Ngày 20 tháng 6 năm 1999, 3 giờ 15 phút chiều.
Bạn nhỏ Hứa Gia Niên bưng một chén trà chậm rãi đi qua phòng khách, vào phòng bếp: “Mẹ ơi, nước nóng.”
Mẹ Hứa đang bận rộn trong bếp, nghe vậy rót nước ấm vừa đun sôi vào cốc trà trong tay con trai, rót đầy bảy phần chén thì dừng lại, nhìn sự chuyển động của kim giây đồng hồ treo trên vách tường.
Hứa Gia Niên không chuyển mắt chỉ nhìn chằm chằm vào lá trà trong chén, khoảnh khắc lá trà hơi duỗi ra thì gạn hết nước trong cốc, một lần nữa giơ cốc lên.
Mẹ Hứa cùng lúc cảm khái: không hơn một giây, không kém một giây, vừa đúng nửa phút.
Bà đổ chỗ nước ấm còn lại vào cốc trong tay con trai, hỏi: “Gia Niên này, buổi tối muốn ăn món gì?”
Hứa Gia Niên: “Mì ạ.”
Mẹ Hứa: “Không thành vấn đề.”
Hứa Gia Niên bổ sung: “Muốn một sợi dài không bị đứt.”
Mẹ Hứa quát lớn: “Đừng liên thiên.” Bà thản nhiên: “Bữa tối mẹ sẽ nấu cho con một bát mì sợi, thêm hai quả trứng ốp, chúc con hàng năm thi đều đạt một trăm điểm! Hiện tại học toán tới bài nào rồi?”
Hứa Gia Niên: “Phương trình bậc một hai ẩn và hình học.”
Mẹ Hứa vui vẻ: “Đã học xong toán lớp sáu rồi sao? Gia Niên thật chăm chỉ!”
Hứa Gia Niên: “Đó là toán lớp bảy.”
Mẹ Hứa: “……”
Trà pha xong, Hứa Gia Niên tay bưng cốc trà nóng hầm hập chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp, khi đi ngang qua phòng khách, một đôi chân ngăn cản đường đi của cậu.
Ba Hứa ngồi trên sô pha duỗi thẳng hai chân, tập trung tinh thần đọc một quyển tiểu thuyết trinh thám, chốc chốc gãi gãi đầu hoặc là lấy bút ghi lại manh mối trọng điểm trên sách.
Hứa Gia Niên nhìn chằm chằm cặp chân đặt ngang trước mặt: “Ba.”
Ba Hứa rầm rì: “Con trai ngoan, có chuyện gì? Muốn tiền mua sách tìm trong túi, muốn ăn cái gì thì tìm mẹ.”
Hứa Gia Niên: “Hung thủ giết người trong tiểu thuyết là thẩm phán chết thứ sáu.”
Ba Hứa nghe xong hốt hoảng ngồi dậy: “Cái gì? Làm sao mà con biết được! Ba cố ý xé kết cục giấu đi đợi đọc xong mới xem rồi!”
Hai cái chân chắn ngang đường đã chuyển dời, Hứa Gia Niên cảm thấy mĩ mãn, đi theo lộ tuyến định sẵn chậm rãi bước về phía trước, trả lời ba: “Đọc được kết cục dưới gầm bàn.”
Hứa Gia Niên vào phòng.
Mẹ Hứa từ trong phòng bếp đi ra, nghiêm túc nói với chồng: “Trẻ con cứ như vậy là không thể được!”
Ba Hứa cũng tức giận: “Không sai, không thể được!”
Mẹ Hứa: “Tôi thấy con mỗi ngày nghỉ đều ở nhà, cũng không có bạn bè đến rủ đi chơi, không chừng biến thành mọt sách. “
Ba Hứa: “Xé kết cục cũng không thể ngăn nó xem thấu, dễ là thành như vậy lắm!”
