Từ sau khi đến công viên trò chơi, Hứa Gia Niên bắt đầu chạy tới thư viện, đi tìm bí quyết làm đồ chơi tàu lượn siêu tốc.
Thư viện thành phố cao tổng cộng ba tầng, bên trong thư viện có hơi xưa cũ, khung cửa sổ bằng sắt sơn màu xanh, thỉnh thoảng lại có tiếng “chi chi” vang lên, nghe cực kì chói tai ở nơi yên tĩnh, còn khiến người sinh ra một ít liên tưởng không tốt, ví dụ như có chuột bò qua mặt tường.
Phần lớn thời gian của mùa hè đều sáng rỡ, ánh nắng chảy qua tán lá của hai cây Dương Tử Kinh bên ngoài, xuyên qua thủy tinh trong suốt, cuối cùng dừng trên bàn ghế gỗ và giá sách, chiếu sáng đống sách cũ mới không đồng nhất và đồ gỗ đã bị mọt gặm.
Tro bụi li ti lơ lửng trong ánh sáng giữa không trung, giống như những con trùng ngu ngốc bay tới bay lui.
Hứa Gia Niên tìm một vòng trong thư viện, rốt cuộc tìm thấy đầu mục ghi “Tàu lượn siêu tốc” trong khu vực “Vật lý”, ngoài dự kiến của cậu, một mục tàu lượn thế mà có rất nhiều nội dung.
Cậu thấy câu đầu tiên trong sách: “Bản thân tàu lượn siêu tốc không có động cơ điện: Trong quá trình vận hành, tàu dựa vào trọng lực và động lượng để di chuyển.”
Trọng lực và động lượng là cái gì?
Chẳng lẽ tàu lượn không phải là dựa vào gió thổi lên sao?
Hứa Gia Niên cẩn thận ngẫm nghĩ, rất nhanh phủ định kết luận của mình: Không đúng, thời điểm tàu trượt xuống, gió thổi mình lên, nhưng tàu vẫn trượt xuống như trước, cho nên là tàu đón gió đi tới, gió cũng không giúp tàu di chuyển lên, ngược lại còn cản trở tàu đi về phía trước!
Cho nên trọng lực và động lượng……
Cậu lại chạy về trước giá sách, tìm một quyển ‘Vật lý cơ sở’, lật ra xem, rất nhanh tìm thấy nội dung mình cần.
Đoạn thời gian cuối của kì nghỉ hè, Hứa Gia Niên lâm vào cảnh sinh hoạt như thế này:
Ngồi bên một góc bàn cập kênh, đặt trên mặt bàn mấy quyển sách, một cây bút, mấy tờ giấy, vài tia sáng chiếu lên mặt cậu và sách vở, đa số thời gian đều ngồi trong thư viện yên tĩnh.
Một thế giới thần kỳ lộng lẫy nào đó, xuyên thấu qua giấy trắng mực đen, bắt đầu dần hiện ra trước mắt cậu.
Lúc quá để ý tới thời gian, thời gian chạy chậm đến mức khiến người nôn nóng uể oải; lúc chẳng quan tâm tới thời gian nữa, thời gian bay nhanh đến mức bất ngờ.
Chỉ chớp mắt, kì nghỉ hè nhàm chán đã kết thúc.
Mấy ngày đầu đi học, nhiệt tình của mọi người tăng vọt, mặc kệ là lên lớp hay là tan học, trong phòng học luôn truyền ra tiếng ong ong ồn ào, giống như một trăm con ruồi đang đi dạo quanh đầu của bạn, chẳng sợ trên bục giảng thanh thước gõ “rầm rầm” như muốn gẫy.
Mỗi khi giáo viên không thể đàn áp nổi sự ầm ĩ, Hứa Gia Niên sẽ rút ra từ dưới ngăn bàn một quyển Vật lý ngoài chương trình học, thản nhiên lâm vào phiền não:
Giữa kì nghỉ hè, dựa theo nội dung trên sách, cậu đã biết nguyên lý cơ bản của tàu lượn siêu tốc, hiểu răng động lực ban đầu của tàu lượn là từ thiết bị phóng, sau đó động lực đến từ trọng lực và động lượng. Thế nhưng khi cậu tự thực hành làm thiết bị cho tàu lượn, bao giờ tàu cũng không thể hoàn hảo đi hết một vòng đường ray, có lẽ là do đường ray cậu làm có lực ma sát quá mạnh, hoặc lò xo có lực đàn hồi quá yếu, thế cho nên tàu còn chưa tới chỗ cao nhất trượt ngược lại.
