Đừng Bắt Tôi Yêu Em

Chương 48-2: Dạy dỗ

Diệp Mi lao lên mô tô ngoài ga ra, chạy như bay trên đường. Trong vòng chưa đầy mười phút, cô đã độ kịch lại trước biệt thự của Dục Nhi. Lao vào trong như tên bắn thì thấy Dục Nhi ung dung ngồi trên ghế sô fa.

"Diệp Mi, chị có chuyện gì mà gấp gáp vậy? À, đúng rồi. Chị yên tâm, em bảo vệ Dục Khiêm rất tốt, không để bọn họ đúng đến một sợi tóc của nó."

Dục Nhi đưa điếu thuốc lên môi. Thuộc hạ đằng sau liền tiến lên châm lửa.

"Em không sao chứ? Dục Khiêm nói chị em bị tiêm thuộc của tổ chức."

Dục Nhi như nghe được truyện cười, không giữ được bình tĩnh mà cười ha hả.

"Trời, thế mà chị cũng tin. Em là ai mà để bọn họ đụnh đến chứ. Chị bị thằng bé lừa rồi."


Diệp Mi ngớ ra một hồi. Sau khi dung nạp đủ những gì Dục Nhi nói, cô vì thẹn quá hoá giận, quay thẳng ra khỏi cổng.

Dục Khiêm cũng đúng lúc đó cùng Dục Nam thản nhiên đi vào như không có chuyện gì. Nhìn thấy Diệp Mi giận đến đỏ mặt, liền không nín lại được mà nhoẻn miệng cười. Dù cười nhẹ thế thôi nhưng đối với cậu đó là một kì tích.

"Mẹ có chuyện gì mà tức giận vậy?"

Diệp Mi không nói không rằng lao đến tóm áo Dục Khiêm. Dục Nam bên cạnh vẫn ung dung đi vào như chẳng hề có chuyện gì xảy ra bên cạnh. Anh để bọn họ tự giải quyết, vào uống trà có phải hay hơn không.

Diệp Mi ném thân hình bé nhỏ xuống bãi đất trống. Dục Khiêm hoa mắt nhìn lên, cuối cùng cũng nhận ra đây là nơi tập súng. Cách nhà cô Dục Nhi chỉ có 500m.

"Con, đứng lên đó."

Diệp Mi vừa nói, vừa chỉ về phía tấm bia đằng xa. Dục Khiêm ngoan ngoãn nghe lời, đứng cạnh nó.

"Ai bảo con đứng cạnh, đứng lên trên."

Dục Khiêm có chút bất mãn nhìn tấm bia cao hơn cậu hai cái đầu. Cậu cũng chẳng biểu hiện gì thêm nữa, lộn một vòng trèo lên đứng trên đó.

Diệp Mi ấn xuống bãi cỏ dưới chân. "Cạch" một tiếng, một đoạn cỏ hình chữ nhật nhô lên. Trong đó có súng lục, dao, phi tiêu đủ kiểu dáng.

Cô chần chừ một lúc rồi cẩn thận nhặt chiếc phi tiêu màu đỏ, trông có vẻ yếu ớt nhất. Cô cầm trên tay chiếc phi tiêu, quay sang nhìn Dục Khiêm.


"Con mà ngã xuống một lần thì một tháng cấm không được động vào bất kì vũ khí nào. À, cả tháng đó cũng ăn cháo luôn đi. Hiểu chứ?"

Dục Khiêm thầm than. Cậu chỉ cần lỡ chân một cái là hỏng bét. Cậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Không chần chừ, Diệp Mi giơ phi tiêu, ném thẳng vào chiếc bia mà Dục Khiêm đang đứng. Nó rung lắc dữ dội vì lực ném không hề nhẹ của Diệp Mi.

Dục Khiên hoảng hốt vặn vẹo một lúc mới đứng yên được. Trán cậu đầy mồ hôi.

Diệp Mi hài lòng nhìn nét mặt lo lắng của cậu. Cô tiếp tục lấy thêm một chiếc dao. Không nói năng gì, cô lại một lần nữa phi thẳng vào tấm bia. Lần này thì tấm bia như vỡ làm đôi, sụp xuống. Và điều đương nhiên, Dục Khiêm cũng ngã theo. Chân cậu vừa chậm đất thì liền nghĩ đến một tháng sau không được dùng vũ khí, lại còn ăn cháo, cậu rùng mình mấy cái.

Diệp Mi cầm khẩu súng lục trên tay, lau vuốt.

"Sang tấm bia bên cạnh."


"Mẹ..."

"Không, đừng gọi mẹ giờ này. Nếu không phải là con mà là người khác thì chắc đã mất mạng từ lâu rồu. Nhưng con là con trai mẹ, mẹ đnag dạy bảo con."

"Thứ nhất, là đàn ông. Con không được nói dối chỉ để trên chọc ngừoi khác. Tất nhiên ở một số trường hợp, nó sẽ vui. Nhưng đừng lôi mạng sống của con người ra đùa giỡn. Thứ hai, liệu mẹ có phải mẹ con? Nếu đúng thế tại sao con lại nói dối mẹ, làm mẹ lo lắng. Con có phải là bị mọi ngừoi nuông chiều đâm hư rồi không. Hôm nay, cũng chỉ là muốn nhắc nhở con thôi. Lần sau thì đừng hóng đứng được ở bãi súng này."

Diệp Mi quay người bỏ đi, còn không quên bồi thêm một câu.

"Một tháng. Không hơn không kém không mặc cả."

Dục Khiêm đằng sau tức không nói thành lời. Trời ơi, một tháng đó. Cậu biết phải làm sao!?