Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 25: Lời hứa của Zombie

Quân trang màu đen của Zombie lộ vẻ u ám tiêu điều. Khuôn mặt xanh xám lạnh lùng trầm tĩnh khiến người ta sợ hãi. Thân hình cao lớn dữ tợn chỉ tùy ý ngồi dựa lên tấm đệm đã khiến Hứa Mộ Triều cảm thấy áp bách, bức bối khó hiểu.

Người đàn ông trước mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ làm sao.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif

Mà khi vua Zombie nhìn hàng lông mày đen nhánh đang nhíu lại của cô, cũng đã thầm hạ quyết tâm —— trăm năm đau thương, u ám khó tả này, cô không cần phải biết.

Vì thế, có một số chuyện,anh cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ kể lướt qua.

Dù chỉ mới biết sơ qua, ánh mắt cô cũng đong đầy vẻ thương xót, muốn nói lại thôi. Vua Zombie thật sự muốn lảng tránh việc này. Anh không cần phụ nữ thương hại. Đặc biệt là cô, Hứa Mộ Triều.

Hai mắt của cô hãy cứ vĩnh viễn trong suốt như nước.

“Em đã từng là người?” Giọng nói của vua Zombie khôi phục sự xa cách lạnh lùng, chặn đứng những lời thương tiếc an ủi mà cô sắp thốt ra.

Hứa Mộ Triều ngẩn người: “Sao anh lại hỏi vậy?” Vì lý do an toàn, cô chưa từng nhắc đến lai lịch của mình với bất kỳ ai.

Đầu ngón tay thô ráp của anh, móng tay sắc bén như sắt, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của cô, đôi môi dầy màu xanh đen chậm rãi cong lên:

“Trên người em, có hương vị của con người.” Anh ta bổ sung, ” hương vị của phụ nữ.”

Lời này đã thành công khiến Hứa Mộ Triều vốn mặt dày phải khẩn trương bất an.

Nhưng một khi Hứa Mộ Triều chột dạ, cô sẽ lảng tránh theo phản xạ có điều kiện. Vẻ mặt cô trấn định, giả vờ như không nghe thấy, tự nhiên chuyển đề tài:” Anh là người thuộc về trăm năm trước….Nếu không có người ngoài hành tinh xâm lấn, có lẽ chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau.”

Anh không nói gì, đôi mắt trong suốt màu xanh lá, sâu thẳm như nước nhìn cô chằm chằm. Bỗng nhiên nâng ngón tay lên, đưa mái tóc dài của côđến bên môi, hít vào một hơi thật sâu.

Khi sợi tóc của cô lướt qua răng nanh sắc nhọn đầy máu tanh nơi khóe miệng, hai người đồng thời run lên.

Một khoảnh khắc im lặng tĩnh mịch.

“Chúng ta chắc chắn sẽ gặp nhau.” Anh đột nhiên khẳng định, “Có một số việc, vốn đã được định sẵn.”

Ví như tôi trở thành Zombie, ví như tôi bất tử trăm năm, ví như, khi tôi ôm em trong lòng, tôi lại được tái sinh lần nữa.

“Lại đây.” Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Để tôi giúp em bôi thuốc.”

Bàn tay cứng rắn tràn đầy sức lực của anh đột nhiên ôm lấy eo cô. Anh dễ dàng đặt cô lên trên đầu gối. Đầu cô gối trên đùi anh, ngửi được mùi máu tanh thật nồng—— lưng đột nhiên lành lạnh, quần áo đã bị anh kéo ra.

Trong doanh trại—— chỉ có anh có thể giúp cô bôi thuốc, toàn thân Hứa Mộ Triều cứng ngắc tự nhủ, A Lệ bị Minh Hoằng đánh ngất còn chưa tỉnh. Cho nên chỉ có thể nhờ anh.

Nhưng lẽ ra phải cô phải nằm trên giường, lúc này lại bị anh ôm ngang trên đùi.

Rất thân mật….

