Đúng Đúng

Chương 29: Gió thổi vù vù

Thịnh Huân Thư vô tri vô giác bước lên xe cứu thương.

Âm thanh của xe cứu thương vang lên, chẳng hề đọng lại trong tai. Âm thanh này vừa uy nghiêm vừa trang trọng, lại mang theo vội vàng đến nặng nề, giống một người khổng lồ đứng trước mặt anh, vung rìu bổ tới!

Nhưng rìu chậm chạp mãi vẫn chưa rơi xuống.

Chính là trong khoảnh khắc chậm chạp này, cảm giác sợ hãi tăng lên gấp bội, tăng đến một giai đoạn nào đó, tạo ra quanh Thịnh Huân Thư một không gian đơn độc.

Không gian giả tưởng này, như ngăn cách anh với thế giới bên ngoài bằng một lớp màng mỏng, bên ngoài màng mỏng là xe cứu thương, bệnh viện, bác sĩ y tá, mẹ của anh, thậm chí cả người ba nằm trên cáng, tất cả đều như một vở kịch rời xa cuộc sống hằng ngày, cực kì thú vị nhưng không thực tế.

Nhưng thực tế chính là cái kết của vở kịch mà anh đang chờ đợi này.

Thịnh Huân Thư ôm ấp một loại tâm tình kỳ dị ngồi chờ trên băng ghế ngoài hành lang. Ba của anh đã khôi phục lại vẻ tỉnh táo sau khi vừa đến bệnh viện, chỉ là tay chân vẫn như chết lặng, đang được làm kiểm tra tại trung tâm cấp cứu.

Kiểm tra đại khái không mất bao lâu, lại như rất lâu, tóm lại, cuối cùng anh bị y tá gọi vào, thấy ba mình đang ngồi trên giường bệnh, đồng thời nghe thấy giọng bác sĩ nói chuyện bên cạnh.

Giọng bác sĩ có hơi nhỏ.

Anh phải tốn công lắng nghe mới nghe rõ giọng nói bên tai:

“… Huyết áp rất cao, người nhà chưa bao giờ chú ý tới sao? Bệnh nhân có phải rất nóng tính dễ nổi giận hay không? Từ bây giờ phải bắt đầu uống thuốc giảm huyết áp, không thể khiến bệnh nhân chịu kích thích quá mức nữa, hiểu không? Đột nhiên hôn mê là rất nguy hiểm rồi, lần này may mắn, tỉnh lại sớm, lần sau chưa chắc chắn…”

“… Có cần nằm viện không?”

“… Giữ nguyên ý kiến ban đầu, nên nằm viện quan sát hai ngày.”

“… Thịnh Huân Thư? Thịnh Huân Thư?”

Thanh âm vang lên liên tiếp không có đánh thức Thịnh Huân Thư, mãi đến khi mẹ Thịnh dùng lực vỗ vào cánh tay con trai mới khiến Thịnh Huân Thư tỉnh mộng.

Thịnh Huân Thư mờ mịt chuyển tầm mắt, thấy mẹ trước, sau đó thấy ba.

Bọn họ đã ra khỏi trung tâm cấp cứu, đang đứng ở trong sảnh, chuẩn bị xếp hàng trả tiền nhập viện.

Mẹ Thịnh đứng đối diện nói với anh: “Đợi lát nữa mẹ thay ba của con làm thủ tục nằm viện, con về nhà sắp xếp đồ đạc, ngày mai tự đi lên trường báo danh đi.”

Thịnh Huân Thư: “… Con cũng ở lại trông ba.”

Ba Thịnh lạnh lùng nói: “Không cần mày trông. Mày không làm tao tức chết tao đã cám ơn trời đất rồi.”

Lúc này mẹ Thịnh nhíu mày hỏi: “Được rồi, hai ba con đến cùng có chuyện gì giấu tôi? Thịnh Huân Thư, con làm chuyện gì khiến ba tức đến nỗi như vậy?”

Miệng Thịnh Huân Thư giật giật, thế nhưng nói không ra lời.

Ba Thịnh bỗng cười lạnh: “Xem là việc tốt hay không hả, cho rằng người khác không dám dám nói ra à! Mày dám không? Mày nhìn mày bây giờ xem, mày dám không?” Ông quay sang phía vợ mình, lý trí vào một khắc này đều bị căm hận che khuất, ông thốt ra ý nghĩ sâu nhất trong tâm: “Nó là biến thái, nó thích Hứa Gia Niên!”

Ầm!

Không gian kì dị vốn đã đi xa một lần nữa quay lại, chiếc búa khổng lồ hung hăng rơi xuống, bổ vào đỉnh đầu của anh.

