Đừng Bắt Tôi Yêu Em

Chương 55: Xử tội

Rất xin lỗi mấy bạn vì mấy hôm rồi ko up truyện. Sau khi au up chương 54, au vui vẻ tìm truyện nằm đọc mà lúc đó là 3 h sáng rồi. Hơn nữa lại đọc SE nữa. Chắc mấy chế biết cuốn Gấm rách chứ. Ad đọc đến 7h sáng. Mắt thì sưng vù vì khóc. Đọc xong lăn ra ngủ đến 1 giờ chiều. Ngồi dậy đầu óc choáng váng thế là bắt đầu sốt. Sốt 2 hôm rồi ngủ li bì. Mấy bạn ko biết chứ có lần au còn đọc đến 6h sáng rồi dậy đi học luôn mà sáng hôm đó lại còn thi. (Thế mà điểm còn cao hơn bình thường, nhất lớp hẳn hoi hô hô.) Au sau khi ngủ bù thì đã lại sức và tiếp tục up truyện cho các mem. Tự vác hoạ vào thân hazz. Mong các bạn thông cảm cho 3 tiếng nông nổi của au. Love U a".

Chiếc xe cấp cứu dừng lại trước cổng bệnh viện. Dục Nam cùng các bác sĩ cùng nhau ẩn xe vào trong. Diệp Mi thì nằm trên cán, người toàn máu là máu.

Cán xe dừng trước phòng cấp cứu. Y tá chặn Dục Nam trước cửa. Anh điên cuồng ẩn cô ta ra. Bác sĩ liền đứng ra ngăn cản.

"Anh vào đó cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Tốt nhất anh nên chờ ngoài này đi đừng cản trở chúng tôi. Anh đừng làm tốn thời gian của chúng tôi trong việc cấp cứu cho bệnh nhân nữa."

Bác sĩ không nói lời nào liền đi vào trong. Dục Nam thẫn thờ trước cánh cửa đang đóng dần lại trước mắt. Tín hiệu đèn đỏ ghi "cấp cứu" bên trên sáng chói.

Hùng Kiện từ đằng sau tiến lên.


"Lão đại cứ bình tĩnh. Chúng ta không thể làm gì ngoài chờ đợi lúc này đâu. Thuộc hạ tin Lâm đại sẽ ổn thôi."

"Mang Đoan Chính Doãn đến đây. Nhanh."

"Dạ."



Tại bãi cỏ vắng vẻ sau bệnh viện, những ngọn gió làm lay động cành lá. Ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt như tượng tạc của người đàn ông.

Đoan Chính Doãn được người của bang Nam Nhiếc đưa đến. Cô ta được thả ra, quỳ rạp trước mặt Dục Nam.

"Nam, thật sự em sai rồi. Em sai rồi. Em không cố ý giết chết cô ta. Nam à xin anh tha cho em đi."

"TÊN TÔI KHÔNG PHẢI ĐỂ CÔ GỌI."

Dục Nam gầm lên. Khuôn mặt ngày càng đen lại. Hai tay anh nắm chặt lại.

"Em xin lỗi. Em yêu anh. Em muốn ở bên anh thôi mà. Em chỉ là muốn tốt cho anh thôi."


Đoan Chính Doãn khóc lóc bám lấy chân Dục Nam. Nước mắt làm trôi hết mascara của cô ta nên lúc này khuôn mặt cô ta không khác gì con quỷ.

Mặc Ngộ từ đằng sau không biết từ lúc nào tiến lên.

"Quan đại, việc này xin hãy giao lại cho bang Dục Nại chúng tôi xử lí. Dù gì thì người bị bắn cũng là lão đại của bang chúng tôi. Không nên để bang Nam Nhiếc phải nhúng tay vào. Hung thủ nên để chúng tôi phán xét theo luật lệ của bang chúng tôi, mong Quan đại hiểu cho."

Đoan Chính Doãn hoảng sợ nhìn lên Mặc Ngộ.

"Anh bảo cô ta là bang chủ bang Dục Nại sao!?"

"Phải."


Đoan Chính Doãn thất thần sụp người xuống. Bang Dục Nại không ai không biết, huống hồ cô còn có hiểu biết một chút về hắc đạo. Dục Nại là bang phái lớn, nổi lên nhanh chóng trong vòng những năm gần đây, cạnh tranh trực tiếp với Nam Nhiếc. Bang chủ của bọn họ gần như là một huyền thoại khi xây dựng lên một đế chế riêng trong vòng chưa đầy 3 năm. Hơn nữa lại còn là phụ nữ. Cô ta gần đây mới lộ diện tại lễ đính hôn của Quan Dục Nhi. Hôm đó cô lại không tham gia nếu không thì cũng biết mặt bang chủ lừng lẫy đấy rồi.

Đoan Chính Doãn cười khổ sở. Người cô có thể cầu cứu bây giờ chắc chỉ còn có Quan phu nhân. Nhưng nghe nói trưa nay bà ta bị Diệp Mi doạ sợ đến mất hồn rồi.

"Tôi giao lại cho cậu."

Dục Nam nói xong liền đứng lên đi thẳng vào trong bệnh viện. Đoan Chính Doãn bị người của Mặc Ngộ lôi đi.

"Tống cô ta vào lao ngục, chờ bang chủ về xử lí."

Đoan Chính Doãn gào khóc điên cuồng. Cô ta chỉ mới 25 tuổi, chẳng nhẽ lại chết thảm khóc như thế này. Cô vẫn còn hơn nửa cuộc đời nữa mà, còn bố mẹ. Cô chưa muốn chết đâu.