Tuy rằng bọn họ đã từng có những tiếp xúc còn thân mật hơn, nhưng lần này thì khác.

Cô không quen. Không quen tiếp xúc với một Thẩm Mặc Sơ như vậy, cũng không thích bản thân mình yếu ớt, không hề có năng lực phòng bị như thế này. Anh thật sự quá mạnh. Cho dù hiện tại cô không ở thế bị động, anh ta cũng dễ dàng xé nát thân thể cô.

Cô chỉ có thể biết điều không nhúc nhích.

Ngón tay vô cùng thô ráp dính thuốc mỡ mát rượi, vụng về bôi lên lưng cô, khiến cô hơi đau rát.Thuốc trị thương của vua Zombie hiển nhiên là loại tốt nhất, đau đớn lập tức giảm bớt.

“Còn quần áo không?” Giọng anh từ phía trên vọng xuống.

“…..” Chỉ lo chạy trối chết, làm sao kịp nghĩ đến chuyện mang quần áo?

“Roẹt ——” một tiếng, áo cô đã bị anh xé rách.

Ai da, lạnh quá. Toàn thân cô căng cứng, không biết tiếp theo anh sẽ làm gì.

Vậy mà cô chỉ cảm giác được băng vải mềm mại sạch sẽ, dịu dàng phủ lên lưng cô. Bàn tay anh khẽ nâng thắt lưng, cô vội vàng đứng dậy, đưa lưng về phía anh, vội vàng mặc áo sơ mi anh vừa đưa tới vào.

Áo sơ mi của anh thật sự rất lớn, rộng rãi che đến tận đầu gối, thoang thoảng mùi máu tươi nhàn nhạt. Mùi này khiến cô đột nhiên rất muốn thở dài.

Cô quay lại, thấy hai mắt vua Zombie sáng quắc như có lửa nhìn cô chằm chằm, hô hấp rõ ràng dồn dập hơn.

A, chết tiệt!

Hứa Mộ Triều trước đây, có thể yên ổn nằm bên cạnh Thẩm Mặc Sơ, là vì cô nghĩ cô mạnh anh yếu, cô là người chống lại dục vọng. Mà hiện tại, cô lại đang ở địa bàn, đứng trong lều của anh.

“Nghỉ ngơi đi.” giọng anh khàn đục, “sáng mai tôi sẽ đưa em đến một nơi.”

“Để tôi quay về lều.” Cô thản nhiên nói, trên đường chạy trốn, cô đều ngủ cùng A Lệ.

Cổ họng vua Zombie phát ra âm thanh trầm khàn, khẽ mỉm cười: “Quay về?”

Anh không nói gì nữa, trực tiếp dùng hành động để biểu đạt.

Anh mạnh mẽ mà chuẩn xác ôm lấy thắt lưng cô, dễ dàng như người lớn ôm lấy trẻ nhỏ. Anh nằm xuống giường, để đầu cô tựa lên ngực mình.

Dựa vào lồng ngực cứng rắn như đá của anh, lắng nghe nhịp tim thong thả mà trầm ổn. Hứa Mộ Triều mới vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt của vua Zombie, hai mắt sâu thẳm đang kiềm chế ngọn lửa dục vọng mãnh liệt, chăm chú nhìn cô.

Ngon lửa dục vọng đầy nguy hiểm. Nhưng dần dần, cũng không khiến cô cảm thấy khẩn trương nữa.

“Yên tâm đi, bán thú bé nhỏ.” Anh nhắm hai mắt lại, khuôn mặt xấu xí khủng bố đến cực điểm chìm trong bóng đêm mờ mịt. Cô nghe thấy anh hít sâu một hơi, nói: “Tôi sẽ không chạm vào em trong tình huống này.”

Tình huống này, ý anh là trong trạng thái Zombie sao?

Chỉ là cô vẫn không thể kiềm chế, toàn thân căng cứng, tiếng hít thở của anh lại dần dần hòa hoãn, đều đều.

