Dục Vọng Đen Tối

Chương 117: (p2)

“Phu nhân, phu nhân người đừng như vậy… ” má Lưu bước lên phía trước thuyết phục.

Diêm Thủ Nghị sắc mặt cũng khó coi, lại ngay trước mặt bác sĩ và y tá nên không tiện nổi giận, “Cô tới làm cái gì? Cút ngay đi!”

Dung Ân bị đánh lảo đảo mấy cái, trong miệng cơ hồ có mùi máu tươi chảy ra, cô thật vất vả ổn định rồi bước lên, Diêm phu nhân lúc này hoàn toàn mất đi đoan trang, giống như điên rồi lần nữa xông qua.

“Đừng đừng —— dừng tay —— “

Ai cũng không nghĩ tới, Diêm Việt lại mở miệng, bác sĩ mới vừa thử mấy cái, thiếu chút nữa liền cho rằng anh đã mất chức năng tiếng nói, Diêm lão gia thấy anh nói chuyện, tâm tình vô cùng kích động, “Việt, con có thể nói chuyện sao?”

Diêm Việt mặc quần áo bệnh nhân, tóc ngắn màu nâu đậm, cặp mắt màu trà mở ra tròng mắt hướng về Dung Ân.

“Việt… ” Diêm phu nhân tới bên giường, ngạc nhiên vui mừng đan xen, “Con cuối cùng đã tỉnh, con biết con ngủ bao lâu không? Việt, mẹ đã lo lắng gần chết…”

Dung Ân bụm mặt, nhìn cặp mắt quen thuộc kia, nước mắt rơi như mưa, đây mới là Diêm Việt, không cần nói chuyện, không cần động tác gì dư thừa, một cái ánh mắt, liền có thể kiên định.

Người đàn ông vô lực kéo khóe miệng cười, cũng là nụ cười cô quen thuộc, mang theo chút không kềm chế được, còn có sủng nịnh, trong phòng bệnh huyên náo thoáng cái an tĩnh lại, bọn họ người nào cũng không nhìn thấy, Diêm Việt nơi cổ họng nhẹ cuộn, anh nói, “Con ngủ được không lâu, bởi vì, Ân Ân của con không thay đổi.”

Dung Ân lúc ấy liền che miệng lại, nhịn xuống tiếng khóc từ giữa ngón tay lộ ra, cô vô lực chống đở, liền ngồi chồm hổm ở trên mặt đất.

Diêm phu nhân há mồm muốn nói điều gì, lại bị Diêm Thủ Nghị kéo lại, lúc này, những sự tình kia không thích hợp nói cho Diêm Việt, anh mới tỉnh lại, không thể chịu kích động nữa.

Má Lưu lau tròng mắt, nước mắt tuôn đầy mặt, Dung Ân đứng ở giường bên kia, Diêm Việt không nhìn thấy cô, liền có chút khẩn trương, “Ân Ân —— Ân Ân —— “

Diêm phu nhân mắt lộ ai oán, nhưng vì Diêm Việt, phải nhịn xuống khẩu khí này, ai bảo con trai ngốc của bà chính là yêu Dung Ân, chính là nhớ thương cô.

Hôm nay, là một ngày tốt lành, Dung Ân tự nói với mình không nên khóc.

Tay phải cô lôi kéo chân giường, từ từ di chuyển thân, ánh mắt Diêm Việt đọng lại ở trên người cô, cô đến gần, người đàn ông mở trừng hai mắt, đáy mắt sâu hoắm, có ánh sáng nhu hòa, “Ân Ân… anh, thật sự ngủ rất lâu sao?”

Dung Ân cố nén không rơi lệ, trong lòng cảm thấy chua xót cùng giãy dụa được che dấu trong mắt, cô phải nói như thế nào để cho anh biết, Diêm Việt, anh ngủ hai năm, anh ngủ ngon lâu thật lâu, cô phải như thế nào nói cho anh biết, Ân Ân đã không còn thuần khiết như lúc ban đầu nữa, cô cúi người xuống, nước mắt rớt xuống mặt người đàn ông, Diêm Việt cười cười, cánh môi đơn bạc yếu ớt khẽ cong, anh muốn giơ tay lên sờ vào khuôn mặt đó, nhưng chân tay của anh đã không nghe theo anh, “Xem ra, anh thật ngủ thật lâu rồi… để em phải lo lắng thành như vậy.”


