Đừng Bắt Tôi Yêu Em

Chương 34: Không phải con Ruột?

Diệp Mi dắt anh vào phòng làm việc của cô. Cô kéo anh xuống ghế sô pha màu đỏ rượu ở góc phòng. Dục Nam lặng yên ngồi.

"Anh uống rượu không?"

Anh gật nhẹ đầu. Hai chân anh bắt chéo, tay phải để lên đùi, tay trái vòng qua thành ghế sô pha. Diệp Mi mang hai ly rượu. Cô đưa cho anh một ly rồi cô vòng về chiếc ghế tại bàn làm việc, ngồi xuống. Với chất giọng đều đều cô bắt đầu kể lại mọi chuyện.

"Em ngoài làm cho bang Diệp Hắc, em cũng nhận một số vụ tại một tổ chức. Tại đó, em gặp Dục Nhi. Tính ra thì tụi em cũng đã là hợp tác là một đội ăn ý qua rất nhiều vụ. Các thành viên trong đó đều dùng mật danh. Như của là Jenm, của Dục Nhi là Dia. Không ai trong chúng em được biếtt thân phận của đồng đội hay bất cứ thành viên khác trong tổ chức. Nhưng em và Dục Nhi nhận ra nhau là do hành động cùng nhau quá nhiều. Lúc em ra vườn hoa, cô ấy cũng có hỏi em. Chủ nhân của tổ chức chưa từng lộ mặt. Hắn ta giám sát được mọi động tĩnh của toàn bộ sát thủ trong tổ chức. Em đã nhận được một cuộc gọi vào đêm trước khi chúng ta sang gia đình anh. Cuộc gọi rất ngắn. Người trong cuộc điện thoại, em nhận ra là chủ nhân của tổ chức. Tụi em nhận nhiệm vũ luôn có mã an toàn. Và mã đó là của người đứng đầu tổ chức. Ông ta nói đúng 3 chữ. Đi hoặc Giết. Anh biết không? Nó có nghĩa là em sẽ bỏ đi hoặc bọn họ sẽ giết anh. Lúc đó em rất hoang mang và em quyết định bỏ đi. Em chỉ còn hai lựa chọn đó thôi, Dục Nam. Bọn họ rất dã man đối với những người lám trái lệnh. Bọn họ đã rất lượng thú cho em vì chuyện em về sống với anh. Em không phải làm nhiệm vụ trong suốt 6 tháng rồi. Em là nữ sát thủ giỏi nhất của tổ chức. Họ đã rất nhân nhượng. Nhưng khi họ nghe tin em có thai, chủ nhân đã tức giận. Ông ta cần em. Em là con át chủ bài của tổ chức. Em đã sắp xếp đầy đủ để bỏ đi. Lúc đó, em cần một cái cớ và thế là em gặp Dục Nhi. Những năm qua, em cố gắng tìm tất cả những thông tin về tổ chức. Em vẫn nhận nhiệm vụ nhưng em giấu tất cả về Dục Khiêm. Em không thể để họ tiếp cận thằng bé. Bọn họ không quan tâm em làm gì kể cả là một bang chủ. Thứ họ cần chỉ là em hoàn thành nhiệm vụ. Em quay về đây. Thực chất em cũng không muốn dính dáng đến anh. Em chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ. Đến dạ tiệc lần trước, em cũng không muốn đi nhưng em phải đến. Vì mục tiêu của em ở đó. Em bắt buộc phải lộ mặt."


Dục Nam nghe xong câu chuyện, anh vẫn giữ im lặng. Diệp Mi đứng lên, uống sạch rượu trong cốc. Cô đứng lên bước về phía cửa sổ sát đất. Bóng dáng cô đơn, bé nhỏ.

"Xong nhiệm vụ rồi, em sẽ lại đi nữa à?"

Diệp Mi im lặng thay cho câu trả lời. Phải cô sẽ lại bỏ đi. Nhưng lần này mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều

"Bố, bố."

Tiếng Dục Khiêm vang lên từ dưới nhà. Dục Nam đứng lên ra khỏi phòng. Trước khi đi, anh nhìn Diệp Mi. Trông cô quá đơn côi trong căn phòng. Ba năm ròng rã cố gắng đấu tranh, liệu cô đã mệt chưa? Dục Nam sượt qua một tia thương sót rồi anh đóng cửa lại.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Diệp Mi. Tất cả mọi thứ đều theo đúng kế hoạch ban đầu của cô. Chỉ có đúng một điều cô không ngờ tới nhất. Đó là...cô vẫn yêu anh sâu đậm.


"Cạch"

Tiếng cửa mở ra. Mặc Ngộ đóng cửa, anh đứng khom lưng trước chiếc bàn làm việc to lớn.

"Lão đại."

"Việc tôi nhờ cậu điều tra thế nào rồi?"


"Dạ thưa, bên phía Quan thiếu đang bắt đầu kế hoạch truy sát một bang phái lớn có tên là Phỉ Nhã. Đây là một bang phái hùng mạnh trong giới hắc đạo của Trung Đông. Nghe nói người đứng đầu là một phụ nữ. Còn nữa, thuộc hạ điều tra được một tin nhưng không chắc chắn lắm. Hình như...Quan Dục Nam không phải là con trai ruột của Quan gia."

Diệp Mi nhíu mày, quay người lại.

"Không phải con ruột?"