Chỉ đơn giản là ôm nhau ngủ, tại sao lại càng khiến người ta thấp thỏm lo âu hơn cả những giây phút hoan ái ngông cuồng, môi lưỡi dây dưa trước đây?

Cô không có thói quen tựa vào lòng người khác ngủ, chỉ cảm thấy thân thể anh cứng rắn như sắt, cấn đau người cô.

Mặc kệ, dù sao tình hình bây giờ cũng là anh mạnh cô yếu. Hơn nữa, cô luôn tin tưởng anh.

Cô thả lỏng toàn thân, nhích nhích đầu rồi lại duỗi duỗi chân, tìm kiếm tư thế thoải mái nhất.

“Cho mượn tay một chút.” Cô thấp giọng nói.

Anh không mở mắt, cánh tay tráng kiện duỗi ra, cô thoải mái tựa đầu lên.

Trong bóng đêm, cô nghe thấy tiếng anh cười nhẹ nhàng. Một lúc sau, cánh tay anh khóa bên hông cô, lại càng siết chặt thêm một chút.

Cô cũng không nhịn được khẽ cong khóe miệng. Nghĩ đến sự ngượng ngùng vừa rồi của bản thân, kỳ thật cũng không cần thiết cho lắm….

Sau đó, cô cảm nhận được một nụ hôn lạnh lẽo thoảng mùi máu tươi, dịu dàng, yên lặng đặt lên mái tóc cô.

Nụ hôn của Zombie, mềm nhẹ, không mang chút dục vọng nào.

Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy chua xót.

Hứa Mộ Triều bị vua Zombie đánh thức lúc rạng sáng bốn giờ.

Cô vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt xanh trầm tĩnh nhu hòa của anh. Anh ôm cô đứng dậy, lặng im một lát, mới buông cánh tay đã chiếm cứ hông cô cả đêm ra.

Hứa Mộ Triều hơi đỏ mặt, vội vàng cúi đầu “Chúng ta đi đâu đây?”

Vua Zombie cúi đầu, thấy lỗ tai trắng như tuyết của cô hơi đỏ lên, giống như trân châu nhuộm máu. Màu sắc kia khiến lòng anh dâng lên nỗi thương tiếc vô bờ.

Nhưng anh lại không nói gì, chỉ đưa lưng về phía cô, ngồi xổm xuống “Lại đây, tôi cõng em đi.”

Nhìn tấm lưng rộng lớn kiên cố trước mắt của vua Zombie, Hứa Mộ Triều vội vàng từ chối theo bản năng: “Không cần đâu , tôi có thể bay mà.”

“Vết thương trên lưng em vẫn khỏi hẳn.” giọng anh thản nhiên truyền đến, “Mà ở đây, lại là lãnh địa của Zombie.”

————————————————

Sắc trời âm u, không khí lạnh buốt thấm vào tận xương.

Từ nơi đóng quân vắng lặng của Zombie, đi vào trong dãy núi mờ mịt thâm sâu, cách nơi ở của vua Zombie khoảng vài km, vậy mà cảnh tượng hai bên đường lại lướt qua vùn vụt như mây bay nước chảy.

Hứa Mộ Triều nằm trên lưng vua Zombie, tâm tình kích động kì dị.

Cô đã từng men theo chân núi bay lên đỉnh. Chỉ là cách cô giương cánh bay lượn tự do tự tại giống như loài chim, cũng giống như chính bản thân cô, thanh thản không gò bó.

Vua Zombie lại không như thế, cách “bay lượn” của anh tràn ngập sức mạnh khiến người ta rung động.

Tầng tầng lớp lớp cây cối rậm rạp bị sức mạnh cường đại uốn cong ép phải nhường lối, đám chim chóc thú dữ hoảng sợ, cuống cuồng trốn đi nơi khác. Thân ảnh của anh yên lặng lướt trong bóng đêm, giống như cung tên đã bắn ra không thể thu lại, cũng giống như ma quỷ không thể nắm bắt.

