Sau khi lên cấp ba, đối với đại đa số học sinh mà nói, cường độ học tập so với quá khứ khác biệt đến long trời lở đất. Đối với Hứa Gia Niên mà nói, kiến thức lớp mười cũng coi như phong phú. Thời điểm nhập học cậu đã thành công gia nhập hội học sinh, trở thành thành viên tổ phụ trách giám sát kỷ luật học sinh. Chức vụ này phụ trách những việc tương đối vụn vặt, trên quản học sinh có vi phạm kỉ luật hay không, ví dụ như đánh nhau ẩu đả đánh bạc bắt nạt trong trường; dưới quản tình hình tổng vệ sinh thứ sáu của từng lớp, mỗi lần bình chọn ra năm cái tên đứng cuối, dựa trên bảng điểm trừ hạnh kiểm, các lớp bị trừ hơn bốn lần, sẽ không thể nhận được vinh dự lớp tiên tiến trong năm.
Hứa Gia Niên gia nhập hội học sinh được một tháng đã trở thành giám sát viên ưu tú, ba tháng sau, trở thành tổ trưởng tổ giám sát, lãnh toàn đội giám sát kiểm tra trường học.
Những việc này chiếm hết thời gian rèn luyện của Hứa Gia Niên, nhưng não Hứa Gia Niên nhảy số rất nhanh, đã tự nghĩ ra biện pháp “Bôn bào tuần la”, vừa giám sát vừa rèn luyện, ngày rảnh rỗi thì mang canh nấu ở nhà đến trường học chia sẻ cùng mọi người!
(bôn bào tuần la: cụm từ của tác giả, tạm hiểu là làm việc theo kế hoạch lặp đi lặp lại và rất bận rộn)
Trước khi có Hứa Gia Niên, thành viên trong hội học sinh cũng sẽ ăn tối, nhưng chỉ ăn đồ ăn vặt, chưa có ai mang canh nấu ở nhà đến.
Canh của căn-tin trong trường học vĩnh viễn không thể so với canh nhà nấu.
Đêm mùa đông, nước canh đặc sệt tỏa hơi nóng, hương vị thơm ngọt ngon quẩn quanh trong phòng kín, con sâu tham ăn trong dạ dày chẳng sợ vừa ăn no xong, ngửi mùi vẫn muốn được ăn thêm nữa.
Vài lần ăn canh Hứa Gia Niên mang đến, hội học sinh đã có thêm một lò vi sóng nhỏ, canh của mẹ Hứa biến thành món vip của hội học sinh; trong đợt thi thể dục cuối kì, thành tích của thành viên của tổ giám sát lớp mười đều tăng lên một chút – tuy rằng không có ai kết hợp chạy bộ với các hoạt động của thứ sáu.
Học kì hai lớp mười, Hứa Gia Niên hoàn toàn hòa nhập với hội học sinh, cũng được học sinh toàn trường biết đến – là học sinh đầu tiên của khối mười thường xuyên thi đua cấp tỉnh thành, mỗi ngày đều nhận được giấy đỏ dán trên bảng vinh dự.
Thời điểm năm lớp mười sắp kết thúc, hội trưởng hội học sinh nhiệm kì trước chuẩn bị từ chức, Hứa Gia Niên kéo được không ít phiếu từ toàn trường, trong đợt tuyển cử đạt được ý nguyện trở thành hội trưởng mới, chỉ chờ khai giảng năm sau là chính thức nhận nhiệm vụ.
Nhưng lúc này, cậu chạm đến nan đề đầu tiên của nhiệm vụ: Trường học vì thành tích thi đại học, quyết định bắt đầu từ học kì sau thống nhất học sinh lớp 11 lớp 12 nội trú tại trường để quản lý.
Dễ tưởng tượng được, tin tức này một khi được thông báo, tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn ở trong trường, hội học sinh là đại biểu của học sinh, nói không chừng phải gánh vác áp lực rất lớn.
