điềm!” Dư Tư Nghiên gấp đến đỏ mắt, cô tức tốc báo xong địa chỉ, lập tức cúp điện thoại, muốn chạy về phía Giang Điềm, lại bị hai cái người bảo vệ cứng rắn chặn lại, “Các người buông ra! Làm gì vậy!”
Bảo vệ túm cô không buông tay, cùng giám đốc đứng cách đó mấy bước nhìn nhau, hắn nháy mắt ám chỉ, “Làm ầm lên cái gì! Đợi một bên đi!”
Dư Tư Nghiên không thoát được ra, chỉ có thể lo lắng suông.
Lục Minh Chu còn không kịp hỏi tình huống Giang Điềm, người đàn ông áo đen lại đấm tới, anh vừa vặn đón ở chính diện, khóe miệng bị đấm một cú rất mạnh.
Khóe môi Lục Minh Chu nháy mắt chảy máu, đau đớn từ một góc lan tràn ra, còn không kịp gỡ cánh tay ôm eo anh ra, mày kiếm anh chau lại, hướng người đàn ông áo đen nổi giận nói: “Đã xong chưa?! Điên đủ chưa?!”
Lục Minh Chu rống một trận như vậy, nam nhân áo đen lại thu lại tư thế, hắn không kiên nhẫn vén tay áo, “Rốt cuộc là ai mẹ nó nổi điên?!” Hắn bực bội phun một bãi nước bọt: “Vì cái gì?! Nếu không phải tôi đem hai bức tranh kia đi hủy thì cậu mẹ nó còn muốn tìm đến khi nào?”
Cổ tay Lục Minh Chu nổi gân xanh cuồng loạn, anh giận dữ, nhưng lại không nói lời nào.
Anh như thế nào cũng không tưởng tượng được, lá gan Tần Lệ sẽ lớn như vậy.
Triển lãm tranh kỷ niệm tròn mười lăm năm của Chu Niệm, Lục Hoài Viễn bắt đầu chuẩn bị từ đầu năm, hơn một tháng trước cũng không biết đã phục hồi lại mấy bức tranh thất lạc cũ từ khi nào, trong đó có hai bức, vẽ một bé gái cầm chong chóng giấy giơ lên trước, cô bé hướng về trước mỉm cười, má lúm đồng tiền lấp ló, ngây thơ trong sáng, tay áo bị xắn lên, lộ nửa cánh tay, tràn đầy các vệt đỏ xanh tím.
Lục Minh Chu chưa từng nghĩ tới, cách nhiều năm như vậy, sẽ lại lần nữa nhìn thấy cô bé bằng hình thức này.
Tần Lệ quan hệ rộng, thu thập tin tức tình báo so với anh chuyên nghiệp hơn nhiều, anh cùng Tần Lệ lại là bạn tốt nhiều năm, anh mới có thể yên tâm giao tranh cho anh ta, để Tần Lệ đi tra.
Đương nhiên, không phải là cô bé váy đỏ giơ chong chóng giấy.
Nội dung hội họa, là dựa theo một tấm ảnh chụp vẽ thành tác phẩm.
Ban đầu trong ảnh trừ bỏ cô bé váy đỏ cầm chong chóng giấy, còn có một người, chỉ là người này không xuất hiện mặt trong ảnh, cô bé váy đỏ đứng ở trước một quầy bán quà vặt, phía sau cô bé có một hình ảnh phản chiếu qua cửa kính, cũng là một bé gái buộc tóc đuôi ngựa.
Không có gì bất ngờ xảy ra, năm đó lúc Chu Niệm chụp được bức ảnh này, bé gái tóc đuôi ngựa hẳn là đang đứng ở cách phía sau khung ảnh chính không xa, không chính thức có mặt trong ảnh, lại lấy một cách thức khác để lưu lại ấn ký.
Mà cái anh muốn Tần Lệ làm, chính là tìm ra chủ nhân của hình ảnh phản chiếu đó…..
Tìm kim đáy bể.
Nhưng vẫn đáng giá để anh thử một lần.
