Nụ hôn chưa rời, không gian đã rung chuyển, Hứa Gia Niên vươn tay chạm vào không khí, hắn ngưng thần xem xét, Thịnh Huân Thư tương lai và căn phòng đều biến mất, hắn đứng trong phòng của Sai Sai hiện tại, cảm thấy tất cả đã không còn dấu vết, chỉ có một chút hơi ấm tàn lưu trên miệng, nhắc nhở hắn chuyện vừa rồi không phải bong bóng hư vô.
Hắn nhìn đồng hồ, thực ra không cần xem cũng biết, lần tiến vào tương lai này của mình, trước sau cùng lắm chỉ một hai phút.
Giao điểm của không thời gian đã không còn ổn định. Có lẽ trên thế giới vẫn còn có những nơi bị trùng điệp không thời gian khác, nhưng giao điểm không còn là mình và Sai Sai nữa.
Hắn lẳng lặng nghĩ, lại nhớ tới trước đây sở dĩ mình bắt đầu nghiên cứu vật lý chính là từ sự kiện vỡ lòng “anh lớn thần kì” và “căn phòng thần kì”.
Vừa nghĩ như vậy, hiện tại mình quyết định muốn học Bắc Đại, sở dĩ cũng là bởi “anh lớn thần kì” và “căn phòng thần kì”.
Vật lý đúng là “Thượng Đế gieo xúc sắc”, cũng là “tất cả vừa ngẫu nhiên vừa hiển nhiên”, thật đúng là — rất thú vị.
Còn có……
Tay hắn mò lên môi.
Vừa rồi…… Khụ khụ.
Thực ra…… Khụ khụ khụ.
Cũng có chút ý tứ! Có nên hay không lần sau mình chủ động thử cùng Sai Sai xem?– khụ khụ khụ khụ khụ!
Hứa Gia Niên rời khỏi phòng của Thịnh Huân Thư, hắn đi quanh khu cư xá một hồi, cuối cùng tìm thấy Thịnh Huân Thư đang chậm chạp đi về.
Hai người gặp mặt, đặc biệt ngoài ý muốn của Thịnh Huân Thư: “Tại sao cậu lại ở trong này?”
Hứa Gia Niên: “Tới tìm cậu.”
Thịnh Huân Thư có một chút xíu cảm động, nhưng cảm động cũng không thể lau đi thương tổn hôm nay anh nhận được. Chỉ kém chút nữa, việc anh thích Hứa Gia Niên đã bị mọi người biết rồi, thẳng đến giờ phút này, anh hơi nhớ lại, cả người vẫn đổ mồ hôi lạnh như trước.
“Sai Sai? Sai Sai? Sai Sai….” Hứa Gia Niên gọi vài tiếng.
“Làm sao?” Thịnh Huân Thư như vừa tỉnh mộng.
Gọi thần hồn người trở về, Hứa Gia Niên bỗng nhiên lại không nói, chỉ nhìn chằm chằm Thịnh Huân Thư.
“Cậu muốn nói cái gì?” Thịnh Huân Thư bối rối hỏi.
Hứa Gia Niên hạ quyết tâm: “Sai Sai, làm người phải dũng cảm theo đuổi ước mơ.”
Thịnh Huân Thư sửng sốt, nhìn Hứa Gia Niên. Cậu nói dũng cảm theo đuổi ước mơ…. Cậu đang trực tiếp cổ cũ tớ theo đuổi cậu sao? Tuy rằng tớ cũng rất muốn như vậy, nhưng mà…..
“Thế, cậu sắp thi vật lí quốc tế….” Thịnh Huân Thư nói nhỏ. Hôm nay lúc đoạt lấy thư tình anh vẫn đang nóng máu, bây giờ tỉnh táo lại, bắt đầu lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Hứa Gia Niên.