Hứa Gia Niên quyết định chơi chiêu nhỏ.
Cậu liên lạc với bạn học trong trường, thả ra tin tức thật thật giả giả, trước công bố quy định cực kì hà khắc của kí túc xá trong trường, trong lúc dư luận đang xôn xao, mới công bố kết quả mà hội học sinh “tranh thủ” được sau.
(editor cảm thán, mới cấp ba thôi đã miêu tả chơi trò mặc cả giả trá kiểu như thương trường chính trường rồi, tác giả sống trong âm miu xaooo)
Quả nhiên, cuối cùng, học sinh âm thầm cảm thấy may mắn, trường học cũng hài lòng, cả nhà vui vẻ.
Sân trường rộng rãi một lần nữa lại bị các học sinh chiếm cứ.
Ký túc xá trong trường là tám người một phòng. Thịnh Huân Thư cầm hành lý đứng trong hành lang ký túc xá. Bên ngoài hành lang tầng ba, trên tường phòng số hai có dán một tấm bảng viết tên tám người trong phòng này: Hằng Đông, bạn của mình; Thi Lương Huy, bạn của mình; Mông Khả Vi…… cũng là bạn của mình!
Nó vội vàng ngó trên ngó dưới, trong tám người có sáu người là bạn thân của nó, thêm cả mình là bảy vị trí, chỉ còn lại một người cuối cùng là một bạn cùng lớp không quen.
Đúng lúc này, người khác lục tục đi đến phòng ngủ, mọi người đều quen thuộc, vừa nhìn bảng trên tường, từng người kêu lên: “Đông Tử, Tiểu Quang, Đại Vi, bọn mình đều chung phòng ngủ, trùng hợp thế!”
Chắc chắn không có khả năng trùng hợp như vậy đâu.
Thịnh Huân Thư ném hành lý lên trên giường, đi ra hành lang gọi điện thoại cho Hứa Gia Niên, điện thoại vừa thông, nó đã cười hì hì: “… Đúng Đúng, bạn của tớ cậu đều nhớ rõ à?”
Cậu nói nhiều lần như vậy, tớ không nhớ mới là lạ. Hứa Gia Niên hỏi: “Có chuyện sao?”
Thịnh Huân Thư: “Bây giờ cậu đang làm gì?”
Hứa Gia Niên: “Họp hội học sinh.”
Thịnh Huân Thư: “Buổi tối tới tìm tớ chơi không?”
Hứa Gia Niên: “Được, buổi tối gặp cậu, đại khái tầm mười giờ qua.”
Cả phòng ngủ đều là bạn tốt, đỡ tốn công làm quen.
Buổi tối chín giờ rưỡi, Thịnh Huân Thư nằm vắt chân trên giường, thanh nhàn chờ Hứa Gia Niên đến, đột nhiên nghe được bên cạnh có tiếng sột soạt, như có một quyển sách bị rút ra từ giữa chồng sách, cẩn thận dè chừng lật ra từng tờ.
“Đây là cái gì?”
“Khụ khụ..”
“Đừng giấu diếm, cho tớ xem!”
Sau hai câu đối thoại, động tĩnh đột nhiên lớn lên.
Thịnh Huân Thư buồn bực ngồi thẳng lưng: “Các cậu đang làm gì…”
Vừa cất lời, một quyển tạp chí bay lên trời, đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Hứa Gia Niên xuất hiện ở cửa.
Chỉ nghe “bộp” một tiếng.
Tạp chí dừng trước chân Hứa Gia Niên, trên bìa màu sắc rực rỡ có một thiếu nữ mặc đồ bơi ngồi trên bờ cát, cười khả ái với người xem.
Toàn phòng yên tĩnh.
Thịnh Huân Thư theo phản xạ giải thích: “Không phải đồ của tớ!”
Hứa Gia Niên cố ý liếc nhìn Thịnh Huân Thư, sau đó khom lưng xuống, nhặt tạp chí lên.
