Khi hai người trở lại doanh trại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Giữa trưa hè oi ả, Hứa Mộ Triều lại bị vua Zombie dùng áo khoác quân đội bao vào trong ngực rồi ôm vào doanh trại, dao nhỏ để ở cổ khiến cô không cách nào nhúc nhích. Cô đổ mồ hôi đầm đìa lại cảm thấy căm hận không thôi. Minh Hoằng sẽ không bỏ qua cho mình, Thẩm Mặc Sơ sẽ bảo vệ mình sao? Rơi vào tay ai thì sẽ may mắn hơn một chút đây? Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ?
Cô không biết, thật ra trong lòng vua Zombie cũng hơi mờ mịt. Anh biết Minh Hoằng coi cô là tất cả, cũng biết Hudgens khao khát thân thể của cô. Thế nhưng anh lại muốn bất chấp hậu quả giữ cô bên người.
Vua Zombie đi thẳng một mạch, không muốn bất cứ kẻ nào thấy được cô gái trong lòng.
Rốt cuộc cũng đi đến cửa phòng ngủ của anh, tâm tình của anh vui sướng lạ thường. Nhìn mái tóc dài màu đen và đường cong uyển chuyển mềm mại bên sườn mặt của cô, anh bỗng nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Em thật thơm”
Hứa Mộ Triều tức giận hừ lạnh một tiếng.
Lúc mở cửa ra, cả hai người đều biến sắc.
Trên sô pha màu nâu đậm, một bộ xương trắng đang ngồi ngay ngắn.
Hắn gọi khẽ: “Ngươi đi đâu thế?”
Thẩm Mặc Sơ im lặng vào phòng,đóng cửa lại: “Cô ấy chạy, tôi đi bắt trở về.”
“Phải không?” Hudgens cẩn thận đánh giá đôi mắt anh, mãi đến khi xác nhận trong đó chỉ toàn một màu xanh lục, mới nhìn về phía Hứa Mộ Triều: “Có thể chạy thoát từ trong tay Minh Hoằng, quả nhiên không giống người thường. Thả cô ta xuống đi.”
Thẩm Mặc Sơ đặt cô lên sô pha, dao nhỏ vẫn kề ngay cổ cô, khiến cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì liên tiếp biến thân và chiến đấu, chiếc váy dài màu hồng đào trên người cô đã rách rưới không chịu nổi. T rên bả vai mảnh khảnh và nơi đầy đặn trắng như tuyết là máu của Thẩm Mặc Sơ như họa tiết “triền chi liên” (1) uốn lượn tô điểm. Dưới mái tóc đen dài là khuôn mặt vô cùng cương nghị, dù không phải tuyệt sắc cũng đủ khiến kẻ “duyệt người vô số” như Hudgens hơi rung động.
“Vua Zombie, để chứng minh sự trung thành của ngươi….hãy giữ chặt lấy cô ta” Hudgens nở nụ cười,”Mùi vị của cô gái đứng đầu đại lục, ta phải nếm thử một lần mới được.”
Thẩm Mặc Sơ đờ ra trong vài giây.
Hudgens dõi theo anh, gằn từng tiếng: “Bắt lấy tay chân cô ta, cố định trên sô pha! Chờ ta chơi chán, sẽ cho phép ngươi cùng thưởng thức!”
“Thẩm Mặc Sơ, con mẹ nó, nếu anh dám làm vậy, cho dù anh có tỉnh táo lại em cũng không tha thứ cho anh! ” Hứa Mộ Triều hét lớn một tiếng, quay đầu nhìn Hudgens nở nụ cười khinh thường; “Tôi còn nghĩ chủ nhân của Thẩm Mặc Sơ là nhân vật lợi hại gì,hóa ra là cái thứ rác rưởi này!”
Hudgens: “Cô có tin không, ta sẽ chơi cho đến khi cô quỳ dưới chân xin tha mới thôi!”