Thân thể anh tràn đầy một loại sức mạnh vô hình, chạy vòng quanh chân núi từ từ tiến dần lên đỉnh, tư thái không gì chống đỡ được đánh tan sự yên tĩnh nơi núi rừng hoang dã. Cô bỗng nhiên cảm thấy, tốc độ như vậy, sức mạnh như vậy, không kẻ nào có thể sánh vai cùng anh, không ai có thể ngăn cản bước chân anh.

Sắc trời tối đen lại giúp cô có thể nhìn rõ hơn ban ngày. Trên khuôn mặt xấu xí của vua Zombie là những đường nét kiên nghị của quân nhân, trong bóng đêm sáng tối bất chợt này, hóa ra chưa hề thay đổi.

“Cũng sắp tới rồi.” Giọng nói anh vẫn khó nghe kinh khủng như cũ, lại mơ hồ để lộ sự dịu dàng.

Hứa Mộ Triều cúi đầu đáp lời, vừa ngước mắt lên, lại ngây người.

Trong khoảnh khắc bầu trời trở nên sáng ngời. Hình dáng của anh, cũng dần dần thay đổi. Trong lúc cô không để ý, anh đã im hơi lặng tiếng chậm rãi lột xác.

Hoa văn trên gáy tượng trưng cho gien của người ngoài hành tinh, dưới ánh nắng sớm từ từ rút đi, làn da xám trắng cứng rắn như kim loại, dưới mười đầu ngón tay của cô cũng chậm rãi khôi phục màu yến mạch mềm dẻo….

Có lẽ vì anh dùng toàn lực chạy như bay, cũng có lẽ là anh không thèm để ý, sắc mặt của anh vẫn bình thản, dường như vẫn chưa ý thức được hình dáng mình đang thay đổi.

Hứa Mộ Triều trầm mặc, nhìn dung mạo Zombie khát máu của anh chậm rãi trở thành quân nhân trẻ tuổi anh tuấn quen thuộc kia. Rõ ràng là rất xấu, lột xác là vô cùng thỏa đáng, vậy mà trong lòng cô tự dưng lại dâng lên nỗi buồn thương, nặng nề khó nói thành lời.

Cô không nói gì, chỉ tựa đầu vào lưng anh, hai tay vòng lên cổ anh, ôm thật chặt.

Chân trời dần sáng lên, đỉnh núi được che phủ bởi lá cây nhiều màu, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy được. Mặt trời sắp mọc, không gian hoang dã lại yên ắng, giống như vạn vật đều đã chết, giống như sinh mệnh chưa từng tồn tại.

Giữa đất trời, chỉ có một vua zombie, trầm lặng mà dịu dàng, trên lưng là cô gái loài người mềm mại, giữa núi non trùng trùng, dùng hết toàn lực, điên cuồng tiến lên phía trước.

Anh không nói tiếng nào, cô lại rõ ràng nghe được, vạn vật trong trời đất dường như thay vua Zombie phát ra tiếng gầm giận dữ bị kiềm chế suốt trăm năm.

Cuối cùng, bọn họ đã tới đỉnh núi hẻo lánh. Anh mới nhận ra bản thân đã khôi phục dung mạo con người, chỉ tự giễu: “Đây là lần đầu tiên….có lẽ vì quá thoải mái.”

Anh vờ như không thấy sự thương hại đau xót trong mắt cô, kéo cô tới sát vách núi sâu thẳm, ngắm nhìn cảnh sắc dưới chân núi.

Cảnh tượng này khiến Hứa Mộ Triều rung động, không thua gì thân phận của Thẩm Mặc Sơ.

Chỉ thấy mặt trời dần đần mọc lên từ sau dãy núi, như hung thần mạnh mẽ mà to lớn, mà vùng đất của Zombie – hẻm núi mang màu máu tượng trưng cho cái chết kia, dưới ánh nắng sớm nhẹ nhàng, lại trở nên mềm mại nhu hòa đến khó tin.