Trong lúc đầu váng mắt hoa, Thịnh Huân Thư vẫn thấy rõ, trong nháy mắt âm thanh vang lên, mẹ cũng hít sâu kinh ngạc, ánh mắt bỗng chốc biến hóa.

Kinh dị, chỉ trích, phiền chán.

Mẹ Thịnh kêu lên: “Con… sao con có thể như vậy? Chúng ta nuôi con lớn thế này, con cứ như vậy mà hồi báo ba mẹ sao? Ba mẹ cũng không cầu con thành tài lớn lao gì, nhưng con như vậy sẽ khiến người khác nhìn ba mẹ như thế nào? Con muốn ba mẹ phải sống trong sự chỉ trỏ của người khác hay sao? Con thậm chí còn khiến cha con tức đến nỗi bị bệnh!”

Mẹ Thịnh không hề nói một chữ biến thái, nhưng mỗi một từ đều như đang nói cậu biến thái.

Thịnh Huân Thư không thể đáp lại, không thể phản bác.

Bởi vì cha mẹ thật sự nuôi anh lớn, anh thật sự không nên khiến cha mẹ sống trong sự chỉ trỏ của người khác, thật sự không nên khiến cha mẹ vì mình mà sinh bệnh.

Sau nguyên một ngày ngồi xe lửa, Hứa Gia Niên có ba mẹ làm bạn rốt cuộc đã đến Bắc Đại.

Hắn làm thủ tục nhập học đầy đủ, đi tìm phòng ngủ, sắp xếp lại phòng, đuổi ba mẹ vào nhà khách của trường học nghỉ ngơi trước, sau đó đi với bạn cùng phòng ra ngoài ăn bữa cơm, trong bữa mấy người trò chuyện trời nam đất bắc, còn nói đến mức ‘tuyệt không cô phụ thanh xuân’, nhất định trong lúc học đại học phải có một lần yêu đương kinh thiên động địa.

Hứa Gia Niên nhấm nháp rượu, tên người mà hắn thích chỉ chực nhảy ra khỏi đầu lưỡi, nhưng hắn nhìn thấy đôi mắt tò mò của ba người kia, cười tinh nghịch, không nói ra.

Sau cuộc tụ hội phòng ngủ, ba Hứa mẹ Hứa vốn chuẩn bị về nhà, nhưng bị Hứa Gia Niên thuyết phục, ở lại Bắc Kinh thêm hai ngày, được Hứa Gia Niên đưa đi xem nghi thức kéo cờ, đến thăm nhiều điểm đẹp ở Bắc Kinh, lại ăn thử món ăn đặc sắc ở địa phương.

Rốt cuộc đến thời điểm chia tay, sáng sớm ba Hứa mẹ Hứa rời giường trả phòng, chuẩn bị tới nhà ga rời thủ đô. Hứa Gia Niên cũng dậy thật sớm, chuẩn bị đưa ba mẹ đến nhà ga.

Ba Hứa bật cười: “Thế nào, con còn sợ ba mẹ không tìm thấy đường đến nhà ga không về được nhà hay sao? Đừng bận tâm quá, con cứ ở lại trường học làm quen đi, chán quá thì đến thư viện đọc sách, bây giờ đi đến lúc về không chỉ mất hai giờ đâu.”

Lí lẽ đều không sai, nhưng Hứa Gia Niên vẫn kiên trì đưa ba mẹ đến nhà ga, dù sao hắn không phải chủ tịch nước, không đến mức không thể bỏ hai giờ.

Đến nhà ga, mẹ Hứa thấy có bán hoa quả địa phương, trên đường rẽ đi mua hoa quả để trên đường ăn. Nhất thời, trong khu vực chờ chỉ còn lại Hứa Gia Niên và ba Hứa.

Hiện tại hình như là cơ hội tốt.

Hứa Gia Niên do dự một lát, mở máy hát: “Ba……”

Ba Hứa nhìn dáng vẻ con trai, trong lòng có chút dự cảm: “Chuyện gì?”

Hứa Gia Niên: “Ba hẳn là có thể cảm giác được… Con có người rất thích.”

Cái gì nên đến cũng phải đến. Ba Hứa vững vàng, nói ra phỏng đoán của mình trước: “Ờ, là bạn nào?”

Hứa Gia Niên: “Một bạn bên cạnh.”

Ba Hứa không nói lời nào. Giờ khắc này nội tâm ông buồn bực trầm trọng thật sự khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả.

Một hồi lâu, ông mới tìm về được giọng nói: “…. ờ, nó là ai?”

Hứa Gia Niên: “Bây giờ chưa thể nói.”

Ba Hứa nói đùa: “Thế nào, con còn sợ ba đi tìm nó làm gì à?”