(Myu: Thật thắc mắc chỗ này, làm sao Hudgens có thể gây án khi thiếu hung khí được chứ @[email protected])
Hứa Mộ Triều cười lớn hơn nữa: ” Hứa Mộ Triều tôi là người mà Cố Triệt yêu, dưới một người, trên vạn người, Minh Hoằng phải lấy mười thành trì mới có thể đổi lấy tôi. Chờ Cố Triệt tỉnh, chỉ sợ có lấy một trăm thành trì để đổi tôi anh ấy cũng không tiếc! Thế nhưng!”
Cô hung dữ nhìn Hudgens; “Nếu hôm nay ông dám làm nhục tôi, tôi lấy sinh mạng ra thề chỉ cần tôi còn một hơi thở, Thú tộc và loài người của cả đại lục sẽ không ngủ không nghỉ đuổi giết ông. Dù ông có ba vạn Zombie cũng được, khống chế Thẩm Mặc Sơ cũng chẳng sao, người của tôi sẽ chiến đấu tới giọt máu cuối cùng cho đến khi giết được ông! Bên nặng bên nhẹ, tự ông suy nghĩ đi!”
Cách nói chuyện đằng đằng sát khí, còn bị đôi mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm khiến Hudgens hít một hơi thật sâu, nhất thời không dám đáp lại. Giọng điệu của cô nói cho hắn biết, cô đang nói thật, nếu hắn thật sự dám động vào cô, cô nhất định sẽ không buông tha.
Nhưng hắn cũng không ngu ngốc, trời sinh lại đa nghi. Hắn nghĩ nghĩ, nhanh chóng cười lớn: “Nếu cô thật sự quan trọng như thế, vì sao lại bị loài người bán đứng? Hơn nữa Cố Triệt đã là một kẻ tàn phế, hắn vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại, cô dựa vào đâu mà uy hiếp ta? Cô nghĩ ta ngu sao?”
Trên mặt Hứa Mộ Triều lập tức hiện lên thần sắc tuyệt vọng, giãy dụa và nản lòng, cô suy nghĩ một chút, tỏ vẻ cam chịu: “Được rồi, nếu ông buông tha tôi, tôi sẽ đồng ý gia nhập vào quân của ông, nguyện trung thành với ông. Mọi người đều biết, Hứa Mộ Triều tôi luôn coi trọng mạng sống nhất.”
Hudgens ngẩn người, cười khúc khích: “Hứa Mộ Triều, cô quả thật rất thú vị! Máu Zombie cũng không thể khiến cô thần phục, ta làm sao dám tin tưởng cô sẽ trung thành với ta? Nói theo kiểu con người, cô chính là một củ khoai lang bỏng tay, Minh Hoằng cũng chịu thiệt trong tay cô. Vua zombie cũng vì cô mà không giết được Cố Triệt. Cô còn không chịu ngoan ngoãn nằm xuống? Chơi đùa với cô gái đứng đầu đại lục, còn có giá trị thực tế hơn.”
“Điện hạ, mạng sống của cô ấy còn quan trọng hơn cả tôi.” Thẩm Mặc Sơ lẳng lặng nói.
Nói chuyện nãy giờ, ham muốn mãnh liệt của Hudgens đối với Hứa Mộ Triều cũng đã phai nhạt mấy phần. Nhưng nghe Thẩm Mặc Sơ cầu tình, hắn lại có chút hoài nghi về lòng trung thành của anh. Lúc này, có làm gì Hứa Mộ Triều hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Hắn nhìn Thẩm Mặc Sơ: “Được rồi, tôi không làm gì cô ấy. Nhưng nếu trả cô lại cho Minh Hoằng, ngày nào đó cô ta bị cải tạo thành người máy, chỉ càng khiến thế lực Minh Hoằng thêm lớn mạnh.”
Thẩm Mặc Sơ yên lặng không nói, trong lòng Hứa Mộ Triều chùng xuống.
“Giết cô ta đi.” Hudgens cười nói, “Như vậy sẽ không để lại hậu quả, còn bảo toàn trinh tiết cô gái của ngươi, thế nào?”
“Nếu đây là mệnh lệnh của ngài, tôi sẽ chấp hành.” Thẩm Mặc Sơ không thèm liếc nhìn Hứa Mộ Triều.