Diệp Hải cùng phòng tiến lên, yên lặng thò tay ra.
Hứa Gia Niên giao tạp chí cho đối phương, bỗng nhiên cười, sờ sờ mũi: “Hình rất đẹp.”
Một câu phá tan sự xấu hổ trong phòng.
Diệp Hải nháy mắt kích động, cũng không giấu nữa, cùng mọi người xem tạp chí.
Tạp chí này của Nhật Bản, dày độ hai ngón tay, bên trong là hình của đủ các kiểu con gái, tất cả đều rất dễ thương. Diệp Hải cùng các bạn học vừa lật tạp chí vừa bình phẩm, Hứa Gia Niên ngẫu nhiên cũng nói hai câu, khẩu vị của cậu hoàn toàn phổ thông, ưa con gái dáng người đầy đặn mảnh mai, đạt được rất nhiều sự đồng ý, chỉ có Sai Sai ngồi bên cạnh làm mặt xem thường.
Hứa Gia Niên nói chuyện câu được câu không: “Cậu thích kiểu nào?”
Thịnh Huân Thư chả thấy thích: “Đều như nhau.”
Hứa Gia Niên: “Đều không thích?”
Thịnh Huân Thư thực ra cũng không phải không thích, chỉ là không có quá nhiều hứng thú. Nó cảm giác mấy tấm hình này chụp đẹp thì đẹp, nhưng thiếu cảm giác bắt trúng cái thần!
Hứa Gia Niên lại hỏi: “Gọi tớ đến đây có gì không?”
Thịnh Huân Thư: “Mai là cuối tuần, gọi cậu cùng đi chơi thôi, sáng thứ bảy đi bơi buổi chiều đánh bóng rổ. Chủ nhật có thể chơi game hoặc xem phim, hoặc là tớ với cậu bỏ ra nửa ngày làm thí nghiệm gì đó. Cậu thấy được không?”
Hứa Gia Niên rất vừa lòng với kế hoạch dành cho hai người này: “Có thể, cứ như vậy đi.” Cậu nhìn đồng hồ: “Được rồi, tớ đi đây.”
Thịnh Huân Thư không vui: “Cậu mới đến được bao lâu đã đi rồi?”
Hứa Gia Niên cười cười: “Có hẹn bạn.”
Bạn mà Hứa Gia Niên hẹn là hội trưởng hội học sinh tiền nhiệm, Trương Ngữ.
Thời điểm gặp mặt Hứa Gia Niên, đàn chị lớp 12 cột tóc đuôi ngựa, mặc váy trắng, duyên dáng yêu kiều.
Trường học vào ban đêm so vào ban ngày càng thêm vắng lặng, bóng cây bên đường xào xạc trong gió, ánh đèn sáng sủa cùng giọng người huyên náo từ xa xa truyền đến, bên kia càng náo nhiệt, bên này càng yên tĩnh.
Trương Ngữ cười hỏi: “Mỗi năm vào tháng chín hội học sinh đều tổ chức một dạ hội đón học sinh mới, tân hội trưởng tính toán dạ hội sẽ làm gì chưa?”
Hứa Gia Niên không xác định rõ lắm ý của Trương Ngữ: “Năm trước hội trưởng làm dạ hội rất tuyệt. Đối với năm nay hội trưởng có đề nghị gì không?”
Trương Ngữ chớp mắt mấy cái: “Chị đã từ nhiệm, nên không có đề nghị gì mới đâu. Nhưng mỗi năm theo lệ thường hội trưởng phải tự mình ra trận biểu diễn một tiết mục. Chị biết em sẽ đàn violon, có muốn cùng kết hợp, em biểu diễn violon, chị múa phụ họa không?”
Hứa Gia Niên: “…?”
Trong bóng đêm ám trầm, Hứa Gia Niên phát hiện ánh mắt Trương Ngữ hơi sáng, khóe môi hơi cong, khoái trá chờ đợi.