Cùng lắm thì chỉ có lý luận thực nghiệm của cậu là thành công.
Cậu rất thần kỳ phát hiện, khi cậu lắc cốc nước theo vòng tròn, nước trong chén thật sự sẽ không rơi xuống.
Cho nên rốt cuộc phải làm như thế nào, tàu nhỏ mới có nhiều động lực? Bôi thêm dầu vào bánh xe có thể làm giảm lực cản hay không?
Một tuần sau khai giảng, thoải mái và hưng phấn mà hai tháng nghỉ hè mang tới cho các học sinh rốt cuộc cũng dịu đi, Hứa Gia Niên cũng rốt cuộc khắc phục được vấn đề, hoàn thành một tàu lượn đơn giản!
Cũng không phải nhờ dầu bôi trơn, thực nghiệm bỏ thêm dầu bôi trơn vẫn bị thất bại.
Hôm thực nghiệm thành công, cậu đang ngồi bên cạnh đường ray nghịch bi thủy tinh, trong một lần làm ‘thiên nữ tán hoa’, có mấy viên thủy tinh rơi bắn lên đường ray cậu làm, phần lớn bi thủy tinh đều nhảy ra ngoài, nhưng có một viên không rơi trượt theo hướng của đường ray, đặc biệt thuận lợi đi hết một vòng, cuối cùng dừng ở điểm kết.
Thành công tới không hề có dấu hiệu báo trước!
Thực nghiệm thành công mang đến cảm giác hưng phấn cho Hứa Gia Niên mãi đến ngày trường học tổ chức du lịch mùa thu mới chính thức tiêu tán.
Chuyến du lịch lần đó, tổng cộng mười sáu chiếc xe bus xếp hàng chỉnh tề trước cổng trường học, chở học sinh tám lớp đi cắm trại dã ngoại.
Tháng chín ở phương Nam, thời tiết vẫn còn nóng bức như mùa hè. Thái dương chói lọi treo cao giữa trời, không kiêng nể gì làm lung lay sự cố gắng khiến người thiếu cả nhiệt tình, tia sáng dừng ở trên tay, giống như một đoàn lửa nhỏ trên làn da.
Nhưng tất cả nóng bức so với sự nhiệt tình của bọn nhỏ, cũng phải chịu thua kém.
Giữa trưa tầm mười giờ rưỡi bọn họ mới tới nơi cắm trại dã ngoại, đó là một bãi đất rất rộng rãi bằng phẳng, xa xa có rừng cây và suối nhỏ, đất màu nâu chiếm cứ toàn bộ tầm mắt, nhìn qua chừng như một sân thể dục lớn ở trường vậy. Trên nền đất, bếp đá được xếp có trật tự, mỗi một hố đá đều cách nhau năm bước, phóng mắt nhìn tới, đám bếp như một ma trận có trật tự ngay ngắn, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Mọi người dưới sự dẫn dắt của giáo viên tìm kiếm hố đá của mình, giáo viên đi giữa nhóm học sinh, cầm loa, cao giọng cường điệu: “Chú ý an toàn, cẩn thận củi lửa, nửa giờ sau còn không đốt được lửa nhớ kĩ đi tìm giáo viên…”
Giáo viên nói xong, Hứa Gia Niên cũng bắt đầu thử.
Hứa Gia Niên nói với thành viên cùng tổ: “Chúng ta cũng đốt lửa đi.”
Đinh Đinh nhấc tay: “Tớ có mang bật lửa và nến!”
Hứa Gia Niên gần đây đang trầm mê việc thử nghiệm không thể tự kiềm chế, nghiêm túc nói: “Dã ngoại có cách đốt lửa của dã ngoại, người lớn lợi hại không cần mang bật lửa cũng có thể đốt lửa.”
Bạn học khác buồn bực: “Không dùng bật lửa thì đốt lửa như thế nào?”