Không khí bỗng nhiên rơi vào yên tĩnh.
Giang Điềm ngập ngừng, cô từ từ buông tay ra, lui về sau nửa bước, lúc này mới nhìn đến người đàn ông áo đen các đó mấy bước.
Cô biết anh ta, lúc trước cô đưa Lục Minh Chu nhập viện, anh ta là người đầu tiên chạy đến, hình như gọi là cái gì Tần Lệ, sau đó còn tốt bụng đưa cô về nhà.
Theo lý mà nói, hai người này mối quan hệ không tồi, tại sao tự nhiên lại nổi ra xung đột lớn như vậy.
Tần Lệ thấy Lục Minh Chu nói chuyện, anh ta nhướng mày, đâm kim chảy máu: “Nhiều năm như vậy còn mãi day dứt chuyện này mãi không tha, cậu muốn điên muốn làm loạn ông đây không chấp.”
Anh ta khẩu khí thở hổn hển, chợt hừ lạnh: “Tôi quản nhiều như thế làm gì! Cậu mẹ nó chính là có chết cũng không liên quan gì tới tôi!”
Tần Lệ thực sự rất tức Lục Minh Chu.
Anh ta tất nhiên không có khả năng đem hủy tranh của Chu Niệm, chẳng qua là tìm lấy cái cớ, để Lục Minh Chu bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ tự nhiên cũng sẽ thông suốt.
Anh ta chỉ là không thể hiểu…..
Cần thiết phải đi tìm một người sống để đi nghiệm chứng một người đã chết sao?
Anh ta khuyên đến thế nào, Lục Minh Chu vẫn nhắm mắt làm ngơ, nhưng cố tình là anh ta lại không thể không quan tâm, trừ mối quan hệ bạn bè ra, Tần Lệ cũng một nữa coi như là bác sĩ tâm lí của anh.
Trên trán Lục Minh Chu nổi gân xanh, lòng bàn tay anh dùng sức nhấn xuống vết thương hở trên khóe miệng, liều mạng đè xuống cơn tức cuồn cuộn dưới đáy lòng, âm trầm nói: “Cậu thì biết cái gì! Tôi thiếu người ta một cái mạng, tôi chính là có đem mạng sống của mình đáp vào thì cũng là xứng đáng!”
Anh nói xong, tay nắm thật chặt, chợt cười thê thảm một tiếng, lắc đầu bất lực, “Cậu không hiểu, cậu biết gì chứ…..”
Lục Minh Chu nói xong, liền cúi người nhặt di động rơi ở dưới đất, bước nhanh đi đến hướng cửa.
“Lục Minh Chu! Đưa ông đây về!” Tần Lệ rống to.
Lục Minh Chu không quay đầu lại, lại mảy may không thua khí thế, “Còn nói thêm một câu nữa, tôi coi như không có người bạn như cậu.”
Tần Lệ cứng họng, lập tức im bặt.
Giang Điềm đứng ngây tại chỗ, ngón tay chăm chú đan vào một chỗ, cô nghe hai người gào xong, cánh tay không khỏi phát run.
Lời nói vừa rồi, chứng tỏ đúng là Lục Minh Chu đang tìm người, lại thêm đợt trước lúc anh hôn mê đã vô tình nói ra với cô, Lục Minh Chu tìm người này tên Tiểu Thiên.
Nhưng vì cái lại nói nợ người ta một cái mạng? Thời điểm lý chí không rõ ràng Lục Minh Chu liên tục lẩm bẩm trong miệng ba chữ “Thật xin lỗi”…..
Ngày hôm qua Lục Minh Chu hỏi cô, có tin anh đã giết người hay không…..
Cô không tin.
Nhưng còn bây giờ thì sao.
Nếu Tiểu Thiên trong miệng hai người nói là người chết, Lục Minh Chu tại sao còn muốn tìm cô ta?
Tìm một người đã chết?
Vì cái gì chứ?
