Đừng Bao Giờ Xa Em (Never Leave Me)

Chương 19

Lisette không khóc. Nàng ngồi thu mình trên giường, khoanh tay ôm lấy người, hơi thở đứt quãng, mệt nhọc và chậm chạp. Chàng đã đi rồi, không biết đi đâu. Nàng không biết bao giờ chàng trở lại và nếu Greg trở lại, nàng không biết mình có thể nói gì với chàng. Chàng đã kết tội nàng không yêu chồng, mà nàng thì phủ nhận điều đó. Nhưng nếu nàng cũng kết tội chàng như vậy, chàng có phủ nhận điều đó mãnh liệt như nàng không? Nàng nghĩ là không. Nàng bước ra khỏi giường, đi đến cửa sổ, tựa cái đầu đang nhức buốt vào ô cửa kính mát lạnh. Thật kỳ quặc khi mọi chuyện của họ đã bắt đầu từ nơi đây và giờ thì tất cả đã kết thúc một cách khủng khiếp. Chàng đã cưới nàng mà lại biết nàng quá ít. Nàng tự hỏi chàng đã bắt đầu hối tiếc về sự vội vã ấy từ lúc nào. Có phải lúc chàng gặp lại Jacqueline Pleydall không? Có phải từ khi chàng muốn hai vợ chồng ngủ riêng không? Nàng không xuống ăn tối. Nàng nhờ mẹ xin lỗi mọi người hộ viện cớ nhức đầu. Nếu Greg cũng không chịu về ăn tối, mọi người sẽ phỏng đoán thế này thế nọ, nhưng nàng mệt quá không thiết gì nữa. Nàng mong muốn với cả tấm lòng được ôm chầm lấy Greg, an tâm rằng chàng yêu nàng lắm. Mà nàng lại không thể làm vậy được nữa rồi.

Greg chạy như giông bão ra khỏi lâu đài, hầm hầm đi ngang khu vườn ra bãi biển. Cái nóng ban ngày tan dần, gió từ biển thổi mạnh vào và trên không một đám mây trắng hãy còn giăng trên bầu trời xám màu chì. Chàng bắt đầu chạy, mong Thượng đế giúp mình xoá đi nỗi đau và giận dữ. Nhân danh tất cả những gì thần thánh, tại sao chàng lại tự cho phép mình bày ra vết thương từ lâu vẫn âm ỉ trong lòng? Sẽ không thể nào trở lại được tình cảm thân thiết nhẹ nhàng đã từng nuôi lớn trong lòng họ. Chàng đã xoá tan tất cả vì niềm khao khát nàng. Chàng điên người vì thấy toàn bộ cử chỉ của nàng, những gì đã lừa dối làm chàng tin rằng nàng thực sự thuộc về chàng.

Sóng biển tung mình xô vào bờ đá không thương tiếc, bấu sâu vào những tảng đá vôi, chồm lên rồi rút xuống để lộ ra một dải những hòn sỏi nhỏ được nước biển mài nhẵn bóng. Greg không muốn nhìn nữa. Chàng ghét những bờ biển làm sao. Thậm chí giờ đây chỉ nhắm mắt lại một lát, chàng cũng có thể thấy những chiếc tàu cập bến, thấy hình ảnh những bạn bè chiến hữu của mình chìm đi trong sóng người bất tận. Một pháo đài nhỏ vẫn đứng, hoang vắng và dãi dầu sương gió, sừng sững nhìn ra những ngọn sóng bạc đầu nhấp nhô. Chàng không thể nào hiểu nổi là sao mà Lisette lại có thể giữ mãi tình cảm với bờ biển lạnh lẽo, trơ trọi này. Chàng cứ tưởng nàng bị mê hoặc vì ánh sáng lung linh xanh thẳm của Thái Bình Dương bao la. Nhưng không phải. Nàng không nói ra nhưng chàng hiểu rằng, trong nàng, Thái Bình Dương xanh ngát với bọt sóng trắng xoá không thể thay thế được những bờ biển đầy nắng gió và con nước lạnh lùng dội vào bờ biển quê nàng.

Chàng đứng đó, tay đút sâu trong túi quần, chân mày nhíu lại thành một đường thẳng. Chàng nhìn ra những ngọn sóng xô đẩy nhau. Nàng bảo làm gì nếu chàng đề nghị ly dị? Nếu chàng bảo nàng có thể ở lại Normandy mãi mãi không rời. Chàng quay ngoắt lại, đối diện với Valmy và khu rừng thấy xa xa cái tháp chuông nhà thờ, nơi chàng đã làm lễ cưới với Lisette. Chàng không thể đề nghị như vậy. Chàng không thể chịu nổi cuộc sống thiếu nàng. Nếu nàng có rời bỏ chàng, phải là do ý nàng quyết định.

Chàng bắt đầu đi ngược lại cánh đồng cỏ để về phía lâu đài. Không thể làm gì khác hơn là trở về, để lấy lại sự tự chủ mạnh mẽ đã biến khỏi chàng mới đây. Chàng lẩm bẩm, còn phải gặp Luke nữa. Phải nghe bọn trẻ lách chách nữa. Và vẻ tò mò lo lắng trong ánh mắt cha vợ nếu ông biết hai vợ chồng Greg đã cãi vả nhau. Họ phải giữ lấy vẻ một gia đình hạnh phúc ít nhất là trong khoảng thời gian lưu lại đây. Còn sau đó? Chàng nắm chặt tay. Chàng sẽ nghĩ sau. Bây giờ, chàng phải về ăn tối với gia đình vợ và nhà Brandon:

- Lisette bị nhức đầu! – Bà Héloise nói, giấu sự ngạc nhiên vì Greg vẫn mặc nguyên bộ đồ tây thường và có vẻ không màng gì đến tình trạng của Lisette.