Hứa Gia Niên cười nói: “Cũng không phải. Nhưng bây giờ con nói chắc chắn ba mẹ sẽ phản đối.”

Ba Hứa: “Vậy con cảm thấy ba mẹ không phản đối lúc nào?”

Hứa Gia Niên nghiêm túc nói: “Khi nào con có thể chứng minh con thực sự rất ổn, so với nhiều người trên thế giới còn ổn hơn, con sẽ nói cho ba mẹ, con ở cùng với cậu ấy rất hạnh phúc, con hi vọng sẽ được ba mẹ chúc phúc.”

Nội tâm ba Hứa trầm xuống, lại chậm rãi nổi lên.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, đại khái cùng loại với… cảm giác phức tạp con trai rốt cuộc đã trưởng thành.

“…… Con trai.” Ba Hứa chăm chú nhìn Hứa Gia Niên, ngữ điệu trầm trọng: “Nhớ kỹ chính lời con nói. Ai cũng phải cố gắng để mỗi ngày đều tốt hơn đúng không? Con cảm thấy thời điểm nào là thời điểm phù hợp để nói thì cứ nói cho ba mẹ biết, nếu con thật sự thấy có thể, ba và mẹ con sẽ cố gắng bình tĩnh, cố gắng tiếp nhận.”

Hứa Gia Niên an ủi người ba khẳng khái của mình: “Ba, ba cũng có thể nghĩ theo hướng ưu việt, nói không chừng qua hai năm con tỉnh táo lại, cảm thấy mình bây giờ rất hoang đường, không cần ba mẹ nói đã chia tay với cậu ấy rồi thì sao?”

Ba Hứa bật cười.

Ông xác thật đã được Hứa Gia Niên an ủi, nhưng ông càng rõ ý tứ giấu trong lời của Hứa Gia Niên: Nếu qua hai năm nữa con không chia tay với cậu ấy, đây chính là rõ ràng thích cậu ấy, con hi vọng được ba mẹ chúc phúc.

Ba Hứa có chút tâm phiền ý loạn, qua nửa ngày mới hỏi: “… Nó tốt hay không?”

Hỏi xong, mới cảm giác chính mình đã hỏi câu vô nghĩa.

Hứa Gia Niên ngược lại không cảm thấy lời ba Hứa hỏi là vô nghĩa, hắn tiếp tục an ủi đối phương: “Đối với ba mẹ có khả năng là không tốt lắm, đối với con thì vẫn là rất tốt.”

Ba Hứa “Ờ” một tiếng. Lúc này không thể không nói Hứa Gia Niên muốn giấu diếm tên chính xác của người kia. Đối với hình tượng thoáng mơ hồ, dù biết đối phương là nam giới, Ba Hứa cũng dễ dàng nói ra vài lời hình thức: “Nếu là đứa trẻ tốt, vậy con cứ ở chung với nó… Đừng bắt nạt đối phương.”

Hứa Gia Niên cười rộ lên: “Con biết ngay mà, ba mẹ đối với cậu ấy thật tốt.”

Ba Hứa nhìn khuôn mặt tươi cười sáng sủa của con trai, khuôn mặt vẫn trẻ trung, non nớt, ngây thơ.

Con nhà người khác đâu có liên quan tới mình? Ông nghĩ. Ba chỉ hi vọng con được vui vẻ một đời.

Tiễn ba mẹ về cẩn thận, Hứa Gia Niên tự thấy thoải mái.

Đối với hắn mà nói, sự tình hắn cố gắng một tháng đã chiếm được bước tiến triển đầu tiên: Hắn nói cho ba biết mình thích đồng tính, dần dần có được sự đồng ý âm trầm của ba. Tiếp theo, chỉ cần hắn có thể từng bước chứng minh mỗi ngày mình càng hạnh phúc, hắn cảm giác ba mẹ cũng có thể từng bước bị mình thuyết phục, thẳng đến khi hoàn toàn tiếp nhận Thịnh Huân Thư.

Chung quy không có ai ghét những ngày hạnh phúc, có phải không?

Đối với hắn mà nói, tạm thời chỉ còn lại một việc.

Đón Sai Sai cũng sẽ đến Bắc Kinh học tập, sau đó hai người sẽ cùng nhau đi học nơi thành phố lớn.

Hắn còn có vài chỗ nghi hoặc nhỏ: Đã hai ngày mình không liên hệ được với Sai Sai, Sai Sai có chuyện sao?

Thịnh Huân Thư bị kẹt, trước khai giảng một ngày mới đi tới trường học báo danh.

Báo danh, vào ở, lên lớp.