“Cậu cũng nhanh thi đại học.” – Hứa Gia Niên nghiêm túc đáp lại: “Chúng ta đều sắp trưởng thành rồi, lúc này chẳng lẽ còn không nên dũng cảm theo đuổi ước mơ sao?”
Hứa Gia Niên nói không sai, sau khi tốt nghiệp trung học mình cũng không biết có thể học cùng trường với Hứa Gia Niên hay không, nhỡ lên đại học Hứa Gia Niên có thích ai — mình hẳn là nên thú nhận.
Anh hít sâu một hơi: “Tớ…”
Hứa Gia Niên hạ quyết tâm, trực tiếp đề nghị: “Sai Sai, tớ đã xem ảnh cậu chụp, ảnh vô cùng đẹp, nếu cậu thích nhiếp ảnh, vậy thì tìm một trường có chuyên ngành nhiếp ảnh đi!”
Thịnh Huân Thư câm nín.
Giọng điệu Hứa Gia Niên nhẹ nhàng lại bình tĩnh: “Tớ vẫn thích vật lý, thành tích của tớ rất tốt, cho nên tớ lựa chọn khoa vật lí trường quốc nội tốt nhất; nếu tớ thích vật lý, mà thành tích của tớ không tốt, vậy thì giữa các trường học, tớ sẽ ưu tiên lựa chọn một trường chuyên ngành. Sai Sai, ‘thích’ là một thứ rất thần kỳ, nó có thể khiến cho khó khăn trở nên thú vị, cho nên tớ đề nghị cậu tìm một thứ cậu thật sự thích, thi một trường thích hợp với cậu.”
Không vì cha mẹ mà lựa chọn, cũng không phải vì theo đuổi người khác mà lựa chọn.
Thịnh Huân Thư nghe hiểu ý của Hứa Gia Niên.
Sau cuộc nói chuyện ngày hôm qua, anh một lòng một dạ muốn tìm Hứa Gia Niên thông báo; sau cuộc nói chuyện hôm nay, anh rốt cuộc hiểu rõ ý đồ chân chính của Hứa Gia Niên.
Mình thích……
Ảnh mình chụp……
Mình thích nhiếp ảnh sao? Thịnh Huân Thư tự hỏi chính mình, sau đó anh có được đáp án, nhanh đến mức khiến chính anh phải cảm thấy ngạc nhiên.
Đúng vậy, mình thích nhiếp ảnh, càng thích Hứa Gia Niên trong ống kính.
Tạo cho tớ cảm giác ở cùng một chỗ với cậu, tay nắm tay, vai kề vai.
Ánh mắt Thịnh Huân Thư kỳ dị, vừa thong thả vừa thận trọng gật đầu.
Nói xong việc chính, thấy Thịnh Huân Thư xác thật đã nghe lọt, Hứa Gia Niên nhất thời thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó lập tức rục rịch muốn thông báo!
Vừa rồi nụ hôn của Thịnh Huân Thư tương lai có hơi kích thích đến hắn, khiến câu “Tớ thích cậu” cứ sôi ùng ục trong bụng, chuyển lên đầu lưỡi vài lần, Hứa Gia Niên suýt nhịn không được nói ra với Thịnh Huân Thư.
Nhưng hiện tại hắn nhìn Thịnh Huân Thư, đột nhiên phát hiện ánh mắt đối phương như tỏa ra ánh sáng, chính là ánh mắt có thể bài trừ muôn vàn khó khăn toàn tâm tích cực kiên nghị tiến thủ.
Như vậy rất tốt!
Hứa Gia Niên nhịn không được nghĩ.
Như vậy khẳng định Sai Sai có thể đạt được kết quả khiến cậu ấy hài lòng!
Cho nên bây giờ, quan trọng nhất chính là kì thi!
Trong nháy mắt, Hứa Gia Niên nuốt mất lời định nói. Hắn vươn tay: “Thi đại học.”
Thịnh Huân Thư đồng dạng vươn tay: “Thi vật lý.”