“Không.” Hudgens nghĩ tới chuyện gì đó, bỗng nhiên nở nụ cười, ” Ngươi dứt khoát ăn luôn cô ta đi, uống sạch máu sau đó ăn cô ta vào bụng. Bằng cách này, cô gái của ngươi sẽ suốt đời ở bên cạnh ngươi.”
“….Tuân lệnh.” Con dao nhỏ trong tay Thẩm Mặc Sơ run lên, lưỡi dao sắc bén không chút do dự cắt qua bả vai non nớt, máu tươi yên lặng chảy ra.
“Đúng là trò hay!” Hudgens cười cười, ngồi trên sô pha đối diện, dùng cánh tay xương trắng chống cằm xem kịch.
“Em yêu…” Thẩm Mặc Sơ vùi đầu vào hõm vai cô, hút thật mạnh dòng máu tươi thơm mát tinh khiết, “Em sẽ ở cạnh tôi suốt đời.”
“Buông ra!” Hứa Mộ Triều sợ ngây người, anh ta thật sự thực hiện mệnh lệnh biến thái của Hudgens. Hai tay hai chân cô ra sức giãy dụa, chỉ là do thuốc vẫn chưa tan hết. Thẩm Mặc Sơ thuần thục ngăn chặn thân thể của cô, khiến tất cả sức mạnh của cô đều biến mất dưới tay anh, không thể động đậy.
Vì thế cô trơ mắt nhìn, nhìn anh vùi đầu vào hõm vai mình, nhìn thấy sườn mặt không biểu tình màu lúa mạch dưới mái tóc ngắn của anh, mặc anh như ma quỷ hung hãn hút máu cô!
Cô nghe được âm thanh, biết máu mình đang cạn dần, cũng cảm giác được tay chân ngày càng vô lực. Cô không biết anh đã hút bao nhiêu máu, chỉ là đầu cũng cảm thấy choáng váng nặng nề. Khuôn mặt tươi cười vừa lòng của Hudgens dần dần mơ hồ, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, không muốn chứng kiến giây phút bản thân đến bước đường cùng.
Cô nhìn thấy gương mặt người nọ gần sát mình. Miệng đầy máu, hàng lông mi đen dài thỏa mãn nhắm chặt, vì mùi máu tươi mà hô hấp càng thêm dồn dập
Chỉ là cuối hàng mi kia, một giọt nước mắt trong suốt lặng yên chảy xuống trên khuôn mặt đã gần như mất ý thức của vua Zombie.
“Nếu không thể kháng cự….gien….” Cô đột nhiên ghé sát vào tai anh, dùng ngữ điệu rất trầm thấp nói: “Mặc Sơ…Vì sao anh còn có thể….rơi nước mắt?”
Thân thể kiên cố đang cưỡng ép cô, bỗng nhiên run lên như điện giật.
Động tác hút máu vẫn tiếp tục, anh giống như người đã đói khát nhiều ngày, càng hút lại càng không nỡ buông ra. Anh thong thả từ từ ngước mắt lên, chậm rãi chống lại tầm mắt thương hại tuyệt vọng của cô.
Mà Hứa Mộ Triều rõ ràng nhìn thấy, trong đôi mắt sâu thẳm màu xanh đậm kia, vẻ đau xót khó hiểu đang yên lặng lan tràn.
Thế nhưng cô rốt cuộc không thể đánh giá nỗi đau kia sâu sắc đến nhường nào. Cô cảm nhận được hô hấp của mình càng ngày càng suy yếu, cô biết, mình sắp rơi vào giấc ngủ say vĩnh hằng….
Anh Triệt…
Đế đô, dãy núi phía chân trời. Mặt trời chói chang gay gắt, núi non xanh thẫm, yên tĩnh không một tiếng động.
Quan Duy Lăng dưỡng thương đã sắp khỏi hẳn, sắc mặt nghiêm túc buồn bã ngồi ở trước giường Nguyên soái. Anh vừa mới nhận được tin tức, hôm qua, cao thủ tinh anh loài người lẻn vào nội bộ quân địch, cuối cùng cũng tìm được Hứa Mộ Triều trong một căn cứ. Thậm chí bộ Tình báo còn nhận được tin tức Hứa Mộ Triều đã thành công thoát khỏi căn cứ quân địch.