- Chuyến đi vừa rồi lại vất vả hơn chúng con tưởng. – Greg nói như cố giải thích sự khó ở của Lisette, vẫn ý thức được vẻ tò mò trong đôi mắt xanh sắc sảo của Luke – Biển không ổn đến một nửa như dự báo thời tiết.

Ông Henri, người chưa từng mạo hiểm đi tàu, cười lớn. Đã lâu lắm rồi ông không xuống phòng ăn dùng bữa và dẫu buồn vì vắng Lisette, ông vẫn ăn uống vui vẻ lắm:

- Nhưng mà nó còn tốt hơn mấy cái xuồng nhỏ mà Luke và Annabel đã vượt biển Manche. – Ông nói lúc bà vợ đốt nến trên cây đèn lộng lẫy, ánh lửa nhảy nhót lung linh trên tấm khăn trải bàn trắng và những bộ đồ ăn bằng bạc.

Bữa ăn kéo dài vô tận. Greg muốn cáo từ để lên với Lisette. Dẫu sao chàng cũng muốn dàn xếp mọi sự cho ổn.

- Con nghĩ sao khi tạp chí Time lại cho chọn thủ tướng Đức là người tiêu biểu trong năm? – Ông Henri hỏi chàng khi người nhà bày món Vichysioic sau món cá lóc với quả hạnh và đậu – Hơi ngạc nhiên phải không?

Greg nhún vai:

- Không hẳn. Lúc này mọi người lại mê Adenauer. Anh ta được xem là có trách nhiệm và cẩn trọng.

- Trách nhiệm với cẩn trọng khỉ mốc. – Luke nói đầy vẻ miệt thị – Hắn ta là thằng bợm già chỉ muốn chắc là Mỹ sẽ đánh lại Tây Đức dùm hắn nếu Nga xâm lược.

Greg không trả lời. Ngồi gần Luke, dù chỉ xa vài thước, cũng là không chịu nổi rồi. Đã lâu nay, chàng cứ tự lừa dối mình là Luke chẳng có nghĩa lý gì với Lisette cả. Giờ thì chàng không dám chắc như vậy nữa.

- Ông ta là một chính khách tài trí. – Ông Henri miễn cưỡng nói – Và bài báo chống phát xít của ông ta chẳng sai chỗ nào.

- Chứ không phải ông ta là thị trưởng Cologne trước khi quân phát xít nắm quyền sao bác? – Annabel hỏi.

Greg không để ý câu trả lời của ông Henri. Chàng đang nghĩ đến Lisette. Chàng cần Lisette. Chàng yêu nàng.

- Con ăn một chút pho mát nhé, Greg? – Bà Héloise lặp lại, mắt lo âu, lạ lẫm. Bà đã hỏi đến lần thứ 3 rồi.

- Không, cám ơn mẹ. – Chàng gượng cười, cố gắng tỏ ra lịch sự một cách phi thường, cố hết sức không thèm để ý đến vẻ dò xét trong mắt Luke trong khi họ kề cà chậm rãi dùng món pho mát địa phương, kem chanh rồi uống cà phê.

- Uống một cốc rượu nho Pháp chứ Greg? – Henri nói khi bữa ăn đã xong – Lúc này ba không được phép uống nhiều theo ý thích nhưng một ly nho nhỏ thì chẳng hại gì.

- Tối nay thì không được ba ạ! – Greg cố giấu và run run trong giọng nói – Có lẽ Lisette đang cần uống một thứ gì ấm nóng hay cần thêm vài viên thuốc. Thôi, để mai con sẽ uống với ba.

- Ba hiểu! – Ông Henri nói, biết rằng mình còn có thể cụng ly với Luke – Chúc ngủ ngon nhé các con!

Greg nhẹ nhõm khi thoát khỏi căn phòng. Chàng không thể giả vờ được để không ai biết chuyện ghê gớm vừa rồi đã xảy ra với chàng và Lisette. Chàng không thể tiếp tục giả vờ hơn nữa, rằng tất cả giữa chàng và Lisette đều ổn. Họ phải tìm một nền tảng mới cho cuộc hôn nhân này, một nền tảng dựa trên sự thật.

Nàng đang ngủ khi chàng bước vào phòng. Cảnh tượng cho thấy là nàng đã rất đau khổ và mệt mỏi lúc chàng bỏ đi – áo xống nằm lộn xộn vắt ngang trên ghế chưa dọn dẹp. Chàng nhẹ nhàng thay quần áo rồi lên giường nằm cạnh nàng. Tay gối đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà tối om, Greg tự hỏi niềm hạnh phúc từng có đã đi đâu, cả những nụ cười cũng không còn nữa.

Sáng hôm sau, khi chàng thức dậy, nàng đang ngồi ở bàn trang điểm mặc bộ quần áo xám đậm với cái áo đen, tóc chải gọn hai bên. Nàng nhìn chàng từ trong tấm gương. Chẳng ai nói câu nào. Cuối cùng Greg cũng lên tiếng:

- Khi anh lên giường, em đã ngủ rồi. Chắc em không mệt chứ?

- Không.

Nàng không quay mặt lại, mỗi đường nét của cơ thể nàng như căng thẳng, như chỉ chực chờ một cú đấm:

- Anh đã đi đâu vậy?

Chàng chống tay lên gối:

- Ra ngoài bờ biển.

Lại im lặng, và rồi nàng nói, tay xoắn lại quanh cái cán bàn chải khảm bạc:

- Anh có muốn ly dị không?

Chàng bàng hoàng cả người, tưởng như bị ai đá vào ngực:

- Không! – Chàng gào to, vung chân ra khỏi giường, mắt nhìn nàng chăm chăm trong gương. Nàng xanh xao như xác chết, giọng nặng trịch như mỗi khi nàng đau khổ.