Hai người đập tay giữa không trung, âm thanh vang vọng.
Quân tử hiệp nghị, tuyệt không đổi ý!
Sau kì thi quan trọng nhất trong cuộc đời, tớ nhất định khiến cậu hiểu tâm ý của tớ!
Những ngày cuối cùng không có gì nhiều để nói.
Thịnh Huân Thư không chuyên chú vất vả theo đuổi Hứa Gia Niên thi vào Bắc Đại nữa, anh bắt đầu lắng nghe ý kiến của người khác, biết tiết chế việc ôn tập, cũng chú ý nghỉ ngơi. Cũng chú ý vài trường dạy nhiếp ảnh chuyên nghiệp, cân nhắc khả năng thi vào của mình.
Đến ngày thi đại học, cảnh sát được điều động, từ sáng sớm đã phong tỏa đường xung quanh trường học, ngăn cách bất cứ tạp âm đến từ phương tiện nào.
Ngoại trừ tiếng chim chóc ưu sầu không biết từ cành cây nào đó, bên trong trường thi, chỉ còn lại tiếng bước chân nhẹ nhàng của giám thị giáo viên và tiếng viết chữ lạt xạt.
Thời gian ba ngày thi nhoáng một cái đã qua, lần này, thi xong Thịnh Huân Thư không có xúc động ném hết sách vở từ trên lớp học xuống. Sau khi buông bút anh bắt đầu chú ý tới kì thi vật lí quốc tế mà Hứa Gia Niên tham gia.
Hứa Gia Niên đi tới địa điểm tổ chức cùng các sinh viên trong lớp huấn luyện đội Trung Quốc.
Bọn họ ở trong biệt thự, mỗi người đều có một phiên dịch viên riêng, sau khi tham gia lễ khai mạc và du lịch đơn giản xong, cuộc thi vật lí quốc tế chính thức bắt đầu!
Cuộc thi tổng cộng có hai đợt, vòng thứ nhất hỏi lý luận, vòng thứ hai hỏi thực nghiệm. Giữa lúc thi, Hứa Gia Niên và các thí sinh khác cũng không có quá nhiều thời gian đàm luận nội dung cuộc thi, dù sao nên làm như thế nào thì làm như thế ấy, ngoài thời gian thi thì đi vui chơi giải trí thưởng thức phong cảnh nước ngoài, cũng không có cái gì không tốt.
Kết thúc cuộc thi, uỷ ban thành viên lập tức phê duyệt, chấm điểm, dựa theo thành tích sắp xếp thứ hạng.
Rốt cuộc đến lúc trao giải.
Trong đại lễ đường hoa lệ mà trang nghiêm, người trao giải cắn răng đọc tiếng Trung, thời điểm đọc ra ba chữ “Hứa Gia Niên”, đội Trung Quốc điên cuồng nhảy nhót, uỷ viên và thí sinh dự thi trong toàn trường đồng thời đứng dậy, vỗ tay chúc mừng!
Do được giải thi quốc tế, nên không khỏi phải về nước tham gia vài buổi diễn thuyết và lễ trao giải. Hứa Gia Niên từ nước ngoài trở về, lượn một vòng quanh trường học cũ và thành phố nơi mình sinh sống, diễn thuyết mấy lần, nhận được số tiền thưởng không nhỏ, đợi đến lúc có thể thực hiện chuyến du lịch hứa hẹn với Sai Sai đã là cuối tháng bảy.
Phương thức du lịch của bọn họ cũng hơi khác so với dự tính ban đầu.
Bởi vì đang giữa tháng bảy, cảm giác sâu sắc được rằng sau khi học trung học vất vả con trai đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, ba Thịnh mẹ Thịnh quyết định đưa Thịnh Huân Thư đi du lịch nước ngoài trước, mà Hứa Gia Niên phải tham gia các loại hoạt động chậm một bước mới cùng cha mẹ cùng đi du lịch.