Chỉ là, đã một ngày một đêm,nhưng vẫn không có tin tức nào khác. Ngay cả binh sĩ tiếp ứng mai phục tại địa điểm đã dự định cũng không thấy bóng dáng. Nghĩ đến thủ đoạn cải tạo người máy của Minh Hoằng, cùng với dáng vẻ khuất nhục khi bị Minh Hoằng ôm vào lòng của Hứa Mộ Triều, Quan Duy Lăng chỉ cảm thấy trái tim mình siết chặt đến đau đớn.
Nếu cô chạy trốn thất bại, lại bị bắt trở về….Hậu quả, thật không thể tưởng nổi.
“Nguyên soái…” Anh lẳng lặng nói, ” Cô ấy hẳn phải kiên cường lắm mới có thể nhận lấy bao nhiêu đau khổ như thế?”
Mà đau khổ đến bao giờ mới có điểm dừng?
Ngày hôm nay, đối với Quan Duy Lăng, đối với Phủ Nguyên soái, vốn là một ngày vô cùng bình thường. Quan Duy Lăng đã hồi phục sắp phải quay lại tiền tuyến, dinh thự Nguyên soái âm thầm, yên lặng hoạt động dưới tình trạng mất đi Thống soái,.
Mà Quan Duy Lăng nói chuyện với Nguyên soái xong, trước khi rời đi, nhìn thấy ngón tay Nguyên soái động đậy, lại động đậy. Thậm chí đôi mắt tuấn mỹ khép chặt kia cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động, ngày hôm nay đã trở thành ngày khiến toàn bộ loài người vui mừng khóc lớn.
Niềm vui ồ ạt đến không thể suy nghĩ, bắt đầu dâng lên trong lòng Quan Duy Lăng. Anh điên cuồng gọi cho bác sĩ và Tạ Mẫn Hồng. Sau một hồi khẩn trương kiểm tra y tế, mọi người lẳng lặng ngừng thở, cẩn thận nhìn dung nhan đang say ngủ kia.
Ngày mười bảy tháng tám, hai giờ bảy phút chiều, Nguyên soái Cố Triệt ngủ say suốt tám tháng, từ từ mở mắt ra.
Từ trên xuống dưới Phủ Nguyên soái, sau những giây phút khẩn trương yên tĩnh không tiếng động, đã bộc phát ra tiếng hoan hô cố gắng kìm nén từ rất lâu. Hai người Quan, Tạ lệ nước mắt rưng rưng nhào đến trước giường Nguyên soái, nghẹn ngào không nói nên lời, đội ngũ bác sĩ và người hầu đều ôm đầu khóc rống
Nằm trên giường một thời gian dài, khiến khuôn mặt vốn đã trắng như tuyết của Nguyên soái càng thêm tái nhợt. Cho dù là người có sức chiến đấu đứng đầu đại lục, thân thể tay chân cũng cảm thấy cứng ngắc,không thể khống chế.
Nhưng sau vài giây im lặng nhìn thần sắc vui mừng của mọi người, anh liền chậm rãi ngồi dậy. Anh gạt tay Tạ Mẫn Hồng đang muốn đỡ anh, cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng quyết liệt: “Suốt thời gian qua, những lời mọi người nói tôi đều nghe thấy hết.”
“Mẫn Hồng, báo cho Cố thị, bảo Cố Tích từ chức trong vòng ba ngày.”
“Tuân lệnh!”
“Duy Lăng, tổng kết tình hình chiến đấu mới nhất, báo cáo cho tôi. Báo cho Thôi Tư lệnh, kể từ đêm nay trở đi, tôi sẽ tự mình chỉ huy.”
“Tuân lệnh!”
Bác sĩ đứng bên do dự: “Nguyên soái, thân thể ngài?”