Mẹ Hứa cân nhắc nói: “Hay tự chúng mình tìm bạn cho con? Tôi thấy Thư Thư nhà hàng xóm không tệ, Gia Niên thích học tập, Thư Thư thích chơi nghịch, hai đứa trẻ tổng hòa một chút là tốt rồi…… tuổi còn nhỏ, chả hiểu sao cứ như ông già, còn học theo ông, không có việc gì lại thích ôm cốc trà đi dạo khắp nơi, mong là đừng có học thêm cái thói ham mê đội mũ rơm câu cá.”
Ba Hứa tỉnh táo lại: “Hả? Uống trà câu cá thì làm sao? Không phải đều là sở thích tốt à!”
Nhưng lúc này, mẹ Hứa đã kích động chạy sang nhà hàng xóm, thương lượng với một nữ chủ nhân gia đình khác về kế hoạch hỗ trợ vĩ đại!
Nửa giờ, người hai nhà ngồi cùng nhau, hai mẹ cười tươi chân thành.
Mẹ Hứa nói: “Gia Niên này, con và Thư Thư cùng lên phòng đi, dạy bạn học bài làm bài tập.”
Mẹ Thịnh nói: “Thư Thư này, con đưa Gia Niên lên phòng, học xong cùng bạn Gia Niên chơi Transformers mẹ mới mua cho.”
Trong phòng trên lầu, hai đứa trẻ nhìn nhau.
Hứa Gia Niên nhìn thằng bé đối diện, dáng người cậu bạn mập mạp, thịt hai má nhiều đến mức trễ xuống, tóc lỉa chỉa giống như con nhím, nhưng có vẻ mềm hơn so với con nhím. Cậu nghĩ, đây là ai, vì sao mình phải dạy nó làm bài tập?
Cậu nói: “Tớ tên Hứa Gia Niên.”
Bạn nhỏ đối diện cũng nhìn Hứa Gia Niên. Nó đã nghe qua tên của Hứa Gia Niên từ sớm, hừ, thi luôn luôn đạt điểm 100, hừ, con nhà người ta, hừ, cũng không có lớn lên mọc ra ba đầu sáu tay.
Nó không tình nguyện nói: “Tớ tên Thịnh Huân Thư.”
Nó đi đến cạnh giá sách, nhón chân lấy bảo bối Transformers xuống: “Cậu có định chơi không? Đừng làm hỏng Transformers của tớ!”
Hứa Gia Niên: Nó không thích mình, mình cũng không thích nó.
Cậu liếc mắt nhìn Transformers được Thịnh Huân Thư bảo vệ chặt chẽ trong tay, đi thẳng đến bàn học phía trước cửa sổ, lật vở bài tập hè, đứng đối diện với cửa sổ, đắm chìm trong ánh nắng lớn tiếng đọc diễn cảm: “Bài một, sai. Bài ba, sai. Bài năm, vẫn sai.”
Thịnh Huân Thư không vui, tức giận, bùng nổ.
Lúc này Hứa Gia Niên khép sách bài tập lại, khó tin nói: “Toàn bài tập đơn giản mà cậu có thể làm sai được nhiều như thế này? Còn làm sai thành dạng cấp số cộng. Vì sao cậu lại tên là Thư Thư, tên là Sai Sai mới đúng!”
(cấp số cộng: một dãy số, các số cách nhau một hằng số, vd: 1,3,5,7…)
Thịnh Huân Thư ném Transformers, xông lên phía trước, giống như một đạn pháo nho nhỏ, đánh Hứa Gia Niên ngã ra sàn nhà, dựa vào ưu thế trọng lượng thân thể, giữ chặt không cho Hứa Gia Niên động đậy!
Hứa Gia Niên: “???”
Trong lúc bị đánh, Hứa Gia Niên định chuyển mình mấy lần đều không thể thành công, cậu không khỏi rơi vào câu hỏi nhân sinh: Vì sao mình lại bại bởi một đứa Sai Sai?
Tiếng đùa giỡn trong phòng làm kinh động tới người lớn ngồi đang bên ngoài nói chuyện phiếm, cửa phòng bị đẩy ra, hai mẹ ùa đến, vội vàng kéo hai đứa trẻ đang chồng chéo cùng một chỗ ra xa, véo tới ghế sofa ngoài phòng mở đại hội phê bình.