Đại khái, đề nghị này là thật tâm, đối phương thật sự muốn biểu diễn một tiết mục với mình hả?
Nhưng vì sao?
Hứa Gia Niên cảm thấy mờ mịt, trong lòng như nhận ra có chỗ nào không đúng, lại không rõ chỗ không đúng rốt cuộc là ở đâu. Cậu uyển chuyển nói: “Năm trước đã được xem hội trưởng múa dân tộc, múa cực kì đẹp. Em chỉ sợ luyện tập sẽ làm chậm trễ việc học của hội trưởng. “
Ánh mắt Trương Ngữ lóe lóe, cười hì hì nói: “Vậy coi như thôi, lần này biểu diễn tiết mục gì, toàn bộ do em quyết, chị đây phải lấy học tập làm trọng vậy.”
Nói xong cô dừng bước, chỗ này chính là lối rẽ đến kí túc xá nữ sinh.
Cô nói: “Hôm nay quá muộn, chị sẽ không đến hội học sinh nữa. Trong công tác nếu có việc gì không rõ ràng cứ tìm chị hỏi, gặp lại sau.”
Hứa Gia Niên: “Gặp lại chị sau.”
Cậu đứng ở giao lộ, nhìn Trương Ngữ quay người, bước hai bước hòa vào trong bóng cây, không thấy thân ảnh.
Trong một lúc cậu cũng chưa rời đi, âm thầm suy nghĩ: Nếu mình đồng ý tập luyện với Trương Ngữ… Vì sao mình phải đồng ý tập luyện cùng Trương Ngữ… Bây giờ thời gian sau giờ học càng ngày càng ít… Vẫn nên làm những việc mình thích đi… Ví dụ như đi bơi, chơi bóng rổ, chơi game với Sai Sai… không cần bận tâm người khác, cũng không cần bị người khác bận tâm…. Mọi người đều thoải mái.
Cậu xác định chính mình không đưa ra quyết định sai, xoay người, bước đi thoải mái.
Trương Ngữ về tới ký túc xá. Trong phòng kí túc xá tám người, những nữ sinh khác còn chưa đến trường, chỉ có một người bạn có quan hệ rất tốt với cô cố ý tới sớm cùng.
Bạn tốt vừa thấy Trương Ngữ trở về, lập tức bỏ đồ ăn vặt trong tay xuống, tám chuyện: “Thế nào, đàn em của cậu có đồng ý kết giao không?”
Trương Ngữ nói: “Đàn em của tớ nhắc tớ chăm chỉ học hành, mỗi ngày hướng về phía trước.”
Bạn tốt cạn lời một lúc: “Thế thì… cậu nói chúng ta cùng nhau học tập?”
Trương Ngữ: “Em ấy không có ý tứ với tớ, tại sao tớ phải cùng học tập.”
Bạn tốt cười khẽ: “Cậu có ý tứ với nó nha.”
Trương Ngữ nghiêm mặt nói: “Hiện tại không có.” Nói xong cô cũng cười, nhỏ giọng trả lời: “Không nói chuyện này nữa, chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước!”
Trong phòng ngủ, Thịnh Huân Thư chuẩn bị đi ngủ.
Hai người ở giường bên cạnh đang xem tạp chí Nhật Bản, hứng thú nói chuyện ngày càng cao, Thịnh Huân Thư lại không hề có hứng thú, chỉ tự xem ảnh chụp của mình.
Nếu muốn nói ảnh nào chụp đẹp, nó cho rằng là tấm ảnh đang cầm trong tay này: Nó và Hứa Gia Niên cùng nhau ngồi dưới đất, cùng nhau giơ tay, “meo” với ống kính.
Vừa đáng yêu vừa vui vẻ.
Ngay cả người không quen nhìn thấy, nhất định cũng có thể bị nhiễm không khí trong ảnh.
Đây mới là ảnh chụp đẹp chân chính.