Diêm Việt vẫn rất yếu, nói chuyện đứt quãng.

Dung Ân không biết nên trả lời như thế nào, cô cúi người, đem mặt vùi vào cổ Diêm Việt, nước mắt nóng hổi thấm ướt quần áo bệnh nhân của anh, rơi vào cổ người đàn ông bởi vì lâu không thấy ánh mặt trời mà trên da thịt trắng nõn.

“Ân Ân… Đừng khóc… ” anh sợ nhất là nước mắt của Dung Ân, “Anh tỉnh, anh sẽ không ngủ tiếp rồi, Ân Ân…”

Má Lưu đứng trong góc yên lặng rơi lệ, nếu nói đây là vận mệnh mà nói…, hai đứa bé này, cũng quá đắng cay rồi, bọn họ gặp nhau tại đúng lúc này, nhưng là hai năm qua trống rỗng, mọi thứ đều thay đổi rất nhiều, Diêm Việt ngủ say, trí nhớ tốt đẹp của anh vĩnh viễn dừng lại ở trên núi, nhưng Dung Ân thì không, cô chịu đựng sinh ly tử biệt, vừa chịu đựng Diêm Minh có ý định trả thù, đến trong tay Nam Dạ Tước, vừa khiến cho cả người tổn thương, cô làm thế nào còn có thể lột xác như lúc ban đầu, trở lại bộ dáng của hai năm trước đây?

Cô ôm Diêm Việt, không ngừng lặp lại, “Anh tại sao không sớm tỉnh lại? Tại sao bắt em chờ anh hai năm, tại sao —— “

Tiếng nói bi thương mang theo sự cuồng loạn, Dung Ân hai tay ôm chặt lấy thân thể Diêm Việt, bên cạnh y tá mắt đỏ hồng, quay lưng đi, tình cảm của hai người, phải kiên định như thế nào, mới có thể có sự chờ đợi như vậy? Tiếng khóc của Dung Ân đến cuối cùng liền vô lực giảm xuống, trong lòng cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thật cảm thấy chua xót vô cùng, có một loại cảm giác dường như đã có mấy đời. (ý nói xúc động trước sự thay đổi lớn lao)

Từ đầu đến cuối, Diêm Minh cũng đứng ở bên cạnh, phần này hạnh phúc, hắn vĩnh viễn cũng không thể dung hòa vào được.

“Ân Ân, thật xin lỗi…”

Diêm Việt cho là, là anh làm Dung Ân thương tâm, đợi chờ hai năm qua, anh có thể tưởng tượng Dung Ân là phải vượt qua đau khổ như thế nào.

“Không nên nói xin lỗi, không nên—— ” Dung Ân ngẩng đầu, đôi mắt khóc thành sưng đỏ, người nên nói xin lỗi là cô, mà không phải là Diêm Việt nói ra ba chữ kia.

Dung Ân nghĩ đến cái gì, liền đứng dậy từ trong túi quần móc ra sợi dây chuyền, “Còn nhớ rõ cái này không? Là anh đích thân đeo lên cho em.”

Hình dạng cỏ 3 lá rơi vào trước mắt Diêm Việt, lấp lánh ánh sáng như cũ kinh diễm rực rỡ, Diêm Việt khẽ động khóe miệng, vừa muốn mở miệng, lại thở gấp kịch liệt.

Gương mặt tuấn tú của anh bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, động tác thở gấp gáp, bộ ngực phập phồng kịch liệt, Dung Ân giật mình, Diêm phu nhân bên cạnh vội vàng đẩy ra cô, “Việt, con sao vậy?”

“Không được rồi, là bệnh hen suyễn của cậu ấy phát tác. ” bác sĩ chủ trị vội vàng sai y tá mang bình phun sương tới, Dung Ân bị mọi người đẩy đến bức tường đằng sau, Diêm Việt ổn định lại, Diêm phu nhân thái độ đúng mực lần nữa bị bỏ qua, buột miệng mắng, “Đồ xấu xa, tại sao cô còn muốn xuất hiện, Việt chỉ cần đụng phải cô sẽ xui xẻo…”

“Mẹ —— ” Diêm Việt giọng nói có chút kích động, “Làm sao mẹ lại nói cô ấy như vậy?”


“Việt, con không biết cô ta…”

Diêm Thủ Nghị vội vàng kéo tay bà, “Việt mới tỉnh lại, bà không thể cho con an tĩnh sao?”