Hứa Gia Niên: “Đánh lửa!”
Bạn học kia kính sợ, cũng có chút hiếu kì: “Vậy cậu thử xem?”
Hứa Gia Niên lập tức chuẩn bị!
Đầu tiên cậu nhét củi gỗ chằng chịt dưới hố đá, sau đó lại xếp đầu với đuôi các thanh củi lại với nhau thành hình chữ 井 bên trên hố đá, được ba bốn tầng, lại nhét thêm mấy nhánh cây vào giữa, cũng bỏ thêm giấy vo viên, lông vũ, mảnh gỗ vụn dễ cháy vào cùng, thả liên tiếp lên đống củi, làm công tác chuẩn bị.
Đống củi gọn gàng khiến bạn cùng tổ sinh ra lòng tin tưởng với Hứa Gia Niên.
Lúc này, Hứa Gia Niên bắt đầu chuẩn bị đốt lửa.
Cậu thử đánh lửa trước.
Đặt một tấm ván gỗ đã được đục một cái lỗ lên trên chồng củi, lại lấy một gậy gỗ đã vót nhọn đầu, đặt đầu nhọn của gậy gỗ vào lỗ trên ván gỗ, hai tay đeo găng tay, bắt đầu đánh lửa!
Xẹt xẹt xẹt.
Xẹt xẹt xẹt.
Xẹt xẹt xẹt.
Sau năm phút đồng hồ, Hứa Gia Niên chảy mồ hôi đầy đầu, trên tấm ván gỗ ngay cả một tia lửa cũng không có toát ra.
Năm bạn nhỏ cùng tổ cảm giác nhàm chán sâu sắc, có ba bạn đã quay sang nhìn tổ khác nhóm lửa.
Hứa Gia Niên cũng nổi giận, nhưng cậu còn có phương án dự bị thứ hai, dùng thấu kính hội tụ đốt lửa!
Cậu lấy ra một thấu kính lồi và một tờ báo từ trong ba lô, đặt tờ báo trên đống củi, dùng thấu kính lồi đón ánh nắng, hội tụ ánh sáng châm lửa, lửa rơi xuống củi gỗ, tự nhiên sẽ cháy.
Ánh sáng xuyên qua thấu kính hội tụ trên mặt báo phát ra một đốm sáng!
Sự tình này khiến mấy người chung quanh kinh ngạc hô lên một tiếng, ánh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm thấu kính trong tay Hứa Gia Niên và đốm sáng trên tờ báo.
Lại là năm phút đồng hồ trôi qua.
Đốm sáng hơi hơi lay động, tờ báo vẫn là tờ báo, ánh lửa vẫn không thấy.
Ba người quay lưng lại sang hướng bên kia, còn nhân tiện lấy đi sự chú ý của hai người còn lại.
Đây là có chuyện gì, cách đốt lửa này cũng quá phiền toái!
Hứa Gia Niên thở phì phò cầm thấu kính và tờ báo. Cậu nhìn trái nhìn phải, thành viên trong tổ đều mải nhìn đống lửa của tổ khác. Vì thế cậu nhanh chóng lấy ra một bật lửa trong túi, còn lặng lẽ tưới một ít dầu ăn lên trên gỗ, sau đó vo tròn tờ báo, châm lửa, ném vào trong đống củi!
Lần này, hiệu quả thần kỳ. Trong thời gian ngắn ngủi, lửa đỏ cháy ngùn ngụt, củi gỗ bị nóng, nổ đôm đốp, dọa mọi người giật mình, đống lửa này khác biệt rõ ràng so với các đống lửa nhỏ xung quanh, đưa tới bao nhiêu ánh mắt, ngay cả giáo viên, thời điểm đi qua cũng phải xem một chút, còn đặc biệt khen ngợi:
“Đống lửa của tổ Hứa Gia Niên rất tốt.”
Quyền uy chắc chắn sẽ đưa tới càng nhiều sự chú ý, tiếng kêu sùng bái và hỏi han từ xung quanh bắt đầu truyền đến, trong đủ loại lời khen ngợi, đứa nhỏ phá lệ thỏa mãn đắc chí:
Trong sách viết vài thứ thật sự là vừa phiền vừa nhàm chán, nhưng cũng có vài thứ xác thật có tác dụng, là phát minh chính xác của nhân loại. Xem ra về sau muốn đánh giá sự hữu ích của một kiến thức, mình phải tự thử mới chuẩn.