Mẹ Thịnh đánh con trai trước, bàn tay đập lên ót “bốp” một cái, tinh chuẩn đả kích: “Sao con lại như vậy, mỗi ngày chỉ biết bắt nạt các bạn khác, làm thế nào mà mẹ lại sinh ra đứa quỷ đòi nợ như con!”
Thịnh Huân Thư lắc lắc đầu, quật cường lớn tiếng đáp trả, cực kì oan khuất: “Là lỗi của nó, nó bắt nạt con trước, còn đặt biệt danh cho con!”
Mẹ Hứa cũng đánh con, thế nhưng nghiệp vụ không quá thuần thục, chỉ chọn đánh mông nhiều thịt, tiếng cũng không lớn bằng mẹ Thịnh. Bà thầm cảm thấy mình so ra hơi kém, quát lớn: “Sao con lại như thế, con bắt nạt Thư Thư như thế nào, còn đặt biệt danh cho Thư Thư nữa?”
Hứa Gia Niên bĩu môi: “Con không có nói sai, bạn ấy làm sai nhiều bài tập như vậy, không gọi Thư Thư, phải gọi là Sai Sai. Con làm bài tập thì đối ngược, con không nên gọi là Gia Niên, hẳn nên gọi là Đúng Đúng. Tớ cho phép cậu gọi tớ là Đúng Đúng.”
Mẹ Thịnh: Thế này… Biệt danh này nghe cũng rất dễ thương.
Mẹ Hứa: Thế này… lại nữa, không thể để cho thằng nhóc thúi nói theo logic của nó được, bằng không lát nữa mình với Mi Mi đều bị chặn không nói được nó.
Thịnh Huân Thư tức không nhịn được: “Đúng Đúng? Cậu cho rằng thi được một trăm điểm tớ sẽ gọi cậu là Đúng Đúng sao, đừng có nằm mơ!”
Mẹ Hứa nhanh chóng nói: “Tên của người khác là do ba mẹ đặt, nếu con gọi linh tinh thì không phải là gọi người đó.”
Hứa Gia Niên kỳ quái hỏi: “Mọi người lấy tên gì là việc của mọi người, con muốn gọi gì là việc của con, có chỗ nào mâu thuẫn với nhau?” Nói xong, cậu quay sang Thịnh Huân Thư kêu lên: “Sai Sai, xin chào!”
Mặt Hứa Gia Niên bị Thịnh Huân Thư đánh đỏ. Mặt Thịnh Huân Thư bị tự tức mà đỏ: “Cậu mới Sai Sai, cả nhà cậu đều Sai Sai!”
Hứa Gia Niên: “Sai Sai, xin chào! Sai Sai, cậu không đúng.”
Thịnh Huân Thư: “Cậu mới Sai Sai, cả nhà cậu đều Sai Sai!”
Hứa Gia Niên: “Cậu Sai Sai, tớ Đúng Đúng.”
Thịnh Huân Thư: “Cậu Sai Sai! Tớ Đúng Đúng.”
Hứa Gia Niên: “Cậu Sai Sai! Tớ Đúng Đúng.”
Thịnh Huân Thư: “Cậu Sai Sai! Tớ Đúng Đúng.”
Hứa Gia Niên: “Tớ Đúng Đúng, cậu Sai Sai.”
Thịnh Huân Thư: “Cậu Đúng Đúng! Tớ Sai Sai. “
Hứa Gia Niên lễ phép đáp lại: “Cảm ơn Sai Sai, tớ biết tớ không sai. Sai Sai, tớ đi đây. Sai Sai, lần sau gặp lại.”
Hai mẹ: “……”
Mẹ Hứa mặt đỏ hồng đứng lên, thả nhanh câu “Thật sự ngượng ngùng”, rồi mang Hứa Gia Niên trốn.
Thịnh Huân Thư cắn phải đầu lưỡi, thua đấu khẩu, tức phát khóc: “Oà… “
Mẹ Thịnh: Làm thế nào đây, muốn cười quá, ha ha ha ha ha ha —
Buổi tối, ba Hứa và ba Thịnh đều giật mình, một người thấy mặt con trai sưng đỏ, một người thấy mắt con trai sưng đỏ.