Hứa Mộ Triều thầm nghĩ, hóa ra sự hoang vắng yên lặng trước đây đều là giả. Vùng đất của Zombie vốn là khung cảnh đẹp nhất thế gian này.

“Tôi xin thề trên danh nghĩa của Zombie ..”Anh nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp không thấy bến bờ, kiên định nói: “đám người ngoài hành tinh kia, nợ máu chắc chắn phải trả bằng máu!”

Hứa Mộ Triều kiềm nén hồi lâu, bỗng nhiên trào nước mắt, lần đầu tiên trong suốt trăm năm qua, cô nghẹn ngào khóc nấc lên.

Mà lúc này anh lại xoay người, toàn thân được ánh mặt trời bao phủ, sự u ám trên người Thẩm Mặc Sơ được thay thế bằng ánh sáng dịu dàng. Khuôn mặt tuấn lãng như điêu khắc cực kỳ kiên định, hai tròng mắt đã trở thành màu đen dịu dàng khiến người ta rung động.

“Nếu ngày đó tôi không chết.” Giọng nói của anh, mang theo ý cười sang sảng, “Tôi sẽ đến tìm em nhé, Hứa Mộ Triều.”

——————————————————————

Con đường dưới chân núi, bình thản lặng yên.

Trên đường trở về, càng ngày càng gặp nhiều Zombie. Khi bọn họ nhìn thấy Hứa Mộ Triều trắng trẻo thơm ngon, theo bản năng hô hấp dồn dập hơn, ánh mắt tỏ vẻ vô cùng sốt ruột.

Chỉ là bọn họ không dám làm bừa. Bởi vì vua Zombie đang đi cạnh cô gái, nắm lấy bàn tay cô, tuyên cáo cô đã bị anh độc chiếm.

Hứa Mộ Triều cúi đầu, gương mặt nóng rần lên.

Sau khi nói xong, anh lại kiên quyết ôm cô, ngồi trên đỉnh núi thật lâu.

Anh nói bên tai cô: “Em là người phụ nữ đầu tiên mà tôi hôn.”

Anh sát sinh hàng vạn lần, nhưng người mà anh từng hôn, cũng chỉ có một mình cô. Hứa Mộ Triều rất cảm động, trong lòng lại nảy sinh một chút sợ hãi.

Nếu thực sự có ngày anh tìm đến cô, cô phải trả lời thế nào đây?

Cô thật sự không biết. Ở thời đại này, cả anh và cô đều biết, không thể nói đến chuyện yêu đương. Phải chăng nếu thật sự có ngày đó, anh không chết, cô cũng không chết, bọn họ mới có tư cách nói đến tình yêu?

Có lẽ sẽ thật sự có ngày đó.

Anh thấy cô cứ đỏ mặt mãi, cười nhẹ một tiếng, mở lời phá vỡ sự im lặng: “Vừa nhận được tin tức, Minh Hoằng và Minh Huy trọng thương, tung tích không rõ, toàn bộ những người máy khác đều bị tiêu diệt.”

Hứa Mộ Triều nghe vậy, trong lòng cảm thấy vừa tiếc hận vừa bất đắc dĩ.

“Đáng tiếc.” Thẩm Mặc Sơ nói, “Hắn có thể chạy thoát giữa vòng vây trùng trùng như vậy, để lọt con người này e rằng hậu quả rất khó lường.”

Tâm tình Hứa Mộ Triều nặng nề theo, mối tai họa ngầm mang tên Minh Hoằng này, rốt cuộc sẽ gây ra ảnh hưởng như thế nào đến cả đại lục đây?

“Chỉ có thể cẩn thận phòng bị.” Cô đang nói, bỗng nhiên sửng sốt ——

Trước cửa lều, thiếu niên loài người tuyệt đẹp, trợn to hai mắt nhìn cô.

Chính xác mà nói, cậu ta đang nhìn hai bàn tay tự nhiên đan vào nhau của cô và vua Zombie, ánh mắt khiếp sợ khó hiểu.