Xa hơn một chút, ở bệnh viện ngày đó, bác sĩ nói Lục Minh Chu là bởi vì gặp kích thích nên đột nhiên ngất, cô có tra tài liệu, một loại biểu hiện lâm sàng của PTSD( ), chính là những triệu chứng nghiêm trọng bị để lại do tổn thương, người bệnh sẽ phản ứng nghiêm trọng khi cảm xúc bị kích thích bởi cảnh vật bên ngoài, thậm chí cảm thấy những cảm giác đau đớn của viễn cảnh đó giống như lặp lại một lần nữa.
Cho nên rốt cuộc là do yếu tố gì, trời mưa, tai nạn ô tô, hay là…..
Lục Minh Chu đã đi ra đến cửa chính, Tần Lệ bực bội túm tóc, nhặt áo khoác tây trang ở một bên, cũng theo sát đi ra ngoài, lúc đi qua Giang Điềm bước chân anh ta dừng lại, không biết là có ý gì, nhắc nhở một câu: “Cách xa cậu ta một chút, thằng nhóc này lúc điên lên sẽ cắn người.”
Anh ta cho rằng Giang Điềm ít nhất cũng sẽ hoảng sợ, ai ngờ đầu tiên Giang Điềm sửng sốt một chút, sau đó hơi ngước mắt, bình tĩnh trả lời: “Tôi biết.”
Nhưng cô không sợ anh.
Thậm chí còn cảm thấy anh rất tốt, chẳng sợ hành động thô lỗ của anh ngày hôm qua…..
Không chán ghét nổi.
Tần Lệ: “…..”
Anh không còn lời nào để nói, xoay người rời đi.
Dư Tư nghiên vừa mới thấy hai người không đánh nhau nữa, cô tránh vào trong góc lại gọi điện thoại cho người nọ, cuộc điện thoại vừa dứt, người vây xem cũng đã đi, cô vội vàng chạy đến: “Cậu xúc động như vậy làm cái gì! Người ta đấm phải một cái thì đầu cậu liền chuyển nhà.”
Giang Điềm không ngụy biện, cô cũng không có thời gian để làm rõ tình hình, hành động nhanh một bước hơn so với ý thức.
Dư Tư Nghiên gõ đầu cô, “Đấy là hàng xóm của cậu, tớ gọi cậu ra đây cũng không phải để cậu trực tiếp đi đánh nhau.”
Giang Điềm lắc đầu, nói: “Không chỉ là hàng xóm.” Cô còn thích người ta nữa, nhưng mà, Lục Minh Chu này cũng thật không có lương tâm, xoay người liền đi luôn rồi, cũng chẳng liếc nhìn cô lấy một cái.
Dư Tư Nghiên còn muốn hỏi cái gì, điện thoại của Giang Điềm vang lên, cô khó khăn lắm mới tiếp điện, đối phương trực tiếp ném xuống một câu: “Tại sao còn chưa ra?”
Giang Điềm chớp chớp mắt, “… Hả?”
“Tôi ở bên ngoài đợi cô.”
“Anh đang đợi tôi?”
Giang Điềm vừa mới hỏi lại một câu, điện thoại đã bị ngắt, trong lòng Giang Điềm vui vẻ, cô tránh cánh tay của Dư Tư Nghiên chạy ra bên ngoài, Dư Tư Nghiên gọi cô: “Cậu đi đâu đấy!”
“Tớ còn có việc.” Giang Điềm hưng phấn bỏ xuống một câu, cũng không quay đầu mà chạy ra bên ngoài.
…..
Tại cửa hội sở.
Xa xa Giang Điềm liền thấy Lục Minh Chu đang đứng trên vỉa hè bên đường đối diện, đèn đường treo trên cao, có những con côn trùng bay xung quanh bóng đèn, ánh sáng lờ mờ chiếu xuống, kéo thành một cái bóng, chéo nghiêng nghiêng một bên.
Giờ phút này, đầu ngón tay anh kẹp nửa điếu thuốc lá đang cháy, dựa vào cột điện, ánh trăng cùng đèn đường ôm lấy nhau, tạo thành một tầng viền vàng nhạt phồng lên quanh thân, một chút dịu dàng hợp với mặt mày bén sắc đàn ông, dường như phẳng phát có cảm giác, anh bỗng nhiên ngước mắt, tầm mắt hai người tiếp xúc, xuyên qua hơn nửa con đường, anh nhấc khóe môi cười với cô một chút.