Ba Hứa: “Đây là làm sao? Con trai ra ngoài chơi bị ngã à?”
Dùng tiêu chuẩn quan sát của ông, đọc tiểu thuyết suy luận đúng là vô ích.
Mẹ Hứa trắng mắt nhìn ba Hứa, đặt trứng ốp lết phủ mì vàng óng trước mặt con trai, hòa ái nói: “Đến đây ăn mì nào, Gia Niên mỗi năm đều đạt một trăm điểm.” Dừng một chút, lại giáo huấn: “Về sau không thể tùy tiện đặt biệt danh cho bạn, hiểu chưa? Con nhà chúng ta phải là trẻ ngoan nói lời lễ phép.”
Hứa Gia Niên cầm đũa khơi một sợi mì, cho vào trong miệng, âm thầm nghĩ: Hừ, mẹ mình chỉ chú ý mình đặt biệt danh cho Sai Sai, không chú ý mình bị Sai Sai đánh đỏ cả mặt. Thế này không phù hợp, vì sao mình lại thua bởi một đứa Sai Sai, khẳng định nguyên nhân là vì mình không béo như nó…… Mình phải tăng cân, còn phải nghiên cứu chiến thuật đánh nhau, lần sau rửa sạch nhục nhã!
Cậu ăn hết mì và trứng, ăn thật no.
Không, mình phải gia tăng thể trọng!
Cậu đẩy bát về phía mẹ Hứa: “Mẹ, con muốn thêm.”
Mẹ Hứa giật mình: “Bình thường bảo con ăn thêm một thìa cũng không chịu, hôm nay sao thế, con còn muốn bao nhiêu?”
Hứa Gia Niên: “Một phần ba bát…… Không.” Trong đầu cậu hiện ra biểu thức số học, ngẫm lại, hiện tại mình kém Sai Sai một phần ba thể trọng, nhất định phải bù lại một phần ba này, quy ra tỉ lệ trọng lượng của xương cốt nội tạng bên trong, sau một tháng để có dáng người tương tự với Sai Sai, như vậy cần tăng lượng cơm ăn hẳn là……
Hứa Gia Niên kiên định nói: “Ba phần tư bát!”
Ba Hứa cũng giật mình: “Nhiều thêm hẳn một bát? Con trai, con không sao chứ?”
Cách một bức tường.
Ba Thịnh nhìn bé béo nhà mình lấy làm lạ: “Mắt sao lại đỏ thế kia? Bị ai bắt nạt?”
Mẹ Thịnh kể hết sự việc buổi chiều cho ba Thịnh.
Ba Thịnh vừa nghe liền nói: “Việc đặt tên xác thật là đối phương không đúng. Nhưng chúng ta cũng nên cẩn thận ngẫm lại đạo lý này: Nếu như môn nào con cũng đạt một trăm điểm, bạn nào dám gọi con là Sai Sai, nếu muốn gọi, cũng phải hâm mộ gọi con là Đúng Đúng?”
Thịnh Huân Thư cả giận nói: “Con ghét nó! Con cũng không thích bị gọi là Đúng Đúng!”
Ba Thịnh: “Ba chỉ lấy ví dụ……”
Thịnh Huân Thư: “Ba mẹ chờ xem, sau này mỗi lần nhìn thấy nó con sẽ đánh nó một lần, con phải đánh đến khi nó không dám gọi con là Sai Sai nữa! Ai gọi Sai Sai con đánh người đấy!”
Ba Thịnh cũng cả giận nói: “Nhóc thúi, cả ngày đánh đánh đánh, ba cũng gọi con là Sai Sai, con đánh được ba sao!”
Gia cảnh khác nhau có hạnh phúc giống nhau.
Gia cảnh khác nhau có phiền não khác nhau.
Nhưng giờ khắc này, hai đứa trẻ sống trong hai hộ gia đình đối diện đều cùng tâm sự cùng suy nghĩ, cả phiền não cũng tương tự:
Người đối diện thật đáng ghét.
Mình nhất định phải đánh bại nó!