- Nhưng em nghĩ…

- Không ly dị gì cả. – Giọng chàng cứng cỏi.

Nàng chầm chậm quay lại:

- Anh có chắc không? – Nàng hỏi, mắt như mở to trên khuôn mặt trắng đầy phấn.

- Anh chắc! – Chàng đáp cụt lủn – Chúng ta lấy nhau đã tám năm. Anh muốn chúng ta sẽ như vậy mãi.

- Vâng! – Tay nàng hơi run và nàng nắm chặt lấy thành ghế. Tất nhiên chàng không muốn ly dị. Việc ly dị sẽ làm mẹ chàng buồn khổ, phá tan cuộc sống con cái của họ. Chàng chỉ ngồi cách nàng có vài tấc. Nắng sớm mơn man trên vồng ngực mạnh mẽ và đôi vai rắn chắc của chàng. Nàng có thể cảm thấy sức tràn trề gợi cảm từ con người chàng. Nàng vội đảo mắt đi chỗ khác, cảm thấy lòng rộn ràng khao khát, niềm khao khát mà mặc cảm tội lỗi đã không cho phép nàng thoả mãn.

Nàng lảo đảo đứng lên:

- Em đã hứa dẫn mấy đứa nhỏ đi câu tôm sáng nay.

- Vậy à? – Chàng nhìn thẳng vào mắt vợ, ánh mắt sâu thẳm nhưng chẳng mảy may tỏ lộ niềm đau trong lòng – Về việc tối qua, Lisette à, chuyện ân ái, sẽ chẳng bao giờ như thế nữa đâu, anh hứa.

- Vâng! – Nàng nghẹn ngào đáp rồi bỏ đi ra cửa như chạy trốn trước khi chàng nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh trên má nàng.

Nàng dẫn bọn trẻ đi câu tôm trong những hồ đầy cá ở Vierville và khi họ trở về ăn trưa, nàng đã có thể trở lại bình thường. Vào buổi trưa, cả nhà chất lên chiếc Citroen già nua của ông Henri và đến thăm Falaise, nơi William Đại đế sinh ra:

- William Đại đế là ai vậy? – Dominic hỏi trong khi đang lên trên ngọn đồi đi về phía lâu đài.

Melanie tròn mắt:

- Anh không biết William Đại đế à? – Con bé ngạc nhiên hỏi – William Đại đế là người đã chinh phục nước Anh.

Dominic nhún vai bất cần:

- Đó là lịch sử nước Anh. – Nó nói với vẻ khinh mạn – Anh cần gì phải biết lịch sử Anh quốc.

Melanie sửng sốt. Nó tưởng ai ai cũng biết lịch sử nước Anh. Melanie cố đi lên bằng với Dominic lúc Dominic sải chân đi lên trước bố mẹ và Lucy.

- Bởi vì ông ta là người Pháp. – Cuối cùng con bé nói.

Dominic cười với Melanie. Melanie là cô bé đầu tiên mà Dominic thích:

- Ông ta là người Normandy, em ngớ ngẩn ạ! – Dominic nói tiếp với giọng thân ái – Nào, chạy tiếp và tìm coi có “cái lỗ thần bí” nào không. Em có biết “cái lỗ thần bí” là gì không hả Melanie?

- Không! – Melanie hổn hển, mặt đỏ dần lên vì cố chạy nhanh để bắt kịp Dominic – Nhưng em muốn biết. Chỉ em đi.

- Trời ơi, không hiểu tại sao người ta lại cứ đi xây mọi thứ ở trên đồi thế này. – Annabel vừa cười vừa thở dốc – Tự dưng em lại chẳng còn hứng thú xem những kiến trúc thời trung cổ này nữa. Chắc là em sẽ ngồi chờ ở đây và đi dạo quanh quẩn trong công viên tỉnh.

- Mình sẽ ở lại đây với bồ. – Lisette ân cần.

Annabel lắc đầu:

- Ô không, đừng làm vậy, Lisette. Em biết chỉ có chị mới có thể kể về lịch sử của lâu đài này cho Melanie nghe. Em sẽ gặp lại tất cả ngoài xe nhé. Biết đâu đấy, nếu may mắn, em sẽ mua được kem Pernod trong quán cà phê.

Với nụ cười xinh xắn, nàng vẫy chào mọi người rồi quay tìm chỗ mát ngồi nghỉ:

- Lịch sử của lâu đài này thế nào? – Luke hỏi không chú ý lắm đến sự rút lui của vợ.

- Vào năm 1027, Robert, bá tước Normandy, khi quay về lâu đài này, đem lòng yêu một cô gái giặt áo bên đường. – Lisette giải thích – Nàng tên là Arlette, và chàng yêu nàng lắm. Chính ngay Falaise này, con trai của họ là William đã được sinh ra.

- Nhưng sao ông bá tước lại tin chắc thằng bé là con mình? – Luke vui miệng hỏi, mắt đăm đăm nhìn lên pháo đài sừng sững hiện ra trước mắt họ.

Lisette loạng choạng, và Greg đưa tay ra đỡ ngay lấy vợ rồi cũng bỏ tay ra tức thì.

- Em cho rằng vì… vì ông ấy tin nàng. – Lisette đáp, tim đập nhanh trong lồng ngực.

Luke quay sang nàng cười tươi:

- Dĩ nhiên, đó là điều mà tất cả đàn ông hay làm, đúng không? Họ tin rằng những đứa trẻ nuôi là máu huyết của mình. Nếu Robert bị lừa, ông ta cũng chẳng phải là kẻ khốn khổ đầu tiên, phải không nào?