Đốt lửa xong, mọi người bắt đầu nấu ăn.
Việc này đối với Hứa Gia Niên không có lực hấp dẫn. Cậu chuyển dời ánh mắt, tuần tra doanh địa, tìm kiếm trò nghịch thú vị mới.
Trong khu cắm trại vẫn còn tổ đang cố gắng đốt lửa, số tổ thuận lợi nhóm được lửa lớn cũng không nhiều, giáo viên cùng nhân viên cắm trại dã ngoại đi qua giữa các tổ trợ giúp, nhân viên cắm trại dã ngoại cũng dùng chất lỏng nhóm lửa, nhưng bọn họ dùng là cồn.
Ừm…… Cồn?
Hứa Gia Niên nâng cằm. Nhớ tới nội dung và thực nghiệm về cồn mà mình đã xem qua. Cậu chớp chớp mắt, nhắm ngay phòng nhỏ gửi đồ ở ngoài khu cắm trại dã ngoại.
Hứa Gia Niên đi đến phòng nhỏ, có một bác ngồi trông cửa, cậu nói: “Bác ơi, giáo viên bảo cháu tới lấy cồn nhóm lửa.”
Bác bảo vệ không chịu cho Hứa Gia Niên: “Thứ này rất nguy hiểm, bác không thể đưa cháu, cháu bảo giáo viên trực tiếp tới cầm đi.”
Hứa Gia Niên chững chạc đàng hoàng nói: “Nhưng chính là giáo viên của chúng cháu bảo cháu tới lấy mà, bác, hay để cháu ra hỏi lại giáo viên một chút?”
Bác bảo vệ gật đầu: “Cháu đi hỏi đi, có lẽ cháu nhớ nhầm, giáo viên bảo cháu lấy thứ khác.”
Hứa Gia Niên quay đầu chạy về khu cắm trại, cậu tìm một nữ giáo viên cách căn phòng gần nhất.
Cậu chú ý qua, chung quanh không hề có gì che khuất, cự ly này đủ để bác bảo vệ thấy cậu và nữ giáo viên trò chuyện, nhưng căn bản không nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Hứa Gia Niên chỉ căn phòng nhỏ, rất đơn giản hỏi nữ giáo viên: “Chào cô, tổ của em không có cái kẹp củi gỗ, có phải lấy kẹp ở chỗ kia không ạ?”
Nữ giáo viên nhìn thoáng qua căn phòng, gật đầu: “Không sai, ở đó.”
Hứa Gia Niên lại hỏi: “Em có thể trực tiếp qua lấy không?”
Nữ giáo viên lại gật đầu: “Có thể, đi đi.”
Hứa Gia Niên lại chạy về chỗ bác bảo vệ, khẳng định: “Bác, giáo viên nói cho cháu biết đúng là lấy cồn.”
Bác bảo vệ đã nhìn thấy rõ việc vừa rồi. Bác lẩm bẩm hai câu, đại khái nói “có gì không chịu trách nhiệm”, nhưng vẫn xoay người vào lấy cồn cho Hứa Gia Niên.
Hầy, người lớn bao giờ cũng chỉ có thể nhìn thấy cái mà họ thấy.
Hứa Gia Niên bình tĩnh tiếp nhận thứ mình muốn, xoay người tính toán làm một thí nghiệm so sánh, nhưng đúng lúc này, đột nhiên cậu phát hiện có một đội lén la lén lút đi ra ngoài!
Đứa đi đầu kia, chẳng phải chính là Thịnh Huân Thư sao?
Thịnh Huân Thư và ba bạn khác trốn tránh giáo viên đi tới suối nước bên cạnh, lại đi dọc theo đường bên suối nước xuống dưới, tới một khu ngay bên dưới khu cắm trại, suối nước hội tụ thành một ao nước.