Lòng Giang Điềm dường như sụp đổ một khối, mềm nhũn như bông, có chút không chân thật.
Tất cả các quyết tâm ngày hôm qua, đầu tiên là bị vỡ ra một lỗ hổng, chiếu vào ánh trăng sáng tỏ, gió đêm từ từ cuốn qua bên tai, đảo mắt cái liền thổi đi cách xa vạn dặm.
Giang Điềm bất giác nắm chặt dây đeo túi xách, chợt hòa vào dòng người, đi nhanh về phía Lục Minh Chu.
Khoảng cách nửa thước.
Bước chân Giang Điềm dừng lại, cô vuốt tóc, khó hiểu hỏi: “Không phải anh đã đi rồi sao?”
Lục Minh Chu thấy Giang Điềm tới gần, dụi đi điếu thuốc cầm trong tay, anh đút tay vào túi quần, thuận miệng đáp: “Cô không ra, làm sao tôi đi được?”
Giang Điềm đặc biệt không ý chí tiến thủ, anh tùy ý nói một câu, bên tai cô không hiểu tại sao đã nóng lên.
Là do thích đi, hoàn toàn không cần lí do, người trước mắt trừ bỏ bề ngoài, chỗ nào cũng không tốt, có đôi khi còn đặc biệt hung dữ, nhưng cô lại vẫn thích.
Giang Điềm chớp chớp mắt, chuyển chủ đề, “Anh lớn từng này tuổi rồi sao vẫn còn đánh nhau?”
Lục Minh Chu híp mắt nhìn cô, khóe miệng cong cong: “Ớt Nhỏ, cô có hiểu lầm gì với tôi sao?”
Giang Điềm nghe không hiểu.
Lục Minh Chu nhướng mày cười, lại là vẻ lưu manh thường gặp, “Lúc thì nói tôi nhỏ, lúc lại nói tôi lớn ——” Anh dừng một chút, đôi mắt chuyển động, “Vậy… Rốt cuộc là tôi nhỏ hay lớn?”
Đôi mắt Giang Điềm xoay vòng, cô lắc đầu, “Tôi chưa nói anh nhỏ bao giờ mà.”
Giọng Lục Minh Chu trầm xuống, hơi khàn khàn: “Cô nói…..”
“Chưa nói, tôi nói là anh lớn tuổi mà.” Giang Điềm nghiêm túc nghĩ nghĩ, trả lời.
Đuôi lông mày Lục Minh Chu nhướng lên, khóe miệng càng cong lên, “Nơi đó nhỏ… Ngày hôm qua cô nói thế, tôi nhớ rất rõ ràng.”
Giang Điềm nháy mắt hiểu ra, gương mặt đỏ bừng, cô xấu hổ xua tay: “Hiểu nhầm hiểu nhầm, anh đừng coi là thật!”
Lục Minh Chu bỗng nhiên nhắm mắt lại, biểu cảm có chút hưởng thụ cùng mấy phần kiêu ngạo không che giấu, một lúc lâu sau, anh hờ hững phun ra mấy chữ: “Ừm… Tôi rất lớn.”
“…..”
Giang Điềm rõ ràng sửng sốt, không thể hiểu được ngay, cô nhanh chóng chớp chớp mắt, chột dạ nhìn mắt Lục Minh Chu, anh nhắm mắt lại, lông mi uể oải hạ xuống, khuôn mặt thanh tuấn nổi lên hai tầng ửng đỏ, lúc lâu sau, anh bỗng nhiên mở mắt ra, Giang Điềm nhìn hai mắt anh, đồng tử người đàn ông có chút tan rã, giống như tầng sương mù mông lung, mang theo vài phần vẩn đục.
Giang Điềm hiểu ra.
Hóa ra là uống say.
Mượn rượu làm càn.
Miệng lưỡi lươn lẹo.