Mặt trời chói lọi. Nó vượt lên khỏi những bức tường trắng bằng đá của toà lâu đài, làm chói mắt mọi người. Lisette dừng lại, chiếc áo đen khiến gương mặt nàng xanh xao và đôi mắt sâu càng thêm hốc hác.

- Em nghĩ có lẽ Annabel có lý. – Nàng nói mệt mỏi – Hay hơn cả là ngồi trong bóng mát ăn kem Pernod hơn là chạy lòng vòng quanh mấy cái di tích lâu đài trong cái nóng thêu đốt này.

- Vớ vẩn! – Luke tàn nhẫn buông một câu – Melanie đang thèm chết được muốn nghe câu chuyện bá tước và nàng Arlette. Em đâu được quay về.

Greg đang bước trước họ một chút, thình lình dừng lại, lấy tay che mắt tránh ánh nắng chói chang. Chàng hỏi gắt:

- Dominic với Melanie đâu nhỉ? Chẳng thấy chúng nó đâu cả.

Họ dừng lại, nhìn quanh. Lucy đang nhởn nhơ hái hoa dại, nhưng tuyệt nhiên không có dấu vết gì của Dominic và Melanie.

- Bên trong toà lâu đài có an toàn không? – Greg hỏi, quay lại nhìn nàng.

- Em không biết nữa. Mấy năm rồi em không đến đây và…

- Chúng nó kia rồi! – Luke nói – Làm cách quái quỷ nào mà chúng nó lại leo lên đó được nhỉ?

Greg rủa thầm. Anh chàng Dominic thờ ơ đang thám sát một vòng nguy hiểm quanh đỉnh pháo đài, còn cô nàng Melanie hiếu thắng đang mồ hôi theo sát nút.

Greg bật chạy lên. Chàng không hề lo cho Dominic. Con trai chàng rất vững chân và nhanh nhẹn nhưng chàng lo Melanie không được như thế.

Luke không muốn chạy theo Greg. Anh quay lưng về phía lâu đài, Greg và con gái mình, và hỏi gọn:

- Cái khỉ gì đã xảy ra vậy?

- Không có gì cả. – Nàng đáp, cố đi khỏi chỗ Luke đứng, nhưng anh đã nắm tay kéo nàng quay đối diện với mình.

- Đừng nói dối anh Lisette! Anh biết em quá mà. Có cái gì rắc rối nào?

Sự tò mò lẫn quan tâm hiện lên trong mắt chàng.

Nàng nói buồn bã:

- Greg không yêu em Luke à. Đã lâu rồi!

Luke nhìn nàng chằm chằm không tin:

- Em muốn nói gì, anh ta không yêu em sao? Tất nhiên là anh ta yêu em và điên cuồng vì em mà!

Nàng lắc đầu, mỗi đường nét trên người nàng đều thể hiện sự mệt mỏi và thất bại:

- Mọi chuyện không như mình tưởng đâu, Luke, ở nhà chúng em ngủ riêng. Ít khi vợ chồng em ân ái và mỗi khi… – Nàng không thể nói tiếp, rồi nhún vai như tiếp lời – Nếu anh chúc em không hạnh phúc với Greg thì anh được toại nguyện rồi đó, Luke ạ.

Đúng, đó là điều cầu chúc, điều mà anh cầu nguyện.

Nhưng bây giờ khi điều đó xảy ra, khi giờ đây nàng đứng trước mặt anh với ánh mắt đầy đau khổ, anh biết mình chẳng vui gì. Anh dịu dàng nói:

- Anh xin lỗi, Lisette, anh thật tình xin lỗi.

- Cảm ơn. – Nàng đặt tay mình vào tay Luke, một nụ cười buồn nở trên môi – Mọi chuyện không phải như mình mơ ước đâu, phải không?

Ở đằng xa, Luke có thể nhìn thấy Annabel đang ngồi ngoài một quán cà phê, nhấm nháp kem Pernod trong bóng mát.

- Không phải đâu! – Anh đáp buồn buồn.

Họ đứng bên nhau một lát không nói tiếng nào, và Lisette bỗng cảm thấy gần gũi anh lạ lùng. Luke đã hiểu nàng. Có một sự thông hiểu ngầm giữa họ mà nàng không thể tìm được ở một người nào khác. Nàng biết anh hiểu nàng đang nghĩ đến Dieter, nghĩ đến kế hoạch họ từng bàn trốn đi sinh sống ở Thuỵ Sĩ. Và nàng biết anh đang nhớ đến lần anh quay lại Valmy hồi chiến tranh, nghĩ đến lúc anh đã tin chắc rằng nàng sẽ đồng ý với lời cầu hôn của mình, chắc chắn họ sẽ sống bên nhau.

- Greg bắt được hai đứa rồi. – Nàng nói, nhìn ngang, hướng về lâu đài – Thật là lạ khi Domnic không rời Melanie một bước, chứ không phải Melanie và Lucy.

- Melanie giống Dominic, có ý thích mạo hiểm. – Luke nói, biết rằng lúc này Greg có thể thấy họ rõ ràng. Anh bỏ tay Lisette ra, quay đi tiếp về phía cửa lâu đài – Lucy thì lại nhát quá, không giống Dominic tý nào. Chưa bao giờ vợ chồng em bàn về việc đó à?

- Không. – Nàng đáp, hiểu rằng mình đang nhẹ nhõm vì được nói thật lòng – Mọi người bảo sao chúng giống nhau đến thế cho dù là hiển nhiên chẳng giống gì cả.

- Thế còn Greg?

Luke thấy vẻ đau khổ trong mắt nàng, và rồi nàng khẽ nói:

- Em không nghĩ là anh ấy lại đi tìm sự giống nhau giữa hai đứa. Anh ấy chỉ yêu quí chúng vì chúng đều là con. Và hai đứa cũng yêu quý anh ấy.