Lộ tuyến của bọn họ cũng không giống nhau, một từ đông sang tây, một từ tây sang đông, bọn họ ước định sẽ gặp nhau trên đường, tại một vùng biển Âu Châu xinh đẹp hai con thuyền chạm mặt, cũng bởi vậy bắt đầu đi cùng nhau. Kia cũng là một phương thức gặp mặt cực kỳ đặc biệt lại cực kỳ lãng mạn.
Tới giờ phút này, chờ đợi giống như rượu ủ trong vò, càng lâu càng thơm, càng lâu càng ngọt.
Gió biển thổi chầm chậm trên đại dương, hải âu trắng bay ngang trời, một vạt trắng bạc nơi chân trời mãi vẫn không tiêu tan.
Trời xa xa, biển xa xa, cũng thành một đường thẳng, bên trên đường thẳng có mấy chiếc du thuyền thản nhiên đi lại, trong đó có hai chiếc tựa hồ nhìn nhau thấy hợp mắt, từ từ hướng tới đối phương.
Hai chiếc thuyền chạm mặt, trên một con thuyền, Thịnh Huân Thư sớm đứng nơi mép thuyền nhón chân trông ngóng, vội vàng hỏi một câu “Đúng Đúng đâu ạ?”, người đã nhảy từ bên thuền này sang bên thuyền kia.
Mẹ Hứa cười nói: “Ở trên tầng trên của thuyền, cháu đi xem đi. Cô thấy vừa rồi lúc đợi cháu nó có hơi sốt ruột, còn uống một chén rượu vang nhỏ, lúc đi có vẻ hơi choáng váng, có lẽ là đi lên ngủ — cũng không biết mấy đứa phải sốt ruột cái gì nữa.”
Bà nói được một nửa, Thịnh Huân Thư đã chạy một mạch đến cầu thang.
Cha mẹ hai bên đứng đối diện nhau cười nói, bắt chuyện.
Ánh dương rực rỡ, Thịnh Huân Thư đi lên lầu vừa liếc nhìn đã thấy Hứa Gia Niên đang nằm ngủ.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu vào chỗ Hứa Gia Niên nằm, chiếu sáng hơn nửa vùng ngực bụng của hắn. Còn có hai vạt sáng bay bay, dừng trên mặt Hứa Gia Niên, phác thảo ra gương mặt người ngủ say.
Mới vừa vội vã đi tới Thịnh Huân Thư bất giác thả chậm bước chân.
Anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hứa Gia Niên, ngưng mắt nhìn khuôn mặt say ngủ của Hứa Gia Niên, không biết vì sao, có lẽ là do ánh nắng, có lẽ là do người, giờ khắc này, có một âm thanh rõ ràng bình tĩnh nói với anh: Chính là hiện tại, mày nói cho cậu ấy, mày thích cậu ấy.
Mình nói với cậu ấy, mình thích cậu ấy.
Thịnh Huân Thư thầm niệm trong lòng.
Một lực lượng vô hình đang tác động, khiến anh thấp thỏm bất an, ngọt ngào khẩn trương, cúi người xuống, chạm lên môi Hứa Gia Niên.
Rất lâu.
Lâu đến tận khi tiếng tim đập nhanh sắp phá cả lồng ngực cũng dần ổn định lại theo nhịp thở nhẹ nhàng, đột nhiên Thịnh Huân Thư nghe thấy một tiếng động khẽ vang lên.
Âm thanh rõ ràng rất nhỏ, chỉ như tiếng đinh mũ rớt trên sành nhà, nhưng trái tim đang ngâm trong bình mật không hiểu sao bỗng rách ra một vệt lớn, “cạch” một tiếng đã rơi xuống vực sâu.
Anh cứng nhắc ngẩng đầu lên, nhìn theo tiếng động.
Ngoài cửa sổ, ba Thịnh không biết đã đứng bao lâu, sắc mặt đáng sợ nhìn anh.