Cố Triệt cũng không thèm lý tới, chỉ liếc mắt một cái, tiếp tục ra những mệnh lệnh ngắn gọn mà sắc bén cho bọn thuộc hạ. Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, hai người Quan,Tạ đã tinh thần sảng khoái, hài lòng hả dạ. Giờ phút này, đừng nói là liên quân người máy – Zombie, cho dù là cả đại lục, cả vũ trụ đến tấn công, bọn họ cũng chẳng thấy có gì đáng sợ,
Bác sĩ và người hầu bất đắc dĩ nhìn nhau cười, chỉ có thể tận dụng mọi thứ , cố gắng truyền dịch cho Nguyên soái, chuẩn bị thức ăn ôn hòa bổ dưỡng. Hai người Quan,Tạ lĩnh mệnh, đang muốn rời đi, Cố Triệt lại gọi Tạ Mẫn Hồng ở lại.
Những người khác đều lui ra ngoài, Cố Triệt nhìn Tạ Mẫn hoằng, chậm rãi nói: “Thư của cô ấy đâu?”
Tạ Mẫn Hồng hít sâu một hơi, đi đến bên giá sách, bấm mật mã két sắt âm tường, thật cẩn thận lấy lá thư ra: “Cô ấy vừa đi nửa năm, tôi liền giúp ngài cất giữ.”
Cố Triệt gật gật đầu, mở thư ra, hàng mi đen dài hạ xuống, đôi mắt sáng như sao lấp lánh dao động.
Một lát sau, anh ngẩng đầu, gấp thư lại ngay ngắn, cầm trong tay.
“Nguyên soái….Hôm qua vừa nhận được tin, cô ấy đã trốn khỏi đại doanh của quân địch….Thế nhưng, tin tức lại bị chặt đứt.” Tạ mẫn Hồng chỉ cảm thấy, báo tin này cho Nguyên soái còn khó khăn hơn báo tin về cục diện chiến tranh khiến người ta nản lòng kia.
Cố Triệt trầm mặc một lúc, kéo hết các ống truyền dịch ra, vững vàng đứng lên.
Anh nhìn ra ngoài cửa cổ, nhìn bầu trời xanh lam ở phía Tây. Tạ Mẫn Hồng lại kinh ngạc phát hiện, đây là lần đầu anh thấy được tình cảm dịu dàng lạ lùng đến vậy trong mắt Nguyên soái.
“Mẫn Hồng, hai mươi lăm năm.” Giọng nói Cố Triệt chậm rãi lại trầm thấp, “Đây là lần đầu tiên,ngoài mong muốn quyền lực và thắng lợi, thứ tôi muốn có lại bị người khác đoạt mất.”
Tạ Mẫn Hồng bỗng nhiên không rét mà run, anh kinh ngạc phát hiện vẻ dịu dàng trong mắt Nguyên soái đã nhanh chóng biết mất không còn tăm tích, chỉ còn lại sự lo lắng và sát ý như mây đen dầy đặc trên mặt anh. Loại sắc mặt này chỉ từng xuất hiện khi tiền Nguyên soái chết bệnh, Phó Nguyên soái vì muốn soán vị mà công khai bôi nhọ tư cách của Nguyên soái quá cố, và lần thứ hai nó xuất hiện là khi chứng minh được cái chết khuất nhục của Cố Lệ.
Người trước, trong ba tháng ngắn ngủi, xương trắng của mười vạn quân phản loạn đã xếp đống, vây cánh toàn tộc của Phó Nguyên soái không còn ai sống sót, chặt đứt mọi hậu hoạn. Người sau, ngoài những tên Thú tộc làm nhục Cố Lệ đã bị Hứa Mộ Triều giết sạch, hơn ba nghìn cận vệ thuộc bộ tộc của Đồ Lôi, mặc kệ là có liên quan hay không, đều bị yên lặng phanh thây, ngay cả Hứa Mộ Triều một lòng bảo vệ Thú tộc, cũng không biết sự liên lụy tàn nhẫn này.
Sau đó, anh nghe vị Nguyên soái vốn không coi ai ra gì này thản nhiên khẳng định lại lần nữa: ” Thứ tôi rất muốn có.”
(1)Triền chi liên: Hoa văn uốn lượn hình hoa sen.