Khi đến gần cổng vào lâu đài, họ có thể thấy Greg đang chờ họ. Dominic hiếu động đang bám chặt một tay Greg năn nỉ cho leo lên đỉnh cái tháp xây từ thế kỉ 13, Melanie cầm lấy tay kia của Greg. Luke cảm thấy ghen tị.

Melanie chưa bao giờ nắm tay bố âu yếm đến thế! Anh tự hỏi cái gì ở Greg lại thu hút mọi người nhiều như vậy, và không hiểu liệu Lisette có đúng không khi bảo Greg không còn yêu nàng nữa. Điều này dường như khó tin quá, nhưng nếu nó đúng như vậy thì chắc chắn có nghĩa là sẽ có lúc nàng đi tìm tình yêu ở một nơi khác? Cảm thấy lạc quan hơn, anh cười hớn hở với Greg khi sải những bước cuối cùng trên con đường mòn và bước vào bóng mát toà lâu đài.

Anh nói sôi nổi:

- Chuyện gì xảy ra với bá tước Robert và cô giặt lụa sau đó? Họ sống hạnh phúc chứ hả? Hay cô ấy lại bỏ đi với người khác?

- Sau khi sinh William, Robert gả nàng cho một nhà quý tộc người Normandy và có thêm 2 con trai nữa. – Lisette đáp, tránh ánh mắt Luke.

- Vậy thì buồn quá! – Melanie nói, hơi thất vọng – Lẽ ra cô ấy phải sống với ngài bá tước mãi mãi và như vậy thì câu chuyện mới kết thúc vui vẻ.

- Ô, thật sự là nó kết thúc vui vẻ chứ! – Luke nói, và khi bắt đầu đi đến cái pháo đài to lớn, anh cười mỉm – Hoan hô nhà quý tộc Normandy!

Những ngày ở Valmy cứ tiếp tục trôi qua đều đặn như vậy. Buổi sáng, bọn trẻ con chơi đùa quanh quẩn trong nhà và ngoài vườn. Buổi chiều họ đi Citroen, họ cùng đi thăm các tu viện, lâu đài và phố chợ. Annabel chẳng mê gì lịch sử cũng như kiến trúc, nhưng như một con mèo ngoan, cô cũng vui vẻ đi cùng rồi ngồi trong bóng mát nhấm nháp nước lạnh trong khi mọi người đi thăm thú đó đây, thăm lâu đài Gaukkard, nơi từng là pháo đài của Sư Richard Coeur rồi họ lại đến chỗ chợ ở Rouen nơi Joan of Arc bị thiêu sống trên cột. Họ đi ngang qua khu rừng sồi và thăm bà Pichon cùng bà Chamot. Họ ở lâu trong nghĩa trang chiến sĩ Mỹ ở Omaha, và nghĩa trang chiến sĩ Anh ở Bayeux.

- Có nghĩa trang chiến sĩ Đức không mẹ? – Dominic hỏi sôi nổi.

Mẹ cậu thở một hơi khó khăn còn cha cậu thì nói bình thản:

- Có có, Dominic ạ, nhưng chúng ta đâu cần đi thăm nó.

Họ lại lênh đênh nhiều ngày trên một chiếc thuyền buồm Greg thuê ở Trouville. Họ ăn món “Tripes à la monde de Caen” và cười vang trấn an Annabel, đúng là nàng ăn nấm đất thôi. Họ đi cắm trại với rượu Caldavos ướp lạnh và rượu nho rồi mua bánh mì ở các hiệu bánh để dùng với phó mát Pont – I”Evêque và Cammembert dày và thơm mùi kem, rồi những thỏi Paté địa phương. Họ bơi lặn trong nước biển mát lạnh ở Deauville rồi cùng chơi với những dân địa phương một bàn ném boules ở Brionne. Suốt ngày, mọi thứ xem ra bình thường. Không một ai ngoài Luke đoán được sự bất hào của Greg.

Ban đêm, Lisette cứ nằm thao thức, nhận thức được sự hiện diện của Greg bên cạnh, quá gần gũi mà lại quá xa xăm đối với nàng.

Chàng đã làm đúng như lời hứa. Từ cái hôm chàng đùng đùng bỏ ra khỏi phòng đến nay, chàng không hề tỏ vẻ muốn ân ái với nàng. Nàng cảm thấy nhớ sự êm dịu được gần gũi với chồng, với vòng tay rắn chắc quàng ngang vai, bàn tay đặt ngang hông. Đôi lúc, trong cơn khao khát, nàng tỉnh ngủ và quay về phía chồng, đặt đầu lên ngực chàng. Tay chàng vẫn vòng qua ôm nàng, nhưng môi chàng không còn tìm đến mái tóc nàng nữa, tay chàng không còn mơn trớn ngực nàng và nàng hiểu rằng những cử chỉ của chàng không còn tỏ ra một chút ham muốn nào. Chàng không còn cần phải giả vờ nữa, và mọi việc không làm Lisette nhẹ nhõm chút nào, chỉ có một nỗi đau không dứt.

- Con không muốn về nhà mẹ ơi! – Melanie cứ rên rỉ lúc mọi người mang hành lý của nhà Brandon ra chiếc xe taxi đang chờ – Con muốn ở đây với Dominic.

- Yên nào, con yêu! – Annabel nhẹ nhàng nói – Dominic không có ở đây đâu cưng. Ảnh cũng phải về nhà nữa.

- Thì con đi về nhà với Dominic. – Melanie nài nỉ, nước mắt vòng quanh – Con đi nhé mẹ, con sẽ ngoan, thật ngoan, con hứa mà.

- Không được, cưng ạ! – Annabel đáp, không còn bình tĩnh được – Dominic ở Mỹ, ở xa lắm.