Dung Ân lấy sợi dây chuyền, sắc mặt bị chuyện ngoài ý muốn vừa rồi làm cho sợ đến trắng bệch, Diêm Minh chân mày nhíu lại, đi lên trước nói, ” Cho tôi xem sợi dây chuyền một chút.”

Cô không rõ cho lắm, hướng về cặp mắt màu trà giống nhau với Diêm Việt, đem dây chuyền trong tay giao cho hắn.

“Đây là dây chuyền Hỏa Tinh. ” Diêm Minh cầm lấy nó đi tới bên giường Diêm Việt, cẩn thận tỉ mỉ, đột nhiên sắc mặt tím tái, hắn hiện tại mới nhớ tới trên tạp chí có nói về sợi dây chuyền này,trên mặt của dây chuyền này, thật ra là có một cái móc, ban đầu phỏng vấn nhà thiết kế về sợi dây chuyền này, ông ấy nói sự tinh xảo này là do vợ ông đột nhiên có ý tưởng, bên trong, có thể chứa vài giọt nước hoa, Diêm Minh để dây chuyền ở lòng bàn tay, quả thấy phía sau có một cái khuy cài rất nhỏ, hắn dùng ngón tay khêu nhẹ dưới, mở ra sau, bên trong có phấn vụn màu cam tràn ra.

Bác sĩ biết rõ ràng Diêm Việt bị dị ứng, liền nhận ra, ” Trong mặt dây chuyền này tại sao có thể có hạt phấn hoa lan?”

Dung Ân giật mình, đầu óc hoàn toàn bị trống không, Diêm phu nhân thất thanh thét chói tai, “Cô muốn hại chết Việt, tại sao cô tâm địa ác độc như vậy…”

“Tôi không có! ” cô trăm miệng cũng không thể bào chữa, “Tôi căn bản không biết trong mặt dây có giấu vật như vậy…”

Diêm Minh sắc mặt âm u, con ngươi lãnh đạm, “Dây chuyền này để ở đâu, còn có ai tiếp xúc qua sao?”

Dung Ân cũng là tùy thân mang theo,giấu ở Ngự Cảnh Uyển đặt ở trong tủ đầu giường.

“Chẳng lẽ… ” Diêm Minh cũng không nói đến tên Nam Dạ Tước, nhưng Dung Ân từ trong ánh mắt của hắn đã hiểu ra, cô không chút nghĩ ngợi phủ nhận nói,: “không thể nào, không có ai chạm qua.”

Nam Dạ Tước cũng không biết Diêm Việt sẽ dị ứng với hạt phấn hoa lan, chuyện này, cô tin tưởng anh.

Dung Ân cẩn thận nhớ lại sắc mặt cứ như vậy mà cứng lại, “Dây chuyền này là hai năm trước Việt đích thân đeo lên cho tôi, mà bệnh hen suyễn của anh ấy phát tác, là lúc đeo dây chuyền cho tôi, tôi vẫn không biết tại sao lúc trước trên áo lại dính hạt phấn hoa lan, có thể hay không, cũng là bởi vì sợi dây chuyền này?”

“Đúng. ” bác sĩ chủ trị đến nay vẫn nhớ được, “Ban đầu bộ quần áo kia, chính là trên cổ áo tìm được loại phấn hoa đó.”

Nói cách khác, lúc trước sợi dây chuyền trên tay Dung Ân, cũng đã có dấu hạt phấn hoa lan..

Diêm Minh ngẩng đầu nhìn về Dung Ân, ánh mắt phức tạp.

“Vậy là người nào? ” Diêm Thủ Nghị thần sắc nghiêm túc.

Diêm Việt trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau đoán ra chút ít đầu mối, đôi mắt anh ảm đạm, chợt cảm thấy đau lòng, “Mẹ, chẳng lẽ các người cho là Ân Ân muốn hại con sao?”

Diêm phu nhân nghiêm mặt không nói gì, nhưng thần sắc đã nói rõ hết thảy.

Diêm Việt cánh môi như có như không nhép miệng, lời của anh nói cũng không nhiều, bởi vì không có dư thừa khí lực, nhưng mỗi một chữ mỗi một câu, đều giống như đục khoét ở trong lòng người, khắc sâu công kích, “Các người muốn hoài nghi bất luận kẻ nào…cũng không được lôi Ân Ân vào, bởi vì cô ấy không biết… Vĩnh viễn không biết.”