Thịnh Huân Thư thầm nghĩ, rồi sau đó nhét ảnh chụp xuống gối, ngủ!
Nhưng buổi đêm này, Thịnh Huân Thư ngủ đặc biệt không ngon.
Cả một đêm nó mơ loạn, đầu tiên là mơ Hứa Gia Niên đang chơi với một bạn học có khuôn mặt mơ hồ chứ không chơi với mình, nó tức giận xông lên đi đánh bọn họ, thế nhưng không đánh được, Hứa Gia Niên cứ càng chạy càng xa. Tiếp theo không biết làm sao, hình ảnh thay đổi, đột nhiên biến thành yêu tinh đánh nhau, chính mình và một con yêu tinh lăn qua lăn lại lăn đi lăn đến, nó sốt ruột muốn tránh thoát, kết quả tránh được một nửa, đột nhiên nó làm rớt mặt nạ của con yêu tinh kia, khuôn mặt của Hứa Gia Niên xuất hiện ngay trước mắt!
Thịnh Huân Thư giật mình tỉnh lại!
Nó ngồi bật dậy, giường thép phát ra tiếng vang lớn, khiến bạn cùng phòng làu bàu oán giận.
Ngoài cửa sổ phóng tới ánh sáng mông lung, kim giờ của đồng hồ trên tường vừa chỉ đúng số sáu. Cả người Thịnh Huân Thư vừa lạnh vừa nóng.
Giấc mơ này… quá đáng sợ. Vì sao mình lại mơ cái kiểu này?
Đều là do Diệp Hải, tự dưng mang sách đen vào làm gì!
Nhưng là Hứa Gia Niên —
Là mặt Hứa Gia Niên?
Hứa Gia Niên đúng bảy giờ bốn năm phút sáng đi tới bể bơi của trường.
Cậu thay quần áo, đi tắm, lại bước qua bể nước sát trùng, phút thứ năm mươi năm đi đến trước bể bơi. Ngoài dự kiến của cậu, hôm nay Thịnh Huân Thư thế mà lại đến trước, đang bọc khăn tắm ngồi trên ghế cạnh bể bơi ngẩn người.
Hứa Gia Niên kêu một tiếng: “Thịnh Huân Thư.”
Thịnh Huân Thư thẫn thờ đáp lại: “Đúng Đúng.”
Lúc còn nhỏ, Hứa Gia Niên bao giờ cũng gọi Thịnh Huân Thư là Sai Sai, còn Thịnh Huân Thư thường gọi đầy đủ cả họ tên Hứa Gia Niên; khi lớn lên, Hứa Gia Niên không gọi biệt danh của Thịnh Huân Thư nữa, lại đến phiên Thịnh Huân Thư gọi biệt danh Hứa Gia Niên.
Tất cả thay đổi một cách tự nhiên.
Ánh dương xán lạn, sóng gợn lăn tăn.
Trong bể bơi buổi sáng sớm, tạm thời chỉ có Hứa Gia Niên.
Hứa Gia Niên nhảy từ giữa cầu đài xuống bể nước. Trong nháy mắt làm tung lên bọt sóng khiến Thịnh Huân Thư nhớ tới hình ảnh ngày trước bọn nó cùng nhau nổ cá.
Thịnh Huân Thư bọc khăn tắm ngồi trên ghế nghi tới nghĩ lui gì đó. Nó nhìn Hứa Gia Niên vừa nhảy vào trong bể, đã nhanh chóng bơi về phía trước, tấm lưng trần chập trùng trong làn nước, lúc ẩn lúc hiện, giống như một con cá.
Giống một… mỹ nhân ngư.
Nó nghĩ như vậy, đột nhiên cầm di động lên, mở máy ảnh, hướng về người đang bơi, ấn nút chụp.
Suy nghĩ hỗn loạn, tâm tư mơ hồ, tất cả mọi thứ… người chụp ảnh còn chưa tỏ, máy ảnh đã ghi lại rõ ràng.