Lục Minh Chu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ má, khóe mắt dọc xuống dưới, tà liếc mắt nhìn Giang Điềm một cái, giọng anh rầu rĩ không vui, “Tôi thực sự rất lớn nha… Tại sao cô không tin?”
Hai tai Giang Điềm đều đỏ, liên thanh nói: “Tôi tin tôi tin tôi tin tin tin!”
Lục Minh Chu khịt mũi, khó chịu phun ra mấy chữ: “Cô nói cho có lệ.”
Trán Giang Điềm giật nảy lên, nghẹn gần chết.
Lục Minh Chu khẽ cong khóe miệng, sắc mặt đột nhiên cười một tiếng, anh tiện hề hề nói: “Tôi cởi cho cô xem, cô có thể lấy thước đo nó, hì hì… Cực lớn… Hi hi hi.”
Giang Điềm: “…..”
Này mẹ nó anh ta đã uống bao nhiêu rượu vậy!
Vừa lúc nãy đánh nhau không phải vẫn tốt sao? Sao đột nhiên lại dọa người như này!
Mắt Giang Điềm trừng lớn, nhất thời có chút không tiêu hóa nổi, đôi mắt Lục Minh Chu đều cười híp thành một khe nhỏ, bỏ đôi tay từ trong túi quần ra, tựa như anh thực sự muốn kéo cởi khóa quần xuống…..
Giang Điềm sợ tới mức hổ khu nhất chấn( ), tiến nhanh về phía trước, cánh tay dài duỗi ra, hoang mang rối loạn đè lại đôi tay không thành thật của Lục Minh Chu, nhưng tay chân luống cuống một cái lại không cẩn thận liền ấn lên nơi nào đó khác…..
Giang Điềm hóa đá, cánh tay cứng đờ hoàn toàn quên mất động tác.
Khuôn mặt Lục Minh Chu tỏ vẻ hài lòng, mày đẹp thoáng nhướng lên, chợt khiêu gợi nói: “Cô sờ trước một cái xem cũng được, chúng ta về nhà lại nhìn tiếp.”
Giang Điềm: “…..”
“Thế nào, có phải sờ lên rất thoải mái không… Hi hi hi…..” Bên má trái Lục Minh Chu cười lộ ra má lúm đồng tiền be bé, lại không mặt mũi mà hỏi: “Hì hì… Cô sờ rất thích đúng không… Hi hi hi…..”
“…..” Hi cái đầu quỷ nhà anh ý!
Giang Điềm tê dại cả da đầu, đây là uống say chỗ nào, sợ không phải là ngu đi, rốt cuộc là có biết chính mình đang nói cái gì nữa không vậy!
Bàn tay Giang Điềm nóng lên, vội vàng rút tay về, Lục Minh Chu lại đột nhiên đè tay cô trở lại, vẫn ɖâʍ như vậy: “Lại sờ một chút nữa đi.”
“…..”
“Gâu gâu”
“…….”
Giang Điềm nhắm mắt, lại không thể nhịn được nữa, hung hăng đạp Lục Minh Chu một chân, Lục Minh Chu ăn đau, ngượng ngùng buông tay ra, Giang Điềm được thả, rút tay về trong nháy mắt, dùng sức cọ xát ngón tay hai cái lên ống quần.
Lục Minh Chu vẫn không nhúc nhích, khóe miệng nhếch xuống, đôi mắt nheo lại yếu ớt nhìn cô, sự khiêu gợi đã không thấy đâu, đảo mắt biến thành một nam sinh ngây thơ.
Hàng mi Giang Điềm tựa như cánh bướm vẫy, nhất thời cũng không biết làm thế nào.
Bầu không khí hòa với mùi rượu nồng đậm không tan, có chút ái muội.
Giang Điềm nuốt ngụm nước bọt, vừa định nhắc lại câu chuyện, đột nhiên có điện thoại gọi đến, cô vội vàng lui về sau mấy bước, mắt nhìn thông báo trên màn hình, là Trần Mộ Dương.