Dòng suối nhỏ uốn lượn không sâu, nhưng ao tụ nước suối thì sâu, như một kho nước nhỏ. Bên cạnh ao còn có mấy cái cọc gỗ, trên cọc gỗ buộc lưới đánh cá bao quanh. Từ bên cạnh ao nhìn tới phía sau mười bước, có một cái mỏm đất, mỏm đất hơi nghiêng, chỗ cao nhất cách mặt ao hai mét, phía trên có trồng mấy cây nhỏ, nếu như không có ai cố ý đi xuyên qua rừng cây, sẽ không thấy tình trạng bên bờ ao.
Thịnh Huân Thư đi tới chỗ phong thuỷ bảo địa này, nhanh chóng thò hai tay vào trong túi, rút ra đống pháo đỏ rực.
Mấy đồng bọn cười he he, cũng rút tay ra.
Mấy đứa đứng đối diện nhau, Thịnh Huân Thư đắc ý nói: “Được rồi, tụi mình có thể đến bắt cá.”
Hứa Gia Niên vụt qua!
Cậu chui ra từ lùm cây, đứng ở trên cao nhìn xuống phía dưới, nói với Thịnh Huân Thư: “Tớ cũng đến chơi cùng các cậu thì thế nào? Chỉ là tớ không có mang pháo.”
Thịnh Huân Thư nhìn lại, có hơi ghét bỏ: “Bãi cắm trại trống trơn chả có gì mà chơi, biết nơi này có đập chứa nước thế mà cậu không mang theo pháo… Thôi được rồi.” – Nó vỗ vỗ ngực, rất là rộng rãi: “Cậu không mang thì chơi pháo của tớ đi, tớ mang theo không ít!”
Hứa Gia Niên chạy đến một chỗ tương đối thấp trên mỏm đất rồi nhảy xuống tới.
Thịnh Huân Thư giới thiệu bạn bè của mình cho Hứa Gia Niên trước. Ba người đứng phía sau nó đều là con trai, một cặp song sinh tuyệt đối không giống nhau và một bạn học cực kì thấp: “Bối Sâm, Bối Lỗi. Cậu này là Hà Tiểu Long.” Xong nó lại nói với ba người này: “Nhà cậu ấy ở cạnh nhà tớ, cậu ấy tên Hứa Gia Niên. “
Ba người tự nhiên đã nghe qua tên của Hứa Gia Niên, đồng thanh: “Cậu chính là Hứa Gia Niên!”
Là con nhà người ta đấy!
Hứa Gia Niên bình thản ung dung: “Đúng vậy, tớ chính là Hứa Gia Niên.”
Con nhà người ta.
Làm quen lẫn nhau xong, Thịnh Huân Thư làm kẻ dẫn đầu, không nhún nhường đứng ra, làm mẫu kỹ thuật nổ pháo cho mọi người trước, nhất là cho Hứa Gia Niên: “Có bật lửa không, tớ dạy cậu chơi như thế nào, cậu nhìn, châm lửa, cầm một giây, dùng lực ném — bùm!”
Miệng nó phát ra một âm thanh mô phỏng, pháo đã châm lửa cũng rơi vào mặt nước, nổ ra bọt nước tung tóe! Bọt nước bắn lên, “rào” một tiếng, hạ xuống giai điệu từ thiên nhiên.
Hứa Gia Niên tỉ mỉ nhìn động tác của Thịnh Huân Thư, nội tâm cậu rục rịch, nhưng không vội vã làm ngay, quan sát thời gian cụ thể từ lúc châm pháo đến lúc pháo nổ, mới bắt đầu thử non nửa số pháo Thịnh Huân Thư đưa cho.
Cậu ném ra quả pháo thứ nhất, ném pháo còn dùng nhiều lực, tới giữa không trung đã nổ. Cậu lại ném quả thứ hai, lần này, pháo rơi xuống nước nhanh hơn, tuy rằng nổ ra bọt nước, nhưng bọt nước không đủ chói mắt.
Thịnh Huân Thư ở bên cạnh không tiếc lời tán dương: “Tốc độ học tập của Đúng Đúng rất nhanh! Không thể nghĩ là cậu chơi pháo cũng giỏi như vậy.”
Hứa Gia Niên ném pháo lần thứ ba. Lần này, không sớm không muộn, bọt nước vẩy ra, như một đóa hoa màu lam nở trên mặt nước. Sau đó lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu, mỗi lần tiếp theo, đóa bọt nước Hứa Gia Niên nổ đều là đóa bọt nước lớn nhất.