Melanie nhìn mẹ đăm đăm, sợ hãi:

- Mẹ nói là con không bao giờ gặp lại ảnh sao? Không gặp lại hả mẹ?

- Ô, tất nhiên là một ngày nào đó con sẽ gặp lại. Nào, con hôn tạm biệt bà Héloise đi rồi lên xe.

Melanie chẳng màng đến bà Héloise thanh lịch chờ đợi mà chạy bổ đến Dominic.

- Em không muốn đi, Dominic. Anh hãy nói là em có thể ở lại với anh đi.

Dominic nhún vai buồn bã:

- Không được đâu Melanie. – Dominic nói, tay thọc sâu trong túi, đôi mắt xám rưng rưng – Em phải về London. Nhưng anh sẽ gặp lại em mà. Anh hứa như vậy.

Melanie quay lại với mẹ, gương mặt nhỏ nhắn tái mét. Nếu Dominic bảo nó phải đi, thì nó phải đi. Nó lo lắng không dám chắc nó có chịu nổi sự cô đơn không. Melanie ngoan ngoãn chào bà Héloise và ông Henri, hai bác Lisette và Greg, chào Lucy rồi leo lên sau xe taxi. Nó không dám khóc, sợ Dominic cười nó trẻ con.

Cha cô bé đang hôn tạm biệt bác Lisette và nó thấy một thớ thịt rắn lại nơi quai hàm bác Greg. Nó thích bác Greg lắm. Cô bé thích nước Pháp. Nếu Dominic sống ở Mỹ, chắc chắn Melanie cũng thích nước Mỹ. Nó không muốn về nhà ở London, không muốn chút nào. Cha cô bé vừa bước vào xe và đóng sập cửa lại. Ai cũng vẫy tay tạm biệt ngoại trừ Dominic. Cậu đứng tách ra khỏi bố mẹ và ông bà, tay cho vào túi quần, mắt long lanh sáng.

- Chào anh Dominic. – Cô bé thì thầm, đưa tay lên khung kính vẫy mãi cho đến khi bóng Dominic mất hút, cho đến khi chiếc xe rẽ trái ở cuối con đường viền cây đoạn và lao xuống đường dốc hướng về Sainte – Marie – des – Ponts.

Lisette tỏ ra vui thích trong suốt cuộc hành trình năm ngày từ Le Harve đến New York. Dường như nàng vẫn còn ở trên nước Pháp cho đến khi rời khỏi con tàu. Toàn là thực đơn với những món ăn Pháp. Nhân viên trên tàu nói tiếng Pháp và phần đông những hành khách cùng đi với họ đều là người Pháp cả. Chỉ khi bước lên bờ, nàng mới trở lại cảm giác xa lạ như mấy năm về trước. Tại đây, nàng không còn là madame Dering nữa mà là Mrs Dering, nàng không còn là một phụ nữ Pháp trên đất Pháp mà chỉ còn là một kẻ xa lạ không thể nào coi xứ sở này là quê hương thứ hai của mình. Tiếng thở dài. Trước đây, chuyện đó không thành vấn đề gì vì Greg yêu nàng và nàng cũng tha thiết muốn Greg được hạnh phúc. Nhưng giờ đây chàng không còn yêu nàng nữa. Mặc dù chàng đã tế nhị không nói ra điều đó nhưng nàng hiểu, từ ngày chàng mất đi vẻ thơ mộng ban đầu.

Greg bỏ những vé tàu đăng ký ở Paris. Chàng định ghé New York chơi một tuần trước khi về nhà nhưng không còn tâm trí nào kéo dài kỳ nghỉ lễ nữa. Chàng chỉ mong sự đổ vỡ này kết thúc cho nhanh. Đứng tựa vào bức tường của lâu đài Falaise, chàng đã thấy Lisette khi nàng ngước mắt nhìn anh ta, chắc chắn đó là vì sự hiện diện của chàng đã cản trở những cuộc gặp gỡ giữa họ. Đáng lẽ chàng nên yêu cầu ly dị mới phải. Chàng cố gắng đem lại hạnh phúc cho nàng nhưng đã thất bại. Quan hệ giữa họ đã thay đổi. Nàng chỉ vui tươi rạng rỡ khi ở bên Luke Brandon. Sự hiện diện của anh ta như cất bỏ được gánh nặng trong lòng nàng.

Chàng không thể buộc nàng phải ly dị, không thể nào chàng để mất nàng như mất một người tình nhưng vẫn khao khát được hàn gắn lại những mảnh đã vỡ, mặc dù nàng vẫn ở cạnh chàng, và chàng vẫn cảm thấy sự hiện diện của nàng, vẫn nghe thấy giọng nói của nàng. Dưới mắt mọi người, họ vẫn là một gia đình lý tưởng. Và nếu như chàng không có những đòi hỏi thể xác ở nàng thì cái vỏ bên ngoài đó vẫn mãi mãi nguyên vẹn. Mắt chàng tối sầm lại. Nhưng chàng không phải là kẻ bất lực. Nếu không có Lisette thì phải có một đàn bà khác. Greg chưa bao giờ nghĩ rằng nàng bận tâm đến, phải hỏi cho ra nhẽ.

Chỉ còn hai người trong toa tàu. Chicago đã lùi lại phía sau và trước mặt là thảo nguyên bát ngát. Greg đột ngột nói:

- Cuộc hôn nhân của chúng ta đã có nhiều thay đổi từ khi ở Pháp. Lisette, anh muốn biết em có được hạnh phúc không?