Bị Lục Minh Chu lăn lộn như này, suýt nữa thì cô quên mất ban đầu là cô muốn tìm Trần Mộ Dương, cô tiếp điện thoại, thấp giọng giải thích: “Xin lỗi, bên này tôi có việc chậm trễ, có thể hẹn hôm khác được không?”
Cô nhanh chóng nói xong, lại trộm đánh giá Lục Minh Chu ở một bên, hiện tại cô thực sự không an tâm mà đi chút nào.
Trần Mộ Dương ở đầu kia điện thoại cũng không vội, nhàn nhạt nói: “Ngày mai tôi còn phải đi nơi khác, khoảng một tuần lễ không có mặt ở An Thành.
Ngụ ý, chính là nói anh chỉ còn thời gian hiện tại.
Giang Điềm nghĩ nghĩ, một tuần không lâu lắm, nhưng Lục Minh Chu say giống như thằng ngốc, thật đúng là sợ anh sẽ luẩn quẩn trong lòng mà cởi quần ở giữa đường, chỉ có thể khó xử nói: “Thật sự xin lỗi, tôi thật không đi được…..”
Bên kia.
Trần Mộ Dương chậm rì rì từ ngồi thẳng dậy trên sô pha, anh lấy một cốc nước trên bàn, ngón trỏ dính nước trong suốt, ánh mắt anh hiện lên vài phần giảo hoạt, ung dung dùng vệt nước viết trên bàn trà hai chữ, rất lâu sau, anh nói: “Giang Điềm, tôi có thể hỏi trước cô một việc không?”
Đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng truyền đến giọng nói, Giang Điềm vội gật gật đầu không ngừng, “Đương nhiên có thể.”
Trần Mộ Dương viết xong nét cuối cùng, môi mỏng khẽ mở: “Còn nhỡ An Tĩnh không?”
An Tĩnh…..
Hai chữ đơn giản từ trong ống nghe truyền đến, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đã truyền đến màng nhĩ, cánh tay Giang Điềm đột nhiên run lên, di động “bốp” một tiếng rơi trên nền xi măng, lông mi Giang Điềm chậm rãi nhắm lại, thân thể có chút mềm nhũn.
Lục Minh Chu say, Giang Điềm đang tiếp điện thoại, anh ngoan ngoãn cúi đầu đá hòn đá, bỗng nhiên bị động tĩnh của Giang Điềm làm cho kinh động, anh bước nhanh về phía trước, đỡ bả vai Giang Điềm, “Làm sao vậy?”
Hốc mắt Giang Điềm nóng lên, thuận theo tư thế của Lục Minh Chu, trực tiếp nhào vào trong ngực anh, chui đầu vào ngực anh.
Lục Minh Chu ngoài ý muốn, thân thể có chút cứng đờ, vừa định đẩy ra, Giang Điềm cọ cọ khuôn mặt vào ngực Lục Minh Chu, “… Cứ ôm một chút.”
Tâm tình Lục Minh Chu có chút mềm đi, con ngươi anh mang theo vài phần men say ảm đảm, một lúc lâu, anh có chút bất đắc dĩ nói: “… Ừ.” Anh dừng một chút, hung hăng xoa xoa đầu Giang Điềm, giọng nói sủng nịch: “Thúy Hoa, ba ba yêu con ——”
“…..”
Giang Điềm không có thời gian buồn bực anh không hiểu được lời thoại, gò má dán vào vòm ngực ấm áp của người đàn ông, phía sau lưng lại nổi lên một cỗ khí lạnh không tên, bên tai vang lên từng giọng nói, lúc xa lúc gần ——
“Tiểu Thiên, cậu có muốn ăn kem không?”
“Ai da… Đã bảo là Tiểu Điềm, không phải Tiểu Thiên mà!”
“Sao cậu lại ngốc nghếch như vậy ~~ Là Điềm, tiếng thứ hai!”
“Biết rồi biết rồi!”
“Tiểu Thiên, bọn họ lại đánh nhau.”
_______
_______
Phan: Chẹp chẹp say xong là như một đứa trẻ ಥ◡ಥ