Sau một chuỗi công việc, giữa trưa ngày thứ ba anh mới nhìn thấy Hứa Gia Niên.

Chiều hôm đó, Hứa Gia Niên không có lớp học, Thịnh Huân Thư cũng không có.

Cuối thu mát trời, Hứa Gia Niên cưỡi xe đạp đi đến trường của Thịnh Huân Thư, chở Thịnh Huân Thư đi dạo Bắc Kinh.

Khắp nơi đều là người đi đường, người lái xe, trời thì cao, gió thì lớn, nắng thì ấm, mà người mình thích thì đang ở ngay đây, chỉ cần mình vươn tay, là có thể ôm lấy cậu ấy!

Thịnh Huân Thư nghe thấy Hứa Gia Niên cười oán giận: “Tại sao đến chậm Bắc Kinh như vậy? Gọi điện thoại cho cậu cũng không được.”

Ngay cả oán giận cũng nhẹ nhàng như vậy.

Anh đứng lên phía sau xe đạp, tâm trí cũng bỗng nhiên nhẹ nhàng bay lên.

Âm trầm trong lòng dần dần tán đi, những đoạn đối thoại cứ văng vẳng trong đầu mấy ngày này cũng dần dần trở nên nhạt nhòa, như tan rã dưới ánh mặt trời:

“Con có thể đến Bắc Kinh học, nhưng phải đáp ứng với ba một việc. Từ nay về sau, không được dây dưa với Hứa Gia Niên!”

“… Vâng.”

Anh đứng trên trục bánh xe, ấn vào vai Hứa Gia Niên, như thể ấn xuống tất cả áp lực mà mình đang phải chống đỡ.

Rốt cuộc không còn ai chỉ vào anh nói về nuôi nấng và báo đáp, nói hành động của anh làm cho bọn họ mất hết mặt mũi, ngay cả cửa cũng không dám đi ra —

Chuyện của ba, chuyện của tớ, cứ để bản thân tớ giải quyết đi!

Thời điểm chúng ta ở cùng nhau, chỉ cần vui vẻ là được!

Anh cúi xuống, cười ha ha với Hứa Gia Niên:

“Chỉ là có chút việc trì hoãn, ba muốn tớ ở nhà thêm hai ngày…”

Năm 2013, Trung Quốc.

Trong gian phòng, Thịnh Huân Thư ngồi ngã trên ghế.

Nụ hôn ngắn ngủi khiến thân thể anh nhớ rõ cảm giác ban đầu, gông cùm đang xiềng xích thân thể cũng buông lỏng, anh chôn gương mặt vào lòng bàn tay, khiến trái tim vừa gặp thuốc kích thích chậm rãi bình phục xuống, sau đó anh mở danh bạ điện thoại, một khắc cũng không thể đợi gọi cho Hứa Gia Niên!

Giờ khắc này, một giây cũng như một thế kỷ, rốt cuộc điện thoại cũng được tiếp nhận, Thịnh Huân Thư còn chưa kịp thốt ra lời phấn khích, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng và khoái trá: “Hello?”

Tươi cười cứ như vậy cứng đơ trên mặt Thịnh Huân Thư.

Cũng vào lúc đó, cửa sau lưng anh đột nhiên mở ra, mẹ Thịnh từ ngoài đi vào, nói với cậu: “Mẹ nghe người của công ty chuyển nhà nói con tạm ngừng chuyển nhà, vì sao?” Bỗng nhiên bà thấy bộ dạng của Thịnh Huân Thư, ánh mắt lập tức trở nên hồ nghi và cảnh giác: “Con đang… gọi điện thoại cho ai?”

Giọng nữ nhận điện thoại hỏi liên tục mà không có được câu trả lời thuyết phục nên trực tiếp treo điện thoại, đầu bên kia điện thoại không có bất cứ tiếng động nào nữa.

Thịnh Huân Thư mở máy tính ra, làm mấy thao tác đơn giản, sau đó khép màn hình lại, quay đầu đối mặt với mẹ.

“Con đang gọi cho Hứa Gia Niên.”

“Sao con có thể..” Mẹ Thịnh thốt lên.

“Tại sao con không thể?” Thịnh Huân Thư đối mặt mẹ, từ từ nói: “Đây là việc của con.”

Mẹ Thịnh: “Chúng ta đã nuôi con..”

Thịnh Huân Thư: “Để có người dưỡng lão cho ba mẹ.”

Mẹ Thịnh vừa tức vừa giận: “Tại sao con có thể thương tổn chúng ta như vậy!”

Khóe miệng Thịnh Huân Thư lộ ra một vệt mỉm cười: “Năm đó lúc con nói với ba mẹ như vậy, vì sao ba mẹ không hề để ý?”