Nàng buông cuốn sách đang cố gắng đọc, và Greg lại thấy vẻ mong manh huyền ảo nơi nàng – cái vẻ mong manh nhưng bất chấp bom đạn để cứu sống Luke Brandon – đã hiện hữu quanh nàng suốt những đêm dài làm việc không mệt mỏi trong căn phòng giải phẫu. Một vẻ mong manh mời mọc, gợi tình đã từng làm chàng rạo rực và giờ đây vẫn thế. Greg đột ngột bỏ đến bên cửa sổ, biết rằng nếu không tự chủ được, nếu chàng đến với nàng thì sẽ lặp lại tình huống khủng khiếp giữa họ tại Valmy.

- Anh muốn nói rằng em vui mừng vì anh không còn ân ái với em nữa phải không? – Nàng hỏi băn khoăn. Trong chiếc áo len cao cổ màu huyết dụ và mái tóc hờ hững trên vai, trông nàng trẻ lạ lùng, quá trẻ để có thể làm mẹ của hai đứa con, vậy mà thằng bé đã tám tuổi rồi.

- Không, điều đó đã tự nó khẳng định rồi. – Giọng chàng cáu kỉnh khiến nàng cảm thấy nao núng. Greg không nhìn nàng. Chàng chăm chú vào vẻ rực rỡ của cánh đồng lúa mì ngút ngàn, mắt nheo lại, đôi môi mím chặt thành một đường kẻm mỏng.

Nàng nhớ lại người lính trận vui vẻ đã nhấc bổng nàng lên trong lần trở lại Valmy. Rồi tiếng cười bất tận trong chuỗi ngày họ ở Paris, những nụ cười đã nâng đỡ họ khi cuộc hôn nhân bắt đầu rạn nức về mặt thể xác, nhưng giờ đây nó không còn ích lợi gì nữa.

- Vậy thì em xin lỗi, em không hiểu gì cả.

Greg xoay lại đối diện với nàng:

- Chúng ta đã thoả thuận là không ly dị. Nhưng vấn đề quá phức tạp. Em muốn trở về Pháp mà không thể để em đem con đi được.

Chàng thấy Lisette choáng váng và cảm thấy ân hận vì những lới nói đầy ngụ ý của mình. Nàng sẽ không bao giờ xa chàng nếu điều đó có nghĩa là xa Dominic và Lucy. Nhưng chàng tàn nhẫn nói tiếp:

- Nhưng nếu tôi không ngủ ở giường cô thì tôi phải ngủ trong một cái giường khác.

Phải mất một lúc nàng mới hiểu ý Greg, hơi thở nàng nghẹn lại như vừa bị ai đánh mạnh vào ngực.

- Cô không nghĩ được giải pháp nào khác à? – Đôi mắt Greg như thiêu đốt nàng. Nàng có thể nghĩ ra chứ, nhưng nàng không ở trong vị thế để đề nghị. Nàng đã làm chàng khổ sở thất vọng trên giường ngủ, và giờ đây chàng không còn muốn nàng nữa. Liệu chàng có buộc nàng bỏ con trở về Pháp không? Nàng có cảm giác như người sắp chết đuối đang chơi vơi tìm chút không khí.

- Không, em không nghĩ được giải pháp nào khác, Greg à. – Giọng nàng thờ ơ như kẻ xa lạ.

Nàng kịp thấy tia thất vọng lẫn cay đắng trong mắt Greg trước khi chàng quay đi. Nàng hiểu Greg muốn đề nghị xin ly dị và chàng sẽ săn sóc con. Nàng nghẹn ngào xin lỗi rồi bước ra ngoài toa, lảo đảo men theo hành lang, mắt mờ đi vì những giọt lệ nóng bỏng.

Một tuần sau nàng thấy Greg đi với Jacqueline Pleydall. Dominic và Lucy đã trở lại trường. Cuộc sống của họ trôi đi khi Greg tuyên bố không còn có ý định chung thuỷ với nàng nữa. Nàng tiếp tục dùng điểm tâm với Greg mỗi sáng trước khi chàng đến sở. Họ nói chuyện về việc học tiếng Pháp của Dominic, về mức độ nhảy vọt trong khoản chi dược phẩm của hãng, về buổi khánh thành phòng triển lãm hội họa địa phương. Câu chuyện xã giao cứ tiếp tục như giữa 2 người xa lạ.

Chrissie đã điện thoại cho nàng, cô háo hức đòi đãi nàng một chầu để có dịp chuyện trò sau hai tháng vắng mặt. Họ sắp xếp gặp nhau vào bữa trưa rồi sau đó cùng đi xem các cửa hiệu.

Lisette đậu xe ngoài nhà hàng, nàng vừa dợm bước lên lề thì thấy Greg. Chàng cao hơn hẳn đám khách bộ hành một cái đầu, bộ vét sậm màu mặc đi làm cắt thật khéo. Mái tóc xoăn bù xù sáng lên màu đồng dưới ánh nắng. Nàng thấy Greg cười và tim nàng chợt đập rộn rã. Sau chuyến đi du lịch sang Pháp, nàng chưa bao giờ thấy những nếp nhăn đó trên đôi mắt Greg, hàm răng trắng loá trong nụ cười. Nàng cười đáp lại, tay vội vã tìm cái chốt trên cửa xe Lincoln. Nhưng nàng chợt nhận ra Greg không cười với nàng và chẳng hề thấy nàng. Chàng đang dõi mắt theo một cô gái tóc vàng cao mảnh khảnh đang băng qua đường tiến về phía chàng.

Lisette buông mình xuống chiếc ghế nệm bọc da màu xanh nhạt, nhìn cô gái tóc vàng chạy đến và Greg choàng tay qua cô ta rồi họ cùng bước vào nhà hàng, tay trong tay.

Nàng cứ tưởng rằng mình đã chai đá từ lâu, không gì có thể tàn phá nàng hơn cái chết của Dieter nữa. Nhưng nàng đã lầm, nàng đang run rẩy không kềm chế nổi. Mặc dù Greg đã báo trước chuyện này, mặc dù tận nơi sâu thẳm của tâm hồn, nàng biết nàng không hề tin chàng.