Cậu rất nhanh đã mất hứng thú với trò nổ bọt nước đơn giản này.
Cậu hỏi Thịnh Huân Thư: “Đây không phải trò nổ cá sao? Cá đâu?”
Thịnh Huân Thư: “Bởi vì còn chưa nổ được…”
Không đúng, sự việc cũng không giống như Sai Sai nói.
Hứa Gia Niên tự hỏi.
Vừa rồi lúc ném pháo cậu đều nhắm ngay vào cá bơi dưới nước, thế nhưng vài lần, rõ ràng đã ném tới bên cạnh cá, nhưng chỉ dọa cá chạy, mà không nổ được cá.
Thế này có nghĩa là sức mạnh của pháo nổ hoàn toàn không có cách nào câu được cá!
Vậy muốn bắt cá, hẳn là phải —
Ánh mắt Hứa Gia Niên nhắm ngay Hà Tiểu Long mang đến nguyên một bánh pháo, cậu chạy đến bên cạnh Hà Tiểu Long: “Chúng mình thử dùng cả bánh pháo ném vào trong nước xem thế nào? Nói không chừng nổ ra cả bọt nước cao hai mét!”
Hà Tiểu Long lắp bắp kinh hãi, nói: “Không được, dây pháo bị ướt sẽ không nổ.”
Hứa Gia Niên nói: “Thế thì có gì khó? Chỉ cần bảo vệ dây dẫn là được.”
Hà Tiểu Long bị Hứa Gia Niên thuyết phục, nó cũng muốn xem bọt nước cao hai mét là thế nào, vì thế giao nguyên bánh pháo cho Hứa Gia Niên.
Hứa Gia Niên lập tức hành động. Cậu về khu cắm trại, tìm một khối mỡ heo lớn, sau đó quay lại bờ ao, dùng mỡ heo bôi loạn lên pháo của Hà Tiểu Long.
Phát hiện hành động của Hứa Gia Niên, Thịnh Huân Thư hiếu kì tới nhìn: “Cậu đang làm cái gì thế?”
Hứa Gia Niên thần bí “xuỵt”, phất tay ra ý bảo mọi người đứng gần vào chân mỏm đất. Sau đó đốt pháo đã được phòng chống nước, ném thẳng về phía trước!
Màu đỏ hoan hỉ ở giữa không trung vẽ ra một vòng cung, pháo chạm nước, chìm xuống, ầm ầm nổ vang!
Một ánh sáng theo tiếng nổ chợt xuất hiện ở trước mắt, trung tâm vụ nổ như sinh ra một đóa mây nấm bằng nước, rồi sau đó mây nấm nước tiêu tán, dưới mặt ao, bọt nước bắn lên, trong đó có vô số bụng cá trắng phau, ao này là một ao nuôi cá!
“Ầm ầm” vài tiếng, nước rơi như lũ. Lộp bộp, trời hạ một cơn mưa cá!
Trong tiếng nổ, tụi trẻ con trợn mắt há hốc mồm.
Thịnh Huân Thư há to miệng, hỏi: “Vì sao pháo không bị nước dập tắt…”
Hứa Gia Niên cũng rất lấy làm kì lạ: “Mỡ có thể ngăn cách nước, các cậu không biết à? Nếu không vì sao chảo dầu bốc lửa không thể dùng nước dập tắt?”
Im lặng một lúc, phía trên đột nhiên truyền đến thanh âm ồn ào, có tiếng người lớn cao giọng quát to:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Mau đi xuống xem xem!”
Bọn trẻ đồng thời quay đầu, Hứa Gia Niên đứng ngoài cùng, mắt tinh nhìn thấy giữa khu cắm trại có mấy nam giáo viên đang chạy tới chỗ bọn chúng, người gần nhất chỉ kém hơn mười bước, không mất hai phút là có thể tới!
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bảo bối Đúng Đúng làm tàu lượn bi thép, hình ảnh từ internet, gần như chính là loại hình thủ công tương đối thô ráp =w=
Hình như là đây
//
window.__mirage2 = {petok:"01f96d1bae27b3f9a6f710213109fca85ffbf058-1595517503-86400"};
//]]>