Nàng đạp mạnh cần số, rú ga lao ra dòng xe cộ bất chấp nguy hiểm. Nàng đã quên hẳn Chrissie. Nàng chỉ còn biết đến một điều: phải trốn thoát càng xa càng tốt, xa khỏi thực tại đau đớn giữa nàng và Greg, người đàn ông đang choàng tay qua eo Jacqueline Pleydall.

Nàng rẽ vào đại lộ Marina, phóng nhanh qua căn cứ quân sự Presid, không còn chú ý gì đến dòng xe cộ xung quanh. Greg không muốn ly dị, chàng đã bảo nàng như thế. Nàng cố bấu víu vào ý nghĩ đó như người chết đuối bám vào mảnh gỗ trôi dạt. Hoà giải chăng? Nhưng có thể hoà giải được nữa không khi sự lãnh cảm của nàng khiến chiếc giường không còn là thiên đàng mà là địa ngục, là chiến trường. Nàng quẹo vô lề và dừng lại. Không phải Greg, chính nàng mới là kẻ phản bội. Gác tay lên vô lăng, nàng gục khóc nức nở.

Thật lạ lùng, sau khi nàng biết Jacqueline Pleydall, quan hệ giữa họ lại trở nên khá hơn. Sự kiện này đã giúp nàng dễ dàng hoà mình vào đời sống của chồng. Nhưng không bao giờ nàng nói với Greg về việc nàng thấy họ đi với nhau. Vì nàng lo sợ không biết câu chuyện sẽ dẫn dắt tới đâu. Bây giờ, nàng càng phải suy nghĩ nhiều hơn và day dứt mãi về tội lỗi của mình. Greg vẫn tin tưởng rằng Dominic là con chàng. Nàng đã yêu Greg trong thời gian dài nhưng từ khi biết Jacqueline, tình yêu của nàng còn mãnh liệt hơn, như một cô gái mới biết yêu lần đầu.

Nàng không còn coi Greg như một người chồng tử tế ân cần, mà cũng như những người đàn bà khác, như Jacqueline Pleydall, chắc chắn thế, giờ đây dưới mắt nàng, Greg là một người đàn ông mạnh mẽ, quyến rũ trong vẻ buông thả, với sự xán lạn về tiền tài và danh vọng, ông chủ của một hãng quảng cáo thành công nhất thế giới. Thế nhưng chàng vẫn mang vẻ thoải mái hờ hững với những gì mình đạt được.

Phòng ngủ của họ vẫn ngăn ra, nhưng một vài biểu hiện trong tình bạn khi xưa đã trở lại. Họ đã quây quần ở sân trong vào bữa điểm tâm. Rồi những buổi dạo chơi của gia đình ngoài bãi biển hay leo núi. Nàng cảm thấy dễ chịu với những va chạm nho nhỏ giữa họ – khi những ngón tay của chàng chạm nhẹ vào tay nàng lúc họ cùng nắm chiếc giỏ picnic hay những lần chàng đỡ nàng đi vào khu rừng quanh hồ Tahoe.

Cuối cùng thân thể nàng đã thoát ra khỏi chếc cùm giam hãm quá lâu. Và nàng cay đắng nhận ra rằng Greg không còn cần đến thể xác nàng nữa. Giờ đây, nếu Greg trở lại, nàng sẵn sàng đáp ứng với tất cả nhiệt tình mà nàng luôn cảm thấy đối với chàng. Nhưng chàng không quay lại với nàng mà chỉ thân ái và ân cần – sẽ không bao giờ còn đề nghị ân ái với nàng nữa.

Nàng khám phá ra một điều đau đớn, điều mà Luke và Greg đã cảm thấy nơi nàng ngay lần đầu tiên – nàng là người phụ nữ có bản năng sinh dục sâu đậm.

Sự lãnh cảm của nàng đã đè nén nhu cầu đó, nàng che giấu nó nhưng bây giờ không thể phủ nhận được nữa. Nàng đang bị xáo động vì lòng khao khát một người đàn ông không còn muốn chăn gối với nàng – người đàn ông mà nàng chỉ có thể bày tỏ tình yêu bằng sự chăm sóc đứa con của chàng và đứa con mà chàng đã tin là của chàng.

Luke gọi điện thoại từ Los Angeles yêu cầu được gặp nàng, anh đang tham dự buổi họp mặt toàn thể hàng năm của Johson Mathie nhưng nàng từ chối.

- Em muốn nói gì? Em không thể gặp anh à? – Luke có vẻ không tin – Dĩ nhiên là em vẫn có thể gặp anh chứ?

- Không! – Giọng nàng sợ hãi.

Đôi mắt Luke quắc lên, tay anh nắm chặt điện thoại.

- Em không đến được. Em bận đưa mấy cháu đến Carmel.

- Em nói dối. – Anh lặng lẽ nói – Mấy đứa nhỏ đang ở trường, anh biết. Vì anh vừa gọi điện thoại cho Greg cách đây năm phút.

- Ôi… – Nàng nhắm mắt lại. Luke là bạn nàng mà, người bạn tốt nhất mà nàng mong muốn được gặp hơn bất cứ cái gì khác trên đời. Nàng mờ bửng mắt. Mình có yêu Luke đâu, chẳng bao giờ có chuyện đó, mình chỉ lo sợ vớ vẩn.

- Anh sẽ mất khoảng 5 giờ lái xe đến đây. Em chờ anh ở ngoài Presidio, rồi chúng ta sẽ đi ăn trưa.

- Tốt lắm! – Giọng anh khàn đi – Anh nhớ em!

- Em cũng nhớ anh! – Nàng nói và khi đặt ống nghe xuống cần máy, tay nàng run run.